Diệp Lộ Uyển không nghĩ đến Giang Thành lại phũ phàng như thế, không để cho cô ta chút mặt mũi nào, mặt mày trắng bệch, trông cực kì khó coi. Nhưng chỉ vài giây sau, mặt cô ta lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn dịu dàng tươi cười, đợi Hướng Vi và Giang Thành đi xa rồi mới quay người đi về kí túc xá.
Thẩm Tịch cười lạnh, cũng quay đầu trở về.
Lương Phỉ Phỉ lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài, vừa lẩm bẩm: “Qúa xấu hổ rồi, quá xấu hổ rồi.” vừa nhắn tin cho Hướng Vi để xin lỗi.
Phỉ tỷ giúp cậu bay: Vi Vi, thật xin lỗi, mình không biết đấy là bạn trai cậu.
Hướng Vi nhìn thấy tin nhắn mà Lương Phỉ Phỉ nhắn đến, cũng thở dài trả lời.
Vi Vi Vi Vi: Cậu không có làm sai gì cả, không cần phải nói xin lỗi đâu.
Ở trong trường thấy trai đẹp thì si mê một chút cũng chẳng làm sao, nhưng…
Hướng Vi nhìn người bạn trai ngồi cạnh: “Có phải ở trường anh cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi anh không?”
Giang Thành đáp dứt khoát: “Không có ai cả.”
Hướng Vi không tin: “Thật sự không có?”
“Không có.” Giang Thành: “Anh chỉ mới nhập học nửa tháng, sao đã có con gái theo đuổi rồi?”
“Nửa tháng quá dài ý, anh mới đến trường em nửa tiếng mà đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.” Hướng Vi nói xong, nhớ đến lời nói của Lương Phỉ Phỉ lúc ở trên lầu, lại nói: “Hồi nãy, khi em ở trên lầu, nhìn thấy có cô gái đến gần anh?”
Giang Thành nghe thế thì hơi cau mày, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa lời nói của bạn gái: “Bạn học Hướng Vi, nếu em nhìn thấy có người có ý đồ xấu đến gần bạn trai em, sao em không ngay lập tức chạy đến cứu giá?”
Cứu… giá??? Hướng Vi ngây người một chút, rồi cười hì hì nói: “Em tin tưởng khả năng tự cứu của anh.”
Không tệ, ngày càng thông minh rồi. Giang Thành cong môi cười cười, nói thêm: “Vậy năng lực tự cứu của em có đáng tin không?”
Hả? Có ý gì? Hướng Vi ngây người mới phát hiện ra đây là một cái bẫy, vội vàng nói: “Em, em không có trêu hoa ghẹo nguyệt, không cần tự cứu làm gì.”
Giang Thành: “Không có? Sao nhìn em chột dạ thế?”
Hướng Vi: “…” Cái này cũng nhìn ra? Thần kỳ quá rồi?
“Thật sự không có mà, ở trường S mỹ nữ như mây, không có ai để ý em cả.”
Hướng Vi nói cực kỳ thản nhiên, lại còn cười ngây thơ, có thể nói là áo tiên không một vết chỉ khâu.
Giang Thành nhìn chằm chằm cô một hồi rồi hỏi tiếp: “Nhị Hắc, cô ấy nói thật không?”
Nhị Hắc nào đó được điểm danh ngay lập tức nhảy ra để tạo cảm giác tồn tại: “Là giả, là fake, là không đúng. Cô ấy mới ra khỏi ga tàu đã có nam sinh chạy đến rồi.”
Hướng Vi: “…” Tình nghĩa có chắc bền lâu.
Giang Thành đã đoán được đáp án lúc thấy Hướng Vi cứng đờ, nhưng vẫn hỏi: “Nhị Hắc nói gì thế?”
Hướng Vi: “…” Anh ấy thực sự tin rằng cô sẽ truyền lại lời của một tên yêu tinh chỉ giỏi bán đứng người khác à?
Cô không có ngốc như thế đâu.
Hướng Vi điều chỉnh cảm xúc, sau đó cười tủm tìm nói: “Nhị Hắc không có ở đây.”
Nhị Hắc: “……”
Nhị Vi lợi hại, trình độ nói hươu nói vượn ngày càng giỏi.
Cười lạnh một tiếng, Nhị Hắc nào đó “vốn không có ở đây” đưa tay lên không trung, vẽ ra một đạo pháp.
Trời xanh trong bỗng nhiên vang lên tiếng sấm.
Hướng Vi nào đó sợ hãi run rẩy, mãi mới bình tĩnh lại được, u oán nhìn về phía Nhị Hắc: “Không phải mày nói là yêu tinh không được phép phá hỏng trật tự của thế giới con người à?”
“Ha ha ha.” Nhị Hắc. “Nói dối thì bị thiên lôi đánh thôi.”
“…”
Okie, là cô không thể chọc vào Nhị Hắc.
Cuối cùng, Hướng Vi đành phải mang chuyện ở ga tàu báo cáo với Giang Thành, trọng điểm là cô vẫn nhấn mạnh trái tim mình vững như đá, tình cảm như đóa sen vàng, không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Giang Thành nghe xong thì cực kỳ cảm động, sau đó hỏi lại:
“Sắc đẹp?”
Hướng Vi: “……………………”
Nhầm trọng tâm rồi anh gì ơi.
Hướng Vi cười gượng: “Không phải, học trưởng kia trông bình thường lắm, em cũng chướng mắt.”
“Thế là… nếu trông không bình thường thì em sẽ thích?” Giang Thành bình tĩnh hỏi.
Trong đôi mắt đen láy có chút tín hiệu nguy hiểm.
Hướng Vi liên tục lắc đầu: “Không có, không có, ngoại trừ anh thì ai em cũng chướng mắt hết.”
Một câu nói làm tan biến hết nguy hiểm, trong đôi mắt đen kia tràn ngập ý cười.
Giang Thành cầm tay Hướng Vi, nói: “Bây giờ đi mua đồ dùng cá nhân nhé.”
Hướng Vi vội vàng hoàn hồn: “Uii, xíu thì quên chính sự luôn.”
“Gặp anh rất vui à?” Giang Thành cười hỏi.
Hướng Vi xấu hổ cúi đầu xuống: “Dạ.”
Ở cổng Bắc của trường đại học S có một siêu thị lớn, ngày đầu tiên khai giảng nên khá đông sinh viên đến mua sắm. Từ lúc đi vào thì Hướng Vi đã được Giang Thành ôm vào trong lòng, tư thế cực kỳ thân mật.
Hướng Vi nào đó đang quen yêu thầm, không quen với việc trước mặt mọi người mà làm mấy việc thân mật này, nhưng cũng không dám đẩy Giang Thành ra, chỉ nhỏ giọng nói từ trong lồng ngực anh: “Ở đây nhiều người quá.”
“Ừ.” Giang Thành ôm người trong lòng càng chặt, đúng lý hợp tình nói: “Nên là em ở yên trong ngực anh nhé, tránh đi lạc.”
Tránh đi lạc…
Cô cũng đâu phải học sinh tiểu học, đi dạo siêu thị còn đi lạc? Hướng Vi cảm thấy cái lí do này quá vô lý rồi, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe Giang Thành nói, mặc kệ cho anh ôm cô.
Vài phút sau, cô nghe được mấy lời như:
“Trời ơi, nam sinh kia đẹp trai thế. Bạn gái anh ta thật hạnh phúc.”
“Các nam sinh cao mét tám bị mấy nữ sinh mét sáu cướp hết rồi, bảo sao mấy nữ sinh mét bảy như chúng ta tìm không ra bạn trai.”
“Vóc dáng nhỏ xinh mới có cảm giác chim nhỏ nép vào người chứ.”
….
Hướng Vi: “……”
Không phải một mét sáu, là một mét sáu tám phẩy năm.
Hu hu, chắc chắn là vì Giang Thành cao quá nên trông cô bị lùn đi.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Hướng Vi phụng phịu hỏi Giang Thành: “Vì sao anh cao thế?”
“Không thích à?” Giang Thành cười hỏi.
“…Thích.”
Hướng Vi không thể không thừa nhận sự mê đắm của mình với mấy cặp chân dài, nhưng mà…
Hướng Vi: “Nhưng mà em lùn nhất trong phòng kí túc đấy.”
“Nếu anh nói với em là bạn trai em trong kí túc xá là cao nhất thì em có đỡ buồn bực hơn không?” Giang Thành nói.
Hướng Vi: “… Nhưng cũng chẳng thay đổi được sự thật là em lùn.”
Giang Thành nghe thế nhướng mày: “Bạn học Hướng Vi này, bạn đang chê bạn gái của tôi lùn à?”
“…” Hướng Vi: “Em tự chê bản thân mình cũng không được à?”
“Không được.” Giang Thành tỏ vẻ nghiêm túc: “Không một ai được chê bai bạn gái của tôi, kể cả bạn.”
Hự… Hướng Vi không đỡ nổi chiêu này, nhưng trong lòng cũng tràn ngập ngọt ngào.
Sau khi đến dưới kí túc xá, Hướng Vi lưu luyến không rời mà bám lấy một hồi mới đi lên lầu, trước khi rời đi còn nói với Giang Thành: “Cuối tuần sau em đến tìm anh nhé.”
Giang Thành: “Để anh đến đón em.”
Hướng Vi: “Dạ.”
Có lẽ là do hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng nên buổi tối mà kí túc xá vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Hướng Vi xách theo một túi đồ to lên lầu, vừa vào đến cửa thì nghe thấy giọng nói mê trai của Lương Phỉ Phỉ.
“Bạn trai của Vi Vi thế mà học trường đại học tài chính F. Ôi mẹ ơi, đã đẹp trai còn học giỏi, chuyện này làm cho một con người tầm thường cả nhan sắc lẫn học vấn như mình cảm thấy tuyệt vọng.”
“Sao cậu biết bạn trai mình học đại học tài chính F?” Hướng Vi để túi đồ lên trên bàn, kì quái hỏi.
Lương Phỉ Phỉ không đoán được Hướng Vi lại về lúc này, theo bản năng che miệng lại, nghĩ nghĩ một hồi thì nói thật: “Diệp Lộ Uyển tìm thông tin của bạn trai cậu, mình đi qua máy tính của cậu ta nên thấy…”
Hướng Vi nghe thế, lông mày nhíu chặt. Giang Thành là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh, dĩ nhiên trên mạng sẽ có thông tin, nhưng quan trọng là Diệp Lộ Uyển lại cố ý đi tìm hiểu.
Lương Phỉ Phỉ đau đầu vỗ trán, không biết nói gì cho phải. Cơ bản cô chỉ cảm thán một chút, không có ý định lén thông báo cho Hướng Vi, dù sao mọi người cũng mới quen nhau buổi đầu tiên, nếu làm mọi người xa cách cô lập nhau thì mất nhiều hơn được. Nhưng trước mắt thì Hướng Vi đã nghe được, cô cũng không thể giấu diếm thêm gì.
Hiện tại, Diệp Lộ Uyển cũng không ở trong kí túc xá, nếu không bầu không khí lại càng xấu hổ.
“Vi Vi à, tình cảm hai người tốt thế, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lương Phỉ Phỉ tìm từ để nói.
Hướng Vi gật gật đầu, không nói gì.
Tình cảm của hai người với chuyện này không có liên quan đến nhau, chủ yếu là cô bị dị ứng kiểu này. Bạn cùng phòng như hổ rình mồi chăm chú vào bạn trai mình, ai cũng sẽ khó chịu thôi.
Cũng may Hướng Vi và Diệp Lộ Uyển khác khoa nhau, lịch sinh hoạt và học tập khác nhau, cũng ít khi gặp mặt.
Đến cuối tuần, Giang Thành đúng hẹn tới đón Hướng Vi, rồi tỏ vẻ muốn mang cô đi gặp bạn cùng phòng của anh.
Hướng Vi nghe thế thì có chút bối rối, bạn cùng phòng của Giang Thành chắc toàn là học sinh giỏi, cô chỉ sợ là chỉ số thông minh của cô không theo kịp họ nói chuyện…
Hướng Vi lo lắng một hồi, cho đến khi..
Cô phát hiện ra bạn cùng phòng của Giang Thành thế mà lại có người quen.
“Trần Việt…?” Hướng Vi ngạc nhiên đến trợn mắt há miệng.
Nhị Hắc: “Ai da da, hai kẻ ngáo ngơ lại gặp nhau.”
“…”
Hai kẻ ngáo ngơ…
Hướng Vi cũng chỉ biết câm nín.
Trần Việt đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, lễ phép chào hỏi Hướng Vi: “Chào cậu, Hướng Vi.”
“Chào, chào cậu.” Hướng Vi nhìn về phía Giang Thành: Làm sao hai người lại là bạn cùng phòng?
Giang Thành nhìn qua đã hiểu ánh mắt của Hướng Vi: “Trường học sắp xếp.”
“…”
Hướng Vi yên lặng ngồi xuống, chào hỏi với hai người bạn cùng phòng khác của Giang Thành: Lâm Thanh Hoa và Quách Ngọc. Sau khi chào hỏi xong, cô mới quay đầu hỏi Trần Việt:
“Sao cậu lại bỏ khoa IT mà chọn khoa tài chính?”
Trần Việt: “IT là học phần hai của mình.”
À, trong đám học sinh giỏi có kiểu học song song hai học phần, Hướng Vi hiểu rõ gật gật đầu, quay đầu hỏi những người khác:
“Vậy học phần thứ hai của mọi người là gì?”
Lâm Thanh Hoa: “Toán học.”
Quách Ngọc: “Kiến trúc.”
Vừa nghe qua đã biết khó rồi, Hướng Vi thấy Giang Thành không trả lời thì lại hỏi thêm: “Thế còn anh?”
Giang Thành vừa rót trà cho Hướng Vi vừa trả lời: “Không có.”
Không có á? Hướng Vi chớp chớp mắt: “Mọi người đều học hai học phần song song, anh không học… có sao không ạ?”
“Anh không giống họ.” Giang Thành thản nhiên nói.
Ầy, Hướng Vi nghĩ ý của Giang Thành là, IQ của anh không giống họ, đang muốn nhắc nhở anh ấy khiêm tốn một chút thì lại nghe người nào đó thản nhiên nói tiếp.
“Anh là người có bạn gái, còn phải yêu đương nữa, không có thời gian.”
Hướng Vi: “……”
Mọi người: “……”
Ba người còn lại “có thời gian rất nhiều nhưng không biết dùng làm gì nên đi học song song hai học phần” âm thầm cảm thấy món tôm hùm đất xào cay trên bàn có vị thức ăn cho chó.
Ha ha ha.
Biết liền hôm nay là tiệc Hồng Môn mà.
Thẩm Tịch cười lạnh, cũng quay đầu trở về.
Lương Phỉ Phỉ lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài, vừa lẩm bẩm: “Qúa xấu hổ rồi, quá xấu hổ rồi.” vừa nhắn tin cho Hướng Vi để xin lỗi.
Phỉ tỷ giúp cậu bay: Vi Vi, thật xin lỗi, mình không biết đấy là bạn trai cậu.
Hướng Vi nhìn thấy tin nhắn mà Lương Phỉ Phỉ nhắn đến, cũng thở dài trả lời.
Vi Vi Vi Vi: Cậu không có làm sai gì cả, không cần phải nói xin lỗi đâu.
Ở trong trường thấy trai đẹp thì si mê một chút cũng chẳng làm sao, nhưng…
Hướng Vi nhìn người bạn trai ngồi cạnh: “Có phải ở trường anh cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi anh không?”
Giang Thành đáp dứt khoát: “Không có ai cả.”
Hướng Vi không tin: “Thật sự không có?”
“Không có.” Giang Thành: “Anh chỉ mới nhập học nửa tháng, sao đã có con gái theo đuổi rồi?”
“Nửa tháng quá dài ý, anh mới đến trường em nửa tiếng mà đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.” Hướng Vi nói xong, nhớ đến lời nói của Lương Phỉ Phỉ lúc ở trên lầu, lại nói: “Hồi nãy, khi em ở trên lầu, nhìn thấy có cô gái đến gần anh?”
Giang Thành nghe thế thì hơi cau mày, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa lời nói của bạn gái: “Bạn học Hướng Vi, nếu em nhìn thấy có người có ý đồ xấu đến gần bạn trai em, sao em không ngay lập tức chạy đến cứu giá?”
Cứu… giá??? Hướng Vi ngây người một chút, rồi cười hì hì nói: “Em tin tưởng khả năng tự cứu của anh.”
Không tệ, ngày càng thông minh rồi. Giang Thành cong môi cười cười, nói thêm: “Vậy năng lực tự cứu của em có đáng tin không?”
Hả? Có ý gì? Hướng Vi ngây người mới phát hiện ra đây là một cái bẫy, vội vàng nói: “Em, em không có trêu hoa ghẹo nguyệt, không cần tự cứu làm gì.”
Giang Thành: “Không có? Sao nhìn em chột dạ thế?”
Hướng Vi: “…” Cái này cũng nhìn ra? Thần kỳ quá rồi?
“Thật sự không có mà, ở trường S mỹ nữ như mây, không có ai để ý em cả.”
Hướng Vi nói cực kỳ thản nhiên, lại còn cười ngây thơ, có thể nói là áo tiên không một vết chỉ khâu.
Giang Thành nhìn chằm chằm cô một hồi rồi hỏi tiếp: “Nhị Hắc, cô ấy nói thật không?”
Nhị Hắc nào đó được điểm danh ngay lập tức nhảy ra để tạo cảm giác tồn tại: “Là giả, là fake, là không đúng. Cô ấy mới ra khỏi ga tàu đã có nam sinh chạy đến rồi.”
Hướng Vi: “…” Tình nghĩa có chắc bền lâu.
Giang Thành đã đoán được đáp án lúc thấy Hướng Vi cứng đờ, nhưng vẫn hỏi: “Nhị Hắc nói gì thế?”
Hướng Vi: “…” Anh ấy thực sự tin rằng cô sẽ truyền lại lời của một tên yêu tinh chỉ giỏi bán đứng người khác à?
Cô không có ngốc như thế đâu.
Hướng Vi điều chỉnh cảm xúc, sau đó cười tủm tìm nói: “Nhị Hắc không có ở đây.”
Nhị Hắc: “……”
Nhị Vi lợi hại, trình độ nói hươu nói vượn ngày càng giỏi.
Cười lạnh một tiếng, Nhị Hắc nào đó “vốn không có ở đây” đưa tay lên không trung, vẽ ra một đạo pháp.
Trời xanh trong bỗng nhiên vang lên tiếng sấm.
Hướng Vi nào đó sợ hãi run rẩy, mãi mới bình tĩnh lại được, u oán nhìn về phía Nhị Hắc: “Không phải mày nói là yêu tinh không được phép phá hỏng trật tự của thế giới con người à?”
“Ha ha ha.” Nhị Hắc. “Nói dối thì bị thiên lôi đánh thôi.”
“…”
Okie, là cô không thể chọc vào Nhị Hắc.
Cuối cùng, Hướng Vi đành phải mang chuyện ở ga tàu báo cáo với Giang Thành, trọng điểm là cô vẫn nhấn mạnh trái tim mình vững như đá, tình cảm như đóa sen vàng, không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Giang Thành nghe xong thì cực kỳ cảm động, sau đó hỏi lại:
“Sắc đẹp?”
Hướng Vi: “……………………”
Nhầm trọng tâm rồi anh gì ơi.
Hướng Vi cười gượng: “Không phải, học trưởng kia trông bình thường lắm, em cũng chướng mắt.”
“Thế là… nếu trông không bình thường thì em sẽ thích?” Giang Thành bình tĩnh hỏi.
Trong đôi mắt đen láy có chút tín hiệu nguy hiểm.
Hướng Vi liên tục lắc đầu: “Không có, không có, ngoại trừ anh thì ai em cũng chướng mắt hết.”
Một câu nói làm tan biến hết nguy hiểm, trong đôi mắt đen kia tràn ngập ý cười.
Giang Thành cầm tay Hướng Vi, nói: “Bây giờ đi mua đồ dùng cá nhân nhé.”
Hướng Vi vội vàng hoàn hồn: “Uii, xíu thì quên chính sự luôn.”
“Gặp anh rất vui à?” Giang Thành cười hỏi.
Hướng Vi xấu hổ cúi đầu xuống: “Dạ.”
Ở cổng Bắc của trường đại học S có một siêu thị lớn, ngày đầu tiên khai giảng nên khá đông sinh viên đến mua sắm. Từ lúc đi vào thì Hướng Vi đã được Giang Thành ôm vào trong lòng, tư thế cực kỳ thân mật.
Hướng Vi nào đó đang quen yêu thầm, không quen với việc trước mặt mọi người mà làm mấy việc thân mật này, nhưng cũng không dám đẩy Giang Thành ra, chỉ nhỏ giọng nói từ trong lồng ngực anh: “Ở đây nhiều người quá.”
“Ừ.” Giang Thành ôm người trong lòng càng chặt, đúng lý hợp tình nói: “Nên là em ở yên trong ngực anh nhé, tránh đi lạc.”
Tránh đi lạc…
Cô cũng đâu phải học sinh tiểu học, đi dạo siêu thị còn đi lạc? Hướng Vi cảm thấy cái lí do này quá vô lý rồi, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe Giang Thành nói, mặc kệ cho anh ôm cô.
Vài phút sau, cô nghe được mấy lời như:
“Trời ơi, nam sinh kia đẹp trai thế. Bạn gái anh ta thật hạnh phúc.”
“Các nam sinh cao mét tám bị mấy nữ sinh mét sáu cướp hết rồi, bảo sao mấy nữ sinh mét bảy như chúng ta tìm không ra bạn trai.”
“Vóc dáng nhỏ xinh mới có cảm giác chim nhỏ nép vào người chứ.”
….
Hướng Vi: “……”
Không phải một mét sáu, là một mét sáu tám phẩy năm.
Hu hu, chắc chắn là vì Giang Thành cao quá nên trông cô bị lùn đi.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Hướng Vi phụng phịu hỏi Giang Thành: “Vì sao anh cao thế?”
“Không thích à?” Giang Thành cười hỏi.
“…Thích.”
Hướng Vi không thể không thừa nhận sự mê đắm của mình với mấy cặp chân dài, nhưng mà…
Hướng Vi: “Nhưng mà em lùn nhất trong phòng kí túc đấy.”
“Nếu anh nói với em là bạn trai em trong kí túc xá là cao nhất thì em có đỡ buồn bực hơn không?” Giang Thành nói.
Hướng Vi: “… Nhưng cũng chẳng thay đổi được sự thật là em lùn.”
Giang Thành nghe thế nhướng mày: “Bạn học Hướng Vi này, bạn đang chê bạn gái của tôi lùn à?”
“…” Hướng Vi: “Em tự chê bản thân mình cũng không được à?”
“Không được.” Giang Thành tỏ vẻ nghiêm túc: “Không một ai được chê bai bạn gái của tôi, kể cả bạn.”
Hự… Hướng Vi không đỡ nổi chiêu này, nhưng trong lòng cũng tràn ngập ngọt ngào.
Sau khi đến dưới kí túc xá, Hướng Vi lưu luyến không rời mà bám lấy một hồi mới đi lên lầu, trước khi rời đi còn nói với Giang Thành: “Cuối tuần sau em đến tìm anh nhé.”
Giang Thành: “Để anh đến đón em.”
Hướng Vi: “Dạ.”
Có lẽ là do hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng nên buổi tối mà kí túc xá vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Hướng Vi xách theo một túi đồ to lên lầu, vừa vào đến cửa thì nghe thấy giọng nói mê trai của Lương Phỉ Phỉ.
“Bạn trai của Vi Vi thế mà học trường đại học tài chính F. Ôi mẹ ơi, đã đẹp trai còn học giỏi, chuyện này làm cho một con người tầm thường cả nhan sắc lẫn học vấn như mình cảm thấy tuyệt vọng.”
“Sao cậu biết bạn trai mình học đại học tài chính F?” Hướng Vi để túi đồ lên trên bàn, kì quái hỏi.
Lương Phỉ Phỉ không đoán được Hướng Vi lại về lúc này, theo bản năng che miệng lại, nghĩ nghĩ một hồi thì nói thật: “Diệp Lộ Uyển tìm thông tin của bạn trai cậu, mình đi qua máy tính của cậu ta nên thấy…”
Hướng Vi nghe thế, lông mày nhíu chặt. Giang Thành là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh, dĩ nhiên trên mạng sẽ có thông tin, nhưng quan trọng là Diệp Lộ Uyển lại cố ý đi tìm hiểu.
Lương Phỉ Phỉ đau đầu vỗ trán, không biết nói gì cho phải. Cơ bản cô chỉ cảm thán một chút, không có ý định lén thông báo cho Hướng Vi, dù sao mọi người cũng mới quen nhau buổi đầu tiên, nếu làm mọi người xa cách cô lập nhau thì mất nhiều hơn được. Nhưng trước mắt thì Hướng Vi đã nghe được, cô cũng không thể giấu diếm thêm gì.
Hiện tại, Diệp Lộ Uyển cũng không ở trong kí túc xá, nếu không bầu không khí lại càng xấu hổ.
“Vi Vi à, tình cảm hai người tốt thế, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lương Phỉ Phỉ tìm từ để nói.
Hướng Vi gật gật đầu, không nói gì.
Tình cảm của hai người với chuyện này không có liên quan đến nhau, chủ yếu là cô bị dị ứng kiểu này. Bạn cùng phòng như hổ rình mồi chăm chú vào bạn trai mình, ai cũng sẽ khó chịu thôi.
Cũng may Hướng Vi và Diệp Lộ Uyển khác khoa nhau, lịch sinh hoạt và học tập khác nhau, cũng ít khi gặp mặt.
Đến cuối tuần, Giang Thành đúng hẹn tới đón Hướng Vi, rồi tỏ vẻ muốn mang cô đi gặp bạn cùng phòng của anh.
Hướng Vi nghe thế thì có chút bối rối, bạn cùng phòng của Giang Thành chắc toàn là học sinh giỏi, cô chỉ sợ là chỉ số thông minh của cô không theo kịp họ nói chuyện…
Hướng Vi lo lắng một hồi, cho đến khi..
Cô phát hiện ra bạn cùng phòng của Giang Thành thế mà lại có người quen.
“Trần Việt…?” Hướng Vi ngạc nhiên đến trợn mắt há miệng.
Nhị Hắc: “Ai da da, hai kẻ ngáo ngơ lại gặp nhau.”
“…”
Hai kẻ ngáo ngơ…
Hướng Vi cũng chỉ biết câm nín.
Trần Việt đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, lễ phép chào hỏi Hướng Vi: “Chào cậu, Hướng Vi.”
“Chào, chào cậu.” Hướng Vi nhìn về phía Giang Thành: Làm sao hai người lại là bạn cùng phòng?
Giang Thành nhìn qua đã hiểu ánh mắt của Hướng Vi: “Trường học sắp xếp.”
“…”
Hướng Vi yên lặng ngồi xuống, chào hỏi với hai người bạn cùng phòng khác của Giang Thành: Lâm Thanh Hoa và Quách Ngọc. Sau khi chào hỏi xong, cô mới quay đầu hỏi Trần Việt:
“Sao cậu lại bỏ khoa IT mà chọn khoa tài chính?”
Trần Việt: “IT là học phần hai của mình.”
À, trong đám học sinh giỏi có kiểu học song song hai học phần, Hướng Vi hiểu rõ gật gật đầu, quay đầu hỏi những người khác:
“Vậy học phần thứ hai của mọi người là gì?”
Lâm Thanh Hoa: “Toán học.”
Quách Ngọc: “Kiến trúc.”
Vừa nghe qua đã biết khó rồi, Hướng Vi thấy Giang Thành không trả lời thì lại hỏi thêm: “Thế còn anh?”
Giang Thành vừa rót trà cho Hướng Vi vừa trả lời: “Không có.”
Không có á? Hướng Vi chớp chớp mắt: “Mọi người đều học hai học phần song song, anh không học… có sao không ạ?”
“Anh không giống họ.” Giang Thành thản nhiên nói.
Ầy, Hướng Vi nghĩ ý của Giang Thành là, IQ của anh không giống họ, đang muốn nhắc nhở anh ấy khiêm tốn một chút thì lại nghe người nào đó thản nhiên nói tiếp.
“Anh là người có bạn gái, còn phải yêu đương nữa, không có thời gian.”
Hướng Vi: “……”
Mọi người: “……”
Ba người còn lại “có thời gian rất nhiều nhưng không biết dùng làm gì nên đi học song song hai học phần” âm thầm cảm thấy món tôm hùm đất xào cay trên bàn có vị thức ăn cho chó.
Ha ha ha.
Biết liền hôm nay là tiệc Hồng Môn mà.
Danh sách chương