Hơn bảy giờ sáng thứ sáu, Thục Quyên như lệ thường rời khỏi nhà. Cô đi dọc theo triền đồi xuống phía dưới, lớp cỏ xanh mướt đón lấy từng bước chân của người con gái xinh đẹp, mùi gỗ thông thoang thoảng lẫn trong làn gió nhẹ vừa thổi ngang hòa với không khí buốt lạnh của vùng sơn cước vào buổi sáng tinh mơ.

Quấn lại chiếc khăn choàng cổ màu trắng sữa, Thục Quyên run rẩy đút hai tay vào túi áo, màn sương dày đặc bao trùm suốt đêm qua còn chưa kịp tan hết, có vài giọt sương đọng lại trên phiến lá vô tình rơi xuống suối tóc đen tuyền của cô.

Lúc đứng trước một tu viện nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa những tòa nhà chọc trời trong lòng thành phố, tâm trạng bồn chồn suốt những ngày qua của Thục Quyên bỗng dưng lại cảm thấy an yên đến lạ, cô ngẩng đầu nhìn hàng rêu xanh leo dọc trên bức tường rồi bất chợt bỗng mỉm cười dịu dàng, từng dòng ký ức quen thuộc chợt ùa về nơi tâm trí, theo thời gian, những kỷ niệm đẹp giữa Thục Quyên với mái ấm đơn sơ này dần tái hiện lại trước mắt, khiến cho Thục Quyên cảm thấy như có điều gì đó đang không ngừng thôi thúc cô mau bước vào bên trong.

Vị sư thầy đạo mạo khoác chiếc áo tăng đã bạc màu năm tháng cần mẫn quét từng chiếc lá khô rơi đầy dưới đất, phía sau tấm lưng thẳng tắp đang nhấp nhô từng nhịp, một đám trẻ con vừa cười nói ríu rít vừa chạy nhảy ở một khoảng sân nhỏ, lớn bé có đủ, tuy quần áo của bọn chúng đang mặc có phần cũ nát, thế nhưng đứa nào đứa nấy cũng đều gọn gàng sạch sẽ, hình dáng bên ngoài tựa như chẳng thể làm ảnh hưởng được đến sự hồn nhiên của bọn trẻ.

Thục Quyên bước đến gần vị sư kia, chấp hai tay lại, nhẹ nhàng cất giọng:

- "Thưa thầy..."

Nghe có người gọi, sư thầy liền quay đầu nhìn lại.

- "A Di Đà Phật".

Sư thầy Huyền Không vừa nhìn thấy Thục Quyên liền mỉm cười vái chào đáp lễ, đám trẻ con nghe thấy tiếng người cũng tò mò mà dừng cuộc chơi, một đứa trong đám nhanh nhảu phát hiện ra cô, nó mừng rỡ reo lên:

- "A, chị Thục Quyên, chị Thục Quyên!"

Kéo theo đó là một loạt tiếng hò reo phấn khởi, mấy đứa nhỏ như kiến vỡ tổ mà ùa đến chỗ cô, bọn nhóc vây quanh chân Thục Quyên, những gương mặt bé nhỏ non nớt cứ ngẩn đầu ngước nhìn, khiến cho trái tim trong ngực cô như thắt lại.

Sau khi đã đi lễ Phật ở chính điện và các ban thờ, Thục Quyên liền đem quà chia cho đám trẻ, tuy chẳng mấy khi được ăn những thức bánh ngon như hôm nay, dù đứa nào đứa nấy cũng đều thèm thuồng đến nỗi chảy cả nước miếng, thế nhưng bọn nhỏ vẫn rất lễ phép mà xếp thành hàng ngay ngắn, trật tự chờ đến lượt mình rồi mới kính cẩn dùng hai tay khi được nhận bánh, nhìn qua liền biết sư ông trong chùa đã dạy dỗ cho bọn nhỏ chu đáo ra sao, những hình ảnh đẹp đẽ đó khiến cho lòng Thục Quyên thương xót khôn nguôi.

- "Con đã có tin tức gì của cha con chưa?"

Đang thẫn thờ nhìn đám trẻ ríu rít vui đùa với nhau, Thục Quyên đột nhiên bị giọng nói từ đằng sau làm cho giật mình, cô chậm rãi quay đầu nhìn lại, không biết sư Huyền Không đã đứng sau lưng cô từ khi nào.

- "Thưa thầy...vẫn chưa..."

Thấy cô buồn rầu đáp lời, vị trụ trì không nén khỏi tiếng thở dài mà thốt ra câu:

- "A Di Đà Phật".

Cây đa cổ thụ trong ngôi chùa này đã tồn tại từ rất lâu rồi, lâu đến mức mà trước khi sư Huyền Không đến đây tiếp quản vị trí trụ trì thì nó đã đứng sừng sững ở đó, tán lá vươn dài phủ bóng râm cho cả một khoảng sân vắng. Dưới tán đa, Thục Quyên ngồi đối diện với vị hòa thượng trên chiếc ghế đá, từng làn khói trắng từ mặt nước xanh nhạt trong tách trà vừa rót ra nhè nhẹ bốc lên cao, làm cho cô chợt nhớ về những tháng ngày bình yên ngắn ngủi mình từng sống tại nơi đây.

Nếu ngày đó không có hòa thượng Huyền Không xuất hiện rồi cưu mang, Thục Quyên thật sự không biết số phận của cô rồi sẽ trôi nổi về đâu, vì lẽ ấy, Thục Quyên luôn kính trọng và mang ơn vị sư thầy này suốt cả cuộc đời.

- "Thưa thầy, con không tài nào hiểu được, đã qua nhiều năm như vậy rồi tại sao cha con vẫn không quay về tìm con? Có phải cha thật sự đã bỏ rơi con rồi không?"

- "A Di Đà Phật, con hãy đừng suy nghĩ như thế".

Nghe cô uất ức nói ra nỗi lòng của mình, vị hòa thượng liền ôn tồn đáp lời, ông nhẹ nhàng dùng thái độ của bậc chân tu mà giải thích:

- "Thục Quyên, con phải nhớ, mọi việc trên đời này xảy ra đều có nguyên do của nó, hiện tại cha và con chưa gặp được nhau, rất có thể là bởi vì thời điểm đó chưa đến, biết đâu ngay bây giờ, ngay tại thời khắc chúng ta ngồi ở đây, ông ấy cũng đang ở một nơi nào đó mà cố gắng tìm kiếm tin tức của con thì sao?"

Nói đến đây, vị thiền sư liền đưa tay vỗ nhẹ vào không khí, dù chỉ là một hành động bất chợt như vậy, thế mà Thục Quyên lại cảm giác được như có một bàn tay ấm áp đang vỗ về an ủi lấy mình.

- "Quá khứ đã qua không thể nào quay trở lại, nếu con cứ cố chấp chìm đắm trong những khổ tâm của quá khứ, vậy thì con sẽ sống mà chẳng có lấy một ngày vui, sẽ luôn bị u phiền làm cho nhiễu loạn, thân tâm cũng sẽ bị phiền não quấy phá, sống như thế này thì làm sao an lạc mà tìm ra lối thoát được?"

- "Nhưng con...nhưng con không thể nào quên được, nếu như lúc đó...nếu như lúc đó con không đối xử với mẹ như vậy, thì có lẽ mẹ con đã...Đều là tại con, tất cả là tại con..."

Quá khứ tội lỗi như đang bày ra trước mặt, Thục Quyên có cảm giác như chỉ vừa mới hôm qua thôi, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ vô tri, bởi vì nghe lời ông bà nội mà xa lánh người mẹ hiền luôn yêu thương mình, khiến cho cuộc sống của bà vốn đã khổ sở nay lại càng thêm khốn đốn. Cuối cùng đã dồn ép người phụ nữ nhân từ ấy đến mức phải dùng cách thức tàn nhẫn nhất để rời xa cuộc đời mình. Mỗi khi nhớ đến hình ảnh mũi dao sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực ấm áp của bà thì Thục Quyên lại có cảm giác như toàn thân mình đang bị ép chặt giữa hàng ngàn cọc nhọn, tê liệt đến mức không thở nỗi.

- "Tại con, tại con mà mẹ mới phải tự sát, tại con mà ba mới bỏ đi, tất cả...tất cả là tại con..."

Nhìn thấy Thục Quyên vừa khóc nức nở tự trách lại vừa đưa tay đấm thùm thụp vào đầu mình, hòa thượng Huyền Không liền vội vàng ngăn cản:

- "A Di Đà Phật, con đừng tự làm đau bản thân, nếu mẹ con biết được con đang tổn thương mình thì bà ấy sẽ buồn biết bao".

Nghe thấy điều đó, lúc này Thục Quyên mới như người mê mới bừng tỉnh ngộ mà dừng lại, cô chạm tay vào ngực trái đau nhói rồi gục đầu khóc.

- "A Di Đà Phật..."

Thở dài một hơi, sư Huyền Không lấy ra từ trong vạt áo một chuỗi tràng hạt, ông vừa tự quán chiếu hơi thở đồng thời cũng vừa lần theo từng hạt một mà nhẹ nhàng nói:

- "Có lẽ, duyên phận của con và mẹ để gặp mặt nhau ở thế giới này chỉ ngắn ngủi thế thôi, nhưng con hãy tự hào với đời, rằng con có một người mẹ tốt như vậy, và cả mẹ con nữa, mẹ con là một người phụ nữ đức hạnh, mẹ con không bao giờ rời bỏ con cả, con nên nhớ, mẹ con vẫn luôn tồn tại thông qua con, con mang hình dáng giống như mẹ con, mang máu mủ của mẹ con, từng giọt sữa con đã uống, bà ấy mãi mãi tồn tại bên trong con, cùng với những đứa trẻ của con trong tương lai".

- "Cuộc đời mỗi con người đều có một phần số riêng của mình, đó có thể là nghiệp quả luân hồi, cũng có thể là gieo nhân cho kiếp sau, phàm làm người, ai không gây ra tội lỗi, chính bản thân ta trong quá khứ cũng từng làm ra những việc không nên làm, giờ đây rũ bỏ hồng trần, ngày ngày quỳ dưới chân Phật thì cũng vẫn phải trả cho hết nghiệp báo đấy thôi".

Nghe đến đây, Thục Quyên liền nhẹ nhàng ngẩn đầu lên, cô nhìn thấy đôi mắt của vị thiền sư sáng như sao Thiên Lang, trong đôi mắt ấy tưởng chừng chứa đựng cả bầu trời tuệ giác.

- "Con hãy đừng đau khổ nữa, điều con cần làm lúc này chính là sống thất tốt, thật lạc quan và tích cực, nếu một lúc nào đó không thể tìm được lối thoát, con hãy nhắm mắt lại nghĩ đến Phật, ngài sẽ luôn ở trong tim con, soi sáng cho từng nơi con đi qua, ngôi chùa Thiện Giác này sẽ mãi mãi là ngôi nhà nhỏ của con, sẽ luôn chào đón con quay trở về, cả ta và bọn trẻ cũng sẽ ở đây chờ con, chưa bao giờ là muộn cả, bất cứ khi nào con muốn, hãy tìm về nơi này".

Khi sư thầy vừa dứt lời, cả gương mặt xinh đẹp của Thục Quyên lại phủ đầy nước mắt, hương vị mặn chát thấm nhuần qua đầu lưỡi, làm mềm đi đôi môi tái nhợt khô khốc. Không phải nghẹn ngào ai oán như ban nãy, mà lần này, những giọt nước mắt của cô chỉ rơi xuống thật nhẹ nhàng, êm đềm rửa đi những phiền não trong chân tâm.

Trước khi Thục Quyên ra về, đám trẻ nhỏ trong chùa đứng vây quanh vị sư Huyền Không rồi buồn rầu nhìn theo, đứa nào đứa nấy cũng ủ dột mất tinh thần, khiến cho Thục Quyên cảm thấy vừa đáng yêu mà cũng vừa buồn cười không thôi.

- "Rồi chị sẽ lại đến thăm các em mà".

Khom người xoa đầu một đứa bé trai đứng gần mình, Thục Quyên mỉm cười an ủi nó, vài đứa nhỏ từng sống chung với cô trước đây khó nén cảm xúc mà sụt sùi bật khóc, còn có mấy đứa chuyển tới sau khi cô đã rời đi cũng đứng nép sát vào vạt áo của sư thầy rồi quyến luyến nhìn theo, cứ mỗi lần Thục Quyên về thăm lại nơi đây thì đều không nỡ rời xa, cứ như thể luôn có một sợi dây vô hình níu chặt cô và mái ấm đơn sơ này lại với nhau.

Hòa thượng Huyền Không thấy vậy thì mới nhỏ nhẹ nói:

- "Thôi, đã trễ rồi, các con hãy để chị Thục Quyên quay về đi".

Nghe thấy sư thầy lên tiếng thì cuối cùng bọn nhỏ cũng đành mím môi rồi lùi lại mấy bước về sau, khi này Thục Quyên mới đứng thẳng dậy, chấp tay vái chào:

- "A Di Đà Phật, con xin phép".

- "A Di Đà Phật".

Sư thầy cũng chấp tay với cô. Xong, Thục Quyên xốc lại túi xách mà quay lưng rời đi, lúc này đột nhiên sư thầy từ đằng sau bỗng gọi cô dừng lại.

- "Thục Quyên".

- "Thưa thầy, còn chuyện gì nữa ạ?"

Thục Quyên quay đầu ngạc nhiên hỏi.

Sư Huyền Không mỉm cười đáp:

- "Còn có chuyện này ta muốn nói với con".

- "Thưa thầy, thầy cứ nói?"

- "Chuyện gì cần đến rồi sẽ đến, duyên đến đón duyên, nghiệp đến đón nghiệp, dù là ai xuất hiện, dù là chuyện gì xuất hiện, đó đều là những điều cần phải xuất hiện trong cuộc đời con, Thục Quyên, con hãy nhớ lấy".

Nói xong, sư thầy liền chấp tay cúi chào rồi quay bước vào trong, đám trẻ thấy thế cũng lật đật chạy theo sau, lúc chúng ngoái đầu nhìn lại thì vẫn còn thấy Thục Quyên đang đứng đó suy nghĩ về những điều Hòa Thượng vừa nói.

Chiếc xe hơi sang trọng đang chạy bon bon trên đường thì đột nhiên thắng gấp, tài xế từ từ tấp xe vào bên trong, sau đó chỉnh vận tốc về thật thấp.

Ở hàng ghế đằng sau, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ, ngay khi vừa trông thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc ấy đang đi bộ trên vỉa hè, Louis theo bản năng lập tức yêu cầu tài xế chạy chậm lại, giữ một khoảng cách nhất định nhưng vẫn không để cô phát hiện.

Lúc Thục Quyên nhàn nhã bước từng bước, cô đang thả hồn mình trôi dạt theo một cơn gió nào đó thổi qua mặt hồ trong vắt kia, nào có để ý được có một chiếc xe đang dùng vận tốc rùa bò để đi theo mình.

Bỗng nhiên, từ con hẻm vắng bên cạnh, một người bịt mặt đột ngột xuất hiện từ phía sau ôm chầm lấy cô, hắn ta hành động nhanh đến mức mà Thục Quyên còn không kịp thét lên thì đã bị kẻ đó lôi vào sâu bên trong.

- "Dừng!"

Louis sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc thì cũng chỉ vừa thốt lên một tiếng liền mở tung cửa lao ra ngoài, mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, thậm chí tài xế còn chưa hiểu có chuyện gì thì bóng dáng của Louis đã biến mất sau ngỏ nhỏ tối đen như mực kia, điều duy nhất bây giờ mà anh ta có thể suy nghĩ được là phải gọi người đến trợ giúp.

Sau một hồi bị lôi đi xềnh xệch mà không hiểu lý do vì sao, cuối cùng thì kẻ bịt mặt cũng thả Thục Quyên xuống, không, nói đúng hơn là hắn ta đã quăng cô vào một cái ngách tối tăm nào đó một cách không thương tiếc, khiến cho cả người cô đập mạnh xuống nền đất đau nhói.

Khi Thục Quyên ngẩn đầu lên thì quang cảnh xung quanh khiến cho cô càng cảm thấy sợ hãi tột độ, một không gian tối đen như mực đang bao vây lấy cơ thể yếu ớt của người con gái giữa tiếng nước nhiễu trên mái tôn và tiếng bước chân không biết từ nơi nào vọng đến, hình như ở dưới nền đất có vài mảnh thủy tinh vỡ, chúng đồng loạt ghim chặt những mũi nhọn của mình vào da thịt non mềm của cô, khiến cho mùi máu tanh tràn lan trong không khí.

Có tiếng người ở đâu đó rất gần với Thục Quyên, dù cho cô cảm thấy nỗi kinh hoàng đang dần dần nuốt chửng mình vào bụng, thế nhưng Thục Quyên vẫn cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, cô đưa tay mò mẫm giữa nền đất ẩm ướt như đang tìm kiếm thứ gì, rất nhanh chóng sau đó, một cơn đau nhói từ đầu ngón tay đột ngột truyền đến, Thục Quyên liền vội vã nhặt lấy mảnh thủy tinh vừa cắt trúng mình rồi nắm chặt lại, dù cho các cạnh nhọn của chúng đã đâm sâu vào lòng bàn tay cô đến bật máu.

Khi đã có thứ vũ khí phòng thân trong tay, Thục Quyên liền đứng dậy, cô sợ hãi nuốt nước bọt, run rẩy hỏi:

- "Các người là ai? Các người muốn gì? Tại sao lại bắt tôi vào đây? Nếu các người muốn tiền, tôi sẽ đưa cho các người tiền, không được đến gần đây, nếu không, tôi sẽ liều mạng đó".

Biết chắc bọn người bí ẩn này không có ý định tốt, Thục Quyên chỉ có thể chọn cách nào để hạn chế thương vong xuống thấp nhất có thể, nếu bọn chúng muốn tiền thì tương đối dễ, nhưng nếu chúng cần cái khác thì e rằng phen này cô lành ít dữ nhiều, dù sao thì nơi này cũng quá xa để có thể kêu cứu, nếu giờ cô manh động thì có khi lại vô tình chọc điên bọn chúng hơn.

- "Tôi...tôi chưa thấy mặt các anh, tiền... nằm hết trong...túi xách, các...các anh mau lấy rồi... thả tôi đi đi..."

- "Tụi tao không cần tiền".

Từ một góc nào đó, giọng nói khàn khàn đầy sự hung tợn đột nhiên vọng đến, tiếp sau, một giọng nói của người đàn ông khác lại vang lên:

- "Đã có người trả cho bọn tao một khoảng tiền rất lớn rồi".

- "Chỉ để rạch nát cái mặt của mày".

- "Hoặc là xử lý mày ngay tại chỗ này".

Nghe xong lời nói đó, Thục Quyên liền cảm thấy toàn thân bủn rủn, hai chân run rẩy đến độ muốn khụy xuống đất, mảnh thủy tinh cô nắm trong tay cũng suýt đánh rơi, nỗi kinh hoàng tột độ bao trùm lấy trái tim cô, từ góc tối, hai bóng người mờ mờ xuất hiện, tuy rằng không thể thấy được mặt của bọn chúng, nhưng từ dáng vẻ bặm trợn và lời nói hung hãn ấy Thục Quyên đã có cảm giác những kẻ này chắc chắn sẽ không tha cho mình.

- "Đừng...đừng bước đến đây, ai...ai đã trả...trả tiền cho các anh...tôi...tôi có thể...có thể trả nhiều hơn mà...xin...xin các anh...tha...tha cho tôi... "

Trông thấy hai bóng người ấy càng lúc càng đến gần mình, Thục Quyên tuyệt vọng đến nỗi chỉ muốn khóc lên thật lớn, bức tường lạnh buốt sau lưng bỗng hóa thành cánh cửa địa ngục khóa chặt đường lui của cô, còn ở phía trước, hai kẻ đó hệt như lòai quỷ dữ đến từ cõi chết, chẳng quan tâm gì đến những thứ xung quanh, chỉ một mực muốn thực hiện mục tiêu của mình.

- "Khô...không được đến đây, tôi...tôi có vũ khí..."

Mảnh thủy tinh vỡ cô nắm chặt trong tay như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thế nhưng đứng trước con dao găm bóng loáng của chúng thì hy vọng mong manh đó chẳng khác gì bọt bong bóng xà phòng đang bị thổi căng.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má, ngay lúc ấy, Thục Quyên bỗng dưng lại cảm thấy không còn thiết tha sự sống hơn bao giờ hết, cô quá cô độc, cô không có ai cả, không người thân, không có bất kỳ ai có thể bảo vệ cho cô, không có ai có thể giúp đỡ cho cô, giá như cô có thể đến gặp mẹ mình một cách nhẹ nhàng thì hay biết mấy.

Như đầu hàng trước số phận, Thục Quyên nhắm mắt đón chờ nỗi đau đớn sắp sửa đến với mình, đột nhiên, cô chợt nghe thấy một âm thanh nặng nề vang lên, như thể có ai đó đang lấy đà để nhảy lên cao vậy.

Liền sau đó, những âm thanh hỗn tạp đồng loạt xuất hiện, giữa không gian nồng nặc mùi tanh tưởi của máu và ẩm mốc của nước thải thì một hương thơm thân quen không thuộc về nơi này đột ngột xâm lấn khắp các ngóc ngách, và như báo hiệu cho sự cứu rỗi của thiên sứ, ngay lập tức, Thục Quyên cảm thấy cơ thể mình bỗng chìm trong vòng tay ấm áp của người đàn ông đó, có một nỗi an tâm tột cùng không biết từ nơi nào đang cuốn lấy toàn thân cô, khiến cho cô hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện