Trình Kiến nhìn chấm đỏ lấp lóe từ từ được phóng đại thành một vòng đỏ, cuối cùng thu hẹp lại khóa mục tiêu vào một zombie, nghi ngờ trong lòng cũng nổi lên.
“Sao lại có zombie?”
“Thiên nhãn vốn được một nghiên cứu viên của Dahl mang theo, nhưng anh ta bị zombie ăn nên con mắt cũng rơi vào bụng con zombie này.”
“Cái gì?” Trình Kiến nhíu chặt mày, “Ý cô là hiện giờ nó đang trần trụi không bao bọc gì trong dạ dày của một con zombie á?”
Nhất thời Trình Kiến rối rắm hết sức, lòng buồn nôn thấy ghê, giọng Susie như lẫn âm cười: “Xin hãy yên tâm, có bao bọc cẩn thận, bên ngoài là thiên nhãn bình thường, bên trong mới là con mắt, có thể đảm bảo hoàn toàn tách biệt.”
Nghe Susie giải thích vậy, Trình Kiến mới cảm thấy khá hơn, cô gật đầu, giọng bình tĩnh hơn trước.
“Tôi biết rồi.”
Trình Kiến cho rằng tiền cược mình nắm trong tay trước mắt hãy còn rất thiếu thốn, tuy không thể lập tức tin tưởng AI này nhưng những thông tin nó truyền đạt thì vẫn có giá trị tham khảo nhất định.
“Nếu cô nói cô tới là để trợ giúp tôi thì cô có thể nói cho tôi những gì cô biết vầ 70% quyền hạn đầu cuối còn lại không? Tôi rất vui lòng học tập những điều này.”
Đối với Trình Kiến, đây mới là thông tin hữu dụng nhất hiện giờ, cô đủ thông minh để có thể đoán được AI này có đang dụ mình vào bẫy không, mà trong những gì Susie nói với cô thế nào cũng sẽ có một phần thông tin là chân thực.
Susie không hề do dự, đáp: “Tất nhiên, đó cũng là một trong những mục đích tôi tới đây, tiến sĩ Trình Thâm đã chuẩn bị cho cô một kho dữ liệu, ông ấy hi vọng trong vòng nửa tháng, cô có thể hấp thu hết những tài liệu này.”
Lại là ông ấy… Trình Kiến nhủ thầm trong bụng, gật đầu: “Không cần đến nửa tháng đâu, cho tôi một tuần là đủ.”
“Tài liệu đã được gửi vào đầu cuối của cô, sau này có vấn đề gì, có thể gọi tên tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ giải đáp cô trong phạm vi cho phép.”
“Cô cũng sẽ luôn nằm trong hệ thống mạng của tôi để giám sát tôi?” Trình Kiến nhạy cảm hỏi, “Trình Thâm cũng sẽ nhìn thấy việc tôi là?”
“Về mặt lí thuyết thì đúng là như thế, trước mắt quyền hạn của tôi vẫn nằm trong tay ông ấy.”
“Tôi sẽ giành cô về.” Ánh mắt Trình Kiến kiên nghị, giờ khắc này da thịt nõn nà và gương mặt xinh xắn lại hoàn toàn không cho người ta cảm giác vô hại, Susie thoáng khựng lại, lúc cất tiếng lần nữa, giọng nữ ban đầu biến thành một giọng nam trung niên lịch sự mà dịu dàng.
“Con gái, tất cả những thứ này đều được chuẩn bị vì con, bắt tay vào làm đi.”
Vừa dứt lời, đầu cuối của Trình Kiến đã khôi phục giao diện bình thường.
Nhưng Trình Kiến lại vẫn hơi thất thần, câu mới rồi hiển nhiên là của Trình Thâm đang ở một nơi xa xôi nào đó khác nói với cô.
Cô nuốt nước bọt, cần cổ mảnh khảnh phập phồng rõ ràng, một khung tải vang đinh một tiếng, bấy giờ cô mới dời lại mắt về đầu cuối, trên màn hình hiển thị đã tải tài liệu xong.
Trình Kiến chợt có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, vốn tưởng rằng chỉ Quý Thanh Hòa mới có lực lượng nằm vùng hậu thuẫn mạnh mẽ, có thể qua lại thoải mái trong Viện Nghiên cứu Trung ương, không ngờ bây giờ, chuyện này cũng xảy ra với cô.
Chẳng lẽ thân phận thật sự của Trình Thâm là gián điệp ẩn náu ở Dahl? Ban nãy ông offline quá nhanh, không kịp hỏi…
Thôi, có hỏi cũng chưa chắc ông đã trả lời, bây giờ còn chưa phải thời cơ thích hợp nhất.
Nghĩ thông suốt rồi, Trình Kiến lập tức copy khu vực vị trí con mắt mà Susie chỉ điểm, liên lạc với Hứa Úy thông qua quân khu, chừng nửa giờ sau, cô và Hứa Úy đã nối máy được với nhau.
Đây là một cuộc gọi video, Trình Kiến nhanh chóng quan sát anh một lượt, xác nhận tình hình của anh không có vấn đề gì rồi lập tức nói vào chuyện chính.
Dĩ nhiên, Trình Kiến không dám nói ra chuyện của Trình Thâm, cô sợ mạng lưới này không an toàn, sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài.
Thế nên trước mắt Hứa Úy cũng chỉ biết rằng trong khu vực mà Trình Kiến nói với anh có một đồ vật vô cùng quan trọng cần được thu hồi, mà vị trí cụ thể của vật đó thì nằm trong dạ dày con zombie mặt mũi phờ phạc này.
Cô rất săn sóc cung cấp hình ảnh chụp con zombie đó ở nhiều góc độ khác nhau làm nguồn tham khảo cho anh thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm này, nhưng nói thật thì chuyện này vẫn chẳng khác nào mò kim đáy biển, lúc đề xuất yêu cầu với Hứa Úy, bản thân Trình Kiến cũng không nắm chắc lắm.
Vì cô làm việc trong trạng thái không được công nhận suốt nhiều năm, người thực sự ủng hộ cô rất ít, ngoại trừ những trợ lí được phân phối cho cô dựa theo hạng mục coi như khá nghe lời ra thì đa số thời gian, muốn người khác vô điều kiện làm chuyện gì cho mình đúng là cô mơ mộng hão huyền.
Đương nhiên Trình Kiến cũng biết hiện giờ Hứa Úy rất bận, có cả đống chuyện quan trọng đang chờ anh làm, cô bảo anh đi tìm một zombie trông như vậy trong số một đống zombie mênh mông quả thực là rất không thỏa đáng, nhưng cô thực sự không nghĩ ra được ai khác có thể nhanh chóng giúp cô làm chuyện này.
Thậm chí, tất thảy những gì trước mắt vẫn chỉ được thành lập trong phán đoán không quá nghiêm cẩn của cô, nếu câu Trình Thâm nói chỉ là một cái bẫy dụ cô vào thì sao? Nếu 70% quyền hạn Susie chỉ là một mồi nhử thì sao? Trình Kiến không dám nghĩ tới những điều đó, nhưng nếu không đi, giác quan thứ sáu lại không chịu để cô yên.
Tuy não đã phát triển đến bậc này song ở rất nhiều phương diện, Trình Kiến vẫn tồn tại một sự tự ti nhất định, thiếu tự tin với phán đoán của mình. Cô còn đang nghĩ hay là nói nhiều thêm một ít với Hứa Úy xem anh nghĩ thế nào thì đã thấy Hứa Úy ghi nhớ xong địa điểm và đặc điểm của con zombie mà Trình Kiến gửi cho, trượt ngón tay tắt hình ảnh.
“Được.”
Giọng anh không nặng không nhẹ, nhưng một khi anh đã chính miệng đáp ứng, sẽ không ai hoài nghi anh có làm được hay không.
Trình Kiến chớp mắt liền mấy cái, trong ngơ ngác còn hơi hơi tủi thân. Cô không phân biệt được rõ lắm là Hứa Úy đặc biệt chiếu cố cho nhu cầu của cô vì tình cảm hay là thực ra anh chỉ đang làm việc theo phép công.
Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác lời mình rốt cuộc cũng được đáp lại.
Sự tồn tại của cô thật sự có trọng lượng, nhu cầu của cô sẽ không bị xã hội phụ hệ alpha chủ đạo khinh thường, nghi ngờ hay thậm chí là giễu cợt chỉ vì cô là một beta, lại còn là nữ.
Đại khái là thấy vẻ mặt Trình Kiến như sắp khóc, Hứa Úy bắt đầu cẩn thạn quan sát từng động tác và biểu cảm nhỏ nhặt của cô.
“Vết thương của em còn đau không?” Sau cùng, tầm mắt của anh đậu lên lớp vải xô băng một bên mắt của Trình Kiến, vẻ mặt lập tức đanh lại, “Hay là có ai ức hiếp em?”
“Không có.” Vừa về Greenfield Trình Kiến đã lập tức dọn máy móc vào ngồi yên trong phòng, đến trợ lí cũng chẳng tiếp xúc, lúc này cô mới ý thức được trong Viện Nghiên cứu Trung ương, mình ngoài rìa đến mức nào, trước đây ngoài chơi với Quý Thanh Hòa ra thì cũng chẳng có bạn bè nào khác.
Hứa Úy tựa hồ vẫn không yên lòng, nhìn cô chăm chú. Trình Kiến sợ anh tưởng mình suy nghĩ nhiều chuyện gặp phải ở Noah mà chạy về thăm cô, bèn vội vã lắc đầu nói: “Em chỉ đang cảm động vì có người nghe một câu không đầu không cuối của em mà vẫn bằng lòng đi làm nhiệm vụ nguy hiểm thôi. Em không sao hết, tình hình cụ thể đợi anh trở về rồi chúng ta nói chuyện trực tiếp sau.”
Trình Kiến nhoẻn miệng, trông cô thật sự có vẻ là không sao.
Cuối cùng Hứa Úy cũng buông lỏng nắm đấm.
“A Kiến, em sẽ dần quen với chuyện này thôi, sau này, những beta nữ được sống tốt hơn nhờ chiến công vinh hiển của em cũng sẽ mãi mãi biết ơn em.”
Có những lời anh không nói ra nhưng Trình Kiến có thể đọc được trong mắt anh.
So với giới tính nữ beta vốn đã rất bị kì thị này, thân phận bản chất cô đeo trên lưng thực ra còn ngặt nghèo khắc nghiệt, thiếu nhân quyền hơn.
Cô là một nữ omega.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng ý nghĩa tồn tại của nữ O là để dạng chân ra bị làm, cô phải tiếp nhận alpha của mình rót tinh bất cứ lúc nào, chỉ là một cái máy tiết dục và sinh sản đơn thuần nhất.
Trình Kiến hơi ngơ ngác, cô có thể cảm giác được rằng Hứa Úy, kẻ mạnh được vô số người công nhận này, alpha sắp kết đôi với cô này, trong lời nói và hành động của anh tràn ngập sự tôn trọng và chấp thuận không mang theo bất kì thành kiến nào với cô.
Giờ khắc này, Trình Kiến cũng bỗng chốc có cảm giác dường như mọi sự nỗ lực mà cô phấn đấu đều đã có một chốn kí thác.
Giống như là… Giống như là tất thảy đều đáng giá vậy.
“Sao lại có zombie?”
“Thiên nhãn vốn được một nghiên cứu viên của Dahl mang theo, nhưng anh ta bị zombie ăn nên con mắt cũng rơi vào bụng con zombie này.”
“Cái gì?” Trình Kiến nhíu chặt mày, “Ý cô là hiện giờ nó đang trần trụi không bao bọc gì trong dạ dày của một con zombie á?”
Nhất thời Trình Kiến rối rắm hết sức, lòng buồn nôn thấy ghê, giọng Susie như lẫn âm cười: “Xin hãy yên tâm, có bao bọc cẩn thận, bên ngoài là thiên nhãn bình thường, bên trong mới là con mắt, có thể đảm bảo hoàn toàn tách biệt.”
Nghe Susie giải thích vậy, Trình Kiến mới cảm thấy khá hơn, cô gật đầu, giọng bình tĩnh hơn trước.
“Tôi biết rồi.”
Trình Kiến cho rằng tiền cược mình nắm trong tay trước mắt hãy còn rất thiếu thốn, tuy không thể lập tức tin tưởng AI này nhưng những thông tin nó truyền đạt thì vẫn có giá trị tham khảo nhất định.
“Nếu cô nói cô tới là để trợ giúp tôi thì cô có thể nói cho tôi những gì cô biết vầ 70% quyền hạn đầu cuối còn lại không? Tôi rất vui lòng học tập những điều này.”
Đối với Trình Kiến, đây mới là thông tin hữu dụng nhất hiện giờ, cô đủ thông minh để có thể đoán được AI này có đang dụ mình vào bẫy không, mà trong những gì Susie nói với cô thế nào cũng sẽ có một phần thông tin là chân thực.
Susie không hề do dự, đáp: “Tất nhiên, đó cũng là một trong những mục đích tôi tới đây, tiến sĩ Trình Thâm đã chuẩn bị cho cô một kho dữ liệu, ông ấy hi vọng trong vòng nửa tháng, cô có thể hấp thu hết những tài liệu này.”
Lại là ông ấy… Trình Kiến nhủ thầm trong bụng, gật đầu: “Không cần đến nửa tháng đâu, cho tôi một tuần là đủ.”
“Tài liệu đã được gửi vào đầu cuối của cô, sau này có vấn đề gì, có thể gọi tên tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ giải đáp cô trong phạm vi cho phép.”
“Cô cũng sẽ luôn nằm trong hệ thống mạng của tôi để giám sát tôi?” Trình Kiến nhạy cảm hỏi, “Trình Thâm cũng sẽ nhìn thấy việc tôi là?”
“Về mặt lí thuyết thì đúng là như thế, trước mắt quyền hạn của tôi vẫn nằm trong tay ông ấy.”
“Tôi sẽ giành cô về.” Ánh mắt Trình Kiến kiên nghị, giờ khắc này da thịt nõn nà và gương mặt xinh xắn lại hoàn toàn không cho người ta cảm giác vô hại, Susie thoáng khựng lại, lúc cất tiếng lần nữa, giọng nữ ban đầu biến thành một giọng nam trung niên lịch sự mà dịu dàng.
“Con gái, tất cả những thứ này đều được chuẩn bị vì con, bắt tay vào làm đi.”
Vừa dứt lời, đầu cuối của Trình Kiến đã khôi phục giao diện bình thường.
Nhưng Trình Kiến lại vẫn hơi thất thần, câu mới rồi hiển nhiên là của Trình Thâm đang ở một nơi xa xôi nào đó khác nói với cô.
Cô nuốt nước bọt, cần cổ mảnh khảnh phập phồng rõ ràng, một khung tải vang đinh một tiếng, bấy giờ cô mới dời lại mắt về đầu cuối, trên màn hình hiển thị đã tải tài liệu xong.
Trình Kiến chợt có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, vốn tưởng rằng chỉ Quý Thanh Hòa mới có lực lượng nằm vùng hậu thuẫn mạnh mẽ, có thể qua lại thoải mái trong Viện Nghiên cứu Trung ương, không ngờ bây giờ, chuyện này cũng xảy ra với cô.
Chẳng lẽ thân phận thật sự của Trình Thâm là gián điệp ẩn náu ở Dahl? Ban nãy ông offline quá nhanh, không kịp hỏi…
Thôi, có hỏi cũng chưa chắc ông đã trả lời, bây giờ còn chưa phải thời cơ thích hợp nhất.
Nghĩ thông suốt rồi, Trình Kiến lập tức copy khu vực vị trí con mắt mà Susie chỉ điểm, liên lạc với Hứa Úy thông qua quân khu, chừng nửa giờ sau, cô và Hứa Úy đã nối máy được với nhau.
Đây là một cuộc gọi video, Trình Kiến nhanh chóng quan sát anh một lượt, xác nhận tình hình của anh không có vấn đề gì rồi lập tức nói vào chuyện chính.
Dĩ nhiên, Trình Kiến không dám nói ra chuyện của Trình Thâm, cô sợ mạng lưới này không an toàn, sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài.
Thế nên trước mắt Hứa Úy cũng chỉ biết rằng trong khu vực mà Trình Kiến nói với anh có một đồ vật vô cùng quan trọng cần được thu hồi, mà vị trí cụ thể của vật đó thì nằm trong dạ dày con zombie mặt mũi phờ phạc này.
Cô rất săn sóc cung cấp hình ảnh chụp con zombie đó ở nhiều góc độ khác nhau làm nguồn tham khảo cho anh thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm này, nhưng nói thật thì chuyện này vẫn chẳng khác nào mò kim đáy biển, lúc đề xuất yêu cầu với Hứa Úy, bản thân Trình Kiến cũng không nắm chắc lắm.
Vì cô làm việc trong trạng thái không được công nhận suốt nhiều năm, người thực sự ủng hộ cô rất ít, ngoại trừ những trợ lí được phân phối cho cô dựa theo hạng mục coi như khá nghe lời ra thì đa số thời gian, muốn người khác vô điều kiện làm chuyện gì cho mình đúng là cô mơ mộng hão huyền.
Đương nhiên Trình Kiến cũng biết hiện giờ Hứa Úy rất bận, có cả đống chuyện quan trọng đang chờ anh làm, cô bảo anh đi tìm một zombie trông như vậy trong số một đống zombie mênh mông quả thực là rất không thỏa đáng, nhưng cô thực sự không nghĩ ra được ai khác có thể nhanh chóng giúp cô làm chuyện này.
Thậm chí, tất thảy những gì trước mắt vẫn chỉ được thành lập trong phán đoán không quá nghiêm cẩn của cô, nếu câu Trình Thâm nói chỉ là một cái bẫy dụ cô vào thì sao? Nếu 70% quyền hạn Susie chỉ là một mồi nhử thì sao? Trình Kiến không dám nghĩ tới những điều đó, nhưng nếu không đi, giác quan thứ sáu lại không chịu để cô yên.
Tuy não đã phát triển đến bậc này song ở rất nhiều phương diện, Trình Kiến vẫn tồn tại một sự tự ti nhất định, thiếu tự tin với phán đoán của mình. Cô còn đang nghĩ hay là nói nhiều thêm một ít với Hứa Úy xem anh nghĩ thế nào thì đã thấy Hứa Úy ghi nhớ xong địa điểm và đặc điểm của con zombie mà Trình Kiến gửi cho, trượt ngón tay tắt hình ảnh.
“Được.”
Giọng anh không nặng không nhẹ, nhưng một khi anh đã chính miệng đáp ứng, sẽ không ai hoài nghi anh có làm được hay không.
Trình Kiến chớp mắt liền mấy cái, trong ngơ ngác còn hơi hơi tủi thân. Cô không phân biệt được rõ lắm là Hứa Úy đặc biệt chiếu cố cho nhu cầu của cô vì tình cảm hay là thực ra anh chỉ đang làm việc theo phép công.
Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác lời mình rốt cuộc cũng được đáp lại.
Sự tồn tại của cô thật sự có trọng lượng, nhu cầu của cô sẽ không bị xã hội phụ hệ alpha chủ đạo khinh thường, nghi ngờ hay thậm chí là giễu cợt chỉ vì cô là một beta, lại còn là nữ.
Đại khái là thấy vẻ mặt Trình Kiến như sắp khóc, Hứa Úy bắt đầu cẩn thạn quan sát từng động tác và biểu cảm nhỏ nhặt của cô.
“Vết thương của em còn đau không?” Sau cùng, tầm mắt của anh đậu lên lớp vải xô băng một bên mắt của Trình Kiến, vẻ mặt lập tức đanh lại, “Hay là có ai ức hiếp em?”
“Không có.” Vừa về Greenfield Trình Kiến đã lập tức dọn máy móc vào ngồi yên trong phòng, đến trợ lí cũng chẳng tiếp xúc, lúc này cô mới ý thức được trong Viện Nghiên cứu Trung ương, mình ngoài rìa đến mức nào, trước đây ngoài chơi với Quý Thanh Hòa ra thì cũng chẳng có bạn bè nào khác.
Hứa Úy tựa hồ vẫn không yên lòng, nhìn cô chăm chú. Trình Kiến sợ anh tưởng mình suy nghĩ nhiều chuyện gặp phải ở Noah mà chạy về thăm cô, bèn vội vã lắc đầu nói: “Em chỉ đang cảm động vì có người nghe một câu không đầu không cuối của em mà vẫn bằng lòng đi làm nhiệm vụ nguy hiểm thôi. Em không sao hết, tình hình cụ thể đợi anh trở về rồi chúng ta nói chuyện trực tiếp sau.”
Trình Kiến nhoẻn miệng, trông cô thật sự có vẻ là không sao.
Cuối cùng Hứa Úy cũng buông lỏng nắm đấm.
“A Kiến, em sẽ dần quen với chuyện này thôi, sau này, những beta nữ được sống tốt hơn nhờ chiến công vinh hiển của em cũng sẽ mãi mãi biết ơn em.”
Có những lời anh không nói ra nhưng Trình Kiến có thể đọc được trong mắt anh.
So với giới tính nữ beta vốn đã rất bị kì thị này, thân phận bản chất cô đeo trên lưng thực ra còn ngặt nghèo khắc nghiệt, thiếu nhân quyền hơn.
Cô là một nữ omega.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng ý nghĩa tồn tại của nữ O là để dạng chân ra bị làm, cô phải tiếp nhận alpha của mình rót tinh bất cứ lúc nào, chỉ là một cái máy tiết dục và sinh sản đơn thuần nhất.
Trình Kiến hơi ngơ ngác, cô có thể cảm giác được rằng Hứa Úy, kẻ mạnh được vô số người công nhận này, alpha sắp kết đôi với cô này, trong lời nói và hành động của anh tràn ngập sự tôn trọng và chấp thuận không mang theo bất kì thành kiến nào với cô.
Giờ khắc này, Trình Kiến cũng bỗng chốc có cảm giác dường như mọi sự nỗ lực mà cô phấn đấu đều đã có một chốn kí thác.
Giống như là… Giống như là tất thảy đều đáng giá vậy.
Danh sách chương