Cho dù trời mưa nhưng quán ăn này vẫn đắt khách như vậy, bàn ghế cũng dọn hết ra ngoài, Hàn Duy và Thân Kiến ngồi dưới tán dù ăn một tô mì cỡ lớn.
“Cay quá, nhưng hương vị rất tuyệt, sợi mì mỏng, nước dùng ngon, còn có củ cải trắng, quản lý nếm thử xem”
Thân Kiến thấy ánh mắt Hàn Duy đầy vẻ mong chờ cũng dùng đũa gắp mấy sợi bỏ vào miệng, trên mặt lộ vẻ tán thưởng, y cũng rất thích chí khi cấp trên lại chịu khó cùng mình đi ăn những món này, tư thế vẫn nhẹ nhàng nhưng trông đầy hưởng thụ.
Thân Kiến thuận miệng hỏi một câu “Cậu rành nơi này quá nhỉ, chắc là hay đi cùng với người kia”.
Hàn Duy đang húp nước nghe đến đây liền nghẹn lại, cổ họng vì cay mà nóng rực, Hàn Duy ho sù sụ mấy cái, mặt mũi đỏ ửng.
Thân Kiến loay hoay kéo ghế lại gần đưa nước cho y, tay không ngừng vỗ lưng.
“Khụ…Không sao, tôi không sao, khụ….”
“Xin lỗi, tôi không nên nhúng mũi vào chuyện riêng của cậu”
Hàn Duy uống liền mấy ngụm nước tỏ vẻ bình thản “Cũng không phải chuyện bí mật gì”
Nói là thế nhưng cũng không hé thêm nửa lời.
Có khi hoài niệm gì đó có khi lại lảng sang chuyện khác.
Sau khi chia tay dường như cũng không chật vật mấy, chỉ là khi Thân Kiến đột ngột nhắc đến tinh thần lại rầu rĩ không vui, không hiểu sao lại thấy vô lực như vậy. Trừ lần đó ra cuộc sống sinh hoạt vẫn bình thường không mấy xao lãng.
Hàn Duy vốn nghĩ không có gì là khó buông, chỉ cần xa nhau một thời gian sẽ có thể bình tĩnh ngẫm lại những vấn đề liên quan đến Từ Diệu Văn, có thể gặp mặt và xem nhau như những người bạn thông thường.
Nhưng hiện tại vẫn không được, cứ nhớ đến hắn trong ngực lại quặn đau, chỉ mới nghe Thân Kiến nhắc đến tên người nọ thôi yết hầu đã nghẹn đắng không sao áp chế nổi tâm tình.
“Thực ra cậu không cần phải tự làm khổ mình, có gì không vui đừng cứ giấu mãi trong lòng, cứ mở lòng ra chắc chắn sẽ có người muốn cùng cậu chia sẻ”
Hàn Duy lắc đầu cười gượng “Tôi không thấy khổ sở gì cả, anh không cần bận tâm”
Thân Kiến xoa đầu y “Đó là cậu cũng không biết nỗi buồn cậu đang gánh có bao nhiêu khổ sở”
“Vậy…tiếp theo đi đâu?”
Hàn Duy chuyển đề tài, Thân Kiến nghe vậy cũng cười cười nói “Cậu quyết định đi”
“Vậy chúng ta đi thám hiểm nhà ma đi” Thấy ánh mắt khó hiểu của Thân Kiến, Hàn Duy cũng cười ra tiếng “Nói đùa thôi, chúng ta đi xem phim đi”
Trông có vẻ hoạt bát hơn ngày thường, Thân Kiến nhìn y không biết có nên xem đây là hiện tượng tốt không, Hàn Duy lại hỏi “Quản lý, anh bảo muốn đi mua sắm, thực ra là đang lo cho tôi, muốn tôi được thoải mái đầu óc phải không?”
Thân Kiến sửng sốt, hơi xấu hổ vì bị vạch trần, Hàn Duy lại mỉm cười bước đến nắm tay anh “Đi thôi”
Thân Kiến nhìn bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt cổ tay mình, xương bàn tay nhô ra còn nổi gân xanh.
Đi được một quãng, Hàn Duy liền buông tay ra, nhưng xúc cảm ấm áp vẫn còn lưu lại trên cổ tay Thân Kiến.
“Cay quá, nhưng hương vị rất tuyệt, sợi mì mỏng, nước dùng ngon, còn có củ cải trắng, quản lý nếm thử xem”
Thân Kiến thấy ánh mắt Hàn Duy đầy vẻ mong chờ cũng dùng đũa gắp mấy sợi bỏ vào miệng, trên mặt lộ vẻ tán thưởng, y cũng rất thích chí khi cấp trên lại chịu khó cùng mình đi ăn những món này, tư thế vẫn nhẹ nhàng nhưng trông đầy hưởng thụ.
Thân Kiến thuận miệng hỏi một câu “Cậu rành nơi này quá nhỉ, chắc là hay đi cùng với người kia”.
Hàn Duy đang húp nước nghe đến đây liền nghẹn lại, cổ họng vì cay mà nóng rực, Hàn Duy ho sù sụ mấy cái, mặt mũi đỏ ửng.
Thân Kiến loay hoay kéo ghế lại gần đưa nước cho y, tay không ngừng vỗ lưng.
“Khụ…Không sao, tôi không sao, khụ….”
“Xin lỗi, tôi không nên nhúng mũi vào chuyện riêng của cậu”
Hàn Duy uống liền mấy ngụm nước tỏ vẻ bình thản “Cũng không phải chuyện bí mật gì”
Nói là thế nhưng cũng không hé thêm nửa lời.
Có khi hoài niệm gì đó có khi lại lảng sang chuyện khác.
Sau khi chia tay dường như cũng không chật vật mấy, chỉ là khi Thân Kiến đột ngột nhắc đến tinh thần lại rầu rĩ không vui, không hiểu sao lại thấy vô lực như vậy. Trừ lần đó ra cuộc sống sinh hoạt vẫn bình thường không mấy xao lãng.
Hàn Duy vốn nghĩ không có gì là khó buông, chỉ cần xa nhau một thời gian sẽ có thể bình tĩnh ngẫm lại những vấn đề liên quan đến Từ Diệu Văn, có thể gặp mặt và xem nhau như những người bạn thông thường.
Nhưng hiện tại vẫn không được, cứ nhớ đến hắn trong ngực lại quặn đau, chỉ mới nghe Thân Kiến nhắc đến tên người nọ thôi yết hầu đã nghẹn đắng không sao áp chế nổi tâm tình.
“Thực ra cậu không cần phải tự làm khổ mình, có gì không vui đừng cứ giấu mãi trong lòng, cứ mở lòng ra chắc chắn sẽ có người muốn cùng cậu chia sẻ”
Hàn Duy lắc đầu cười gượng “Tôi không thấy khổ sở gì cả, anh không cần bận tâm”
Thân Kiến xoa đầu y “Đó là cậu cũng không biết nỗi buồn cậu đang gánh có bao nhiêu khổ sở”
“Vậy…tiếp theo đi đâu?”
Hàn Duy chuyển đề tài, Thân Kiến nghe vậy cũng cười cười nói “Cậu quyết định đi”
“Vậy chúng ta đi thám hiểm nhà ma đi” Thấy ánh mắt khó hiểu của Thân Kiến, Hàn Duy cũng cười ra tiếng “Nói đùa thôi, chúng ta đi xem phim đi”
Trông có vẻ hoạt bát hơn ngày thường, Thân Kiến nhìn y không biết có nên xem đây là hiện tượng tốt không, Hàn Duy lại hỏi “Quản lý, anh bảo muốn đi mua sắm, thực ra là đang lo cho tôi, muốn tôi được thoải mái đầu óc phải không?”
Thân Kiến sửng sốt, hơi xấu hổ vì bị vạch trần, Hàn Duy lại mỉm cười bước đến nắm tay anh “Đi thôi”
Thân Kiến nhìn bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt cổ tay mình, xương bàn tay nhô ra còn nổi gân xanh.
Đi được một quãng, Hàn Duy liền buông tay ra, nhưng xúc cảm ấm áp vẫn còn lưu lại trên cổ tay Thân Kiến.
Danh sách chương