Trình Kiến đi tắm, mặc lại từng món trong bộ quần phục bị Hứa Úy tự tay cởi tối qua lên người. Lúc ra cửa, cô tiện tay búi mái tóc đen mềm đã dài quá vai lên, lọn tóc rủ bên sườn mặt khiến gương mặt xinh tươi của cô càng thêm quyến rũ muôn trùng. Được tình yêu bồi bổ cả một đêm, thần sắc Trình Kiến cũng khá hơn hẳn.
Vừa ra khỏi phòng Hứa Úy, Trình Kiến đã nhìn thấy người quen đứng ngoài cửa, Clara.
Cô nàng alpha diễm lệ này đã cắt mái tóc vàng óng uốn sóng trước đây của mình thành ra ngắn ngủn, so với dáng vẻ tuyệt diệu mê hoặc ngày xưa, hiện giờ cô nàng anh tuấn hơn không ít, bỏ qua dáng người nóng bỏng, thoạt đầu thấy cô Trình Kiến còn tưởng cô là con trai.
Clara quan sát Trình Kiến một lượt từ trên xuống dưới, cười nói: “Thiếu tá Trình Kiến, đã lâu không gặp.”
“Clara!” Trình Kiến đi tới nắm tay cô, “Chị còn sống!”
Alpha tóc vàng bị hỏi như vậy nhất thời cứng họng, “Ừ, còn sống, chẳng lẽ trong mắt cưng tôi là người dễ chết trên chiến trường vậy?”
Trình Kiến cười hối lỗi, chuyển chủ đề: “Sao chị cắt tóc vậy?”
“Lần trước phải làm một nhiệm vụ, tài nguyên nước ở đó khan hiếm, gần mười ngày không gội đầu, bực quá tôi cắt phứt đi luôn, đây là đã dài ra được một ít rồi đó.”
“Vất vả vậy cơ à?” Trình Kiến ngập mắt đau lòng.
“Ừ, đánh trận phức tạp hơn đối phó với zombie nhiều, bất kể là trước hay sau Ngày Tàn, tổ chức khủng bố đều rất khó giải quyết, nhưng mà cưng không phải lo cho tôi quá đâu, tôi ứng phó được.”
Gặp lại người quen cũ, tâm trạng Trình Kiến tốt hơn rất nhiều. Dù sao nữ giới trong quân đội cũng là thiểu số, kể cả là một nữ alpha cũng đủ cho Trình Kiến cảm giác tìm được đồng loại.
“Tôi nhớ chị quá, hơn một năm rồi chưa gặp chị.” Trình Kiến chẳng biết kiêng kị là gì, chăm chăm muốn ôm Clara nhưng cô nàng lại uyển chuyển tránh né. Cô rút tay ra khỏi tay Trình Kình, cười rất mực sâu xa.
“Trước mặt chỉ huy cưng đừng có nhiệt tình với tôi như thế, lão mà phái tôi đi làm một nhiệm vụ mười mấy ngày không được tắm nữa là tôi kham hết nổi luôn đấy.”
“Anh ấy không dùng việc công trả thù tư thế đâu…”
“Đừng ngây thơ thế, nhóc con, alpha nhà cưng mắt sắc lắm đấy, liếc cái là nhìn thấu người ta, chọc chỗ đau cũng một phát là trúng.” Clara vỗ vai Trình Kiến, nói: “Đi thôi, tôi dẫn cưng đi ăn. Khu tây nam có mạng lưới điện phòng hộ bị khủng bố phá hỏng làm zombie vào được khu an toàn, sáng sớm nay chỉ huy đã dẫn đội đi trấn áp vũ trang rồi. Lão dặn tôi đi theo cưng khoảng thời gian này, giám sát cưng ăn cơm đúng giờ.”
“Khoảng thời gian này?” Nghe câu “alpha nhà cưng” của Clara, mặt Trình Kiến phớt hồng, cô vừa đi vừa lấy làm khó hiểu, “Chị phải đi theo tôi mấy ngày liền à?”
“Ừ, lão phân phó vậy đó, thật ra không chỉ mình tôi được sắp xếp tới bảo vệ cưng, còn một người nữa cũng tạm thời phụ trách an toàn cho cưng.”
“Ai ạ?”
“Thằng bé tên là Hàn Hành, là lính bắn tỉa mới vào đội được hai tháng, năm nay mới mười lắm thôi.”
“Nhỏ tuổi vậy đã vào quân đội rồi.” Trình Kiến nhớ hồi mình mười lăm hãy còn ngồi trên ghế nhà trường, hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì đến cuộc sống thường ngày.
“Tuổi nó nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng có thể gánh vác trách nhiệm rồi.” Clara nói rất bâng quơ, “Thật ra rất nhiều người trong quân đội đều xuất thân từ những doanh trại kẻ sống sót bên ngoài, từng chịu không ít đau khổ, người sinh ra lớn lên từ nhỏ trong khu an toàn, được cung cấp viện trợ đầy đủ như cưng mới là số ít đấy.”
Trình Kiến như suy tư điều, Clara thấy cô không nói gì, tiện tay xoa đầu cô, “Rõ ràng không phải chịu gió táp mưa sa gì mà lại có thể một mực biểu hiện ngoan cường bền bỉ như vậy, bảo sao chỉ huy thích cưng.”
Nghĩ đến Hứa Úy, trong lòng Trình Kiến nóng lên. Tuy đã thân mật với anh rất nhiều lần nhưng cô vẫn chưa từng được nghe Hứa Úy nói thích cô, hôm nay nghe được lời này từ miệng người ngoài, cô cảm thấy cực kì khoan khoái.
Dẫu sao, đến người khác cũng nhìn được ra Hứa Úy thích mình.
Sau khi đến nhà ăn, Clara lấy ít đồ cho cô, Trình Kiến ngồi đối mặt với cô nàng vừa ăn vừa tán phét, một lát sau, một thiếu niên đeo nỏ chạy tới, hơi thở có phần hổn hển, trán đẫm mồ hôi.
“Vừa đi làm gì đấy?” Clara nhìn Hàn Hành, cau mày cười bảo: “Ranh con, có phải lại đi rèn luyện thêm không?”
“Hàn Hành?” Trình Kiến buông thìa xuống nhìn thiếu niên trước mặt. Bị Trình Kiến nhìn vậy, gương mặt vốn đã đỏ do vận động của Hàn Hành lại càng thêm đỏ hơn.
“Thiếu tá Trình Kiến!” Cậu đứng thẳng chào kiểu quân đội, rất chi là nghiêm chỉnh, hoàn toàn không có vẻ buông thả như lần đầu gặp.
“Cậu đừng căng thẳng.” Trình Kiến cũng hơi dở khóc dở cười, ban đầu cô còn nhận lầm người ta là con gái, thật ra Hàn Hành chỉ có ngoại hình là thanh tú thôi, lúc này nhìn kĩ lại, có thể thấy được yết hầu nhô ra ở cổ cậu, cũng rất khí phách.
“Ăn chưa?” Cô cầm một cái khay lên đưa tới. Hàn Hành nhìn Clara, thấy cô nàng gật đầu rồi mới nhận lấy thức ăn Trình Kiến đưa.
Sáng nay cậu đã ăn rồi, nhưng đi rèn luyện một trận, bụng giờ đã đói. Lúc này không phải giờ cơm, muốn ăn chỉ có thể chờ đến buổi trưa, hơn nữa đồ ăn chán thua xa cơm nước của sĩ quan cấp tá, không phải ai cũng có thể ăn ở nhà ăn nhỏ.
“Cảm ơn ngài.” Hàn Hành cúi đầu với Trình Kiến, Trình Kiến nhoẻn miệng: “Tìm chỗ nào ngồi đi, đừng đứng thế.”
Trình Kiến chẳng ra vẻ làm giá chút nào… Hàn Hành tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ăn vừa chú ý nhất cử nhất động của cô và Clara. Hai người họ đều là cấp trên của cậu, Clara Jeff là trung tá trong quân đội, Trình Kiến là thiếu tá của Viện Nghiên cứu Trung ương, nhất là Trình Kiến, sau khi chứng kiến Trình Kiến thân mật với chỉ huy của mình hôm đó, Hàn Hành đã tò mò đi hỏi thăm lai lịch của cô.
Không hỏi thì thôi, hỏi xong ngu người, cô là người phụ nữ của chỉ huy, hơn nữa Kích Việt 15 còn ra đời từ tay cô.
Hàn Hành là lính bắn tỉa, xưa nay nắm rõ súng ống như lòng bàn tay. Lần đầu tiên cậu trông thấy Kích Việt 15, nó đang nằm trong tay thủ lĩnh doanh trại kẻ sống sót nơi cậu lớn lên từ nhỏ. Gã đàn ông giảo hoạt nham hiểm đó sát hại vài quân nhân đến từ khu an toàn, cướp súng ống của họ, hơn nữa còn bắn nổ một cái gò nhỏ ngay trước mặt mọi người.
Đó là lần đầu tiên Hàn Hành khi ấy chỉ biết dùng nỏ được chứng kiến Kích Việt 15, khẩu súng lục bé nhỏ ấy có sức tàn phá còn mạnh hơn khẩu Kích Việt 14 nặng 25 cân trong nhà thủ lĩnh nữa. Hàn Hành 12 tuổi nảy sinh lòng khát vọng và cuồng nhiệt khôn tả với Kích Việt 15, cậu ước ao một ngày mình cũng có thể sở hữu một khẩu súng như vậy, đó chính là cột trụ tinh thần để cậu rời khỏi doanh trại kẻ sống sót, trải qua trăm cay nghìn đắng tới Greenfield đầu quân, thông qua hai năm huấn luyện, được chọn làm lính bắn tỉa của bộ đội đặc chủng.
Mà giờ đây khi nhìn mẹ đẻ của khẩu súng mình thích nhất trong tâm khảm, thật không ngờ người ấy lại chẳng hề giống hình tượng nam alpha cao to vạm vỡ mà cậu nghĩ.
Đó là một sĩ quan beta trẻ tuổi xinh đẹp rực rỡ, đường nét gương mặt cô rất sắc sảo, song trên ngũ quan ấy lại mang cảm giác nhã nhặn và khí khái trời ban, kết hợp hoàn mĩ giữa vẻ mong manh non nớt của trẻ con và sự dịu dàng của con gái.
Nếu nhất định bắt Hàn Hành – một cậu nhóc chưa từng đi học chẳng biết được bao nhiêu chữ nghĩa – phải mô tả thì cậu cảm thấy thiếu tá Trình Kiến có dung mạo tinh xảo đến cực đoan và khí chất ưu tú tương xứng với vẻ đẹp ấy.
Hoàn toàn không phải người cùng thế giới với cậu… Cô quá ưu việt, có lẽ đó cũng là lí do cô trở thành người phụ nữ của chỉ huy.
Lòng cậu thiếu niên rối bời, cậu biết, chỉ alpha trấn tĩnh dũng mãnh như chỉ huy mới xứng đôi với cô, thế nên cậu sẽ không nảy sinh bất kì ý nghĩ quá phận nào với cô, đó cũng là điều cậu không thể.
Vừa ra khỏi phòng Hứa Úy, Trình Kiến đã nhìn thấy người quen đứng ngoài cửa, Clara.
Cô nàng alpha diễm lệ này đã cắt mái tóc vàng óng uốn sóng trước đây của mình thành ra ngắn ngủn, so với dáng vẻ tuyệt diệu mê hoặc ngày xưa, hiện giờ cô nàng anh tuấn hơn không ít, bỏ qua dáng người nóng bỏng, thoạt đầu thấy cô Trình Kiến còn tưởng cô là con trai.
Clara quan sát Trình Kiến một lượt từ trên xuống dưới, cười nói: “Thiếu tá Trình Kiến, đã lâu không gặp.”
“Clara!” Trình Kiến đi tới nắm tay cô, “Chị còn sống!”
Alpha tóc vàng bị hỏi như vậy nhất thời cứng họng, “Ừ, còn sống, chẳng lẽ trong mắt cưng tôi là người dễ chết trên chiến trường vậy?”
Trình Kiến cười hối lỗi, chuyển chủ đề: “Sao chị cắt tóc vậy?”
“Lần trước phải làm một nhiệm vụ, tài nguyên nước ở đó khan hiếm, gần mười ngày không gội đầu, bực quá tôi cắt phứt đi luôn, đây là đã dài ra được một ít rồi đó.”
“Vất vả vậy cơ à?” Trình Kiến ngập mắt đau lòng.
“Ừ, đánh trận phức tạp hơn đối phó với zombie nhiều, bất kể là trước hay sau Ngày Tàn, tổ chức khủng bố đều rất khó giải quyết, nhưng mà cưng không phải lo cho tôi quá đâu, tôi ứng phó được.”
Gặp lại người quen cũ, tâm trạng Trình Kiến tốt hơn rất nhiều. Dù sao nữ giới trong quân đội cũng là thiểu số, kể cả là một nữ alpha cũng đủ cho Trình Kiến cảm giác tìm được đồng loại.
“Tôi nhớ chị quá, hơn một năm rồi chưa gặp chị.” Trình Kiến chẳng biết kiêng kị là gì, chăm chăm muốn ôm Clara nhưng cô nàng lại uyển chuyển tránh né. Cô rút tay ra khỏi tay Trình Kình, cười rất mực sâu xa.
“Trước mặt chỉ huy cưng đừng có nhiệt tình với tôi như thế, lão mà phái tôi đi làm một nhiệm vụ mười mấy ngày không được tắm nữa là tôi kham hết nổi luôn đấy.”
“Anh ấy không dùng việc công trả thù tư thế đâu…”
“Đừng ngây thơ thế, nhóc con, alpha nhà cưng mắt sắc lắm đấy, liếc cái là nhìn thấu người ta, chọc chỗ đau cũng một phát là trúng.” Clara vỗ vai Trình Kiến, nói: “Đi thôi, tôi dẫn cưng đi ăn. Khu tây nam có mạng lưới điện phòng hộ bị khủng bố phá hỏng làm zombie vào được khu an toàn, sáng sớm nay chỉ huy đã dẫn đội đi trấn áp vũ trang rồi. Lão dặn tôi đi theo cưng khoảng thời gian này, giám sát cưng ăn cơm đúng giờ.”
“Khoảng thời gian này?” Nghe câu “alpha nhà cưng” của Clara, mặt Trình Kiến phớt hồng, cô vừa đi vừa lấy làm khó hiểu, “Chị phải đi theo tôi mấy ngày liền à?”
“Ừ, lão phân phó vậy đó, thật ra không chỉ mình tôi được sắp xếp tới bảo vệ cưng, còn một người nữa cũng tạm thời phụ trách an toàn cho cưng.”
“Ai ạ?”
“Thằng bé tên là Hàn Hành, là lính bắn tỉa mới vào đội được hai tháng, năm nay mới mười lắm thôi.”
“Nhỏ tuổi vậy đã vào quân đội rồi.” Trình Kiến nhớ hồi mình mười lăm hãy còn ngồi trên ghế nhà trường, hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì đến cuộc sống thường ngày.
“Tuổi nó nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng có thể gánh vác trách nhiệm rồi.” Clara nói rất bâng quơ, “Thật ra rất nhiều người trong quân đội đều xuất thân từ những doanh trại kẻ sống sót bên ngoài, từng chịu không ít đau khổ, người sinh ra lớn lên từ nhỏ trong khu an toàn, được cung cấp viện trợ đầy đủ như cưng mới là số ít đấy.”
Trình Kiến như suy tư điều, Clara thấy cô không nói gì, tiện tay xoa đầu cô, “Rõ ràng không phải chịu gió táp mưa sa gì mà lại có thể một mực biểu hiện ngoan cường bền bỉ như vậy, bảo sao chỉ huy thích cưng.”
Nghĩ đến Hứa Úy, trong lòng Trình Kiến nóng lên. Tuy đã thân mật với anh rất nhiều lần nhưng cô vẫn chưa từng được nghe Hứa Úy nói thích cô, hôm nay nghe được lời này từ miệng người ngoài, cô cảm thấy cực kì khoan khoái.
Dẫu sao, đến người khác cũng nhìn được ra Hứa Úy thích mình.
Sau khi đến nhà ăn, Clara lấy ít đồ cho cô, Trình Kiến ngồi đối mặt với cô nàng vừa ăn vừa tán phét, một lát sau, một thiếu niên đeo nỏ chạy tới, hơi thở có phần hổn hển, trán đẫm mồ hôi.
“Vừa đi làm gì đấy?” Clara nhìn Hàn Hành, cau mày cười bảo: “Ranh con, có phải lại đi rèn luyện thêm không?”
“Hàn Hành?” Trình Kiến buông thìa xuống nhìn thiếu niên trước mặt. Bị Trình Kiến nhìn vậy, gương mặt vốn đã đỏ do vận động của Hàn Hành lại càng thêm đỏ hơn.
“Thiếu tá Trình Kiến!” Cậu đứng thẳng chào kiểu quân đội, rất chi là nghiêm chỉnh, hoàn toàn không có vẻ buông thả như lần đầu gặp.
“Cậu đừng căng thẳng.” Trình Kiến cũng hơi dở khóc dở cười, ban đầu cô còn nhận lầm người ta là con gái, thật ra Hàn Hành chỉ có ngoại hình là thanh tú thôi, lúc này nhìn kĩ lại, có thể thấy được yết hầu nhô ra ở cổ cậu, cũng rất khí phách.
“Ăn chưa?” Cô cầm một cái khay lên đưa tới. Hàn Hành nhìn Clara, thấy cô nàng gật đầu rồi mới nhận lấy thức ăn Trình Kiến đưa.
Sáng nay cậu đã ăn rồi, nhưng đi rèn luyện một trận, bụng giờ đã đói. Lúc này không phải giờ cơm, muốn ăn chỉ có thể chờ đến buổi trưa, hơn nữa đồ ăn chán thua xa cơm nước của sĩ quan cấp tá, không phải ai cũng có thể ăn ở nhà ăn nhỏ.
“Cảm ơn ngài.” Hàn Hành cúi đầu với Trình Kiến, Trình Kiến nhoẻn miệng: “Tìm chỗ nào ngồi đi, đừng đứng thế.”
Trình Kiến chẳng ra vẻ làm giá chút nào… Hàn Hành tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ăn vừa chú ý nhất cử nhất động của cô và Clara. Hai người họ đều là cấp trên của cậu, Clara Jeff là trung tá trong quân đội, Trình Kiến là thiếu tá của Viện Nghiên cứu Trung ương, nhất là Trình Kiến, sau khi chứng kiến Trình Kiến thân mật với chỉ huy của mình hôm đó, Hàn Hành đã tò mò đi hỏi thăm lai lịch của cô.
Không hỏi thì thôi, hỏi xong ngu người, cô là người phụ nữ của chỉ huy, hơn nữa Kích Việt 15 còn ra đời từ tay cô.
Hàn Hành là lính bắn tỉa, xưa nay nắm rõ súng ống như lòng bàn tay. Lần đầu tiên cậu trông thấy Kích Việt 15, nó đang nằm trong tay thủ lĩnh doanh trại kẻ sống sót nơi cậu lớn lên từ nhỏ. Gã đàn ông giảo hoạt nham hiểm đó sát hại vài quân nhân đến từ khu an toàn, cướp súng ống của họ, hơn nữa còn bắn nổ một cái gò nhỏ ngay trước mặt mọi người.
Đó là lần đầu tiên Hàn Hành khi ấy chỉ biết dùng nỏ được chứng kiến Kích Việt 15, khẩu súng lục bé nhỏ ấy có sức tàn phá còn mạnh hơn khẩu Kích Việt 14 nặng 25 cân trong nhà thủ lĩnh nữa. Hàn Hành 12 tuổi nảy sinh lòng khát vọng và cuồng nhiệt khôn tả với Kích Việt 15, cậu ước ao một ngày mình cũng có thể sở hữu một khẩu súng như vậy, đó chính là cột trụ tinh thần để cậu rời khỏi doanh trại kẻ sống sót, trải qua trăm cay nghìn đắng tới Greenfield đầu quân, thông qua hai năm huấn luyện, được chọn làm lính bắn tỉa của bộ đội đặc chủng.
Mà giờ đây khi nhìn mẹ đẻ của khẩu súng mình thích nhất trong tâm khảm, thật không ngờ người ấy lại chẳng hề giống hình tượng nam alpha cao to vạm vỡ mà cậu nghĩ.
Đó là một sĩ quan beta trẻ tuổi xinh đẹp rực rỡ, đường nét gương mặt cô rất sắc sảo, song trên ngũ quan ấy lại mang cảm giác nhã nhặn và khí khái trời ban, kết hợp hoàn mĩ giữa vẻ mong manh non nớt của trẻ con và sự dịu dàng của con gái.
Nếu nhất định bắt Hàn Hành – một cậu nhóc chưa từng đi học chẳng biết được bao nhiêu chữ nghĩa – phải mô tả thì cậu cảm thấy thiếu tá Trình Kiến có dung mạo tinh xảo đến cực đoan và khí chất ưu tú tương xứng với vẻ đẹp ấy.
Hoàn toàn không phải người cùng thế giới với cậu… Cô quá ưu việt, có lẽ đó cũng là lí do cô trở thành người phụ nữ của chỉ huy.
Lòng cậu thiếu niên rối bời, cậu biết, chỉ alpha trấn tĩnh dũng mãnh như chỉ huy mới xứng đôi với cô, thế nên cậu sẽ không nảy sinh bất kì ý nghĩ quá phận nào với cô, đó cũng là điều cậu không thể.
Danh sách chương