Hàn Duy bước đến trước cửa nhà, đột nhiên lại không muốn lên, thế nên đi loanh quanh khuôn viên một hồi rồi lại ghế đá ngồi đến ngẩn người.
Buổi tối không thể nhìn thấy cây cỏ nhưng bầu không khí trong lành, Từ Diệu Văn sau khi ăn tối thường dắt y ra đây đi dạo, liếc thấy không có người lại lôi y đến một góc tối nào đó mà triền miên hôn nhau, trong bóng đêm tay hắn lướt một đường không kiêng dè…
Hình ảnh trong đầu ngọt ngào đến chua xót
Sự xuất hiện của Tiêu Hàn quả thực không khiến y cảm thấy bị uy hiếp, ngược lại nhắc y thấy được hình ảnh của chính mình phảng phất đâu đó. Vấn đề sống chung không ngừng nhức nhói trong lòng. Dù y có tận lực không muốn nhắc tới thì vẫn không cách nào xem nhẹ nó như trước được.
Bởi vì hiện tại đã quá yêu người đó rồi, yêu đến không thể kiềm chế bản thân.
Rõ ràng trước khi kết giao đã biết hắn yêu ai, vẫn mặc kệ khi Từ Diệu Văn không ngừng quan tâm người nọ.
Mặc dù biết mình không phải là người quan trọng nhất trong lòng hắn nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên hắn, thậm chí vui sướng như điên khi hắn đưa ra lời đề nghị muốn kết giao.
Chỉ cần được một phân trong tim hắn, không dám hy vọng xa xôi gì.
Nhưng hiện tại lại không muốn an phận thế này, không cách nào chịu đựng được. Hơn nửa năm tiếp xúc, lòng tham, chấp niệm ngày càng lớn, muốn thay thế vị trí người kia trong lòng hắn, muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Từ đó nảy sinh cảm xúc không nên có với Trương Dược Ngạn, chính là…Ghen tị. Mỗi khi cảm xúc ấy xuất hiện, Hàn Duy lại thấy căm ghét chính mình, y làm sao có thể nảy sinh thứ cảm xúc xấu xa tầm thường ấy đối với một người đơn thuần trong sáng, một người luôn khiến người khác cảm thấy ấm áp dễ chịu như vậy.
Huống hồ ba người sống cùng một mái nhà cũng rất hòa hợp.
Từ Diệu Văn không thể cùng người trong lòng tiến thêm một bức, hắn thà ở bên người nọ chăm sóc bảo ban. Mà người nọ cho dù không hiểu tình cảm của Từ Diệu Văn vẫn chấp nhận ở bên hắn.
Cứ như vậy Từ Diệu Văn cũng phần nào hạnh phúc phải không? Mà hạnh phúc của Từ Diệu Văn cũng là hạnh phúc của y.
Không muốn phải chia rõ phân lượng của mình trong lòng hắn, nhưng vẫn không chịu được đem ra so đo, khi thì vui sướng, khi thì chán chường, đó là niềm hạnh phúc lo được lo mất.
Đến sáng hôm nay, hắn trong giấc ngủ cùng mình hôn môi, miệng lại phun ra cái tên đó, cứ như bị tạt vào một gáo nước lạnh, không hề dự đoán được, dù đang là mùa hè mà thấy cả người như phát rét.
Không cách nào xóa được cái tên mà trong vô thức hắn vẫn gọi.
Trái tim đau như bị bóp nát, vô lực và mệt mỏi.
Ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, tận lực không để lộ cảm xúc ghen tị lên mặt.
Vừa nãy nghe những lời Tiêu Hàn nói, vết thương cố che đậy lại càng tróc vẫy đến chảy máu.
Về nhà, y nhanh chóng thu lại những cảm xúc hỗn độn, điều chỉnh nét mặt rồi mới mở cửa.
“Sao lâu vậy? Vừa định ra ngoài tìm em” Từ Diệu Văn vẫn ôm chặt y, ngay cả lúc y cúi xuống cởi giầy cũng không thèm buông ra.
Hàn Duy mỉm cười xin lỗi “Em đi chậm mà”
Hàn Duy trở về Từ Diệu Văn mới yên tâm gối đầu lên đùi y, duỗi thẳng thân hình cao lớn trên ghế sofa.
“Hôm nay không cần làm việc sao?” Hàn Duy vuốt mặt hắn, khối lượng công việc quá nhiều, ăn uống ngủ nghỉ bất thường nên hai mắt thâm quầng, sắc mặt cũng xanh xao.
“Không sao, không muốn làm nữa, tuổi trẻ ôm đồm nhiều sẽ chết vì phiền muộn. Mấy ngày nữa phải nghỉ ngơi cho đã” Từ Diệu Văn mệt mỏi híp mắt, một lúc lại mở ra “Thứ năm nhớ theo anh về nhà, đừng quên”
Bàn tay đang vuốt tóc hắn khẽ rụt về “Em nhất định phải đi sao?”
Từ Diệu Văn ngồi dậy “Sao? Không muốn đi à?”
“Cũng..không phải không muốn đi”
Từ Diệu Văn cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt quan sát đối phương.
Hàn Duy chột dạ, nghĩ ngợi một lúc mới nói “Hôm đó em bận”
“Anh là hỏi em có muốn đi hay không?”
Mỗi lần hắn dùng khuôn mặt nghiêm nghị gằn giọng nói là Hàn Duy lại rất hoảng sợ. Y nhanh chóng giải thích “Không phải không muốn đi, chỉ là thấy không thích hợp. Anh và người nhà lâu lắm mới gặp nhau, người ngoài như em can dự vào không tốt lắm”
Sắc mặt Từ Diệu Văn càng khó nhìn hơn, Hàn Duy không dám nhìn hắn, y chuyển ánh mắt đi chỗ khác thấp giọng nói “Anh muốn em đi thì em nghe theo”
“Không cần miễn cường, không muốn đi thì khỏi đi” Từ Diệu Văn bỏ lại một câu rồi quay đầu vào thư phòng “Anh còn việc phải làm, em ngủ trước đi, không cần chờ anh”
Hàn Duy chần chừ muốn nói gì, cuối cùng vẫn không dám nói ra
Buổi tối không thể nhìn thấy cây cỏ nhưng bầu không khí trong lành, Từ Diệu Văn sau khi ăn tối thường dắt y ra đây đi dạo, liếc thấy không có người lại lôi y đến một góc tối nào đó mà triền miên hôn nhau, trong bóng đêm tay hắn lướt một đường không kiêng dè…
Hình ảnh trong đầu ngọt ngào đến chua xót
Sự xuất hiện của Tiêu Hàn quả thực không khiến y cảm thấy bị uy hiếp, ngược lại nhắc y thấy được hình ảnh của chính mình phảng phất đâu đó. Vấn đề sống chung không ngừng nhức nhói trong lòng. Dù y có tận lực không muốn nhắc tới thì vẫn không cách nào xem nhẹ nó như trước được.
Bởi vì hiện tại đã quá yêu người đó rồi, yêu đến không thể kiềm chế bản thân.
Rõ ràng trước khi kết giao đã biết hắn yêu ai, vẫn mặc kệ khi Từ Diệu Văn không ngừng quan tâm người nọ.
Mặc dù biết mình không phải là người quan trọng nhất trong lòng hắn nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên hắn, thậm chí vui sướng như điên khi hắn đưa ra lời đề nghị muốn kết giao.
Chỉ cần được một phân trong tim hắn, không dám hy vọng xa xôi gì.
Nhưng hiện tại lại không muốn an phận thế này, không cách nào chịu đựng được. Hơn nửa năm tiếp xúc, lòng tham, chấp niệm ngày càng lớn, muốn thay thế vị trí người kia trong lòng hắn, muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Từ đó nảy sinh cảm xúc không nên có với Trương Dược Ngạn, chính là…Ghen tị. Mỗi khi cảm xúc ấy xuất hiện, Hàn Duy lại thấy căm ghét chính mình, y làm sao có thể nảy sinh thứ cảm xúc xấu xa tầm thường ấy đối với một người đơn thuần trong sáng, một người luôn khiến người khác cảm thấy ấm áp dễ chịu như vậy.
Huống hồ ba người sống cùng một mái nhà cũng rất hòa hợp.
Từ Diệu Văn không thể cùng người trong lòng tiến thêm một bức, hắn thà ở bên người nọ chăm sóc bảo ban. Mà người nọ cho dù không hiểu tình cảm của Từ Diệu Văn vẫn chấp nhận ở bên hắn.
Cứ như vậy Từ Diệu Văn cũng phần nào hạnh phúc phải không? Mà hạnh phúc của Từ Diệu Văn cũng là hạnh phúc của y.
Không muốn phải chia rõ phân lượng của mình trong lòng hắn, nhưng vẫn không chịu được đem ra so đo, khi thì vui sướng, khi thì chán chường, đó là niềm hạnh phúc lo được lo mất.
Đến sáng hôm nay, hắn trong giấc ngủ cùng mình hôn môi, miệng lại phun ra cái tên đó, cứ như bị tạt vào một gáo nước lạnh, không hề dự đoán được, dù đang là mùa hè mà thấy cả người như phát rét.
Không cách nào xóa được cái tên mà trong vô thức hắn vẫn gọi.
Trái tim đau như bị bóp nát, vô lực và mệt mỏi.
Ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, tận lực không để lộ cảm xúc ghen tị lên mặt.
Vừa nãy nghe những lời Tiêu Hàn nói, vết thương cố che đậy lại càng tróc vẫy đến chảy máu.
Về nhà, y nhanh chóng thu lại những cảm xúc hỗn độn, điều chỉnh nét mặt rồi mới mở cửa.
“Sao lâu vậy? Vừa định ra ngoài tìm em” Từ Diệu Văn vẫn ôm chặt y, ngay cả lúc y cúi xuống cởi giầy cũng không thèm buông ra.
Hàn Duy mỉm cười xin lỗi “Em đi chậm mà”
Hàn Duy trở về Từ Diệu Văn mới yên tâm gối đầu lên đùi y, duỗi thẳng thân hình cao lớn trên ghế sofa.
“Hôm nay không cần làm việc sao?” Hàn Duy vuốt mặt hắn, khối lượng công việc quá nhiều, ăn uống ngủ nghỉ bất thường nên hai mắt thâm quầng, sắc mặt cũng xanh xao.
“Không sao, không muốn làm nữa, tuổi trẻ ôm đồm nhiều sẽ chết vì phiền muộn. Mấy ngày nữa phải nghỉ ngơi cho đã” Từ Diệu Văn mệt mỏi híp mắt, một lúc lại mở ra “Thứ năm nhớ theo anh về nhà, đừng quên”
Bàn tay đang vuốt tóc hắn khẽ rụt về “Em nhất định phải đi sao?”
Từ Diệu Văn ngồi dậy “Sao? Không muốn đi à?”
“Cũng..không phải không muốn đi”
Từ Diệu Văn cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt quan sát đối phương.
Hàn Duy chột dạ, nghĩ ngợi một lúc mới nói “Hôm đó em bận”
“Anh là hỏi em có muốn đi hay không?”
Mỗi lần hắn dùng khuôn mặt nghiêm nghị gằn giọng nói là Hàn Duy lại rất hoảng sợ. Y nhanh chóng giải thích “Không phải không muốn đi, chỉ là thấy không thích hợp. Anh và người nhà lâu lắm mới gặp nhau, người ngoài như em can dự vào không tốt lắm”
Sắc mặt Từ Diệu Văn càng khó nhìn hơn, Hàn Duy không dám nhìn hắn, y chuyển ánh mắt đi chỗ khác thấp giọng nói “Anh muốn em đi thì em nghe theo”
“Không cần miễn cường, không muốn đi thì khỏi đi” Từ Diệu Văn bỏ lại một câu rồi quay đầu vào thư phòng “Anh còn việc phải làm, em ngủ trước đi, không cần chờ anh”
Hàn Duy chần chừ muốn nói gì, cuối cùng vẫn không dám nói ra
Danh sách chương