Giám đốc đi công tác được hai ngày thì cô nhân viên mới cũng biến mất hai ngày, khỏi cần nói cũng biết, trong công ty đã tràn lan tin đồn về sự trùng hợp này, có rất nhiều người cho rằng bọn họ đã đi công tác cùng nhau, nhưng máu chó hơn là cô trợ lý thân cận của giám đốc thì lại ở nhà.
-"Giám đốc không ở đây thì em phải ở lại để lo liệu mọi thứ cho ổn thỏa chứ sao".
Sau khi nghe được những lời đó, Thục Quyên chỉ cười trừ một cái rồi đáp. Trái ngược với sự lo lắng của mọi người thì cô lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, tựa như những chuyện đó chẳng hề liên quan gì đến mình, thậm chí cô còn không giải thích gì nhiều, bởi vì bọn họ không biết, cô đã quyết định sẽ thôi việc.
-"Thục Quyên, em làm cho chị lo lắng quá đó, đừng có nói là em bỏ cuộc nha".
Chị Xuyến cùng với hội chị em công sở đứng trước mặt Thục Quyên khoanh tay không ngừng "thẩm vấn" cô, thấy vậy, Thục Quyên liền bật cười thành tiếng:
-"Bỏ cuộc cái gì chứ ? Em có làm gì đâu mà bỏ cuộc, em đã nói rồi, em với anh ta chẳng có gì với nhau cả".
Tuy là tỏ ra thản nhiên như vậy, nhưng mỗi khi nhớ đến viễn cảnh ngày hôm đó là trong lòng cô lại không khỏi chùn xuống, cảm giác chèn ép ở lồng ngực khiến cho Thục Quyên không cách nào thở nổi.
-"Chị Thục Quyên, chị nói vậy là sao ?"
Người hỏi là một cô bé vừa vào làm cách đây ít lâu, tuy chỉ là nhân viên mới, nhưng cô bé lại là người mong muốn Thục Quyên và giám đốc của mình nhanh chóng ở bên nhau nhất có thể.
-"Thì là vậy chứ sao".
Thấy Thục Quyên mãi mà vẫn không chịu trả lời rõ vấn đề, những nữ nhân viên vây quanh không khỏi sốt ruột, đến cả chị Xuyên cũng phải nhíu mày cáu kỉnh, giả vờ giơ nắm đấm vào mặt cô để đe dọa:
-"Ê, nhỏ kia, giỡn mặt hả, có chịu khai thật không thì bảo".
Rốt cuộc, trước uy quyền của chị Xuyến, Thục Quyên cũng chỉ đành cúi đầu chịu thua, cô thở dài một hơi rồi đáp:
-"Thì giám đốc đã có người trong lòng rồi, và người đó không phải em".
-"Cái gì !"
Tông giọng cao vút của các chị các cô cùng đồng thanh với nhau, khiến cho âm lượng tăng vọt đến mức vang dội trong không gian, Thục Quyên ngại ngùng nhìn xung quanh, may mà ở đây không có người nào khác ngoài bọn họ.
-"Làm sao có thể được".
-"Không thể nào, có ai mà không biết giám đốc thích chị Thục Quyên đâu chứ".
Mặc cho những người khác nhíu mày khó hiểu nhìn nhau, chị Xuyến chỉ nghiêm mặt, nhướng mày hỏi cô:
-"Vậy còn em, trả lời đi, em có tình cảm với giám đốc không ?"
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều dừng cuộc nói chuyện mà tập trung về phía Thục Quyên. Thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường tíc tắc trôi qua, phía ngoài cánh cửa phòng, có một đôi giày da cao cấp không biết đã ở đó từ khi nào.
Sau một lúc suy nghĩ, Thục Quyên cắn răng đáp:
-"Em...Không".
-"Em chưa từng có tình cảm với giám đốc".
Lời nói chắc chắn cùng với thái độ quyết liệt của Thục Quyên không chỉ khiến cho những người ở trong phòng la hét ầm ĩ, mà còn khiến cho người ở ngoài hành lang không khỏi đứng lặng người, bàn tay đang chắp sau lưng chậm rãi siết chặt.
Xuyên qua những nhân viên nữ đang ngồi vây quanh mình, Thục Quyên vô tình bắt gặp được vẻ mặt lạnh lẽo của vị giám đốc đã đi công tác về, thân hình cao lớn khoác chiếc áo măng tô màu nâu đất như một bức tượng cổ, chỉ là sự tức giận mơ hồ khiến cho hắn trông giống một tên ác thần hơn.
Cảm giác chột dạ vừa lóe lên lập tức bị Thục Quyên đè xuống, cô liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại ngước lên nhìn mọi người, biết chắc rằng hắn sẽ nghe được lời mình nói thì liền mỉm cười vui vẻ, Thục Quyên nữa đùa nữa thật mà tỏ ra hứng thú:
-"Thật ra...em thấy cậu nhóc tên Thiên Bảo đó cũng được, tuy có nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng ít ra cậu nhóc cũng chân thành, gia cảnh trong nhà cũng tốt, quan trọng nhất là thật lòng với em...".
Còn chưa kịp dứt lời, một âm thanh chấn động vang lên, cánh cửa bằng kim loại nặng ở bên ngoài không biết bị thứ gì tác động mà chỉ nghe được một tiếng "rầm" thật lớn, đến khi bọn họ chạy ra kiểm tra thì phát hiện đã có vết lõm sâu trên cánh cửa, giống như có vật gì đó dùng hết sức thụi mạnh vào, còn thủ phạm thì không biết đã đi đâu, chỉ có Thục Quyên là có thể thấy được một góc áo măng tô trước khi hoàn toàn biến mất khỏi cuối dãy hành lang.
Chính cô cũng không ngờ được rằng hắn lại tức giận đến như vậy.
Trên vết lõm vẫn còn vương lại một ít vệt máu.
Ngày hôm sau, cô nàng "Bella" xinh đẹp như mọi người dự đoán đã quay trở lại đi làm, nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và tràn đầy sức sống của cô ta mà ai nấy không khỏi tặc lưỡi lắc đầu. Quá rõ ràng, những gì cô ta thể hiện có khác gì đang khẳng định rằng suy đoán của mọi người dành cho mối quan hệ của cô ta và giám đốc là đúng đâu.
Lúc Thục Quyên xuống lầu đưa tài liệu thì liền bị không khí căng thẳng bao trùm ở dưới này làm cho bất ngờ, khẽ đảo mắt nhìn quanh một vòng, rất nhanh sau đó cô liền nhận ra trạng thái căng cứng này xuất phát từ đâu.
Đặt tập tài liệu xuống chỗ của chị Xuyến, cô nhìn qua phía Thủy Tiên đang ngồi mà không khỏi phì cười, sau đó mới cúi thấp đầu mà khẽ thì thầm:
-"Mọi người đang phân chia ranh giới Thái Bình Dương với Đại Tây Dương hả ?"
Chị Xuyến nghe xong liền liếc một cái về phía bên kia, vẻ mặt cay cú mà cắn răng đáp:
-"Em không ở đây không biết được đâu, bọn chị sắp bị con nhỏ đó làm cho tức điên lên rồi".
Thục Quyên nhíu mày hỏi:
-"Cô ấy không chịu làm việc hả ?"
-"Không"
Chị Xuyến đáp:
-"Không phải là công việc, nhưng mà..."
Nói đến đây, chị Xuyến lại quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm nghị khiến cho Thục Quyên cũng vô thức cảm thấy căng thẳng theo:
-"Thục Quyên, em và giám đốc thật sự không có gì với nhau hết sao ?"
-"Chị Xuyến..."
Thục Quyên tặc lưỡi kéo dài giọng, giữa bọn họ đã thống nhất với nhau rằng tạm thời sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, ít nhất là đến khi cô nghỉ việc.
-"Được rồi được rồi, chị biết !"
Chị Xuyến nhíu mày chống tay lên trán, hai mắt chán nản mà nhìn lên trời:
-"Không được bắt nạt, cô lập, nói xấu đồng nghiệp, không nhắc về chuyện riêng của giám đốc, không được hỏi Thục Quyên chuyện tình cảm, có đúng chưa".
Nghe chị Xuyến uể oải lập lại những gì đã hứa với mình mà Thục Quyên không khỏi buồn cười, cô gật đầu rất hài lòng, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết khiến cho người khác phải ngước lên để ngắm nhìn.
-"Xin lỗi".
Đột nhiên, một giọng nói từ đâu chen ngang vào, tập tài liệu cô đặt trên bàn của chị Xuyến ngay sau đó liền rơi xuống đất, giấy tờ kẹp bên trong cũng bị văng tung tóe ra ngoài.
-"Ồ, tôi lỡ tay, cô trợ lý vui lòng nhặt giúp tôi nha".
Thủy Tiên miễn cưỡng nở một nụ cười rỗng tuếch với Thục Quyên rồi đẩy tập tài liệu của mình lên bàn chị Xuyến, đôi cánh tay thon dài vòng trước ngực, ánh mắt khinh khỉnh nhìn từ trên xuống:
-"Chị xem giúp tôi bộ hồ sơ này".
Lập tức, toàn bộ giấy tờ đã được kẹp lại gọn gàng của cô ta cũng bị hất ngược trở về, chị Xuyến đứng bật dậy kéo Thục Quyên ra phía sau lưng mình như người chị lớn trong nhà đang chở che cho đứa em nhỏ, chị gằn giọng quát:
-"Ai làm rơi thì tự bước vào mà nhặt, Thục Quyên không rảnh để làm những việc này cho cô đâu".
Mọi người ở xung quanh đó cũng dừng việc mình làm lại mà tập trung nhìn về phía bọn họ, ánh mắt ai nấy đều cảnh giác như thể chỉ cần Thủy Tiên có bất kỳ hành động gì quá đáng thì sẽ xông đến ngay tức khắc.
Trái lại với sự gay gắt ấy, cô ta chỉ liếc nhìn xung quanh một vòng rồi cười nhạt, dáng người cân đối hơi dựa ra sau, chiếc giày cao gót nện xuống sàn nghe thành những tiếng lộp cộp:
-"Làm sao đây ? Định cùng nhau chống lại tôi hả ?"
Thế rồi cô ta lại hơi tiến về phía Thục Quyên gần hơn một chút, đôi môi đỏ mọng kéo cao, ánh mắt không chút thiện ý nhìn thẳng vào cô:
-"Tôi là người được giám đốc mời về đây, có bất kỳ ý kiến gì thì đi mà trình bày với giám đốc".
Ai mà chẳng nhìn ra được sự đố kỵ của Thủy Tiên dành cho Thục Quyên, ngay cả dùng đầu gối để suy nghĩ cũng sẽ biết rõ những hiểu lầm mà cô ta làm ra là để nhắm vào người nào, nếu không phải bởi vì Thục Quyên đang là trợ lý của giám đốc, giữa hai người cả ngày không chạm mặt nhau được quá ba lần thì không biết cô ta còn làm khó dễ cô đến mức độ nào nữa.
Tuy nhiên, Thục Quyên cũng không phải là người dễ dàng bị chèn ép, cô nhìn thẳng vào mắt của người đối diện, môi hơi mỉm cười:
-"Chị được giám đốc mời thì tôi cũng không phải là đi cầu khẩn mới có được công việc này, hôm nay tôi có thể tin rằng chị lỡ tay, nhưng nếu tài liệu bị mất một văn bản nào thì tôi hy vọng chị sẽ không đến mức trốn tránh trách nhiệm của mình, chị Thủy Tiên, tôi là trợ lý của giám đốc, nếu chị có bất mãn thì cứ việc nói với tôi, tôi không chắc là giám đốc sẽ giải quyết giúp chị, nhưng tôi hứa là sẽ thay chị nói thật rõ ràng với giám đốc, không thiếu một chữ".
Vừa nói, Thục Quyên vừa chống hai tay xuống bàn, gương mặt tuy dịu dàng nhưng lại toát lên sự cứng rắn khó ai bì nổi, ngay cả một cái nhếch mày thật khẽ cũng đã đủ khiến cho kẻ khác phải trở nên bối rối. Đừng nhìn bề ngoài mềm yếu của cô mà vội vàng đánh giá, đến khi xảy ra chuyện thì còn chưa chắc ai sẽ hơn ai đâu.
Trong lúc cả hai người cùng rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm âm thầm đấu đá nhau, thì một âm thanh từ trên cầu thang bộ bất ngờ vọng xuống, lời nói của người ấy vừa cất lên, ai nấy cũng đều giật mình ngửa đầu nhìn:
-"Công ty hay là cái chợ ? Không muốn làm việc nữa có phải không ?"
Dứt lời, nhân viên ở tầng dưới đều đồng loạt tản ra khỏi cuộc nội chiến vừa rồi mà lục tục trở về chỗ cùa mình, nhưng dù là vậy, ánh mắt của hai người con gái vẫn chưa từng dứt khỏi đối phương, cứ như thể ai là người rời đi trước thì sẽ là kẻ thua cuộc vậy.
-"Thủy Tiên, cô đi theo tôi".
Ngay sau câu nói ấy, Thục Quyên theo như quán tính không khỏi nhíu mày nhìn về phía Louis, thế nhưng tầm mắt của hắn lại chưa từng đặt ở chỗ cô, chỉ có sự đắc ý như một kẻ thắng cuộc của Thủy Tiên cùng với tiếng giày cao gót của cô ta là vẫn còn vang đến chỗ bọn họ.
Trên sân thượng, bóng lưng cao lớn của người đàn ông dựa vào lan can, hắn ngoái đầu nhìn xuống dưới, gió thổi bay vài sợi tóc rũ trước trán, những ngón tay thon dài không ngừng gõ nhịp lên thanh kim loại lạnh lẽo.
Thủy Tiên đứng trước mặt hắn, cô ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh thân thuộc trước mặt, cảm xúc khó dồn nén trong lòng tuôn trào ra ngoài khiến cho cô ta không thể kềm chế được hành động của mình.
-"Anh Lâm..."
Thủy Tiên nhào đến ôm chặt lấy hắn, gương mặt xinh đẹp áp sát vào lồng ngực cường tráng, cố gắng lắng nghe để có thể tìm được từng nhịp tim vội vã.
-"Thủy Tiên, trước hết, anh nghĩ em nên gọi anh như mọi người".
Lời nói lạnh lùng cùng với cử chỉ xa lạ của Louis khiến cho Thủy Tiên kinh ngạc, cô ta tròn mắt nhìn hắn giữ khoảng cách với mình, trái tim vì sợ hãi mà trở nên lạnh cóng.
-"Anh...anh".
Trong lúc Thủy Tiên còn đang lắp bắp chưa nói nên lời, Louis đã nhanh chóng lên tiếng trước, hắn nhìn thẳng vào mắt cô ta, sự hờ hững của kẻ bạc tình khiến cho tâm hồn người con gái như tan vỡ.
-"Thủy Tiên, anh biết những ngày qua có chuyện gì xảy ra, và anh cũng nghe rất rõ những lời bàn tán giữa hai chúng ta ở sau lưng anh".
Nói đến đây, Louis hơi dừng lại, gương mặt góc cạnh trở nên nghiêm nghị hiếm thấy.
-"Anh đoán là em đã hiểu được vì sao anh gọi em đến đây".
-" Không ... em không biết ... em không muốn nghe, không muốn nghe".
Nước mắt trên gương mặt của Thủy Tiên làm ướt nhòe dung nhan xinh đẹp. Cô ta không ngừng lắc đầu, cánh tay đưa lên bịt chặt hai tai, răng cắn chặt vào môi đến độ tái nhợt, cả cơ thể không ngừng run rẩy vì khổ sợ, bộ dạng ấy của cô ta đáng thương đến mức không có người đàn ông nào nhìn thấy mà không khỏi đau lòng.
Louis cũng vậy, hắn thở dài một tiếng đầy phiền não, nhưng sự khó chịu của hắn lại không xuất phát từ sự xót thương dành cho cô ta, hắn chỉ cảm thấy thất vọng vì đã nhìn lầm một người.
-"Thủy Tiên, em đừng cố chấp nữa, chuyện chúng ta đã qua rồi, giữa anh và em đã không còn gì cả, chẳng phải trước đây chúng ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ bạn bè sau khi chia tay rất ổn sao ?"
-"Nhưng em thì không ổn, em yêu anh".
Thùy Tiên không thể kềm chế được nữa bèn bật khóc thành tiếng, cô ta đưa tay giữ chặt lấy ngực trái của mình, tiếng nói nấc nghẹn vì đau đớn:
-"Anh biết mà, em yêu anh còn nhiều hơn chính bản thân em, từ lúc gặp anh, quen biết anh cho đến khi trở thành người yêu với anh, thậm chí là sau khi chia tay anh thì trong lòng em cũng chưa bao giờ có thêm một ai khác được nữa".
-"Khải Lâm, em là người duy nhất hiểu rõ anh, còn nhiều hơn là người nhà anh, em sẵn sàng từ bỏ những vinh hoa mà mình xứng đáng có được chỉ để về đây với anh, thậm chí, thậm chí em còn không màng đến thể diện của mình để cầu xin anh, cầu xin anh quay lại với em một lần ... nhưng tại sao vậy ? Tại sao anh không thể tiếp tục yêu em chứ ? Em đã làm gì sai ?"
Thủy Tiên không thể kềm chứ được những cảm xúc trong lòng, cô ta khụy xuống cùng với những giọt nước mắt đang chảy dài trên má, thế nhưng dù cho cô gái trước mặt có đau khổ cách mấy thì người đàn ông đang đứng ở đó vẫn không hề suy suyển một chút nào, đôi bàn tay của hắn vẫn luôn đút vào túi, ánh mắt nhìn xuống đầy ngang tàng. Gió thổi đến, khiến cho dáng vẻ phong trần mạnh mẽ của hắn càng trở nên nổi bật hơn.
-"Em không làm gì sai sao ?"
Bất chợt, giọng nói của người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, hắn nhếch môi cười, cúi sát xuống chỗ cô ta, khẽ thì thầm bên tai:
-"Vậy thì cái đêm em ngủ với nhóm bạn của tôi thì như thế nào ?"
Câu hỏi vừa được đưa ra khiến cho không gian giữa bọn họ thoáng chốc trở nên đông cứng, ngay cả Thủy Tiên đang khóc nức nở cũng phải im bặt sững sờ, cô ta mở to hai mắt mà nhìn hắn, đôi môi run rẩy không nói thành lời.
Ai nấy cũng đều hiểu, bức màn cuối cùng của bọn họ đã bị vén lên, sự thật mà mỗi người đều muốn che giấu thì giờ đây đã lộ rõ trước mắt.
Thấy bộ dạng gần như quỳ rạp của Thủy Tiên như vậy, Louis liền khụy một chân xuống, hắn nhìn thẳng vào bộ dạng sợ hãi tột độ của cô ta, cười lạnh một tiếng đầy khinh thường.
-"Thủy Tiên, những chuyện cô đã làm sau lưng tôi tôi đều biết tất cả, nhưng tôi vẫn luôn im lặng để giữ thể diện cho cô đến ngày hôm nay là vì điều gì ?"
-"Nếu cô muốn nói đến tình nghĩa, cũng được, vậy thì để tôi nói cho cô biết, suốt những năm tháng tôi tự mình lập nghiệp thì cô đã qua lại với biết bao nhiêu người, cô nói đi".
-"Thủy Tiên, chuyện đã qua tôi sẽ không bao giờ nhắc lại, nhưng có lẽ cô vẫn cho rằng mọi chuyện đều là do tôi có phải không ?"
-"Đúng, cô từng là người mà tôi cảm thấy phù hợp để có thể trở thành người yêu, và tôi cũng từng muốn nghiêm túc trong mối quan hệ với cô, nhưng rồi thì sao ? Cũng chính cô lại là người khiến cho tôi thất vọng nhất".
-"Tôi hy vọng sau hôm nay cô sẽ hiểu rõ được những gì tôi nói, cũng hy vọng là trong công ty này tôi không cần phải nghe những lời đồn đoán linh tinh nào về hai chúng ta nữa".
Dứt lời, Louis liền dứt khoác xoay người rời đi, thế nhưng còn chưa kịp bước vào bên trong thì đã bị vòng tay phía sau ôm chầm lấy. Thủy Tiên như kẻ chết đuối gặp được phao cứu sinh, không ngừng ghì siết hắn lại, hai mắt cô ta đỏ hoe vì những cảm xúc dồn nén bên trong, cô ta áp mặt vào lưng hắn, bộ dạng không thể nào cam lòng với kết quả này.
-"Không, Khải Lâm, anh hiểu cho em với, em...em thật sự có nổi khổ riêng, đêm đó em say quá nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, Khải Lâm, trong lòng em chỉ có mình anh thôi, em thật sự chỉ yêu mình anh thôi mà, Khải Lâm".
-"Đừng có gọi tên tôi".
Louis nghiến răng tháo đôi cánh tay đang choàng qua eo mình thật mạnh ra, khiến cho cô ta loạng choạng phải lùi về sau mấy bước, sự tức giận kéo theo những đường gân xanh trên trán hắn nổi lên, tựa như những con rắn nhỏ đang không ngừng bò về đôi mắt nảy lửa.
-"Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, cô đừng không biết điều, hãy để dành chút tự trọng của cô mà bảo vệ thanh danh chính mình đi, đó là điều tử tế cuối cùng mà tôi có thể dành cho cô rồi".
Nói xong, Louis bèn xoay lưng rời đi, thế nhưng vừa đến cánh cửa ngăn cách tầng thượng và bên trong thì hắn bèn dừng lại, gương mặt hơi xoay ngang qua, lên tiếng cảnh cáo:
-"Những gì cô làm với tôi, tôi đều có thể bỏ qua tất cả, nhưng Thục Quyên thì khác, lần này là cảnh cáo, nếu cô còn tiếp tục gây khó dễ cho cô ấy thêm lần nào nữa thì đừng trách tôi, cô cũng biết rõ tôi không phải là kẻ thích dọa người khác đâu".
Mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, tán lá cây xanh mơn man hứng trọn những giọt nước đầu tiên từ không trung rơi xuống, những vệt nước mưa thấm trên nền đất tạo thành những hình thù ẩm ướt kì lạ, Thủy Tiên ngồi gục xuống sàn, thơ thẩn nhìn cánh cửa đã khép chặt.
Louis đi rồi, Thủy Tiên không nhớ hắn đã rời đi được bao lâu, chỉ biết rằng cho đến khi cô ta lấy lại được nhận thức thì hắn không còn ở đây nữa.
Nhớ đến những lời nói khi ấy tựa như những nhát dao liên tục cứa vào người cô ta, mỗi một nhát khi rút ra đều để lại vết thương sâu hoắm. Thì ra, Louis đã biết tất cả, chỉ là hắn không muốn vạch trần cô ta, không muốn xé rách liên kết cuối cùng của hai người.
Bây giờ cô ta phải làm gì đây, liệu còn có cách nào để cứu chữa được mối quan hệ của bọn họ nữa không.
Cơn mưa đổ xuống bất ngờ nhưng lại kéo dài dai dẳng, giọt mưa nặng hạt tát thẳng vào cơ thể gầy yếu của Thủy Tiên, khiến cho toàn thân cô ta ướt sũng và run lên vì buốt giá. Đột nhiên, trong thoáng chốc, cô ta không còn cảm thấy được sự đau đớn khi bị cơn mưa liên tục trút xuống người nữa, đến khi ngước mắt nhìn lên thì mới phát hiện ra có một người đang dùng ô che chắn cho mình từ bao giờ .
-"Chị vào trong trước đi, đừng để cảm lạnh".
Thục Quyên nhíu mày nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, gương mặt xinh đẹp của cô đã trở nên tái nhợt vì cơn lạnh.
-"Giám đốc không ở đây thì em phải ở lại để lo liệu mọi thứ cho ổn thỏa chứ sao".
Sau khi nghe được những lời đó, Thục Quyên chỉ cười trừ một cái rồi đáp. Trái ngược với sự lo lắng của mọi người thì cô lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, tựa như những chuyện đó chẳng hề liên quan gì đến mình, thậm chí cô còn không giải thích gì nhiều, bởi vì bọn họ không biết, cô đã quyết định sẽ thôi việc.
-"Thục Quyên, em làm cho chị lo lắng quá đó, đừng có nói là em bỏ cuộc nha".
Chị Xuyến cùng với hội chị em công sở đứng trước mặt Thục Quyên khoanh tay không ngừng "thẩm vấn" cô, thấy vậy, Thục Quyên liền bật cười thành tiếng:
-"Bỏ cuộc cái gì chứ ? Em có làm gì đâu mà bỏ cuộc, em đã nói rồi, em với anh ta chẳng có gì với nhau cả".
Tuy là tỏ ra thản nhiên như vậy, nhưng mỗi khi nhớ đến viễn cảnh ngày hôm đó là trong lòng cô lại không khỏi chùn xuống, cảm giác chèn ép ở lồng ngực khiến cho Thục Quyên không cách nào thở nổi.
-"Chị Thục Quyên, chị nói vậy là sao ?"
Người hỏi là một cô bé vừa vào làm cách đây ít lâu, tuy chỉ là nhân viên mới, nhưng cô bé lại là người mong muốn Thục Quyên và giám đốc của mình nhanh chóng ở bên nhau nhất có thể.
-"Thì là vậy chứ sao".
Thấy Thục Quyên mãi mà vẫn không chịu trả lời rõ vấn đề, những nữ nhân viên vây quanh không khỏi sốt ruột, đến cả chị Xuyên cũng phải nhíu mày cáu kỉnh, giả vờ giơ nắm đấm vào mặt cô để đe dọa:
-"Ê, nhỏ kia, giỡn mặt hả, có chịu khai thật không thì bảo".
Rốt cuộc, trước uy quyền của chị Xuyến, Thục Quyên cũng chỉ đành cúi đầu chịu thua, cô thở dài một hơi rồi đáp:
-"Thì giám đốc đã có người trong lòng rồi, và người đó không phải em".
-"Cái gì !"
Tông giọng cao vút của các chị các cô cùng đồng thanh với nhau, khiến cho âm lượng tăng vọt đến mức vang dội trong không gian, Thục Quyên ngại ngùng nhìn xung quanh, may mà ở đây không có người nào khác ngoài bọn họ.
-"Làm sao có thể được".
-"Không thể nào, có ai mà không biết giám đốc thích chị Thục Quyên đâu chứ".
Mặc cho những người khác nhíu mày khó hiểu nhìn nhau, chị Xuyến chỉ nghiêm mặt, nhướng mày hỏi cô:
-"Vậy còn em, trả lời đi, em có tình cảm với giám đốc không ?"
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều dừng cuộc nói chuyện mà tập trung về phía Thục Quyên. Thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường tíc tắc trôi qua, phía ngoài cánh cửa phòng, có một đôi giày da cao cấp không biết đã ở đó từ khi nào.
Sau một lúc suy nghĩ, Thục Quyên cắn răng đáp:
-"Em...Không".
-"Em chưa từng có tình cảm với giám đốc".
Lời nói chắc chắn cùng với thái độ quyết liệt của Thục Quyên không chỉ khiến cho những người ở trong phòng la hét ầm ĩ, mà còn khiến cho người ở ngoài hành lang không khỏi đứng lặng người, bàn tay đang chắp sau lưng chậm rãi siết chặt.
Xuyên qua những nhân viên nữ đang ngồi vây quanh mình, Thục Quyên vô tình bắt gặp được vẻ mặt lạnh lẽo của vị giám đốc đã đi công tác về, thân hình cao lớn khoác chiếc áo măng tô màu nâu đất như một bức tượng cổ, chỉ là sự tức giận mơ hồ khiến cho hắn trông giống một tên ác thần hơn.
Cảm giác chột dạ vừa lóe lên lập tức bị Thục Quyên đè xuống, cô liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại ngước lên nhìn mọi người, biết chắc rằng hắn sẽ nghe được lời mình nói thì liền mỉm cười vui vẻ, Thục Quyên nữa đùa nữa thật mà tỏ ra hứng thú:
-"Thật ra...em thấy cậu nhóc tên Thiên Bảo đó cũng được, tuy có nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng ít ra cậu nhóc cũng chân thành, gia cảnh trong nhà cũng tốt, quan trọng nhất là thật lòng với em...".
Còn chưa kịp dứt lời, một âm thanh chấn động vang lên, cánh cửa bằng kim loại nặng ở bên ngoài không biết bị thứ gì tác động mà chỉ nghe được một tiếng "rầm" thật lớn, đến khi bọn họ chạy ra kiểm tra thì phát hiện đã có vết lõm sâu trên cánh cửa, giống như có vật gì đó dùng hết sức thụi mạnh vào, còn thủ phạm thì không biết đã đi đâu, chỉ có Thục Quyên là có thể thấy được một góc áo măng tô trước khi hoàn toàn biến mất khỏi cuối dãy hành lang.
Chính cô cũng không ngờ được rằng hắn lại tức giận đến như vậy.
Trên vết lõm vẫn còn vương lại một ít vệt máu.
Ngày hôm sau, cô nàng "Bella" xinh đẹp như mọi người dự đoán đã quay trở lại đi làm, nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và tràn đầy sức sống của cô ta mà ai nấy không khỏi tặc lưỡi lắc đầu. Quá rõ ràng, những gì cô ta thể hiện có khác gì đang khẳng định rằng suy đoán của mọi người dành cho mối quan hệ của cô ta và giám đốc là đúng đâu.
Lúc Thục Quyên xuống lầu đưa tài liệu thì liền bị không khí căng thẳng bao trùm ở dưới này làm cho bất ngờ, khẽ đảo mắt nhìn quanh một vòng, rất nhanh sau đó cô liền nhận ra trạng thái căng cứng này xuất phát từ đâu.
Đặt tập tài liệu xuống chỗ của chị Xuyến, cô nhìn qua phía Thủy Tiên đang ngồi mà không khỏi phì cười, sau đó mới cúi thấp đầu mà khẽ thì thầm:
-"Mọi người đang phân chia ranh giới Thái Bình Dương với Đại Tây Dương hả ?"
Chị Xuyến nghe xong liền liếc một cái về phía bên kia, vẻ mặt cay cú mà cắn răng đáp:
-"Em không ở đây không biết được đâu, bọn chị sắp bị con nhỏ đó làm cho tức điên lên rồi".
Thục Quyên nhíu mày hỏi:
-"Cô ấy không chịu làm việc hả ?"
-"Không"
Chị Xuyến đáp:
-"Không phải là công việc, nhưng mà..."
Nói đến đây, chị Xuyến lại quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm nghị khiến cho Thục Quyên cũng vô thức cảm thấy căng thẳng theo:
-"Thục Quyên, em và giám đốc thật sự không có gì với nhau hết sao ?"
-"Chị Xuyến..."
Thục Quyên tặc lưỡi kéo dài giọng, giữa bọn họ đã thống nhất với nhau rằng tạm thời sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, ít nhất là đến khi cô nghỉ việc.
-"Được rồi được rồi, chị biết !"
Chị Xuyến nhíu mày chống tay lên trán, hai mắt chán nản mà nhìn lên trời:
-"Không được bắt nạt, cô lập, nói xấu đồng nghiệp, không nhắc về chuyện riêng của giám đốc, không được hỏi Thục Quyên chuyện tình cảm, có đúng chưa".
Nghe chị Xuyến uể oải lập lại những gì đã hứa với mình mà Thục Quyên không khỏi buồn cười, cô gật đầu rất hài lòng, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết khiến cho người khác phải ngước lên để ngắm nhìn.
-"Xin lỗi".
Đột nhiên, một giọng nói từ đâu chen ngang vào, tập tài liệu cô đặt trên bàn của chị Xuyến ngay sau đó liền rơi xuống đất, giấy tờ kẹp bên trong cũng bị văng tung tóe ra ngoài.
-"Ồ, tôi lỡ tay, cô trợ lý vui lòng nhặt giúp tôi nha".
Thủy Tiên miễn cưỡng nở một nụ cười rỗng tuếch với Thục Quyên rồi đẩy tập tài liệu của mình lên bàn chị Xuyến, đôi cánh tay thon dài vòng trước ngực, ánh mắt khinh khỉnh nhìn từ trên xuống:
-"Chị xem giúp tôi bộ hồ sơ này".
Lập tức, toàn bộ giấy tờ đã được kẹp lại gọn gàng của cô ta cũng bị hất ngược trở về, chị Xuyến đứng bật dậy kéo Thục Quyên ra phía sau lưng mình như người chị lớn trong nhà đang chở che cho đứa em nhỏ, chị gằn giọng quát:
-"Ai làm rơi thì tự bước vào mà nhặt, Thục Quyên không rảnh để làm những việc này cho cô đâu".
Mọi người ở xung quanh đó cũng dừng việc mình làm lại mà tập trung nhìn về phía bọn họ, ánh mắt ai nấy đều cảnh giác như thể chỉ cần Thủy Tiên có bất kỳ hành động gì quá đáng thì sẽ xông đến ngay tức khắc.
Trái lại với sự gay gắt ấy, cô ta chỉ liếc nhìn xung quanh một vòng rồi cười nhạt, dáng người cân đối hơi dựa ra sau, chiếc giày cao gót nện xuống sàn nghe thành những tiếng lộp cộp:
-"Làm sao đây ? Định cùng nhau chống lại tôi hả ?"
Thế rồi cô ta lại hơi tiến về phía Thục Quyên gần hơn một chút, đôi môi đỏ mọng kéo cao, ánh mắt không chút thiện ý nhìn thẳng vào cô:
-"Tôi là người được giám đốc mời về đây, có bất kỳ ý kiến gì thì đi mà trình bày với giám đốc".
Ai mà chẳng nhìn ra được sự đố kỵ của Thủy Tiên dành cho Thục Quyên, ngay cả dùng đầu gối để suy nghĩ cũng sẽ biết rõ những hiểu lầm mà cô ta làm ra là để nhắm vào người nào, nếu không phải bởi vì Thục Quyên đang là trợ lý của giám đốc, giữa hai người cả ngày không chạm mặt nhau được quá ba lần thì không biết cô ta còn làm khó dễ cô đến mức độ nào nữa.
Tuy nhiên, Thục Quyên cũng không phải là người dễ dàng bị chèn ép, cô nhìn thẳng vào mắt của người đối diện, môi hơi mỉm cười:
-"Chị được giám đốc mời thì tôi cũng không phải là đi cầu khẩn mới có được công việc này, hôm nay tôi có thể tin rằng chị lỡ tay, nhưng nếu tài liệu bị mất một văn bản nào thì tôi hy vọng chị sẽ không đến mức trốn tránh trách nhiệm của mình, chị Thủy Tiên, tôi là trợ lý của giám đốc, nếu chị có bất mãn thì cứ việc nói với tôi, tôi không chắc là giám đốc sẽ giải quyết giúp chị, nhưng tôi hứa là sẽ thay chị nói thật rõ ràng với giám đốc, không thiếu một chữ".
Vừa nói, Thục Quyên vừa chống hai tay xuống bàn, gương mặt tuy dịu dàng nhưng lại toát lên sự cứng rắn khó ai bì nổi, ngay cả một cái nhếch mày thật khẽ cũng đã đủ khiến cho kẻ khác phải trở nên bối rối. Đừng nhìn bề ngoài mềm yếu của cô mà vội vàng đánh giá, đến khi xảy ra chuyện thì còn chưa chắc ai sẽ hơn ai đâu.
Trong lúc cả hai người cùng rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm âm thầm đấu đá nhau, thì một âm thanh từ trên cầu thang bộ bất ngờ vọng xuống, lời nói của người ấy vừa cất lên, ai nấy cũng đều giật mình ngửa đầu nhìn:
-"Công ty hay là cái chợ ? Không muốn làm việc nữa có phải không ?"
Dứt lời, nhân viên ở tầng dưới đều đồng loạt tản ra khỏi cuộc nội chiến vừa rồi mà lục tục trở về chỗ cùa mình, nhưng dù là vậy, ánh mắt của hai người con gái vẫn chưa từng dứt khỏi đối phương, cứ như thể ai là người rời đi trước thì sẽ là kẻ thua cuộc vậy.
-"Thủy Tiên, cô đi theo tôi".
Ngay sau câu nói ấy, Thục Quyên theo như quán tính không khỏi nhíu mày nhìn về phía Louis, thế nhưng tầm mắt của hắn lại chưa từng đặt ở chỗ cô, chỉ có sự đắc ý như một kẻ thắng cuộc của Thủy Tiên cùng với tiếng giày cao gót của cô ta là vẫn còn vang đến chỗ bọn họ.
Trên sân thượng, bóng lưng cao lớn của người đàn ông dựa vào lan can, hắn ngoái đầu nhìn xuống dưới, gió thổi bay vài sợi tóc rũ trước trán, những ngón tay thon dài không ngừng gõ nhịp lên thanh kim loại lạnh lẽo.
Thủy Tiên đứng trước mặt hắn, cô ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh thân thuộc trước mặt, cảm xúc khó dồn nén trong lòng tuôn trào ra ngoài khiến cho cô ta không thể kềm chế được hành động của mình.
-"Anh Lâm..."
Thủy Tiên nhào đến ôm chặt lấy hắn, gương mặt xinh đẹp áp sát vào lồng ngực cường tráng, cố gắng lắng nghe để có thể tìm được từng nhịp tim vội vã.
-"Thủy Tiên, trước hết, anh nghĩ em nên gọi anh như mọi người".
Lời nói lạnh lùng cùng với cử chỉ xa lạ của Louis khiến cho Thủy Tiên kinh ngạc, cô ta tròn mắt nhìn hắn giữ khoảng cách với mình, trái tim vì sợ hãi mà trở nên lạnh cóng.
-"Anh...anh".
Trong lúc Thủy Tiên còn đang lắp bắp chưa nói nên lời, Louis đã nhanh chóng lên tiếng trước, hắn nhìn thẳng vào mắt cô ta, sự hờ hững của kẻ bạc tình khiến cho tâm hồn người con gái như tan vỡ.
-"Thủy Tiên, anh biết những ngày qua có chuyện gì xảy ra, và anh cũng nghe rất rõ những lời bàn tán giữa hai chúng ta ở sau lưng anh".
Nói đến đây, Louis hơi dừng lại, gương mặt góc cạnh trở nên nghiêm nghị hiếm thấy.
-"Anh đoán là em đã hiểu được vì sao anh gọi em đến đây".
-" Không ... em không biết ... em không muốn nghe, không muốn nghe".
Nước mắt trên gương mặt của Thủy Tiên làm ướt nhòe dung nhan xinh đẹp. Cô ta không ngừng lắc đầu, cánh tay đưa lên bịt chặt hai tai, răng cắn chặt vào môi đến độ tái nhợt, cả cơ thể không ngừng run rẩy vì khổ sợ, bộ dạng ấy của cô ta đáng thương đến mức không có người đàn ông nào nhìn thấy mà không khỏi đau lòng.
Louis cũng vậy, hắn thở dài một tiếng đầy phiền não, nhưng sự khó chịu của hắn lại không xuất phát từ sự xót thương dành cho cô ta, hắn chỉ cảm thấy thất vọng vì đã nhìn lầm một người.
-"Thủy Tiên, em đừng cố chấp nữa, chuyện chúng ta đã qua rồi, giữa anh và em đã không còn gì cả, chẳng phải trước đây chúng ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ bạn bè sau khi chia tay rất ổn sao ?"
-"Nhưng em thì không ổn, em yêu anh".
Thùy Tiên không thể kềm chế được nữa bèn bật khóc thành tiếng, cô ta đưa tay giữ chặt lấy ngực trái của mình, tiếng nói nấc nghẹn vì đau đớn:
-"Anh biết mà, em yêu anh còn nhiều hơn chính bản thân em, từ lúc gặp anh, quen biết anh cho đến khi trở thành người yêu với anh, thậm chí là sau khi chia tay anh thì trong lòng em cũng chưa bao giờ có thêm một ai khác được nữa".
-"Khải Lâm, em là người duy nhất hiểu rõ anh, còn nhiều hơn là người nhà anh, em sẵn sàng từ bỏ những vinh hoa mà mình xứng đáng có được chỉ để về đây với anh, thậm chí, thậm chí em còn không màng đến thể diện của mình để cầu xin anh, cầu xin anh quay lại với em một lần ... nhưng tại sao vậy ? Tại sao anh không thể tiếp tục yêu em chứ ? Em đã làm gì sai ?"
Thủy Tiên không thể kềm chứ được những cảm xúc trong lòng, cô ta khụy xuống cùng với những giọt nước mắt đang chảy dài trên má, thế nhưng dù cho cô gái trước mặt có đau khổ cách mấy thì người đàn ông đang đứng ở đó vẫn không hề suy suyển một chút nào, đôi bàn tay của hắn vẫn luôn đút vào túi, ánh mắt nhìn xuống đầy ngang tàng. Gió thổi đến, khiến cho dáng vẻ phong trần mạnh mẽ của hắn càng trở nên nổi bật hơn.
-"Em không làm gì sai sao ?"
Bất chợt, giọng nói của người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, hắn nhếch môi cười, cúi sát xuống chỗ cô ta, khẽ thì thầm bên tai:
-"Vậy thì cái đêm em ngủ với nhóm bạn của tôi thì như thế nào ?"
Câu hỏi vừa được đưa ra khiến cho không gian giữa bọn họ thoáng chốc trở nên đông cứng, ngay cả Thủy Tiên đang khóc nức nở cũng phải im bặt sững sờ, cô ta mở to hai mắt mà nhìn hắn, đôi môi run rẩy không nói thành lời.
Ai nấy cũng đều hiểu, bức màn cuối cùng của bọn họ đã bị vén lên, sự thật mà mỗi người đều muốn che giấu thì giờ đây đã lộ rõ trước mắt.
Thấy bộ dạng gần như quỳ rạp của Thủy Tiên như vậy, Louis liền khụy một chân xuống, hắn nhìn thẳng vào bộ dạng sợ hãi tột độ của cô ta, cười lạnh một tiếng đầy khinh thường.
-"Thủy Tiên, những chuyện cô đã làm sau lưng tôi tôi đều biết tất cả, nhưng tôi vẫn luôn im lặng để giữ thể diện cho cô đến ngày hôm nay là vì điều gì ?"
-"Nếu cô muốn nói đến tình nghĩa, cũng được, vậy thì để tôi nói cho cô biết, suốt những năm tháng tôi tự mình lập nghiệp thì cô đã qua lại với biết bao nhiêu người, cô nói đi".
-"Thủy Tiên, chuyện đã qua tôi sẽ không bao giờ nhắc lại, nhưng có lẽ cô vẫn cho rằng mọi chuyện đều là do tôi có phải không ?"
-"Đúng, cô từng là người mà tôi cảm thấy phù hợp để có thể trở thành người yêu, và tôi cũng từng muốn nghiêm túc trong mối quan hệ với cô, nhưng rồi thì sao ? Cũng chính cô lại là người khiến cho tôi thất vọng nhất".
-"Tôi hy vọng sau hôm nay cô sẽ hiểu rõ được những gì tôi nói, cũng hy vọng là trong công ty này tôi không cần phải nghe những lời đồn đoán linh tinh nào về hai chúng ta nữa".
Dứt lời, Louis liền dứt khoác xoay người rời đi, thế nhưng còn chưa kịp bước vào bên trong thì đã bị vòng tay phía sau ôm chầm lấy. Thủy Tiên như kẻ chết đuối gặp được phao cứu sinh, không ngừng ghì siết hắn lại, hai mắt cô ta đỏ hoe vì những cảm xúc dồn nén bên trong, cô ta áp mặt vào lưng hắn, bộ dạng không thể nào cam lòng với kết quả này.
-"Không, Khải Lâm, anh hiểu cho em với, em...em thật sự có nổi khổ riêng, đêm đó em say quá nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, Khải Lâm, trong lòng em chỉ có mình anh thôi, em thật sự chỉ yêu mình anh thôi mà, Khải Lâm".
-"Đừng có gọi tên tôi".
Louis nghiến răng tháo đôi cánh tay đang choàng qua eo mình thật mạnh ra, khiến cho cô ta loạng choạng phải lùi về sau mấy bước, sự tức giận kéo theo những đường gân xanh trên trán hắn nổi lên, tựa như những con rắn nhỏ đang không ngừng bò về đôi mắt nảy lửa.
-"Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, cô đừng không biết điều, hãy để dành chút tự trọng của cô mà bảo vệ thanh danh chính mình đi, đó là điều tử tế cuối cùng mà tôi có thể dành cho cô rồi".
Nói xong, Louis bèn xoay lưng rời đi, thế nhưng vừa đến cánh cửa ngăn cách tầng thượng và bên trong thì hắn bèn dừng lại, gương mặt hơi xoay ngang qua, lên tiếng cảnh cáo:
-"Những gì cô làm với tôi, tôi đều có thể bỏ qua tất cả, nhưng Thục Quyên thì khác, lần này là cảnh cáo, nếu cô còn tiếp tục gây khó dễ cho cô ấy thêm lần nào nữa thì đừng trách tôi, cô cũng biết rõ tôi không phải là kẻ thích dọa người khác đâu".
Mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, tán lá cây xanh mơn man hứng trọn những giọt nước đầu tiên từ không trung rơi xuống, những vệt nước mưa thấm trên nền đất tạo thành những hình thù ẩm ướt kì lạ, Thủy Tiên ngồi gục xuống sàn, thơ thẩn nhìn cánh cửa đã khép chặt.
Louis đi rồi, Thủy Tiên không nhớ hắn đã rời đi được bao lâu, chỉ biết rằng cho đến khi cô ta lấy lại được nhận thức thì hắn không còn ở đây nữa.
Nhớ đến những lời nói khi ấy tựa như những nhát dao liên tục cứa vào người cô ta, mỗi một nhát khi rút ra đều để lại vết thương sâu hoắm. Thì ra, Louis đã biết tất cả, chỉ là hắn không muốn vạch trần cô ta, không muốn xé rách liên kết cuối cùng của hai người.
Bây giờ cô ta phải làm gì đây, liệu còn có cách nào để cứu chữa được mối quan hệ của bọn họ nữa không.
Cơn mưa đổ xuống bất ngờ nhưng lại kéo dài dai dẳng, giọt mưa nặng hạt tát thẳng vào cơ thể gầy yếu của Thủy Tiên, khiến cho toàn thân cô ta ướt sũng và run lên vì buốt giá. Đột nhiên, trong thoáng chốc, cô ta không còn cảm thấy được sự đau đớn khi bị cơn mưa liên tục trút xuống người nữa, đến khi ngước mắt nhìn lên thì mới phát hiện ra có một người đang dùng ô che chắn cho mình từ bao giờ .
-"Chị vào trong trước đi, đừng để cảm lạnh".
Thục Quyên nhíu mày nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, gương mặt xinh đẹp của cô đã trở nên tái nhợt vì cơn lạnh.
Danh sách chương