Ba người ăn cơm xong thì cùng đi đến Viện Nghiên cứu Trung ương của khu an toàn Noah, Trình Kiến vào thẳng phòng làm việc của viện trưởng, chỉ mình cô được vào, Clara và Hàn Hành đều bị giữ bên ngoài.
Vừa vào xem, Quý Thanh Hòa và viện trưởng Noël đều có mặt, xem chừng hai người đã uống trà được một lúc rồi.
“Ngồi đi.” Noël ra hiệu về một chiếc sofa đơn bên cạnh mình, Trình Kiến ngồi xuống, ngước mắt đã thấy Quý Thanh Hòa cười với mình.
Trình Kiến ngó lơ cảm giác buồn nôn trong lòng mình, mặt không biểu cảm nói: “Tôi nghĩ xong rồi.”
“Vậy cháu quyết định thế nào?”
Noël hòa nhã hỏi, Trình Kiến liếc ông ta, đáp: “Tôi làm với các người.”
“Tốt.” Noël vỗ tay, cười bảo: “Thật ra tôi cũng cảm thấy cháu sẽ lựa chọn như vậy, nhưng mà không ngờ cháu quyết định nhanh thế, bọn tôi đã chuẩn bị đến mấy chồng tiền cược để khuyên cháu rồi cơ.”
“Không cần, các người nói yêu cầu của mình đi, tôi nghĩ chắc các người chẳng tin tưởng tôi đơn giản vậy thôi đâu.”
Trình Kiến hỏi thẳng, Quý Thanh Hòa nhìn cô thật sâu, cất tiếng: “Vậy cũng không phải là không tin chút nào.”
“Anh muốn thế nào? Tiếp tục giám sát sinh hoạt thường ngày của tôi không góc chết?”
“Đó chẳng phải chuyện đương nhiên à?” Hắn đặt chén trà trong tay xuống, tựa vào sofa, vị trí rõ ràng ngang nhau nhưng một cách tự nhiên, hắn lại cho người ta cảm giác nhìn từ trên xuống.
“Anh muốn mắt của em.” Hắn nói tiếp: “Nhưng cứ yên tâm, anh sẽ đổi cho em một đôi mắt mới dùng tốt hơn.”
Nói đoạn, một con thiên nhãn trắng bạc đậu xuống giữa bụng ngón trỏ và ngón cái của hắn, “Chức năng đầy đủ, con mắt này tuyệt đối dùng tốt hơn mắt vốn có của em. Em cũng biết đấy, công nghệ cyborg của chúng ta bây giờ có rất nhiều tân tiến.”
Trình Kiến không nói gì, chỉ âm u nhìn hắn, mãi sau mới nói: “Tôi chỉ chấp nhận thay một bên mắt trái.”
Quý Thanh Hòa im lặng đi tới trước người cô, một đầu gối đèn đôi chân đặt trên sofa của cô, nâng cằm cô lên nhìn chăm chú.
“Em muốn làm nội ứng cho Hứa Úy ở chỗ anh, không phải sao? Không xem em mỗi ngày làm những gì anh không yên tâm, thông cảm cho anh chút đi.”
“Một con mắt còn chưa đủ cho anh giám sát tôi?” Mắt Trình Kiến bùng lên lửa giận, Quý Thanh Hòa nhìn cô một hồi, đột nhiên có hành động bất ngờ.
Hắn áp xuống hôn cô, ra sức ngậm mút, quấn lấy lưỡi cô. Trình Kiến hoàn toàn không ngờ đến, trong thoáng chốc cô thậm chí còn hơi bối rối.
Hoàn hồn lại, Trình Kiến nổi nóng hung dữ cắn lưỡi hắn, nhưng cô hoàn toàn không địch lại được Quý Thanh Hòa phong lưu đã lâu. Người này không ngoan ngoãn để cô cắn chảy máu như Hứa Úy, cô thử mấy lần mới ý thức được mới rồi mình như đang đuổi theo hôn hắn.
Noël mở cửa phòng bảo hiểm chống đạn đi vào, để lại không gian cho hai người.
“Chanh, em ngủ với anh một đêm, anh sẽ chỉ thay mắt trái của em.”
“Vậy có phải tôi ngủ với anh hai đêm thì anh không động vào mắt của tôi nữa không?”
Hơi thở của Quý Thanh Hòa có phần dồn dập, hắn nhìn cô, chậm rãi lắc đầu: “Không được, trừ phi em ngủ với anh cả đời.”
“Anh cút đi.” Trình Kiến dồn sức đá Quý Thanh Hòa, song bị hắn tóm mắt cá chân.
Cô một lần nữa ý thức được chênh lệch sức lực giữa alpha và omega cách nhau bao nhiêu, y như kìm sắt kẹp chặt cô vậy. Rõ ràng trông Quý Thanh Hòa chẳng có vẻ gì là có sức mạnh cho người ta cảm giác áp đảo, mà cô thì trước đây không lâu còn nai lưng ra rèn luyện thể lực nghiêm khắc.
“Em bị đ*t đến gần như cả người đều là mùi pheromone của hắn.” Quý Thanh Hòa nhìn xoáy vào cô, “Sao phải vội vàng tìm alpha cho mình như vậy? Cảm giác làm vật sở hữu của người khác tuyệt vời lắm hả?”
“Chuyện của tôi và anh ấy liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ anh thì không ngủ với người khác? ABO trong Viện Nghiên cứu Trung ương, thậm chí là ở cả quân khu đều sắp bị anh chơi ngấy rồi!”
“Thế nên em đi tìm hắn?” Quý Thanh Hòa cười một tiếng như không dám tin, Trình Kiến cảm giác hắn hiểu lầm cái gì, đang định giải thích thì nghe thấy hắn nói, “Vậy sau này anh không chơi nữa, em có thể trở về không?”
“Anh muốn làm gì liên quan quái gì đến tôi! Cút!” Cô dùng chân còn lại đá hắn, chẳng có gì để nghi ngờ, kết quả chân này cũng bị hắn cầm tù.
Hắn tách chân cô ra đè dưới người, đặt đầu gối vào giữa hai chân cô dồn cô vào góc sofa, áp trán lên trán cô: “Anh không có cách nào khác cả, Chanh, anh phải lấy được tình báo thông qua những người đó, anh thật sự không yêu họ.”
“Tôi nói là không liên quan đến tôi!”
Trình Kiến bị hắn áp sát xâm phạm như vậy, muốn khóc song lại không muốn yếu thế chịu thua trước mặt hắn, hốc mắt bị dọa đỏ hoe, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo cứng rắn.
“Anh không để em vào thế giới của anh ngay từ đâu, có phải anh đã sai rồi không?”
“Nói thật là lúc ấy anh có nói với tôi, tôi cũng không chịu được anh mỗi ngày đổi một người, anh làm cả nam A rồi đúng không? Tôi chê anh bẩn, buông ra cho tôi!”
Cô cảm thấy cứ như chuyện cười vậy, Quý Thanh Hòa giấu quá sâu, thậm chí cô còn chẳng xác định được lời mình nói có tổn thương được hắn không.
“Em chỉ là không thể bị đánh dấu, không có nghĩa nơi này chưa từng có ai chạm vào, em cũng có sạch sẽ gì cho cam.” Đầu gối hắn tiến lên một bước, cách lớp vải chống vào thân dưới của cô. Trình Kiến giãy giụa mạnh hơi, nước mắt cũng sắp trào ra.
“Em lên giường với Hứa Úy, anh chỉ hơi tức giận xíu thôi, nhưng anh chưa bao giờ ghét bỏ em, em cũng không nên nói với anh như vậy.”
“Đồ điên… Đồ điên… Đừng chạm vào tôi!” Trình Kiến cơ hồi nói năng lộn xộn. Cô nghẹn ngào, bề ngoài giả bộ lợi hại thế nào đi chăng nữa, bản chất cô vẫn là một người chưa bị ngoại giới tổn thương bao nhiêu.
Lúc đi học, những kẻ muốn xâm phạm cô đều bị Quý Thanh Hòa đuổi đi, khi đó cô đã quen, về sau trong mắt cô lại chỉ có một mình Hứa Úy, căn bản không suy nghĩ sâu xa về hành động của người đàn anh thanh lịch này. Đó giờ hắn vẫn luôn chỉ là một tấm phông nền mà thôi, dựa vào đâu mà hắn không dưng đòi ngủ với cô, hắn có tư cách gì! Cái Trình Kiến sợ nhất không phải là Quý Thanh Hòa đè chặt mình ở đây bây giờ mà là thông qua đối thoại vừa rồi, cô phát hiện ra mình và Quý Thanh Hòa căn bản không thể trao đổi được nữa. Mặc dù cô nói gì hắn cũng hiểu, nhưng hắn sẽ cho ra một câu trả lời cô không sao tán đồng.
Quý Thanh Hòa lại cúi xuống lấp miệng cô. Trình Kiến nếm được vị nước mắt của mình, mặn, rất nóng. Hắn xoa mặt cô, ngón cái lướt qua mí mắt cô, lau hết nước mắt đi.
“Chỉ vì Hứa Úy thôi phải không? Có nhất thiết không? Em cũng có yêu hắn đâu, em chỉ yêu sự dũng mãnh của hắn thôi. Chất dung hợp sinh học anh làm đã cho thấy rõ ràng hắn chẳng mạnh như thế nữa rồi, em dời ánh mắt lên anh đi, được không?”
Trình Kiến nước mắt lưng tròng, tầm mắt tan rã, Quý Thanh Hòa lại nâng cằm cô lên ép buộc cô nhìn về phía hắn, “Em và anh, chúng ta có thể cùng nhau thay đổi kết cấu của thế giới. Em muốn làm gì anh cũng cho em làm.”
Cuối cùng mắt Trình Kiến cũng tập trung lại được, cô ngước mắt nhìn hắn, dưới xác bỏ khiêm nhường anh tuấn này cất giấu một sự điên cuồng khó tả nên lời.
Vừa vào xem, Quý Thanh Hòa và viện trưởng Noël đều có mặt, xem chừng hai người đã uống trà được một lúc rồi.
“Ngồi đi.” Noël ra hiệu về một chiếc sofa đơn bên cạnh mình, Trình Kiến ngồi xuống, ngước mắt đã thấy Quý Thanh Hòa cười với mình.
Trình Kiến ngó lơ cảm giác buồn nôn trong lòng mình, mặt không biểu cảm nói: “Tôi nghĩ xong rồi.”
“Vậy cháu quyết định thế nào?”
Noël hòa nhã hỏi, Trình Kiến liếc ông ta, đáp: “Tôi làm với các người.”
“Tốt.” Noël vỗ tay, cười bảo: “Thật ra tôi cũng cảm thấy cháu sẽ lựa chọn như vậy, nhưng mà không ngờ cháu quyết định nhanh thế, bọn tôi đã chuẩn bị đến mấy chồng tiền cược để khuyên cháu rồi cơ.”
“Không cần, các người nói yêu cầu của mình đi, tôi nghĩ chắc các người chẳng tin tưởng tôi đơn giản vậy thôi đâu.”
Trình Kiến hỏi thẳng, Quý Thanh Hòa nhìn cô thật sâu, cất tiếng: “Vậy cũng không phải là không tin chút nào.”
“Anh muốn thế nào? Tiếp tục giám sát sinh hoạt thường ngày của tôi không góc chết?”
“Đó chẳng phải chuyện đương nhiên à?” Hắn đặt chén trà trong tay xuống, tựa vào sofa, vị trí rõ ràng ngang nhau nhưng một cách tự nhiên, hắn lại cho người ta cảm giác nhìn từ trên xuống.
“Anh muốn mắt của em.” Hắn nói tiếp: “Nhưng cứ yên tâm, anh sẽ đổi cho em một đôi mắt mới dùng tốt hơn.”
Nói đoạn, một con thiên nhãn trắng bạc đậu xuống giữa bụng ngón trỏ và ngón cái của hắn, “Chức năng đầy đủ, con mắt này tuyệt đối dùng tốt hơn mắt vốn có của em. Em cũng biết đấy, công nghệ cyborg của chúng ta bây giờ có rất nhiều tân tiến.”
Trình Kiến không nói gì, chỉ âm u nhìn hắn, mãi sau mới nói: “Tôi chỉ chấp nhận thay một bên mắt trái.”
Quý Thanh Hòa im lặng đi tới trước người cô, một đầu gối đèn đôi chân đặt trên sofa của cô, nâng cằm cô lên nhìn chăm chú.
“Em muốn làm nội ứng cho Hứa Úy ở chỗ anh, không phải sao? Không xem em mỗi ngày làm những gì anh không yên tâm, thông cảm cho anh chút đi.”
“Một con mắt còn chưa đủ cho anh giám sát tôi?” Mắt Trình Kiến bùng lên lửa giận, Quý Thanh Hòa nhìn cô một hồi, đột nhiên có hành động bất ngờ.
Hắn áp xuống hôn cô, ra sức ngậm mút, quấn lấy lưỡi cô. Trình Kiến hoàn toàn không ngờ đến, trong thoáng chốc cô thậm chí còn hơi bối rối.
Hoàn hồn lại, Trình Kiến nổi nóng hung dữ cắn lưỡi hắn, nhưng cô hoàn toàn không địch lại được Quý Thanh Hòa phong lưu đã lâu. Người này không ngoan ngoãn để cô cắn chảy máu như Hứa Úy, cô thử mấy lần mới ý thức được mới rồi mình như đang đuổi theo hôn hắn.
Noël mở cửa phòng bảo hiểm chống đạn đi vào, để lại không gian cho hai người.
“Chanh, em ngủ với anh một đêm, anh sẽ chỉ thay mắt trái của em.”
“Vậy có phải tôi ngủ với anh hai đêm thì anh không động vào mắt của tôi nữa không?”
Hơi thở của Quý Thanh Hòa có phần dồn dập, hắn nhìn cô, chậm rãi lắc đầu: “Không được, trừ phi em ngủ với anh cả đời.”
“Anh cút đi.” Trình Kiến dồn sức đá Quý Thanh Hòa, song bị hắn tóm mắt cá chân.
Cô một lần nữa ý thức được chênh lệch sức lực giữa alpha và omega cách nhau bao nhiêu, y như kìm sắt kẹp chặt cô vậy. Rõ ràng trông Quý Thanh Hòa chẳng có vẻ gì là có sức mạnh cho người ta cảm giác áp đảo, mà cô thì trước đây không lâu còn nai lưng ra rèn luyện thể lực nghiêm khắc.
“Em bị đ*t đến gần như cả người đều là mùi pheromone của hắn.” Quý Thanh Hòa nhìn xoáy vào cô, “Sao phải vội vàng tìm alpha cho mình như vậy? Cảm giác làm vật sở hữu của người khác tuyệt vời lắm hả?”
“Chuyện của tôi và anh ấy liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ anh thì không ngủ với người khác? ABO trong Viện Nghiên cứu Trung ương, thậm chí là ở cả quân khu đều sắp bị anh chơi ngấy rồi!”
“Thế nên em đi tìm hắn?” Quý Thanh Hòa cười một tiếng như không dám tin, Trình Kiến cảm giác hắn hiểu lầm cái gì, đang định giải thích thì nghe thấy hắn nói, “Vậy sau này anh không chơi nữa, em có thể trở về không?”
“Anh muốn làm gì liên quan quái gì đến tôi! Cút!” Cô dùng chân còn lại đá hắn, chẳng có gì để nghi ngờ, kết quả chân này cũng bị hắn cầm tù.
Hắn tách chân cô ra đè dưới người, đặt đầu gối vào giữa hai chân cô dồn cô vào góc sofa, áp trán lên trán cô: “Anh không có cách nào khác cả, Chanh, anh phải lấy được tình báo thông qua những người đó, anh thật sự không yêu họ.”
“Tôi nói là không liên quan đến tôi!”
Trình Kiến bị hắn áp sát xâm phạm như vậy, muốn khóc song lại không muốn yếu thế chịu thua trước mặt hắn, hốc mắt bị dọa đỏ hoe, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo cứng rắn.
“Anh không để em vào thế giới của anh ngay từ đâu, có phải anh đã sai rồi không?”
“Nói thật là lúc ấy anh có nói với tôi, tôi cũng không chịu được anh mỗi ngày đổi một người, anh làm cả nam A rồi đúng không? Tôi chê anh bẩn, buông ra cho tôi!”
Cô cảm thấy cứ như chuyện cười vậy, Quý Thanh Hòa giấu quá sâu, thậm chí cô còn chẳng xác định được lời mình nói có tổn thương được hắn không.
“Em chỉ là không thể bị đánh dấu, không có nghĩa nơi này chưa từng có ai chạm vào, em cũng có sạch sẽ gì cho cam.” Đầu gối hắn tiến lên một bước, cách lớp vải chống vào thân dưới của cô. Trình Kiến giãy giụa mạnh hơi, nước mắt cũng sắp trào ra.
“Em lên giường với Hứa Úy, anh chỉ hơi tức giận xíu thôi, nhưng anh chưa bao giờ ghét bỏ em, em cũng không nên nói với anh như vậy.”
“Đồ điên… Đồ điên… Đừng chạm vào tôi!” Trình Kiến cơ hồi nói năng lộn xộn. Cô nghẹn ngào, bề ngoài giả bộ lợi hại thế nào đi chăng nữa, bản chất cô vẫn là một người chưa bị ngoại giới tổn thương bao nhiêu.
Lúc đi học, những kẻ muốn xâm phạm cô đều bị Quý Thanh Hòa đuổi đi, khi đó cô đã quen, về sau trong mắt cô lại chỉ có một mình Hứa Úy, căn bản không suy nghĩ sâu xa về hành động của người đàn anh thanh lịch này. Đó giờ hắn vẫn luôn chỉ là một tấm phông nền mà thôi, dựa vào đâu mà hắn không dưng đòi ngủ với cô, hắn có tư cách gì! Cái Trình Kiến sợ nhất không phải là Quý Thanh Hòa đè chặt mình ở đây bây giờ mà là thông qua đối thoại vừa rồi, cô phát hiện ra mình và Quý Thanh Hòa căn bản không thể trao đổi được nữa. Mặc dù cô nói gì hắn cũng hiểu, nhưng hắn sẽ cho ra một câu trả lời cô không sao tán đồng.
Quý Thanh Hòa lại cúi xuống lấp miệng cô. Trình Kiến nếm được vị nước mắt của mình, mặn, rất nóng. Hắn xoa mặt cô, ngón cái lướt qua mí mắt cô, lau hết nước mắt đi.
“Chỉ vì Hứa Úy thôi phải không? Có nhất thiết không? Em cũng có yêu hắn đâu, em chỉ yêu sự dũng mãnh của hắn thôi. Chất dung hợp sinh học anh làm đã cho thấy rõ ràng hắn chẳng mạnh như thế nữa rồi, em dời ánh mắt lên anh đi, được không?”
Trình Kiến nước mắt lưng tròng, tầm mắt tan rã, Quý Thanh Hòa lại nâng cằm cô lên ép buộc cô nhìn về phía hắn, “Em và anh, chúng ta có thể cùng nhau thay đổi kết cấu của thế giới. Em muốn làm gì anh cũng cho em làm.”
Cuối cùng mắt Trình Kiến cũng tập trung lại được, cô ngước mắt nhìn hắn, dưới xác bỏ khiêm nhường anh tuấn này cất giấu một sự điên cuồng khó tả nên lời.
Danh sách chương