Sau khi liên hoan chia tay xong, Nguyên Dã đến sân bay đi Anh, Hướng Vi và Giang Thành đến sân bay để tiễn cậu.
“Thay mình nói xin lỗi với bánh trôi nhỏ.” Nguyên Dã nói với Hướng Vi.
Hướng Vi lắc đầu: “Mình thấy mấy chuyện này cậu tự nói sẽ tốt hơn.”
“Nhưng…” Nguyên Dã lại thở dài: “Thôi cũng được. Lần này mình đi, chắc cũng phải bốn, năm năm mới trở về được. Mình chờ tin mời uống rượu mừng của hai cậu.”
Giang Thành quay đầu nhìn Hướng Vi: “Mình sẽ không để cậu chờ lâu.”
“Rượu, rượu mừng cái gì chứ…” Hướng Vi xấu hổ, lén lén buông tay Giang Thành ra.
Giang Thành cúi đầu nhìn cô, dịu dàng cười.
Nguyên Dã nổi da gà, cố gắng nói: “Ây gu ây gu, lại bắt đầu rắc thức ăn cho chó rồi. Được rồi, mình đi đây, không đi thì cũng nghẹn chết mất.”
Hướng Vi ngại ngùng cười cười, vẫy vẫy tay với Nguyên Dã: “Bảo trọng nhé.”
Nguyên Dã: “Ừ, các cậu cũng thế nhé.”
Hướng Vi và Giang Thành nhìn theo Nguyên Dã đến khi cậu ấy đi qua cửa bảo an mới yên lòng rời đi.
“Nguyên Dã nếu cảm thấy có lỗi thì sao không tự mình xin lỗi Tần Khả Viện chứ?” Hướng Vi hỏi.
“Vì không có can đảm.”
Không có can đảm ư? Hướng Vi khó hiểu cau mày, sau đó mới như bừng tỉnh mà hiểu ra.
Đúng rồi, Nguyên Dã và Tần Khả Viện không phải người yêu, cậu ta làm gì có can đảm và thân phận để mà tự mình xin lỗi chứ.
Chắc cậu ta cũng quá bất đắc dĩ rồi.
Sau khi trở về từ sân bay, Hướng Vi nhắn tin cho Tần Khả Viện.
Vi Vi Vi Vi: Hôm nay Nguyên Dã đi rồi.
Người bên kia mất mười mấy phút mới trả lời.
Tần bánh trôi nhỏ: Mình biết mà. Trước khi cất cánh cậu ta có gọi điện cho mình.
A, hóa ra cuối cùng Nguyên Dã cũng tự mình gọi điện cho Tần Khả Viện à? Hướng Vi thực sự vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, Tần Khả Viện lại nhắn tin đến.
Tần bánh trôi nhỏ: Vi Vi, cậu có thấy cậu ta có từng thích mình không? Hướng Vi nhìn tin nhắn, trong lòng lặng lẽ đau đớn, ngẩn người nhìn điện thoại hồi lâu mới trả lời.
Vi Vi Vi Vi: Mình chỉ biết rằng, cả lớp có 50 người, cậu ta chỉ thấy có lỗi với mình cậu.
Về sau Tần Khả Viện không trả lời nữa, Hướng Vi cũng sợ cô ấy buồn nên không nhắc lại nữa.
Hơn nửa tháng sau, kết quả thi đại học đã có. Tần Khả Viện đi học đại học sư phạm ở Tây Nam.
Hướng Vi thì cực kì may mắn, điểm thi rất cao, lại thêm thành tích kì kiểm tra năng lực đầu vào rất tốt nên được học viện Nghệ thuật S của thành phố S tuyển. Giang Thành cũng nộp hồ sơ vào trường Đại học Tài chính F ở thành phố S, vì là thủ khoa thành phố nên cũng trúng tuyển.
Trường F bắt đầu học sớm hơn nên mới giữa tháng tám mà Giang Thành đã phải đi thành phố S. Hai người xa nhau hơn hai tháng, Hướng Vi cuối cùng cũng nhập học.
Thực ra Giang Thành muốn đi đón cô nhưng lại vướng học kì quân sự, thành ra cô phải đi nhập học một mình.
“Một mình em đi có được không?” Giang Thành đã hỏi đi hỏi lại ba lần rồi.
Hướng Vi nào đó gật đầu thật mạnh: “Anh yên tâm, đến thành phố S thì sẽ có các học trưởng, học tỷ trong trường đến đón mà, em sẽ đi xe bus đến trường học, đảm bảo an toàn mà.”
Nhị Hắc liếc mắt xem thường: “Cô càng nói thế thì chủ nhân càng không yên tâm.”
Vì sao? Hướng Vi nhìn Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Trường đại học có một câu nói thế này, cẩn thận cháy, cẩn thận cúp điện, cẩn thận học trưởng. Cô tin tưởng học trường như thế, không thèm nghi ngờ gì, dĩ nhiên là cậu ta không yên tâm rồi.
“…” Ai bảo Giang Thành không có cảm giác yên tâm như thế chứ.
Hướng Vi không thèm để ý đến Nhị Hắc, nói với Giang Thành: “Anh không cần lo đâu, em đảm bảo anh sẽ được nhìn thấy em không bị sứt mẻ gì mà.”
Người bên kia im lặng một hồi, sau đó là giọng nói chua chua của Giang Thành: “Học trưởng tốt hay là anh tốt?”
Hướng Vi: “………………”
Thế mà Nhị Hắc lại nói đúng rồi.
Không thể tin được Giang Thành cũng có thời điểm không cảm thấy an toàn như thế này.
Thực sự anh ấy rất thích cô mà.
Trái tim nhỏ bé của Hướng Vi nhộn nhạo một chút, rồi ngọt ngào nói vào điện thoại: “Anh tốt nhất thế giới luôn.”
Trên kí túc xá nam sinh trường F, Giang Thành cúi đầu cười thỏa mãn: “Đến trường thì gửi địa chỉ cho anh, kỳ quân sự kết thúc anh sẽ đến tìm em.”
Hướng Vi: “Dạ.”
Hướng Vi mua vé tàu là 7 giờ sáng khởi hành, hơn 6 giờ sáng hôm sau thì Hướng Vi đã mang hành lí ra khỏi cửa. Hướng Minh Cường đang ngồi hút thuốc ngoài cửa, thấy cô ra thì dụi tàn thuốc, cầm lấy hành lý trong tay cô: “Để bố mang con đi đến nhà ga.”
Hướng Vi cũng không từ chối. Hướng Minh Cường mấy năm nay làm ăn thành công, cũng mua được một chiếc ô tô riêng. Có ông ấy mang đi thì cô cũng đỡ phải ngồi xe bus.
Sau khi lên xe, Hướng Minh Cường đưa một cái thẻ ngân hàng cho Hướng Vi: “Học phí bốn năm đại học và sinh hoạt phí của con đều ở trong này, tổng cộng khoảng mười vạn tệ.”
“Mười vạn?” Hướng Vi giật mình kêu lên, đối với cô, ngàn đã là nhiều lắm rồi, còn đơn vị vạn thì nghĩ còn chưa dám nghĩ, đừng nói đến mười vạn.
Cô cũng biết Hướng Minh Cường mấy năm nay làm ăn tốt, nhưng cũng không nghĩ đến mức này.
“Bốn năm cũng không dùng hết nhiều như vậy đâu ạ..” Hướng Vi nói, cũng không dám nhận thẻ ngân hàng kia.
Hướng Minh Cường cầm thẻ ngân hàng đặt trên túi của cô, vừa lái xe vừa nói: “Thành phố S là thành phố lớn, không giống như thành phố chúng ta, chi phí đắt đỏ. Con ra ngoài học tập, nhiều chỗ phải tiêu tiền, nếu không đủ thì bố lại gửi cho.”
Hướng Vi cầm thẻ ngân hàng trong tay, không lên tiếng.
Đến khi đến trước cửa nhà ga, Hướng Minh Cường lại nói: “Sang năm là có thể đổi căn nhà lớn hơn, con muốn phòng như thế nào?”
Hướng Vi nghe thấy trong lòng có chút đau lòng, bỗng nhiên nhận ra rằng, hóa ra suy nghĩ trong lòng của cô thì Hướng Minh Cường đã sớm biết.
Ông biết rằng một khi cô đã rời khỏi Nam Thành thì sẽ một đi không trở lại nên mới đưa học phí và sinh hoạt phí cả bốn năm cho cô.
Ông cũng biết, cô không muốn về nhà nữa, nhưng rồi ông vẫn nói.
“Có gió, có ánh mặt trời là đủ rồi.” Hướng Vi cúi đầu nói.
“Được.” Hướng Minh Cường trả lời.
Lúc sau, hai người không nói thêm gì nữa.
Buổi sáng, ở ga tàu không có quá nhiều người, Hướng Vi cũng không phải xếp hàng chờ lần nào. Sau khi đã ngồi trên tàu, cô nhắn tin wechat cho Giang Thành để thông báo tình hình. Nghĩ ngợi một hồi, cô lại cầm điện thoại nhắn tin cho Hướng Minh Cường: “Con lên tàu rồi.”
Hướng Minh Cường nhắn lại: “Ừ.”
Tốc độ nhắn tin trả lời cực kì nhanh, giống như ông vẫn luôn chờ điện thoại, chờ tin nhắn này của cô.
Nhìn chữ “Ừ” kia, trong lòng Hướng Vi có chút đau đớn.
Từ khi ông ấy cưới Dư Lệ, hai bố con càng ngày càng ít nói chuyện với nhau.
Chuyện hai mẹ con kia cũng thế, Dư Thanh Dao thi đại học không tốt, cũng không đậu trường nào ở tỉnh khác nên học ở đại học trong tỉnh. Chỉ cần mẹ con cô ta không kiếm chuyện, ngoan ngoãn sống một đời, có hiếu với Hướng Minh Cường thì cô cũng không so đo chuyện đời trước nữa.
Còn cô, cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở thành phố mới.
…..
Từ Nam Thành đến thành phố S có đường tàu nối liền, khoảng tám giờ thì Hướng Vi đã đến được trạm xe lửa của thành phố S.
Vừa ra khỏi ga tàu, cô đã nhìn thấy biểu ngữ đón tân sinh viên của trường đại học S.
Nhị Hắc nào đó ngồi trên rương hành lý, cười lạnh: “Nhìn kìa, toàn là học trưởng.”
“…” Hướng Vi cũng phát hiện đến đón tân sinh đều là nam sinh, cô liền kéo rương hành lí đi qua: “Chào các học trưởng ạ, em là tân sinh khóa XX, muốn đến trường thì đi xe nào ạ?”
Học viện S là trường nghệ thuật, trong trường không thiếu nhất chính là mỹ nữ, nhưng mọi người vẫn bị cô gái trước mắt làm cho kinh ngạc.
“Để anh mang em đi.” Một học trưởng cao ráo, đẹp trai từ trong nhóm người đi ra, khẽ phất cờ nhỏ trong tay, cười nói: “Đi theo anh.”
“Cảm ơn học trưởng.” Hướng Vi ngoan ngoãn cảm ơn, đi theo vị học trưởng cầm cờ đi về phía xe bus.
“Anh tên là Lạc Gia, học khoa đạo diễn.” Vị học trưởng cầm cờ vừa đi vừa nói chuyện.
Hướng Vi gật gật đầu, theo nguyên tắc lịch sự cũng phải nói tên và khoa của mình: “Em là Hướng Vi, khoa lồng tiếng.”
“Lồng tiếng?” Lạc Gia kinh ngạc nhìn Hướng Vi: “Anh tưởng em phải học diễn xuất.”
“……” Hướng Vi mỉm cười: “Em làm gì biết diễn đâu.”
Lạc Gia nghe thế thì cười ha ha: “Em quá đáng yêu rồi.”
À… Hướng Vi không có chút vui vẻ nào khi được người khác giới khen.
Lạc Gia lại nói: “Tại vì trông em quá xinh đẹp ấy, ở trường S mặc dù mỹ nữ như mây nhưng em cũng sẽ làm người khác kinh ngạc.”
Khen ngợi như thế làm Hướng Vi bối rối, sợ vị học trưởng tay cầm cờ này nói tiếp là … chúng ta trao đổi wechat đi, cô đang muốn nói sang chuyện khác thì điện thoại reo lên.
Hướng Vi không cần nhìn cũng biết ai gọi, vui vẻ nghe điện thoại, vừa mới mở miệng đã nghe ngọt ngào: “Thành ca ca.”
Ở nơi nào đó, Giang Thành bị âm thanh kêu to ngọt ngào này làm cho lòng dạ mềm nhũn, anh dịu dàng hỏi: “Xuống tàu rồi à?” Khóe miệng anh cong lên, không kiềm chế được nụ cười.
“Dạ.” Hướng Vi gật đầu: “Em chuẩn bị lên bus để đến trường. Anh học xong học kì quân đội chưa?”
Giang Thành: “Vừa mới kết thúc, để anh về kí túc xá thay quần áo thì đến chỗ em nhé.”
Hướng Vi: “Dạ, lát nữa gặp lại anh.”
“Bạn trai em à?” Lạc Gia chờ Hướng Vi cúp điện thoại mới hỏi.
Hướng Vi cười gật đầu, cô hồi nãy cố ý gọi Giang Thành là “Thành ca ca” là vì muốn khẳng định thân phận hoa có chủ của mình.
Lạc Gia cũng nhận ra ý đồ của Hướng Vi, anh cười cười nói: “Bạn trai em thật may mắn.”
Hướng Vi lắc đầu: “Nếu như anh gặp anh ấy thì sẽ biết là người may mắn là em cơ.”
Nhắc đến Giang Thành, trong mắt Hướng Vi tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Lạc Gia không nói gì nữa, cực kì lịch sự giúp Hướng Vi để gọn hành lý, rồi dẫn cô lên xe: “Học viện S hoan nghênh em, học muội Hướng Vi.”
Hướng Vi cười vẫy vẫy tay: “Hẹn gặp lại ạ.”
……
Xe bus chạy một tiếng mới đến trường S.
Sau khi Hướng Vi vào kí túc xá, ba người khác cùng phòng đã sắp xếp xong. Cô chủ động chào hỏi với mọi người: “Chào mọi người.”
Người đầu tiên chào cô là một mỹ nữ cao gầy: “Chào cậu.” Người này cao chắc phải gần một mét tám. Sau đó cô nhìn hai người còn lại trong phòng thì mới phát hiện cô lùn nhất trong phòng kí túc xá này.
Hướng Vi: “……”
Lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của cô cũng được 1m68.5 mà, tại sao những cô ấy lại cao được như thế chứ?
Thực sự Hướng Vi bình thường không có để ý đến 0.5cm kia, nhưng bây giờ thì cô cực kì muốn 0.5cm này được làm tròn lên 1cm.
“Chào cậu, mình là Lương Phỉ Phỉ, học ngành vũ đạo.” Cô gái tóc ngắn chủ động lại gần chào hỏi.
Hướng Vi: “Mình là Hướng Vi, khoa lồng tiếng.”
Lương Phỉ Phỉ: “Lồng tiếng á? Cậu xinh đẹp như thế mà, mình còn tưởng cậu là khoa diễn xuất.”
“…” Hôm nay cô nghe câu này hai lần rồi.
“Nhưng mà Diệp Lộ Uyển là khoa diễn xuất rồi, đúng là cậu không phải khoa diễn xuất.” Lương Phỉ Phỉ lại nói.
Hướng Vi đang muốn hỏi Diệp Lộ Uyển là ai thì thấy nữ sinh ở góc chéo giường cô đi tới nói:
“Chào cậu, mình là Diệp Lộ Uyển, khoa diễn xuất.”
Diệp Lộ Uyển trông vô cùng xinh đẹp, tóc dài màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, lúc cười lên giống như thiếu nữ trong truyện tranh.
Lúc này thì mỹ nữ cao gần mét tám mà chào hỏi đầu tiên với Hướng Vi mới giới thiệu bản thân: “Thẩm Tịch, khoa người mẫu.”
Hướng Vi gật gật đầu, hóa ra là khoa người mẫu, bảo sao cao như thế.
“Mỗi phòng kí túc đều giống như phòng chúng ta, mỗi người đều đến từ những khoa khác nhau à?” Hướng Vi hỏi.
Lương Phỉ Phỉ gật đầu: “Đây là truyền thống của trường S rồi, mục đích là để các bạn học ở những khoa khác nhau vẫn có thể giao lưu làm quen với nhau.”
Hướng Vi: “Thì ra là thế.”
Sau khi nói chuyện một hồi, Hướng Vi mới bắt đầu sắp xếp hành lý, nhân tiện cũng gửi vị trí của kí túc xá cho Giang Thành.
Sau khi sửa soạn xong, bỗng nhiên cô nghe thấy Lương Phỉ Phỉ hô lên ở ngoài ban công.
“Mau ra xem, có trai đẹp này.”
Hướng Vi ngoại trừ Giang Thành thì không có hứng thứ với nam sinh khác, chỉ cười cười mà không để ý Lương Phỉ Phỉ.
Còn Diệp Lộ Uyển thì cười nói: “Phỉ Phỉ, ở trường S này có trai đẹp là chuyện bình thường mà.”
Lương Phỉ Phỉ: “Không phải trai đẹp bình thường. Ở dưới lầu còn có rất nhiều nữ sinh vây quanh kìa. Ôi mẹ ơi, anh ta đang đi về phía này, ooh, mình nghe được những âm thanh tan nát cõi lòng của mấy cô gái kia, anh chàng này thật là lạnh lùng quá đi.”
Diệp Lộ Uyển bị Lương Phỉ Phỉ miêu tả làm gợi lên lòng hiếu kì, mang vẻ mặt không tin đi qua xem nhưng vừa thấy thì mắt sáng lên.
“Có phải siêu đẹp trai không?” Lương Phỉ Phỉ hỏi.
Diệp Lộ Uyển không nhìn nữa: “Ừ.”
Lương Phỉ Phỉ đắc ý cười cười, quay đầu hỏi Hướng Vi: “Vi Vi, cậu không ngắm trai đẹp à?”
Hướng Vi lắc đầu: “Mình có bạn trai rồi.”
“Ôiii, sao lại yêu sớm thế.” Lương Phỉ Phỉ không còn hứng thú với trai đẹp nữa, chạy vào trong phòng để hỏi chuyện Hướng Vi: “Bạn trai cậu cũng học trường S à?”
Hướng Vi: “Không……”
Tiếng chuông điện thoại cắt lời Hướng Vi.
“Mình nghe điện thoại đã.” Hướng Vi nói với Lương Phỉ Phỉ.
Lương Phỉ Phỉ cười đen tối: “Bạn trai chứ giề??”
“Ừa.” Hướng Vi nhấn nghe điện thoại, truyền đến giọng nói của Giang Thành
“Anh đang ở dưới kí túc xá của em.”
Hướng Vi: “Em xuống liền.”
Cúp điện thoại, Hướng Vi nhanh chóng thay giày, chuẩn bị ra cửa.
Diệp Lộ Uyển đang trang điểm lại nói với cô: “Mình đi với cậu xuống.”
“Hả?” Hướng Vi không hiểu Diệp Lộ Uyển muốn làm gì.
Lương Phỉ Phỉ cười xấu xa: “Diệp Lộ Uyển cậu muốn tìm anh đẹp trai dưới lầu chứ gì?”
Diệp Lộ Uyển cười khẽ: “Con gái phải e thẹn một chút chứ.”
“Ừ ừ, làm quen chút là được rồi, phải không?” Lương Phỉ Phỉ nói.
Diệp Lộ Uyển không phản đối.
“Mình cũng đi.” Lương Phỉ Phỉ nói, quay đầu hỏi Thẩm Tịch: “Thẩm Tịch, cậu có đi không?”
Hướng Vi cứ tưởng Thẩm Tịch không đi, không ngờ Thẩm Tịch cũng đồng ý đi cùng.
Chuyện này làm Hướng Vi cũng tò mò với anh đẹp trai dưới lầu kia, tính toán lúc Giang Thành không để ý thì ngắm trộm một chút.
Không ngờ là…
Sau khi xuống lầu, Hướng Vi không nhìn thấy anh đẹp trai nào trong truyền thuyết cả, chỉ có mỗi mình Giang Thành đang đứng chờ ở đó.
Hướng Vi âm thầm thở dài, đang định đi qua chỗ Giang Thành thì nghe Lương Phỉ Phỉ kích động nói: “Oaaa, càng nhìn gần càng đẹp trai.”
Hả???
Hướng Vi nhìn theo hướng ánh mắt của Lương Phỉ Phỉ, lại quay đầu nhìn Giang Thành, trong đầu đột nhiên hiểu ra:
“Anh đẹp trai mà các cậu nói… là anh ta hả?” Hướng Vi hỏi, tay chỉ về phía Giang Thành.
“Đúng thế, cậu không thích à?” Lương Phỉ Phỉ vẫn nhìn Giang Thành, nghĩ thầm đúng là mỹ nữ, ánh mắt nhìn người còn khó tính hơn người bình thường nữa.
“Này……”
Hướng Vi còn đang tìm từ để nói.
Thì Giang Thành đã đi đến, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Vi Vi.”
Một tiếng Vi Vi thế mà làm Hướng Vi đỏ bừng mặt.
“Anh đến rồi.” Hướng Vi ngọt ngào nói.
“Ừ.” Giang Thành chăm chú nhìn cô, muốn mang khoảng thời gian xa cách nhìn lại cho đủ.
Hướng Vi bị anh nhìn đến xấu hổ, vội vàng giới thiệu bạn cùng phòng với anh để đỡ ngại: “Ba cậu ấy là bạn cùng phòng của em, Lương Phỉ Phỉ, Thẩm Tịch, Diệp Lộ Uyển.”
Giang Thành lúc này mới để ý ba nữ sinh bên cạnh cô ấy, hiện tại thì trông giống như mấy bức tường bên cạnh, chào hỏi một tiếng: “Chào các cậu.”
Ba người đã đoán được quan hệ giữa hai người kia.
Thẩm Tịch bình tĩnh nhất: “Chào cậu.”
“Chào, chào cậu.” Lương Phỉ Phỉ không dám tin mà quay đầu nhìn về phía Hướng Vi: “Bạn trai?”
Hướng Vi: “Ừ.”
Lương Phỉ Phỉ phùng mang trợn mắt: CMN, thế mà anh ta lại là bạn trai cậu. Bạn trai cậu hóa ra lại đẹp trai như vậy.
Hướng Vi bị biểu cảm khoa trương của Lương Phỉ Phỉ chọc cười, giới thiệu Giang Thành với mấy cô ấy: “Còn đây là bạn trai mình, Giang Thành.”
Diệp Lộ Uyển nãy giờ không nói chuyện bỗng nhiên vương tay về phía Giang Thành: “Chào cậu, mình là Diệp Lộ Uyển, khoa diễn xuất.”
Hướng Vi hơi cau mày một chút, hồi nãy cô đã giới thiệu rồi, Diệp Lộ Uyển sao còn tự giới thiệu làm gì, lại còn đưa tay ra.
Hướng Vi nhìn về phía Giang Thành, muốn nhìn xem anh ấy phản ứng như thế nào.
Giang Thành không phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Chào cậu.” Rồi đem bàn tay mà Diệp Lộ Uyển đưa ra làm lơ luôn.
Diệp Lộ Uyển hơi cứng người, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường, cười nói: “Cậu có thể cho chúng mình xin số điện thoại không, về sau Vi Vi có vấn đề gì thì gọi cậu cho dễ.”
Ý đồ này quá mức rõ ràng rồi, dù có ngây ngốc như Hướng Vi cũng biết Diệp Lộ Uyển muốn làm gì. Nghĩ đến trước khi xuống lầu, Diệp Lộ Uyển còn cố ý trang điểm lại, trong lòng cực kì không vui, mày càng nhíu chặt.
Lương Phỉ Phỉ đứng bên cạnh thì cực kì xấu hổ, nếu biết anh đẹp trai này là bạn trai Vi Vi thì cô đã không rủ mọi người đến nhìn rồi. Mà Diệp Lộ Uyển này cũng thật buồn cười, trên đời có phải chỉ có mình anh đẹp trai này đâu, sao phải làm mấy trò câu dẫn bạn trai nhà người khác thế chứ.
Thẩm Tịch thì khinh thường hành động của Diệp Lộ Uyển, lại không muốn bị người ta đem ra làm bia đỡ đạn, lạnh lùng nói: “Cậu muốn xin số điện thoại là việc của cậu, đừng có vơ tôi vào. Tôi không có hứng thú với bạn trai người khác.”
Mặt Diệp Lộ Uyển trắng bệch, cô ta bày ra vẻ vô tội nói với Hướng Vi: “Vi Vi, cậu đừng hiểu lầm nhé, mình chỉ muốn tiện liên hệ về sau thôi mà.”
“…” Không hổ danh khoa diễn xuất, Hướng Vi cảm thấy cuộc sống ở kí túc của mình sau này cực kì không ổn rồi.
“Có thể đi chưa em?” Giang Thành hỏi cô.
Hướng Vi sững người, anh ấy đang trực tiếp bơ Diệp Lộ Uyển đúng không?
Quả nhiên đúng với tác phong hành động của anh ấy.
“Ừm.” Hướng Vi gật đầu, quay người muốn đi.
Diệp Lộ Uyển lại nói thêm một câu: “Số điện thoại của mình là 152xxxxxxxxx, nếu có chuyện gì thì cậu có thể gọi cho mình.” Nói xong, cô ta dừng lại một chút, lại nói thêm: “Chuyện liên quan đến Vi Vi thôi.”
Hướng Vi cạn lời lắc đầu, đang tính học theo Giang Thành trực tiếp bơ cô ta đi, thì lại thấy anh ấy dừng chân, quay đầu nói với Diệp Lộ Uyển: “Cảm ơn cô đã quan tâm bạn gái của tôi, nhưng tôi không nghĩ giữa hai chúng ta cần có bất cứ liên lạc nào.”
“Thay mình nói xin lỗi với bánh trôi nhỏ.” Nguyên Dã nói với Hướng Vi.
Hướng Vi lắc đầu: “Mình thấy mấy chuyện này cậu tự nói sẽ tốt hơn.”
“Nhưng…” Nguyên Dã lại thở dài: “Thôi cũng được. Lần này mình đi, chắc cũng phải bốn, năm năm mới trở về được. Mình chờ tin mời uống rượu mừng của hai cậu.”
Giang Thành quay đầu nhìn Hướng Vi: “Mình sẽ không để cậu chờ lâu.”
“Rượu, rượu mừng cái gì chứ…” Hướng Vi xấu hổ, lén lén buông tay Giang Thành ra.
Giang Thành cúi đầu nhìn cô, dịu dàng cười.
Nguyên Dã nổi da gà, cố gắng nói: “Ây gu ây gu, lại bắt đầu rắc thức ăn cho chó rồi. Được rồi, mình đi đây, không đi thì cũng nghẹn chết mất.”
Hướng Vi ngại ngùng cười cười, vẫy vẫy tay với Nguyên Dã: “Bảo trọng nhé.”
Nguyên Dã: “Ừ, các cậu cũng thế nhé.”
Hướng Vi và Giang Thành nhìn theo Nguyên Dã đến khi cậu ấy đi qua cửa bảo an mới yên lòng rời đi.
“Nguyên Dã nếu cảm thấy có lỗi thì sao không tự mình xin lỗi Tần Khả Viện chứ?” Hướng Vi hỏi.
“Vì không có can đảm.”
Không có can đảm ư? Hướng Vi khó hiểu cau mày, sau đó mới như bừng tỉnh mà hiểu ra.
Đúng rồi, Nguyên Dã và Tần Khả Viện không phải người yêu, cậu ta làm gì có can đảm và thân phận để mà tự mình xin lỗi chứ.
Chắc cậu ta cũng quá bất đắc dĩ rồi.
Sau khi trở về từ sân bay, Hướng Vi nhắn tin cho Tần Khả Viện.
Vi Vi Vi Vi: Hôm nay Nguyên Dã đi rồi.
Người bên kia mất mười mấy phút mới trả lời.
Tần bánh trôi nhỏ: Mình biết mà. Trước khi cất cánh cậu ta có gọi điện cho mình.
A, hóa ra cuối cùng Nguyên Dã cũng tự mình gọi điện cho Tần Khả Viện à? Hướng Vi thực sự vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, Tần Khả Viện lại nhắn tin đến.
Tần bánh trôi nhỏ: Vi Vi, cậu có thấy cậu ta có từng thích mình không? Hướng Vi nhìn tin nhắn, trong lòng lặng lẽ đau đớn, ngẩn người nhìn điện thoại hồi lâu mới trả lời.
Vi Vi Vi Vi: Mình chỉ biết rằng, cả lớp có 50 người, cậu ta chỉ thấy có lỗi với mình cậu.
Về sau Tần Khả Viện không trả lời nữa, Hướng Vi cũng sợ cô ấy buồn nên không nhắc lại nữa.
Hơn nửa tháng sau, kết quả thi đại học đã có. Tần Khả Viện đi học đại học sư phạm ở Tây Nam.
Hướng Vi thì cực kì may mắn, điểm thi rất cao, lại thêm thành tích kì kiểm tra năng lực đầu vào rất tốt nên được học viện Nghệ thuật S của thành phố S tuyển. Giang Thành cũng nộp hồ sơ vào trường Đại học Tài chính F ở thành phố S, vì là thủ khoa thành phố nên cũng trúng tuyển.
Trường F bắt đầu học sớm hơn nên mới giữa tháng tám mà Giang Thành đã phải đi thành phố S. Hai người xa nhau hơn hai tháng, Hướng Vi cuối cùng cũng nhập học.
Thực ra Giang Thành muốn đi đón cô nhưng lại vướng học kì quân sự, thành ra cô phải đi nhập học một mình.
“Một mình em đi có được không?” Giang Thành đã hỏi đi hỏi lại ba lần rồi.
Hướng Vi nào đó gật đầu thật mạnh: “Anh yên tâm, đến thành phố S thì sẽ có các học trưởng, học tỷ trong trường đến đón mà, em sẽ đi xe bus đến trường học, đảm bảo an toàn mà.”
Nhị Hắc liếc mắt xem thường: “Cô càng nói thế thì chủ nhân càng không yên tâm.”
Vì sao? Hướng Vi nhìn Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Trường đại học có một câu nói thế này, cẩn thận cháy, cẩn thận cúp điện, cẩn thận học trưởng. Cô tin tưởng học trường như thế, không thèm nghi ngờ gì, dĩ nhiên là cậu ta không yên tâm rồi.
“…” Ai bảo Giang Thành không có cảm giác yên tâm như thế chứ.
Hướng Vi không thèm để ý đến Nhị Hắc, nói với Giang Thành: “Anh không cần lo đâu, em đảm bảo anh sẽ được nhìn thấy em không bị sứt mẻ gì mà.”
Người bên kia im lặng một hồi, sau đó là giọng nói chua chua của Giang Thành: “Học trưởng tốt hay là anh tốt?”
Hướng Vi: “………………”
Thế mà Nhị Hắc lại nói đúng rồi.
Không thể tin được Giang Thành cũng có thời điểm không cảm thấy an toàn như thế này.
Thực sự anh ấy rất thích cô mà.
Trái tim nhỏ bé của Hướng Vi nhộn nhạo một chút, rồi ngọt ngào nói vào điện thoại: “Anh tốt nhất thế giới luôn.”
Trên kí túc xá nam sinh trường F, Giang Thành cúi đầu cười thỏa mãn: “Đến trường thì gửi địa chỉ cho anh, kỳ quân sự kết thúc anh sẽ đến tìm em.”
Hướng Vi: “Dạ.”
Hướng Vi mua vé tàu là 7 giờ sáng khởi hành, hơn 6 giờ sáng hôm sau thì Hướng Vi đã mang hành lí ra khỏi cửa. Hướng Minh Cường đang ngồi hút thuốc ngoài cửa, thấy cô ra thì dụi tàn thuốc, cầm lấy hành lý trong tay cô: “Để bố mang con đi đến nhà ga.”
Hướng Vi cũng không từ chối. Hướng Minh Cường mấy năm nay làm ăn thành công, cũng mua được một chiếc ô tô riêng. Có ông ấy mang đi thì cô cũng đỡ phải ngồi xe bus.
Sau khi lên xe, Hướng Minh Cường đưa một cái thẻ ngân hàng cho Hướng Vi: “Học phí bốn năm đại học và sinh hoạt phí của con đều ở trong này, tổng cộng khoảng mười vạn tệ.”
“Mười vạn?” Hướng Vi giật mình kêu lên, đối với cô, ngàn đã là nhiều lắm rồi, còn đơn vị vạn thì nghĩ còn chưa dám nghĩ, đừng nói đến mười vạn.
Cô cũng biết Hướng Minh Cường mấy năm nay làm ăn tốt, nhưng cũng không nghĩ đến mức này.
“Bốn năm cũng không dùng hết nhiều như vậy đâu ạ..” Hướng Vi nói, cũng không dám nhận thẻ ngân hàng kia.
Hướng Minh Cường cầm thẻ ngân hàng đặt trên túi của cô, vừa lái xe vừa nói: “Thành phố S là thành phố lớn, không giống như thành phố chúng ta, chi phí đắt đỏ. Con ra ngoài học tập, nhiều chỗ phải tiêu tiền, nếu không đủ thì bố lại gửi cho.”
Hướng Vi cầm thẻ ngân hàng trong tay, không lên tiếng.
Đến khi đến trước cửa nhà ga, Hướng Minh Cường lại nói: “Sang năm là có thể đổi căn nhà lớn hơn, con muốn phòng như thế nào?”
Hướng Vi nghe thấy trong lòng có chút đau lòng, bỗng nhiên nhận ra rằng, hóa ra suy nghĩ trong lòng của cô thì Hướng Minh Cường đã sớm biết.
Ông biết rằng một khi cô đã rời khỏi Nam Thành thì sẽ một đi không trở lại nên mới đưa học phí và sinh hoạt phí cả bốn năm cho cô.
Ông cũng biết, cô không muốn về nhà nữa, nhưng rồi ông vẫn nói.
“Có gió, có ánh mặt trời là đủ rồi.” Hướng Vi cúi đầu nói.
“Được.” Hướng Minh Cường trả lời.
Lúc sau, hai người không nói thêm gì nữa.
Buổi sáng, ở ga tàu không có quá nhiều người, Hướng Vi cũng không phải xếp hàng chờ lần nào. Sau khi đã ngồi trên tàu, cô nhắn tin wechat cho Giang Thành để thông báo tình hình. Nghĩ ngợi một hồi, cô lại cầm điện thoại nhắn tin cho Hướng Minh Cường: “Con lên tàu rồi.”
Hướng Minh Cường nhắn lại: “Ừ.”
Tốc độ nhắn tin trả lời cực kì nhanh, giống như ông vẫn luôn chờ điện thoại, chờ tin nhắn này của cô.
Nhìn chữ “Ừ” kia, trong lòng Hướng Vi có chút đau đớn.
Từ khi ông ấy cưới Dư Lệ, hai bố con càng ngày càng ít nói chuyện với nhau.
Chuyện hai mẹ con kia cũng thế, Dư Thanh Dao thi đại học không tốt, cũng không đậu trường nào ở tỉnh khác nên học ở đại học trong tỉnh. Chỉ cần mẹ con cô ta không kiếm chuyện, ngoan ngoãn sống một đời, có hiếu với Hướng Minh Cường thì cô cũng không so đo chuyện đời trước nữa.
Còn cô, cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở thành phố mới.
…..
Từ Nam Thành đến thành phố S có đường tàu nối liền, khoảng tám giờ thì Hướng Vi đã đến được trạm xe lửa của thành phố S.
Vừa ra khỏi ga tàu, cô đã nhìn thấy biểu ngữ đón tân sinh viên của trường đại học S.
Nhị Hắc nào đó ngồi trên rương hành lý, cười lạnh: “Nhìn kìa, toàn là học trưởng.”
“…” Hướng Vi cũng phát hiện đến đón tân sinh đều là nam sinh, cô liền kéo rương hành lí đi qua: “Chào các học trưởng ạ, em là tân sinh khóa XX, muốn đến trường thì đi xe nào ạ?”
Học viện S là trường nghệ thuật, trong trường không thiếu nhất chính là mỹ nữ, nhưng mọi người vẫn bị cô gái trước mắt làm cho kinh ngạc.
“Để anh mang em đi.” Một học trưởng cao ráo, đẹp trai từ trong nhóm người đi ra, khẽ phất cờ nhỏ trong tay, cười nói: “Đi theo anh.”
“Cảm ơn học trưởng.” Hướng Vi ngoan ngoãn cảm ơn, đi theo vị học trưởng cầm cờ đi về phía xe bus.
“Anh tên là Lạc Gia, học khoa đạo diễn.” Vị học trưởng cầm cờ vừa đi vừa nói chuyện.
Hướng Vi gật gật đầu, theo nguyên tắc lịch sự cũng phải nói tên và khoa của mình: “Em là Hướng Vi, khoa lồng tiếng.”
“Lồng tiếng?” Lạc Gia kinh ngạc nhìn Hướng Vi: “Anh tưởng em phải học diễn xuất.”
“……” Hướng Vi mỉm cười: “Em làm gì biết diễn đâu.”
Lạc Gia nghe thế thì cười ha ha: “Em quá đáng yêu rồi.”
À… Hướng Vi không có chút vui vẻ nào khi được người khác giới khen.
Lạc Gia lại nói: “Tại vì trông em quá xinh đẹp ấy, ở trường S mặc dù mỹ nữ như mây nhưng em cũng sẽ làm người khác kinh ngạc.”
Khen ngợi như thế làm Hướng Vi bối rối, sợ vị học trưởng tay cầm cờ này nói tiếp là … chúng ta trao đổi wechat đi, cô đang muốn nói sang chuyện khác thì điện thoại reo lên.
Hướng Vi không cần nhìn cũng biết ai gọi, vui vẻ nghe điện thoại, vừa mới mở miệng đã nghe ngọt ngào: “Thành ca ca.”
Ở nơi nào đó, Giang Thành bị âm thanh kêu to ngọt ngào này làm cho lòng dạ mềm nhũn, anh dịu dàng hỏi: “Xuống tàu rồi à?” Khóe miệng anh cong lên, không kiềm chế được nụ cười.
“Dạ.” Hướng Vi gật đầu: “Em chuẩn bị lên bus để đến trường. Anh học xong học kì quân đội chưa?”
Giang Thành: “Vừa mới kết thúc, để anh về kí túc xá thay quần áo thì đến chỗ em nhé.”
Hướng Vi: “Dạ, lát nữa gặp lại anh.”
“Bạn trai em à?” Lạc Gia chờ Hướng Vi cúp điện thoại mới hỏi.
Hướng Vi cười gật đầu, cô hồi nãy cố ý gọi Giang Thành là “Thành ca ca” là vì muốn khẳng định thân phận hoa có chủ của mình.
Lạc Gia cũng nhận ra ý đồ của Hướng Vi, anh cười cười nói: “Bạn trai em thật may mắn.”
Hướng Vi lắc đầu: “Nếu như anh gặp anh ấy thì sẽ biết là người may mắn là em cơ.”
Nhắc đến Giang Thành, trong mắt Hướng Vi tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Lạc Gia không nói gì nữa, cực kì lịch sự giúp Hướng Vi để gọn hành lý, rồi dẫn cô lên xe: “Học viện S hoan nghênh em, học muội Hướng Vi.”
Hướng Vi cười vẫy vẫy tay: “Hẹn gặp lại ạ.”
……
Xe bus chạy một tiếng mới đến trường S.
Sau khi Hướng Vi vào kí túc xá, ba người khác cùng phòng đã sắp xếp xong. Cô chủ động chào hỏi với mọi người: “Chào mọi người.”
Người đầu tiên chào cô là một mỹ nữ cao gầy: “Chào cậu.” Người này cao chắc phải gần một mét tám. Sau đó cô nhìn hai người còn lại trong phòng thì mới phát hiện cô lùn nhất trong phòng kí túc xá này.
Hướng Vi: “……”
Lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của cô cũng được 1m68.5 mà, tại sao những cô ấy lại cao được như thế chứ?
Thực sự Hướng Vi bình thường không có để ý đến 0.5cm kia, nhưng bây giờ thì cô cực kì muốn 0.5cm này được làm tròn lên 1cm.
“Chào cậu, mình là Lương Phỉ Phỉ, học ngành vũ đạo.” Cô gái tóc ngắn chủ động lại gần chào hỏi.
Hướng Vi: “Mình là Hướng Vi, khoa lồng tiếng.”
Lương Phỉ Phỉ: “Lồng tiếng á? Cậu xinh đẹp như thế mà, mình còn tưởng cậu là khoa diễn xuất.”
“…” Hôm nay cô nghe câu này hai lần rồi.
“Nhưng mà Diệp Lộ Uyển là khoa diễn xuất rồi, đúng là cậu không phải khoa diễn xuất.” Lương Phỉ Phỉ lại nói.
Hướng Vi đang muốn hỏi Diệp Lộ Uyển là ai thì thấy nữ sinh ở góc chéo giường cô đi tới nói:
“Chào cậu, mình là Diệp Lộ Uyển, khoa diễn xuất.”
Diệp Lộ Uyển trông vô cùng xinh đẹp, tóc dài màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, lúc cười lên giống như thiếu nữ trong truyện tranh.
Lúc này thì mỹ nữ cao gần mét tám mà chào hỏi đầu tiên với Hướng Vi mới giới thiệu bản thân: “Thẩm Tịch, khoa người mẫu.”
Hướng Vi gật gật đầu, hóa ra là khoa người mẫu, bảo sao cao như thế.
“Mỗi phòng kí túc đều giống như phòng chúng ta, mỗi người đều đến từ những khoa khác nhau à?” Hướng Vi hỏi.
Lương Phỉ Phỉ gật đầu: “Đây là truyền thống của trường S rồi, mục đích là để các bạn học ở những khoa khác nhau vẫn có thể giao lưu làm quen với nhau.”
Hướng Vi: “Thì ra là thế.”
Sau khi nói chuyện một hồi, Hướng Vi mới bắt đầu sắp xếp hành lý, nhân tiện cũng gửi vị trí của kí túc xá cho Giang Thành.
Sau khi sửa soạn xong, bỗng nhiên cô nghe thấy Lương Phỉ Phỉ hô lên ở ngoài ban công.
“Mau ra xem, có trai đẹp này.”
Hướng Vi ngoại trừ Giang Thành thì không có hứng thứ với nam sinh khác, chỉ cười cười mà không để ý Lương Phỉ Phỉ.
Còn Diệp Lộ Uyển thì cười nói: “Phỉ Phỉ, ở trường S này có trai đẹp là chuyện bình thường mà.”
Lương Phỉ Phỉ: “Không phải trai đẹp bình thường. Ở dưới lầu còn có rất nhiều nữ sinh vây quanh kìa. Ôi mẹ ơi, anh ta đang đi về phía này, ooh, mình nghe được những âm thanh tan nát cõi lòng của mấy cô gái kia, anh chàng này thật là lạnh lùng quá đi.”
Diệp Lộ Uyển bị Lương Phỉ Phỉ miêu tả làm gợi lên lòng hiếu kì, mang vẻ mặt không tin đi qua xem nhưng vừa thấy thì mắt sáng lên.
“Có phải siêu đẹp trai không?” Lương Phỉ Phỉ hỏi.
Diệp Lộ Uyển không nhìn nữa: “Ừ.”
Lương Phỉ Phỉ đắc ý cười cười, quay đầu hỏi Hướng Vi: “Vi Vi, cậu không ngắm trai đẹp à?”
Hướng Vi lắc đầu: “Mình có bạn trai rồi.”
“Ôiii, sao lại yêu sớm thế.” Lương Phỉ Phỉ không còn hứng thú với trai đẹp nữa, chạy vào trong phòng để hỏi chuyện Hướng Vi: “Bạn trai cậu cũng học trường S à?”
Hướng Vi: “Không……”
Tiếng chuông điện thoại cắt lời Hướng Vi.
“Mình nghe điện thoại đã.” Hướng Vi nói với Lương Phỉ Phỉ.
Lương Phỉ Phỉ cười đen tối: “Bạn trai chứ giề??”
“Ừa.” Hướng Vi nhấn nghe điện thoại, truyền đến giọng nói của Giang Thành
“Anh đang ở dưới kí túc xá của em.”
Hướng Vi: “Em xuống liền.”
Cúp điện thoại, Hướng Vi nhanh chóng thay giày, chuẩn bị ra cửa.
Diệp Lộ Uyển đang trang điểm lại nói với cô: “Mình đi với cậu xuống.”
“Hả?” Hướng Vi không hiểu Diệp Lộ Uyển muốn làm gì.
Lương Phỉ Phỉ cười xấu xa: “Diệp Lộ Uyển cậu muốn tìm anh đẹp trai dưới lầu chứ gì?”
Diệp Lộ Uyển cười khẽ: “Con gái phải e thẹn một chút chứ.”
“Ừ ừ, làm quen chút là được rồi, phải không?” Lương Phỉ Phỉ nói.
Diệp Lộ Uyển không phản đối.
“Mình cũng đi.” Lương Phỉ Phỉ nói, quay đầu hỏi Thẩm Tịch: “Thẩm Tịch, cậu có đi không?”
Hướng Vi cứ tưởng Thẩm Tịch không đi, không ngờ Thẩm Tịch cũng đồng ý đi cùng.
Chuyện này làm Hướng Vi cũng tò mò với anh đẹp trai dưới lầu kia, tính toán lúc Giang Thành không để ý thì ngắm trộm một chút.
Không ngờ là…
Sau khi xuống lầu, Hướng Vi không nhìn thấy anh đẹp trai nào trong truyền thuyết cả, chỉ có mỗi mình Giang Thành đang đứng chờ ở đó.
Hướng Vi âm thầm thở dài, đang định đi qua chỗ Giang Thành thì nghe Lương Phỉ Phỉ kích động nói: “Oaaa, càng nhìn gần càng đẹp trai.”
Hả???
Hướng Vi nhìn theo hướng ánh mắt của Lương Phỉ Phỉ, lại quay đầu nhìn Giang Thành, trong đầu đột nhiên hiểu ra:
“Anh đẹp trai mà các cậu nói… là anh ta hả?” Hướng Vi hỏi, tay chỉ về phía Giang Thành.
“Đúng thế, cậu không thích à?” Lương Phỉ Phỉ vẫn nhìn Giang Thành, nghĩ thầm đúng là mỹ nữ, ánh mắt nhìn người còn khó tính hơn người bình thường nữa.
“Này……”
Hướng Vi còn đang tìm từ để nói.
Thì Giang Thành đã đi đến, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Vi Vi.”
Một tiếng Vi Vi thế mà làm Hướng Vi đỏ bừng mặt.
“Anh đến rồi.” Hướng Vi ngọt ngào nói.
“Ừ.” Giang Thành chăm chú nhìn cô, muốn mang khoảng thời gian xa cách nhìn lại cho đủ.
Hướng Vi bị anh nhìn đến xấu hổ, vội vàng giới thiệu bạn cùng phòng với anh để đỡ ngại: “Ba cậu ấy là bạn cùng phòng của em, Lương Phỉ Phỉ, Thẩm Tịch, Diệp Lộ Uyển.”
Giang Thành lúc này mới để ý ba nữ sinh bên cạnh cô ấy, hiện tại thì trông giống như mấy bức tường bên cạnh, chào hỏi một tiếng: “Chào các cậu.”
Ba người đã đoán được quan hệ giữa hai người kia.
Thẩm Tịch bình tĩnh nhất: “Chào cậu.”
“Chào, chào cậu.” Lương Phỉ Phỉ không dám tin mà quay đầu nhìn về phía Hướng Vi: “Bạn trai?”
Hướng Vi: “Ừ.”
Lương Phỉ Phỉ phùng mang trợn mắt: CMN, thế mà anh ta lại là bạn trai cậu. Bạn trai cậu hóa ra lại đẹp trai như vậy.
Hướng Vi bị biểu cảm khoa trương của Lương Phỉ Phỉ chọc cười, giới thiệu Giang Thành với mấy cô ấy: “Còn đây là bạn trai mình, Giang Thành.”
Diệp Lộ Uyển nãy giờ không nói chuyện bỗng nhiên vương tay về phía Giang Thành: “Chào cậu, mình là Diệp Lộ Uyển, khoa diễn xuất.”
Hướng Vi hơi cau mày một chút, hồi nãy cô đã giới thiệu rồi, Diệp Lộ Uyển sao còn tự giới thiệu làm gì, lại còn đưa tay ra.
Hướng Vi nhìn về phía Giang Thành, muốn nhìn xem anh ấy phản ứng như thế nào.
Giang Thành không phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Chào cậu.” Rồi đem bàn tay mà Diệp Lộ Uyển đưa ra làm lơ luôn.
Diệp Lộ Uyển hơi cứng người, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường, cười nói: “Cậu có thể cho chúng mình xin số điện thoại không, về sau Vi Vi có vấn đề gì thì gọi cậu cho dễ.”
Ý đồ này quá mức rõ ràng rồi, dù có ngây ngốc như Hướng Vi cũng biết Diệp Lộ Uyển muốn làm gì. Nghĩ đến trước khi xuống lầu, Diệp Lộ Uyển còn cố ý trang điểm lại, trong lòng cực kì không vui, mày càng nhíu chặt.
Lương Phỉ Phỉ đứng bên cạnh thì cực kì xấu hổ, nếu biết anh đẹp trai này là bạn trai Vi Vi thì cô đã không rủ mọi người đến nhìn rồi. Mà Diệp Lộ Uyển này cũng thật buồn cười, trên đời có phải chỉ có mình anh đẹp trai này đâu, sao phải làm mấy trò câu dẫn bạn trai nhà người khác thế chứ.
Thẩm Tịch thì khinh thường hành động của Diệp Lộ Uyển, lại không muốn bị người ta đem ra làm bia đỡ đạn, lạnh lùng nói: “Cậu muốn xin số điện thoại là việc của cậu, đừng có vơ tôi vào. Tôi không có hứng thú với bạn trai người khác.”
Mặt Diệp Lộ Uyển trắng bệch, cô ta bày ra vẻ vô tội nói với Hướng Vi: “Vi Vi, cậu đừng hiểu lầm nhé, mình chỉ muốn tiện liên hệ về sau thôi mà.”
“…” Không hổ danh khoa diễn xuất, Hướng Vi cảm thấy cuộc sống ở kí túc của mình sau này cực kì không ổn rồi.
“Có thể đi chưa em?” Giang Thành hỏi cô.
Hướng Vi sững người, anh ấy đang trực tiếp bơ Diệp Lộ Uyển đúng không?
Quả nhiên đúng với tác phong hành động của anh ấy.
“Ừm.” Hướng Vi gật đầu, quay người muốn đi.
Diệp Lộ Uyển lại nói thêm một câu: “Số điện thoại của mình là 152xxxxxxxxx, nếu có chuyện gì thì cậu có thể gọi cho mình.” Nói xong, cô ta dừng lại một chút, lại nói thêm: “Chuyện liên quan đến Vi Vi thôi.”
Hướng Vi cạn lời lắc đầu, đang tính học theo Giang Thành trực tiếp bơ cô ta đi, thì lại thấy anh ấy dừng chân, quay đầu nói với Diệp Lộ Uyển: “Cảm ơn cô đã quan tâm bạn gái của tôi, nhưng tôi không nghĩ giữa hai chúng ta cần có bất cứ liên lạc nào.”
Danh sách chương