Nửa đêm trời đổ mưa kèm theo sấm chớp xé trời, từng hạt mưa nện vào cửa sổ khiến Từ Diệu Văn giật mình tỉnh dậy, mơ màng đưa tay đến tủ đầu giường tìm remote máy lạnh.

Hàn Duy vốn sợ lạnh, trong phòng luôn chỉnh nhiệt độ cao hơn hai độ so với thời hắn sống một mình, Từ Diệu Văn ấn hai cái, kéo chăn đắp qua bên cạnh, chạm vào một khoảng trống, mới thoảng thốt tỉnh táo lại.

Cậu ấy đi rồi.

Đã một tuần trôi qua, trên giường vẫn chỉ có mình hắn, cả căn nhà cũng chỉ có mình hắn.

May mà Trương Dược Ngạn chuyển nhà hầu như không còn liên lạc với hắn nên không biết họ đã chia tay, không thì lại làm ầm lên, nhưng thế nào cũng có ngày cậu ta biết, nghĩ đến cái miệng tía lia không ngừng của Trương Dược Ngạn, hắn đã thấy nhức đầu, liền kéo chăn che kín đầu nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thành phố S đang vào mùa mưa, mưa to rào rào một đêm, sáng hôm sau cũng đỡ hơn một chút, chỉ tí tách vài hạt, trời vẫn âm u.

Công ty giờ tan tầm từng dòng người ra vào, bên ngoài mưa không ngớt khiến người người khó chịu, đường thì ẩm ướt nên ai cũng lười ra ngoài dạo chơi.

Hàn Duy bung dù chuẩn bị ra ngoài, đang đứng trước thềm đón xe thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân.

Hàn Duy quay đầu lại gọi “Quản lý”

“Trời mưa khó bắt xe lắm, người đó….Cậu Từ không đến đón cậu sao? Tôi có thấy cậu ta tới đón cậu mấy lần”

“Cũng không cần phiền, nhà cũng gần đây mà”

Việc giữa y và Từ Diệu Văn, Thân Kiến cũng rất hiểu chuyện mà giữ kín miệng không nhắc tới, cũng chưa bao giờ ngồi trò chuyện về cái người tên Từ Diệu Văn kia, bây giờ đột ngột nhắc tới lại dùng giọng điệu tự nhiên như vậy, cứ như có người yêu đồng tính là một chuyện rất đỗi bình thường, lại còn bất mãn thay y vì không được người yêu quan tâm săn sóc “Trời đang mưa mà cậu ta lại để cậu về một mình?”

“Anh ấy bận….” Hàn Duy thật khó nghĩ, trầm tư một lúc chợt nhận ra đây cũng không phải chuyện gì bí mật thế là quyết định nói thẳng “Chúng tôi chia tay rồi”

Thân Kiến lập tức quét mắt nhìn y, nửa ngày mới phản ứng lại “Mấy hôm nay tinh thần cậu sa sút là vì chuyện này?”

Hàn Duy vội biện minh “Không phải, không phải”

“Hay là tôi giao cho cậu quá nhiều việc nên ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu?”

Hàn Duy biết anh nói đùa nên cũng vui vẻ đáp lại “Nếu tôi nói đúng vậy thì anh sẽ cho tôi nghỉ phép vài ngày sao?”

“Cười vậy là được rồi” Cười lên dễ nhìn như vậy, hận không thể ép đối phương ngày ngày đều tươi cười vui vẻ.

Thân Kiến dời mắt đi “Tôi đưa cậu về nhà”

Hàn Duy thấy thời tiết lúc này cũng không phải không bắt được xe buýt về, thế là đành giải thích “Quản lý cứ về đi, phía trước là trạm xe buýt rồi, nếu không bắt được xe thì tôi đi taxi cũng được, không cần phiền như vậy”.

Nếu là người khác đưa ra yêu cầu như vậy thì Hàn Duy sẽ từ chối thẳng, nhưng đây là Thân Kiến đương nhiên không cần quá câu nệ.

“Đi thôi” Thân Kiến vẫn dịu dàng ôn tồn nhưng xem ra sẽ không từ bỏ ý định, Hàn Duy thấy vậy cũng đành cất dù đi theo sau.

“Thích hiệu sách này không? Chúng ta vào thử nhé?”

Hàn Duy lắc đầu “Hả? Không cần, nhanh chóng về nhà thôi”

Thân Kiết chạy chậm lại định tấp vào, nghe Hàn Duy nói vậy liền không vào nữa, nhưng ánh mắt đáng thương vẫn phóng vào hiệu sách đó.

“Tôi ít khi đến khu này, lần trước cũng không có dịp nhìn kĩ vì mãi nói chuyện phiếm, không biết chỗ này có gì vui không, hay là tôi đưa cậu đi mua sắm nhé?” Thân Kiếm giảm tốc độ nhìn Hàn Duy.

“Quản lý, trời mưa thế này đi đâu chứ”

“Chỉ cần có tâm tình thì thời tiết không thành vấn đề, chỉ sợ cậu không muốn đi ấy chứ”

“Đi chứ, hy vọng anh không chê tôi phiền” Hàn Duy nói rồi lại nhìn ra ngoài “Có thể đậu xe ở đó rồi đi dạo loanh quanh, hiệu sách lúc nãy là nơi tôi thường ghé, nhưng chắc anh không thích, nhà sách bên ngoài rộng rãi hơn, quán ăn vặt cũng nhiều, hương vị không đến nỗi nào, ăn xong còn có thể đi xem nhạc kịch, trượt băng, đánh bóng,…Có rất nhiều thứ thú vị…Không đi mấy cái này thì có thể đi xem phim, bên cạnh rạp đó có một quán ăn rất ngon…”

Thân Kiến nghe y thao thao bất tuyệt giới thiệu mới bật cười “Lúc này cậu vẫn chưa quên mình là trợ lý của tôi sao?”

“A….” Hàn Duy vỗ cái ót “Bệnh nghề nghiệp”

“Chỉ là đưa một người bạn đi mua sắm, không cần giới thiệu tường tận như vậy. Tôi cũng không biết, cậu đưa đi đâu tôi theo đó”

Thân Kiến đã nói như vậy Hàn Duy cũng nương theo “Đi thôi, chúng ta dừng xe ở đây rồi đi ăn cái gì vậy”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện