Vừa nhìn thấy Louis, Thục Quyên liền cảm nhận được cơn tức giận cùng với những đau khổ mấy ngày qua lại dâng trào trong lồng ngực. Cô hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, sau đó không nói hai lời liền quay gót rời đi, Louis thấy vậy thì ngay lập tức chạy đến giữ cô lại, hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản:

- "Thục Quyên, em khoan đi đã".

Ngay lúc ấy, một cái tát liền rơi xuống má trái của hắn, tiếng vang giòn tan làm cho nữ nhân viên nãy giờ đứng bên cạnh cũng phải sững người ngỡ ngàng.

- "Buông ra".

Thục Quyên lạnh lùng nói, cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chiếc hoa tai chỉ đeo ở một bên của hắn làm cho Thục Quyên càng cảm thấy chướng mắt.

Là hắn ép cô phải hành xử như thế, từ nãy đến giờ cô đã rất kềm chế để không phải làm ra chuyện khiếm nhã gì, thế nhưng là do hắn đã giữ tay không cho cô rời đi, chính hành động này mới khiến cho bản thân hắn phải mất mặt trước cấp dưới của mình.

Sau giây phút chấn động vì cái bạt tai mà người đẹp ban cho, Louis lúc này mới quay đầu nhìn lại, hắn từ tốn ra hiệu để người nhân viên nữ kia ra ngoài, còn bàn tay vẫn giữ chặt lấy cánh tay của cô không buông.

- "Em cứ bình tĩnh chút đã".

Bản thân Louis cũng tự cảm thấy ngạc nhiên trước phản ứng của chính mình, từ xưa đến giờ hắn chưa từng kiên nhẫn với bất kỳ cô gái nào nhiều như thế này, nếu là trước kia, chẳng may có người dám đánh hắn giống như cô thì chắn chắn hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.

Bởi vì hắn không phải chính nhân quân tử, chưa bao giờ là thế.

- "Tôi có chuyện này cần giải thích rõ ràng với em, thật ra mọi chuyện không phải như em nghĩ..."

- "Đủ rồi, anh không cần phải nói hay giải thích gì đâu, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì cả, anh mau buông tay ra, tôi sẽ không làm việc ở đây nữa".

Cắt ngang lời của Louis, Thục Quyên tỏ ra mất kiên nhẫn mà không ngừng vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi sự kềm cặp từ hắn, thế nhưng bàn tay cứng như sắt thép cùng với sức mạnh của người đàn ông quả thật khiến cho cô không tài nào thoát ra được, cho dù một tay còn lại của hắn vẫn luôn đút vào túi quần.

Chờ đến lúc Thục Quyên đã thấm mệt không buồn vùng vẫy nữa thì khi này Louis mới thong thả dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà nói:

- "Xong chưa?"

Nghe hắn hỏi, Thục Quyên chỉ liếc ngang một cái rồi quay mặt đi mà không thèm trả lời, ấy vậy mà một kẻ luôn kiêu ngạo như hắn lại không hề tỏ ra tức giận, thậm chí còn bật cười vui vẻ khi nhìn thấy thái độ cáu kỉnh đó của cô:

- "Em cứ bĩnh tĩnh lại đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện".

Bởi vì nhường nhịn cô nên Louis vẫn luôn dùng giọng điệu hòa nhã nhất, dù cho từ nãy đến giờ Thục Quyên không ngừng tỏ ra khó chịu với mình.

Mấy phút trôi qua, sau khi sự kích động trong lòng đã dần dần vơi bớt, khi này Thục Quyên mới ngẩn mặt nhìn hắn:

- "Anh muốn gì?"

Nghe cô hỏi, Louis chỉ mỉm cười không đáp, đoạn, hắn buông tay cô ra rồi đi đến chỗ bàn tiếp khách rót ra hai tách trà nóng, sau đó mới nhìn cô mà nói:

- "Em ngồi xuống uống nước trước đã".

Thục Quyên hết sức đề phòng với người đàn ông trước mặt, cô ngồi phía đối diện hắn, thế nhưng tách trà bốc khói trên bàn thì chưa từng chạm vào.

Biết rõ chuyện xảy ra vào cái đêm định mệnh đó có thể đã để lại bóng ma tâm lý cho Thục Quyên, vậy nên Louis không muốn làm cho cô phải cảm thấy khó chịu, hắn sắp xếp một loạt từ ngữ trong đầu, cố gắng giải thích làm sao để Thục Quyên có thể dễ dàng chấp nhận nhất.

- "Mọi chuyện là như thế này, có thể em không biết nhưng ly rượu đêm hôm đó em uống có vấn đề".

Thục Quyên nữa tin nữa ngờ nhíu mày nhìn hắn, cô im lặng không nói gì, chỉ ngồi đó lắng nghe hắn tường thuật lại những gì đã diễn ra.

Sau khi đã kể hết toàn bộ câu chuyện cho Thục Quyên xong Louis mới thong thả nhấp một ngụm trà nóng, hắn hơi khom người về phía trước, hai khuỷa tay chống trên đùi, gương mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc, mím môi nói:

- "Tôi mong rằng em sẽ hiểu cho tôi, quả thật từ hôm đó đến nay tôi vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, tôi muốn chịu trách nhiệm của mình đối với em, bởi vì tôi biết, dù gì thì chuyện xảy ra cũng có một phần lỗi do mình, vì vậy tôi hy vọng sau khi đã biết rõ mọi thứ em sẽ không cảm thấy quá giận tôi nữa, cũng cho phép tôi có thể sửa chữa lỗi lầm mà mình đã gây ra".

Nghe xong những lời đó, Thục Quyên bất giác lại không biết nên làm thế nào mới phải, lúc đầu cứ nghĩ rằng hắn là người đã cố tình sắp xếp mọi thứ cho nên từ khi rời khỏi quán bar đến giờ cô vẫn luôn căm hận hắn vô cùng, thế nhưng hiện tại sau khi đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, cũng nhớ đến tên Quốc ngày hôm đó đúng là có ngồi bên cạnh mình và cũng là người đã đưa ly rượu cho Kiều Chi thì quả thật những gì diễn ra là rất có thể như lời mà người đàn ông này đã nói.

Nhưng cho dù có không tin đi chăng nữa thì Thục Quyên cũng không thể chỉ trách mỗi hắn. Nếu có trách thì nên trách cô đã không biết đề phòng nguy hiểm tự bảo vệ mình, cũng như tên Quốc khốn kiếp vô liêm sĩ, luôn chực chờ cơ hội để gây ra tai họa cho người khác.

- "Thôi..."



Bấy giờ Thục Quyên mới ủ rũ lên tiếng, cô thở dài thườn thượt:

- "Dù sao thì cũng không thế nói đây hoàn toàn là lỗi của anh được, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, mọi thứ đã qua, tôi không muốn nhắc đến làm gì nữa".

Nói đoạn, Thục Quyên cúi đầu cắn môi, đôi mắt biết cười long lanh hơi nước, tâm trí mông lung rối loạn khiến cho cô trong vô thức vò nắn gấu váy, dù chỉ là vài hành động bình thường, thế nhưng khi nó được diễn ra trên người Thục Quyên thì lại trở nên duyên dáng và yêu kiều vô cùng, khiến cho người đàn ông đang ngồi đối diện cũng không thể kềm lòng được mà phải ngây ngẩn ngắm nhìn.

Với người khác, xinh đẹp có thể là lợi thế, nhưng đối với Thục Quyên, thì có thể là tai họa.

Tuy là không lọt vào bàn tay hiểm ác của tên Quốc, thế nhưng cuối cùng cô cũng đã trót trao đi thứ ngàn vàng của mình cho một người đàn ông khác, oái oăm làm sao đó lại là giám đốc của Công Thành. Quả thật không thể hiểu nổi có chuyện gì đang xảy ra với cô nữa.

- "Thục Quyên".

Louis đột nhiên gọi tên cô, chất giọng dịu dàng ấm áp làm cho Thục Quyên bất giác ngẩn đầu, đôi gò má trắng nõn hây hây ửng đỏ.

Nếu nói Louis không đẹp trai thì chính là nói dối. Từng góc cạnh trên khuôn mặt của hắn đều được tạo hóa tô vẽ một cách tỉ mẩn nhất, từ hàng lông mày rậm cho đến đôi mắt, chiếc mũi, hay đôi môi mỏng luôn mím lại đều toát lến một thần thái khác biệt. Quả nhiên là người đứng đầu của Công Thành có khác, để xây dựng được cả một công ty đồ sộ thế này trong khi tuổi đời còn quá trẻ thì ắt hẳn đâu thể nào là kẻ tầm thương được.

Người đàn ông nhìn cô mỉm cười, mười đầu ngón tay đan vào nhau đặt giữa đầu gối.

- "Thật ra tôi còn một vấn đề này muốn nói với em".

- "Còn chuyện gì nữa?"

Thục Quyên nhíu mày tò mò hỏi lại, cô cứ tưởng giữa bọn họ đã giải quyết xong rồi.

Louis nghe xong thì thong thả đáp:

- "Không giấu gì em, trước khi em đến đây tôi đã từng đọc qua hồ sơ xin việc của em, biết rằng có thể em sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng thú thật thì tôi rất ấn tượng với những thành tích mà em đã đạt được, cho nên tôi rất muốn mời em ở lại làm việc cho công ty của tôi, em cảm thấy thế nào?"

- "Sao cơ?!"

Thục Quyên ngơ ngác nhìn hắn, sau khi đã chắc chắn mình hoàn toàn không nghe lầm thì cô liền cảm thấy hơi do dự, ngay lúc ấy Louis lại nói tiếp:

- "Tôi thấy ở trong hồ sơ em xin ứng tuyển vào vị trí nhân viên ở phòng kinh doanh, nhưng tôi lại cảm thấy hơi đáng tiếc, nếu một người tài năng như em mà có thể làm trợ lý cho tôi thì thật sự tốt quá".

Thật lòng mà nói, chức vụ trợ lý giám đốc là một điều gì đó cực kỳ xa xỉ đối với sinh viên mới ra trường như bọn cô, nhất là với những người không thân không thế như Thục Quyên thì đây lại càng là một công việc đáng mơ ước, thế mà giờ đây giấc mơ ấy lại đang phơi bày lồ lộ trước mắt, chỉ cần cô gật đầu một cái thì mọi thứ sẽ trở thành hiện thực.

Tuy món lợi trước mắt béo bở là vậy, thế mà Thục Quyên vẫn cảm thấy ngập ngừng bối rối. Cô không biết mình nên quyết định thế nào mới đúng, bởi vì giữa cô và người đàn ông quyền cao chức trọng này không phải là mối quan hệ bình thường như bao người khác, nếu cô đồng ý, vậy thì mỗi ngày khi phải đối diện với Louis sẽ làm cho Thục Quyên gợi nhớ về những gì đã xảy ra đêm hôm ấy, điều đó quả thật rất khó xử, nhưng nếu cô từ bỏ, thế thì chẳng khác nào cô đã tự tay đánh mất đi cơ hội ngàn năm có một này, ngoài kia đâu phải ai cũng gặp may mắn được như cô.

Thục Quyên đắm chìm vào những dòng suy nghĩ đang không ngừng chạy dài trong đầu, sự đấu tranh giằng xé nội tâm khiến cho cô liên tục cau mày đắn đo, đến mức mà quên mất trước mặt mình còn có một người khác đang chờ câu trả lời.

Biết rằng cô gái nhỏ này có lẽ đang phân vân, vậy nên Louis chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:

- "Em không cần phải gấp gáp trả lời ngay bây giờ đâu, cứ về nhà suy nghĩ thêm, bao giờ nghĩ kỹ rồi thì cho tôi đáp án sau cũng được".

Louis hiểu rõ những gì đã xảy ra không thể nào thay đổi được, nhưng hắn cũng biết, với bất cứ cô gái nào thì chuyện của đêm đó cũng là điều mà mỗi một người đều sẽ sợ hãi nhất, tuy hắn cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì, nhưng ít ra hắn vẫn có đạo đức.

Đi bộ về ngôi nhà nhỏ của mình, Thục Quyên liền chui vào chiếc ổ nhỏ xinh ấm áp sau một ngày dài lang thang bên ngoài.

Cô mở hai cánh cửa sổ gỗ ra, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, làn gió đêm mang theo mùi hương cỏ cây thanh mát nhẹ nhàng thổi đến, làm cho vài sợi tóc mềm khẽ bay. Phía xa xa, những ánh đèn nhỏ xíu trải dài khắp các con đường ngoằn ngoèo dưới đồi, sắc vàng ấm áp từ ngọn đèn lặng lẽ bao phủ lên những đôi tình nhân đang dìu dắt nhau đi qua hè phố lạnh lẽo.

Bất giác, Thục Quyên chợt nghĩ về người đàn ông thành đạt ấy.

Sau cái đêm định mệnh đã khiến cô lỡ hẹn với Khải Danh, Thục Quyên chưa từng gặp lại ông lần nào, cũng chưa từng nhận được bất kỳ sự liên lạc nào từ ông. Cô nghĩ, có lẽ qua sự việc đó cũng đã khiến cho ông thay đổi cái nhìn khác về cô, cũng khiến cho ông nhận ra những tình cảm vừa rồi của mình chỉ là nhất thời say nắng.

Thế nên sợi dây liên kết giữa bọn họ mới âm thầm bị đứt đoạn.

Nghĩ đến đây, Thục Quyên lại lặng lẽ thở dài. Thôi vậy, có lẽ hai người cũng chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi này, tuy rằng cô không có bất kỳ tình cảm nào khác với Khải Danh ngoài sự kính trọng, thế nhưng Thục Quyên vẫn cảm thấy có chút buồn man mác, tựa như phải chia tay một người bạn hàng xóm mà mình rất thích chơi cùng để dọn nhà đi nơi khác vậy.

Cứ xem như là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhưng lại không thể tồn tại suốt đoạn đường đời.



Mấy ngày nay phải chạy tới lui giữa hai nơi khiến cho Louis cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tuy nói rằng hắn cũng không muốn liên quan quá nhiều đến ba mình, thế nhưng dù sao ông cũng đã mở lời, hắn cũng đâu thể nào nhắm mắt làm ngơ được.

Trong lúc đang làm việc, Louis chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng, hắn không ngẩng đầu dậy mà chỉ lên tiếng ra hiệu cho người bên ngoài bước vào, bàn tay vẫn thoăn thoắt lật từng trang tài liệu.

- "Giám đốc..."

Nữ thư ký hơi mỉm cười bưng theo khay nước đi đến nơi hắn đang làm việc, sau khi đã âm thầm quan sát người đàn ông một cách nhanh chóng, lúc này cô ta mới nhẹ nhàng cúi người đặt xuống bàn một tách cà phê nóng, khói trắng từ mặt nước màu nâu đen bốc lên, ẩn hiện qua đó là thân hình gợi cảm bị bó chặt dưới lớp vải chật chội.

Áo sơ mi mỏng manh đáng lẽ nên được cài kín thì lại bị người ta cố tình mở ra mấy cúc, để lộ bộ ngực trắng muốt đầy đặn lấp ló giữa hai viền ren đen quyến rũ. Chiếc chân váy bút chì đã qua chỉnh sửa ngắn cũn cỡn lên đến ngang đùi khoe trọn đôi chân thon dài thẳng tắp, chỉ cần cô ta hơi nhón người lên một chút thì có thể thấy được cả nội y bên trong.

Cẩm Châu cắn nhẹ môi dưới, bàn tay thon thả lướt trên mặt bàn, cô ta đi đến sau lưng sếp của mình, khom người ôm lấy hắn, gương mặt quyến rũ vừa đặt lên vai Louis thì chỉ một thoáng sau đã xuất hiện những dấu son môi đậm màu trên cổ hắn.

- "Giám đốc, mấy ngày nay sao anh không đến tìm người ta".

Giọng nói nũng nịu sặc mùi hờn dỗi thủ thỉ bên vành tai hắn, bàn tay mềm mại được chăm sóc kỹ lưỡng cũng bắt đầu chạy đến hàng nút áo thẳng tắp, tựa như biến thành con rắn nhỏ lần mò muốn chui vào bên trong. Thấy Louis vẫn không đả động gì đến mình, Cẩm Châu liền đứng dậy xoay ghế hắn sang phía cô ta, sau đó nở một nụ cười khiêu gợi rồi ngồi xuống đùi hắn một cách tự nhiên nhất.

Vừa đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực người đàn ông, cô thư ký vừa liếc mắt đưa tình mà trách:

- "Anh có biết là người ta nhớ anh lắm không? Đã không thèm gọi điện cho người ta mà còn không chịu trả lời tin nhắn, lần này em không tha cho anh đâu, anh đừng hòng..."

- "Đi xuống!"

Còn chưa kịp để cho Cẩm Châu nói hết câu thì Louis đã lạnh lùng ra lệnh trước sự ngỡ ngàng của cô ta.

Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn để mặc cho cô thư ký nhởn nhơ làm ra nhiều hành động không đứng đắn như vậy là vì đang mãi suy nghĩ nên làm thế nào để có thể thuyết phục Thục Quyên đến làm trợ lý cho mình, chứ hắn hoàn toàn không có chút cảm giác gì với cô ta cả.

- "Giám đốc..."

Cẩm Châu tỏ ra hết sức kinh ngạc khi thấy thái độ của Louis, dù cô ta biết rằng không nên làm cho người đàn ông này tức giận, thế nhưng vẫn cố đấm ăn xôi mà thay đổi chiến lược. Không còn sự hoang dại như lúc đầu nữa, lần này cô ta cắn môi dựa vào lòng hắn mà nức nở:

- "Giám đốc, sao anh lại la người ta..."

Đáng lý ra khi phải đối diện với sự yếu đuối mỏng manh này của một cô gái xinh đẹp như Cẩm Châu thì với những người đàn ông khác sẽ rất dễ bị mềm lòng, thế nhưng Louis thì không giống vậy, hắn chỉ cảm thấy nhàm chán và tầm thường.

- "Chậc".

Sau tiếng tặc lưỡi đầy lạnh lẽo ấy, Cẩm Châu đột nhiên ngã sõng soài ra đất.

Ở phía trên, Louis đứng thẳng dậy, hai tay đút vào túi quần, mặt không biến sắc mà nhìn xuống cô ta:

- "Cô nên biết giới hạn của mình, nếu như cảm thấy không thể ở đây được nữa thì nộp đơn xin nghỉ đi, tôi sẽ thanh toán đầy đủ cho cô".

Nói xong, Louis lại ngồi xuống ghế để tiếp tục làm việc, ánh mắt chưa từng liếc nhìn cô ta thêm một lần nào khác.

Thật ra, Cẩm Châu biết rõ bản thân không phải là nhân tình duy nhất của hắn, cô ta biết chắc ở ngoài kia Louis vẫn còn rất nhiều những cô gái khác, thế nhưng cô ta cứ nghĩ rằng mình là người gần gũi với hắn nhất, là người duy nhất cận kề với hắn từ phòng làm việc cho đến phòng ngủ, sớm muộn gì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dù lòng dạ hắn có sắt đá đến mấy thì cũng sẽ có lúc rung động trước cô ta.

Vậy mà cuối cùng vẫn không có gì thay đổi, có lẽ cô ta đã đánh giá quá cao sức nặng của bản thân đối với hắn.

Hoặc cũng có thể là đã đánh giá thấp mức độ bạc tình của người đàn ông này

Cẩm Châu đủ thông minh và hiểu biết để có thể thu hút được hắn, nhưng cô ta lại quên mất rằng Louis cũng không phải kẻ tầm thường.

Còn có người nào hắn chưa từng gặp, kiểu người như cô ta hắn cũng đã chơi đùa nhiều đến phát chán rồi.

Chẳng qua lúc đó cảm thấy hơi thú vị nên mới đổi gió thôi.

Hắn cũng đã nhiều lần tỏ rõ thái độ muốn chấm dứt mối quan hệ nhân tình bí mật này, nhưng bởi vì cô ta cố ý không hiểu, vậy nên đâu thể trách hắn vô tình được.

Ngay từ đầu hắn cũng nói đây là quan hệ sòng phẳng, hắn được tình, cô ta được tiền, đôi bên đều có lợi.

Vậy nên lúc rời khỏi công ty, Cẩm Châu ngoài nhận được tiền lương ra thì cũng nhận được thêm một khoảng kha khá khác, xem như để kết thúc mối quan hệ không ai hay biết của mình với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện