Nhìn bàn cơm la liệt món ăn, Tiêu Hàn không biểu hiện gì, chỉ hơi nhếch miệng, cầm đôi đũa lay lay chén đĩa mấy cái.

Trương Dược Ngạn ngồi đối diện nhìn ngứa mắt, lập tức gạt đũa người nọ ra ‘’Không thích thì khỏi ăn, đừng ngồi đó cản trở người khác ăn uống’’

‘’Tôi cũng chưa nói khó ăn, chẳng qua là ăn quen cơm đầu bếp ở nhà rồi, những món nghiệp dư thế này nuốt không được’’

Trương Dược Ngạn vừa định nổi điên thì Từ Diệu Văn ở bên cạnh cười đùa ‘’Hàn Duy nấu cơm theo khẩu vị của anh và Tiểu Ngạn nên em có ăn quen hay không thì cũng mặc em’’

Từ Diệu Văn châm chọc một câu lại nhanh chóng hòa giải ‘’Em giờ là khách, những món này ăn không hợp cũng nếm thử đi, đừng lãng phí ý tốt của cậu ấy’’

Hàn Duy nãy giờ vẫn im lặng giờ lên tiếng ‘’Tôi không rõ khẩu vị ăn uống của anh, cũng quên không hỏi. Lần sau tôi sẽ lưu ý’’

Thái độ của Hàn Duy vẫn thân thiết, đối với thái độ “Phu xướng phụ tùy’’ của hai người, Tiêu Hàn vốn không giỏi kiềm nén cảm xúc, trên mặt hiện rõ biểu tình bất mãn không vui, nhưng vẫn cố nói ‘’Thực ra nhìn cũng không tệ, vẫn nuốt được’’

Hàn Duy cười ‘’Ừm, vậy ăn nhiều một chút’’

Ăn xong Hàn Duy thu dọn chén đĩa vào bếp rửa, Từ Diệu Văn phải giúp y một tay thế là y phất tay đuổi hắn đi ‘’Đừng để khách ngoài đó một mình, ra ngoài đi’’

Từ Diệu Văn khẽ quan sát thấy nét mặt y vẫn bình thản tự nhiên, lập tức trong lòng không vui, đưa tay kéo mặt y qua ‘’Này, bồ cũ của lão công em đến tận đây, em không cảm thấy gì hết sao?”

Hàn Duy đeo bao tay vào nắm chặt lấy miếng giẻ đang lau bát, nét mặt mơ hồ ‘’Cảm thấy gì cơ?”

Lập tức bị đẩy mạnh một cái, vừa tính mở miệng mắng người thì đã thấy Từ Diệu Văn đùng đùng bỏ ra ngoài.

Từ Diệu Văn ra tay không biết nể nang ai, cơn đau râm ran khiến Hàn Duy khẽ cắn răng, rửa chén xong y tính vào thư phòng đợi hắn, tiếp tục nhường không gian riêng tư cho hai người họ, lúc đi ngang qua phòng khách, Tiêu Hàn đứng lên chỉ thẳng ‘’Em muốn cậu ấy tiễn’’

Hàn Duy đứng lại ‘’Hả? Anh phải về rồi?’’

Tiêu Hàn không trả lời, vòng qua sofa đến trước mặt Hàn Duy ‘’Đi thôi!’’

Từ Diệu Văn cũng đứng bật dậy “Cũng được, bọn anh cùng tiễn em”

“Ai cần anh tiễn? Em muốn cậu ấy”

“Là anh muốn tiễn em, được chưa?”

Tiêu Hàn liếc Từ Diệu Văn một cái, nét mặt bất mãn, Hàn Duy liền mở miệng “Anh trông nhà đi”

Từ Diệu Văn quả thật trở lại ghế ngồi, không yên lòng nói “Ừm, đi sớm về sớm”

“Nhìn anh ấy thế kia chắc là sợ tôi ăn thịt cậu” Hai người vừa xuống lầu, Tiêu Hàn đã trào phúng cười ra tiếng.

Hàn Duy ngượng ngùng cười cười “Hai người đã lâu không gặp, anh ấy muốn tiễn anh cũng đúng thôi”

Tiêu Hàn bước lên trước, đột nhiên quay đầu lại nhìn “Cậu đúng là không chút bận tâm nhỉ!”

“Sao cơ?”

“Cậu là rất tin tưởng Diệu Văn?” Tiêu Hàn thấy hơi xấu mặt “Tốt xấu gì tôi cũng từng là người yêu hắn, cậu làm sao một chút địch ý cũng không có? Cậu không lo chúng tôi nối lại tình xưa sao? Hay là tôi căn bản không đủ sức uy hiếp đối với cậu?”

Hàn Duy bật cười “Tôi cũng hết cách. Nếu anh ấy muốn bắt đầu lại với anh, tôi cũng không ngăn được”.

Tiêu Hàn kỳ quái quét mắt mấy cái “Cậu rốt cuộc có thích người ta không?”

“Thích chứ”

Tiêu Hàn nhìn y một cái rồi bước đến một góc vắng người, chỗ đó ánh sáng không chiếu tới được, cả người cậu chìm trong bóng đêm, đến gần bức tường mới mở miệng nói “Tôi không ngờ Từ Diệu Văn lại muốn sống cùng một người”.

Thoạt nhìn có vẻ Tiêu Hàn muốn tâm sự, Hàn Duy cũng đi theo tựa vào một bên. Y không biết lúc trước Từ Diệu Văn đối với vấn đề chung sống này suy nghĩ thế nào, liền không nói gì nữa.

Tiêu Hàn lại hỏi “Hẳn là anh ấy rất thích cậu?”

“Hẳn là vậy….”

Trong góc tối Tiêu Hàn không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt y, nhưng nghe giọng điệu đó lại không khỏi thốt lên “Cậu thật kỳ quặc’’

“Hửm? Kỳ quặc thế nào?”

Tiêu Hàn không nói rõ cũng không muốn nghiên cứu vấn đề này, cậu đưa tầm mắt nhìn khoảng không âm u trước mặt “Lúc đó anh ấy cũng từng rất yêu tôi, lúc chúng tôi ở bên nhau anh ấy dung túng tôi không ít, có khi không nhịn được, chỉ cần tôi chủ động làm hòa là anh ấy bỏ qua hết thảy, chúng tôi lại mặn nồng như trước”

Hàn Duy không hé răng, Tiêu Hàn lại nói tiếp “Rõ ràng khoảng thời gian ở bên nhau êm đềm ngọt ngào như vậy, vẫn nghĩ hắn là thực lòng thực dạ, nhưng khi chia tay cũng thật dứt khoát. Lúc đó tôi cũng chưa quyết định được có nên đi Mỹ không, thuận miệng hỏi ý hắn, kết quả hắn một chút níu kéo cũng không có, nói gì mà bài vở quan trọng, đi Mỹ rồi vẫn có thể làm bạn” Tiêu Hàn nhếch khóe miệng “Có lẽ hắn thấy phiền, vừa vặn có cơ hội thoát khỏi tôi”

“Không chừng anh ấy thật sự lo nghĩ cho anh nên mới nói vậy”

Tiêu Hàn lắc đầu “Có là vậy thì hắn quả thực vẫn không hề lưu luyến tôi, trong cơn tức giận tôi quyết định ra nước ngoài, hắn còn đến sân bay tiễn. Ở Mỹ cũng tốt, quen thêm vài người, người Trung có, người Mỹ có. Lúc bắt đầu bao giờ cũng mới mẻ, dần dần mới thấy ở bên hắn vẫn là khoảng thời gian đẹp nhất…”

Giọng nói Tiêu Hàn hơi nghẹn “Tôi biết hắn không thể nào chờ tôi về nước, hơn nữa hắn ghét nhất đã chia tay còn day dưa mãi, tôi biết vậy, nhưng vẫn về nước tìm hắn. Bên cạnh hắn không thiếu gì tình nhân nhưng không duy trì được bao lâu, tôi rất hả dạ”

Tiêu Hàn chuyển tầm mắt qua y “Yên tâm đi, chuyện đã là dĩ vãng, tôi cũng nói đùa thôi, việc gì phải nối lại tình xưa với hắn chứ”

Hàn Duy vẫn bình thản, Tiêu Hàn cẩn thận đánh giá “Diệu Văn thế nào lại yêu thích loại hình ngoan hiền như cậu? Cậu không giỏi nói chuyện nhỉ?”

Hàn Duy hơi xấu hổ “Không phải, tôi không biết phải nói gì?”

Tiêu Hàn không mang ý xấu, cũng không có ý định chia rẽ tình nhân, chẳng qua là nhất thời không đành lòng buông tay, trong lòng còn chấp niệm, nên mới nấn ná làm khó, muốn chọc tức Hàn Duy.

Thấy bạn trai hiện tại của hắn quá tốt tính, thoạt nhìn cứ như không để cậu vào mắt, bây giờ lại là bộ dạng lạnh nhạt tự tin, trong lòng Tiêu Hàn đương nhiên có chút ghen ghét không cam lòng, miệng cũng phun ra lời độc địa “Hắn chưa bao giờ gặp kiểu người như vậy, muốn nếm thử một chút cũng là lẽ thường”

Đối phương vẫn im lặng, Tiêu Hàn hùng hậu nói “Tên Diệu Văn này, lúc còn mặn nồng cậu muốn sao trên trời hắn cũng hái xuống cho, một khi đã chia tay, cậu một chút danh nghĩa cũng không còn. Nếu một ngày hắn chán ghét, không muốn nhìn thấy mặt, có tiếp tục day dưa thì kết quả cũng chỉ có một. Trước khi ngày đó đến hãy cứ từ từ hưởng thụ niềm hạnh phúc đang có trong hiện tại đi”

Không đợi Hàn Duy lên tiếng, cậu theo ánh sáng le lói bước đi, vẫy tay với người sau lưng “Tiễn tới đây được rồi”

Hàn Duy một lúc mới kịp phản ứng “Đi đường cẩn thận”

Người đằng sau vẫn duy trì giọng nói ấm áp vô vị, Tiêu Hàn nện từng bước đi trong lòng không khỏi khoái trá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện