“Anh chọn sai rồi.” Trình Kiến ướt mắt, nói: “Bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để nói những điều này với tôi, ít nhất các người phải tìm được cách khống chế người dã thú phát nổ trước đã.”
Rốt cuộc Quý Thanh Hòa cũng không thể lập tức tiếp lời cô ngay, Trình Kiến nói tiếp: “Hứa Úy vừa đi anh đã lập tức mở hội nghị mời tôi, quyết định khống chế tôi, là vì bốn tháng trước tôi sớm chiều chung đụng với anh ấy khiến anh không chịu nổi à?”
Hai người đối mặt nhau hồi lâu, Quý Thanh Hòa buông mắt cá chân cô ra, Trình KIến nhanh chóng chui ra trong một tư thế bất nhã. Cô ngã nhào xuống sofa, chống đất chạy ra mấy bước, dựa vào tường cảnh giác nhìn chằm chằm Quý Thanh Hòa.
Người đàn ông tóc đen buộc gọn im lặng ở đó nhìn cô, Trình Kiến chùi mạnh miệng mình, tầm mắt bất động.
“Phải.” Hắn thừa nhận, ánh mắt nhìn phủ một lớp sương mù mờ mịt hư vô, tối tăm, càng lúc càng sâu, “Nhưng em tưởng rằng bọn anh sẽ đặt hết trứng gà vào cái giỏ chất dung hợp sinh học này sao?”
“Tuy anh không biết tại sao quân đội vẫn ngoan cố từ chối cài hệ thống an toàn trong khu vực quản hạt của họ nhưng đám thiên nhãn này vốn cũng chẳng phải dùng để bảo vệ họ.”
Quý Thanh Hòa nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Khu an toàn Noah đã là địa bàn của Dahl, nhân viên nghiên cứu thuộc phe bọn anh đều đã được đón về đây. Những năm gần đây, bọn anh dày công chuẩn bị thiên nhãn đủ để bao trùm khắp khu an toàn, chỉ cần cưỡng chế cài một phần vào mỗi một khu an toàn, không bao lâu nữa, bọn anh sẽ có thểm giám sát quản lí tất cả mọi người.”
Vừa nói, hắn dùng ngón trỏ và ngón cái thon dài chỉnh lại cà vạt của mình. Tay hắn rất đẹp, khung xương tinh tế, nơi ngón cái và mu vàn tay tiếp xúc có một cái hõm nông lõm vào, đẹp thì đẹp nhưng thiếu rắn rỏi, là vẻ đẹp được đặc quyền, tiền bạc và sự phục tùng nuông chiều mà ra, mang mấy phần yếu ớt dễ vỡ.
Vào thời nguyên thủy, khi loài người còn phải bôn tẩu săn bắt, bất kì lúc nào cũng chênh vênh trên bờ nguy hiểm, tiêu chuẩn của cái đẹp lại không phải như thế. Cái khiến người khác phái động lòng nhất là từng vết sẹo tượng trưng cho sức mạnh lưu lại từ những cuộc vật lộn sống còn với kẻ địch xảo trá.
Trình Kiến nhớ đến xúc cảm nhám ráp của bụng ngón tay Hứa Úy khi anh vuốt ve cô, và cả vết sẹo xuyên thủng mỗi lần sờ tay anh đều có thể chạm tới.
Tâm hồn cô hỗn loạn, trong đầu hiện lên tiếng rên đau trầm nặng bật ra giữa hàm răng nghiến chặt nuốt chửng đau đớn của người đàn ông lạnh lùng khi anh bị thương, anh sẽ im lặng chịu đựng tất thảy, ẩn nấp trong bóng tối tích sức sẵn sàng, nhanh như cắt lấy mạng đối thủ với tư thế sắc bén nhất.
Liên tưởng này khiến Trình Kiến ý thức được trong lòng mình còn cất giấu một nỗi niềm bí ẩn, mỗi lần nhìn anh nhẫn nại vì mình, dục vọng hành hạ bị thuộc tính ABO và địa vị giới tính chèn ép trong góc của cô cũng có thể được thỏa mãn.
Nhưng nếu thả Quý Thanh Hòa ra khỏi môi trường này, hắn sẽ chỉ là một đóa hoa trong nhà ấm, giống hệt cô, chẳng có gì khác biệt.
Sự khinh thường của cô đến từ nguồn gốc này.
Nếu so xem ai có trí óc hơn, Trình Kiến không cảm thấy mình thất bại… Có điều, hắn muốn thay mắt cho cô, đặt thiên nhãn vào cơ thể cô, dùng mắt cô giám sát chính cô. Về mặt thủ đoạn, Trình Kiến không thể không nhận thua.
Thiên nhãn, đó không phải thứ cứ nhắm mắt hay dùng vật gì che lại là có thể nhốt được, nó không chỉ có khả năng thấu thị mà còn mang radar cảm ứng, tương đương với con mắt quan sát thế giới của một AI. Đằng sau con mắt còn có trí tuệ và tư duy tột đỉnh cung cấp phân tích logic và hỗ trợ thông tin.
Đặc biệt là bản thân Quý Thanh Hòa đã là một người tài trí siêu việt, có hắn phối hợp với AI giám sát mọi thứ, chắc chắn bất kì một hành vi nhỏ nào của cô cũng sẽ không bị bỏ sót.
“Nếu em nghĩ xong rồi thì buổi chiều sẽ bắt đầu tiến hành phẫu thuật.” Hắn nhìn Trình Kiến, không cho cô bất kì cơ hội chuẩn bị nào.
Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn làm anh hùng à? Tim Trình Kiến đập như sấm, cô biết rõ bây giờ cô đang rất sợ, mắt cô sắp bị móc ra, cô căng thẳng đến độ chân cũng nhũn ra.
Thật ra, dù cô có ngủ với Quý Thanh Hòa, Hứa Úy cũng sẽ không vứt bỏ cô.
Người đàn ông ấy chín chắn, chững chạc, hướng nội, bất kể gặp phải chuyện gì không hay cũng đều có một trái tim mạnh mẽ có thể tiếp thu. Hơn nữa anh sẽ tin cô, dù cô có thật sự lựa chọn đi theo Quý Thanh Hòa, nhất định anh sẽ tin rằng cô đi để nằm vùng.
Anh sẽ chỉ tự trách vì sao không bảo vệ được omega của mình, nhưng đối với Hứa Úy, điều đó chẳng khác nào… lăng trì.
Trình Kiến siết nắm đấm, mí mắt run rẩy, rèm mi dài nhọn cũng run theo, nhưng một con bướm yếu ớt đang vỗ cánh.
“Không phải anh không cho em lựa chọn, ngủ với anh một đêm, anh sẽ chỉ lấy mắt trái của em; ngủ với anh cả đời, để anh đích thân theo dõi em, anh có thể giữ lại cả hai con mắt của mình.”
“Tôi có thể… dùng cái khác để đổi không?” Cô đấu tranh một lần cuối cùng. Rõ ràng người trước mắt chỉ là Quý Thanh Hòa, nhưng cô lại có cảm giác như mình quay về quá khứ, một thân một mình tỉnh lại giữa đống đổ nát, trước người ngoài zombie ra chẳng còn gì khác.
“Không được.” Hắn từ chối gần như quyết tuyệt, ánh mắt nhìn cô lạnh như băng, “Anh không có hứng thú với những cái khác.”
Toàn thân trở lui là bất khả thi.
“Vậy thì lấy mắt đi.” Trình Kiến lảo đảo đi về phía cửa, Quý Thanh Hòa không cản cô. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị vặn nắm đấm cửa, tay cô bị một bàn tay to hơn hẳn nắm lấy, thân mình cơ hồ rã rời bị Quý Thanh Hòa ôm lấy ấn lên mặt tường bên cạnh, môi cũng bị lấp kín.
Hắn ôm chặt cô, ngấu nghiến hôn côn, tay cũng xoa nắn mập mờ trên người cô. Không hề giống với kiểu trong kiềm chế có ngỗ ngược của Hứa Úy, động tác của Quý Thanh Hòa rành rành nhục dục trắng trợn, thở dốc đứt quãng như đang dụ dỗ cô.
Trình Kiến giãy giụa giữa hỗn loạn, làm thế nào cũng không đẩy được hắn ra, cho đến khi quân trang trên người bị xé rách, bầu ngực trắng nõn trần trụi, váy bị đẩy lên hông, thân dưới bị ngón tay xa lạ chạm vào, rốt cuộc cô cũng thẹn quá thành giận bật khóc.
Mỗi một động tác kháng cự đề bị khống chế hoàn toàn, giữa chân cô lạnh toát, nơi nhạy cảm nhất bị một vật cứng nóng bỏng chống vào.
“Tôi sẽ tự sát.”
Cô nghẹn ngào nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rõ ràng bất lực khôn cùng, song cảm giác tàn nhẫn lại đâm thẳng vào đáy lòng.
“Đây không phải là lựa chọn của em, em cứ coi như bị anh hiếp dâm đi.”
“Anh hiếp, tôi sẽ chết ngay lập tức, anh muốn hai mắt thì cứ lấy đi, xác cũng cho anh.”
Rốt cuộc Quý Thanh Hòa cũng dừng lại, hắn nhìn cô, nói: “Đừng có ngu xuẩn như thế, có ngủ cùng anh hắn cũng không biết.”
“Anh ấy biết.” Mắt Trình Kiến đong đầy quật cường, “Tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”
“Chanh, đàn ông xem đàn ông rất chuẩn, loại người cứng nhắc như Hứa Úy dẫu có biết em ngủ với anh chắc chắn cũng sẽ tha thứ cho em, cùng lắm chỉ canh chừng em nghiêm hơn mà thôi.” Như nghĩ đến điều gì, Quý Thanh Hòa vừa mập mờ cọ thân dưới cô vừa nói: “Hay là thế này đi, hai mắt đều cho em giữ lại, em theo anh, bao giờ hắn làm nhiệm vụ trở về, anh thả em theo hắn.”
“Nếu anh cảm thấy cơ thể tôi quan trọng hơn mạng rồi thì anh cứ lấy đi.” Trình Kiến cảm thấy rất nhục nhã, cô thật sự không muốn phản bội Hứa Úy. Cô tin rằng nếu là Hứa Úy, có một người phụ nữ bắt anh chọn trong tình huống cực đoan thế này, anh sẽ không mảy may do dự móc mắt mình ra.
“Được rồi, nếu em đã chọn, vậy anh tôn trọng ý kiến của em.” Quý Thanh Hòa cài lại khuy áo, thuận tay giúp Trình Kiến chỉnh sửa trang phục, hệt như khi trước sửa soạn cho cô vậy, “Hôm nay em làm anh đau quá.”
“Tự làm tự chịu.” Cô chỉ có thể đáp trả Quý Thanh Hòa như vậy.
Quý Thanh Hòa nhận.
Hắn nghĩ, nếu quay ngược thời gian về mấy năm trước, hắn từng có vô số cơ hội quyết liệt với cô, mà mười phần chắc tám cô đều sẽ khuất phục.
Đáng tiếc là hắn chẳng làm gì hết.
Một nửa nhân số trong Viện Nghiên cứu Trung ương là gián điệp, khi ấy, trong tình huống tiền cược còn chưa chuẩn bị hoàn chỉnh như bây giờ, một khi bại lộ, quân khu ắt sẽ toàn diện khai chiến.
Thế nên hắn nhịn, nói cho cùng vẫn là cảm thấy giá trị của cô không đủ, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, hơn nữa, hắn cũng chẳng hề tín nhiệm cô.
Hắn cảm thấy cô đàn em trước mắt quá giống mình, sự ăn khớp trong tư tưởng đó khiến anh cho rằng cô hẳn là một nửa linh hồn của hắn, hắn căn bản không tin rằng cô sẽ thà từ bỏ đôi mắt chứ nhất quyết không chịu gửi gắm thân mình cho hắn như ngày hôm nay.
Bản thân hắn không bao giờ có khả năng làm chuyện như thế.
Thế nên hôm nay cô biểu hiện quật cường kiên định như vậy, đó là điều hắn chưa từng ngờ đến.
Rốt cuộc Quý Thanh Hòa cũng không thể lập tức tiếp lời cô ngay, Trình Kiến nói tiếp: “Hứa Úy vừa đi anh đã lập tức mở hội nghị mời tôi, quyết định khống chế tôi, là vì bốn tháng trước tôi sớm chiều chung đụng với anh ấy khiến anh không chịu nổi à?”
Hai người đối mặt nhau hồi lâu, Quý Thanh Hòa buông mắt cá chân cô ra, Trình KIến nhanh chóng chui ra trong một tư thế bất nhã. Cô ngã nhào xuống sofa, chống đất chạy ra mấy bước, dựa vào tường cảnh giác nhìn chằm chằm Quý Thanh Hòa.
Người đàn ông tóc đen buộc gọn im lặng ở đó nhìn cô, Trình Kiến chùi mạnh miệng mình, tầm mắt bất động.
“Phải.” Hắn thừa nhận, ánh mắt nhìn phủ một lớp sương mù mờ mịt hư vô, tối tăm, càng lúc càng sâu, “Nhưng em tưởng rằng bọn anh sẽ đặt hết trứng gà vào cái giỏ chất dung hợp sinh học này sao?”
“Tuy anh không biết tại sao quân đội vẫn ngoan cố từ chối cài hệ thống an toàn trong khu vực quản hạt của họ nhưng đám thiên nhãn này vốn cũng chẳng phải dùng để bảo vệ họ.”
Quý Thanh Hòa nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Khu an toàn Noah đã là địa bàn của Dahl, nhân viên nghiên cứu thuộc phe bọn anh đều đã được đón về đây. Những năm gần đây, bọn anh dày công chuẩn bị thiên nhãn đủ để bao trùm khắp khu an toàn, chỉ cần cưỡng chế cài một phần vào mỗi một khu an toàn, không bao lâu nữa, bọn anh sẽ có thểm giám sát quản lí tất cả mọi người.”
Vừa nói, hắn dùng ngón trỏ và ngón cái thon dài chỉnh lại cà vạt của mình. Tay hắn rất đẹp, khung xương tinh tế, nơi ngón cái và mu vàn tay tiếp xúc có một cái hõm nông lõm vào, đẹp thì đẹp nhưng thiếu rắn rỏi, là vẻ đẹp được đặc quyền, tiền bạc và sự phục tùng nuông chiều mà ra, mang mấy phần yếu ớt dễ vỡ.
Vào thời nguyên thủy, khi loài người còn phải bôn tẩu săn bắt, bất kì lúc nào cũng chênh vênh trên bờ nguy hiểm, tiêu chuẩn của cái đẹp lại không phải như thế. Cái khiến người khác phái động lòng nhất là từng vết sẹo tượng trưng cho sức mạnh lưu lại từ những cuộc vật lộn sống còn với kẻ địch xảo trá.
Trình Kiến nhớ đến xúc cảm nhám ráp của bụng ngón tay Hứa Úy khi anh vuốt ve cô, và cả vết sẹo xuyên thủng mỗi lần sờ tay anh đều có thể chạm tới.
Tâm hồn cô hỗn loạn, trong đầu hiện lên tiếng rên đau trầm nặng bật ra giữa hàm răng nghiến chặt nuốt chửng đau đớn của người đàn ông lạnh lùng khi anh bị thương, anh sẽ im lặng chịu đựng tất thảy, ẩn nấp trong bóng tối tích sức sẵn sàng, nhanh như cắt lấy mạng đối thủ với tư thế sắc bén nhất.
Liên tưởng này khiến Trình Kiến ý thức được trong lòng mình còn cất giấu một nỗi niềm bí ẩn, mỗi lần nhìn anh nhẫn nại vì mình, dục vọng hành hạ bị thuộc tính ABO và địa vị giới tính chèn ép trong góc của cô cũng có thể được thỏa mãn.
Nhưng nếu thả Quý Thanh Hòa ra khỏi môi trường này, hắn sẽ chỉ là một đóa hoa trong nhà ấm, giống hệt cô, chẳng có gì khác biệt.
Sự khinh thường của cô đến từ nguồn gốc này.
Nếu so xem ai có trí óc hơn, Trình Kiến không cảm thấy mình thất bại… Có điều, hắn muốn thay mắt cho cô, đặt thiên nhãn vào cơ thể cô, dùng mắt cô giám sát chính cô. Về mặt thủ đoạn, Trình Kiến không thể không nhận thua.
Thiên nhãn, đó không phải thứ cứ nhắm mắt hay dùng vật gì che lại là có thể nhốt được, nó không chỉ có khả năng thấu thị mà còn mang radar cảm ứng, tương đương với con mắt quan sát thế giới của một AI. Đằng sau con mắt còn có trí tuệ và tư duy tột đỉnh cung cấp phân tích logic và hỗ trợ thông tin.
Đặc biệt là bản thân Quý Thanh Hòa đã là một người tài trí siêu việt, có hắn phối hợp với AI giám sát mọi thứ, chắc chắn bất kì một hành vi nhỏ nào của cô cũng sẽ không bị bỏ sót.
“Nếu em nghĩ xong rồi thì buổi chiều sẽ bắt đầu tiến hành phẫu thuật.” Hắn nhìn Trình Kiến, không cho cô bất kì cơ hội chuẩn bị nào.
Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn làm anh hùng à? Tim Trình Kiến đập như sấm, cô biết rõ bây giờ cô đang rất sợ, mắt cô sắp bị móc ra, cô căng thẳng đến độ chân cũng nhũn ra.
Thật ra, dù cô có ngủ với Quý Thanh Hòa, Hứa Úy cũng sẽ không vứt bỏ cô.
Người đàn ông ấy chín chắn, chững chạc, hướng nội, bất kể gặp phải chuyện gì không hay cũng đều có một trái tim mạnh mẽ có thể tiếp thu. Hơn nữa anh sẽ tin cô, dù cô có thật sự lựa chọn đi theo Quý Thanh Hòa, nhất định anh sẽ tin rằng cô đi để nằm vùng.
Anh sẽ chỉ tự trách vì sao không bảo vệ được omega của mình, nhưng đối với Hứa Úy, điều đó chẳng khác nào… lăng trì.
Trình Kiến siết nắm đấm, mí mắt run rẩy, rèm mi dài nhọn cũng run theo, nhưng một con bướm yếu ớt đang vỗ cánh.
“Không phải anh không cho em lựa chọn, ngủ với anh một đêm, anh sẽ chỉ lấy mắt trái của em; ngủ với anh cả đời, để anh đích thân theo dõi em, anh có thể giữ lại cả hai con mắt của mình.”
“Tôi có thể… dùng cái khác để đổi không?” Cô đấu tranh một lần cuối cùng. Rõ ràng người trước mắt chỉ là Quý Thanh Hòa, nhưng cô lại có cảm giác như mình quay về quá khứ, một thân một mình tỉnh lại giữa đống đổ nát, trước người ngoài zombie ra chẳng còn gì khác.
“Không được.” Hắn từ chối gần như quyết tuyệt, ánh mắt nhìn cô lạnh như băng, “Anh không có hứng thú với những cái khác.”
Toàn thân trở lui là bất khả thi.
“Vậy thì lấy mắt đi.” Trình Kiến lảo đảo đi về phía cửa, Quý Thanh Hòa không cản cô. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị vặn nắm đấm cửa, tay cô bị một bàn tay to hơn hẳn nắm lấy, thân mình cơ hồ rã rời bị Quý Thanh Hòa ôm lấy ấn lên mặt tường bên cạnh, môi cũng bị lấp kín.
Hắn ôm chặt cô, ngấu nghiến hôn côn, tay cũng xoa nắn mập mờ trên người cô. Không hề giống với kiểu trong kiềm chế có ngỗ ngược của Hứa Úy, động tác của Quý Thanh Hòa rành rành nhục dục trắng trợn, thở dốc đứt quãng như đang dụ dỗ cô.
Trình Kiến giãy giụa giữa hỗn loạn, làm thế nào cũng không đẩy được hắn ra, cho đến khi quân trang trên người bị xé rách, bầu ngực trắng nõn trần trụi, váy bị đẩy lên hông, thân dưới bị ngón tay xa lạ chạm vào, rốt cuộc cô cũng thẹn quá thành giận bật khóc.
Mỗi một động tác kháng cự đề bị khống chế hoàn toàn, giữa chân cô lạnh toát, nơi nhạy cảm nhất bị một vật cứng nóng bỏng chống vào.
“Tôi sẽ tự sát.”
Cô nghẹn ngào nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rõ ràng bất lực khôn cùng, song cảm giác tàn nhẫn lại đâm thẳng vào đáy lòng.
“Đây không phải là lựa chọn của em, em cứ coi như bị anh hiếp dâm đi.”
“Anh hiếp, tôi sẽ chết ngay lập tức, anh muốn hai mắt thì cứ lấy đi, xác cũng cho anh.”
Rốt cuộc Quý Thanh Hòa cũng dừng lại, hắn nhìn cô, nói: “Đừng có ngu xuẩn như thế, có ngủ cùng anh hắn cũng không biết.”
“Anh ấy biết.” Mắt Trình Kiến đong đầy quật cường, “Tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”
“Chanh, đàn ông xem đàn ông rất chuẩn, loại người cứng nhắc như Hứa Úy dẫu có biết em ngủ với anh chắc chắn cũng sẽ tha thứ cho em, cùng lắm chỉ canh chừng em nghiêm hơn mà thôi.” Như nghĩ đến điều gì, Quý Thanh Hòa vừa mập mờ cọ thân dưới cô vừa nói: “Hay là thế này đi, hai mắt đều cho em giữ lại, em theo anh, bao giờ hắn làm nhiệm vụ trở về, anh thả em theo hắn.”
“Nếu anh cảm thấy cơ thể tôi quan trọng hơn mạng rồi thì anh cứ lấy đi.” Trình Kiến cảm thấy rất nhục nhã, cô thật sự không muốn phản bội Hứa Úy. Cô tin rằng nếu là Hứa Úy, có một người phụ nữ bắt anh chọn trong tình huống cực đoan thế này, anh sẽ không mảy may do dự móc mắt mình ra.
“Được rồi, nếu em đã chọn, vậy anh tôn trọng ý kiến của em.” Quý Thanh Hòa cài lại khuy áo, thuận tay giúp Trình Kiến chỉnh sửa trang phục, hệt như khi trước sửa soạn cho cô vậy, “Hôm nay em làm anh đau quá.”
“Tự làm tự chịu.” Cô chỉ có thể đáp trả Quý Thanh Hòa như vậy.
Quý Thanh Hòa nhận.
Hắn nghĩ, nếu quay ngược thời gian về mấy năm trước, hắn từng có vô số cơ hội quyết liệt với cô, mà mười phần chắc tám cô đều sẽ khuất phục.
Đáng tiếc là hắn chẳng làm gì hết.
Một nửa nhân số trong Viện Nghiên cứu Trung ương là gián điệp, khi ấy, trong tình huống tiền cược còn chưa chuẩn bị hoàn chỉnh như bây giờ, một khi bại lộ, quân khu ắt sẽ toàn diện khai chiến.
Thế nên hắn nhịn, nói cho cùng vẫn là cảm thấy giá trị của cô không đủ, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, hơn nữa, hắn cũng chẳng hề tín nhiệm cô.
Hắn cảm thấy cô đàn em trước mắt quá giống mình, sự ăn khớp trong tư tưởng đó khiến anh cho rằng cô hẳn là một nửa linh hồn của hắn, hắn căn bản không tin rằng cô sẽ thà từ bỏ đôi mắt chứ nhất quyết không chịu gửi gắm thân mình cho hắn như ngày hôm nay.
Bản thân hắn không bao giờ có khả năng làm chuyện như thế.
Thế nên hôm nay cô biểu hiện quật cường kiên định như vậy, đó là điều hắn chưa từng ngờ đến.
Danh sách chương