Ngồi ở mạn giường trong căn phòng ngủ quen thuộc, Thục Quyên vô thức nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông đang nằm mê man kia, hai đầu mày cô nhíu chặt, cảm giác tê dại không biết tên mải miết cuốn lấy trái tim cô.

Bông là ai ? Nghe mới ngọt ngào như vậy, đáng yêu như vậy, liệu có phải là của người con gái khác không ?

Muôn vàn câu hỏi luân phiên xoay vần, cô muốn ngay lập tức hỏi hắn cho ra lẽ, rồi lại ngơ ngác không biết nên hỏi gì mới phải.

Sao đau đớn quá, khó chịu quá, như thể có ai đó đang không ngừng vặn nắn từng tế bào trong cô, cảm giác hụt hẫng muốn khóc cứ khiến cho Thục Quyên không biết nên làm thế nào.

Tại sao lại gọi tên người con gái khác ?

Tại sao đã có tình cảm với người khác nhưng vẫn muốn theo đuổi cô ?

Tại sao lại luôn đối xử dịu dàng đặc biệt với một mình cô ?

Tại sao...

Thục Quyên từng nghe được một câu nói như thế này "Khi say mới nói những lời chân thật" có nghĩa là trong lúc say, một người sẽ hành động theo bản năng vốn có của mình, từng lời nói, từng cử chỉ đều xuất phát từ trong tiềm thức mà sinh ra.

Vậy "những lời chân thật" của hắn là thế nào, còn những câu yêu thương khi tỉnh táo của hắn dành cho cô có được tính không ?

-"Bông..tha lỗi...tha lỗi cho anh...nhé..."

-"Xin...em...hãy...chấp nhận...anh..."

Trong cơn men nồng thiêu đốt tâm trí, Louis vô thức lẩm bẩm những lời mê sảng, hắn nằm không yên liên tục quờ quạng khắp nơi, cho đến khi bắt được bàn tay quen thuộc của người nào đó.

Đôi mắt mơ màng hơi hé mở, không biết hắn đã tỉnh táo hay chưa, Thục Quyên chỉ thấy hắn chầm chậm nâng bàn tay của cô lên, gương mặt say đắm áp vào mu bàn tay mịn màng.

-"Bông..."

Hắn lại gọi tên người đó.

-"Bông là ai ?"

Thục Quyên đanh mặt lại, cô không nhận ra được rằng bản thân đã run rẩy đến cỡ nào, chỉ thấy tầm nhìn có lúc lại nhòe đi, đôi khi thật rõ ràng.

-"Bông ? Bông...là...Bông...là...của anh...anh...yêu nhất".

Louis khi nghe nhắc đến tên người trong lòng thì không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, gương mặt vui vẻ như đứa trẻ con được kẹo, hắn thều thào trả lời, sau đó lại nắm chặt lấy bàn tay cô rồi chìm vào giấc ngủ.

Một giọt nước mắt thoát khỏi khóe mi lặng lẽ tuôn rơi, rồi hai giọt, ba giọt không ngừng nối tiếp, kéo đuôi nhau như kết thành một chuỗi ngọc kiêu sa ...thoáng cái, gương mặt xinh đẹp của cô đã ướt sũng nước, đau khổ không biết gọi tên cứ mãi miết siết chặt hơi thở nặng nề của Thục Quyên.

Đột nhiên, cô bật cười thành tiếng, rút bàn tay đang được hắn nắm chặt, cô bình tĩnh chỉnh công tắc đèn đến độ sáng thích hợp, kéo hết rèm ngủ lại, thậm chí còn đắp chăn cẩn thận cho Louis, sau đó, Thục Quyên nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Ngồi trên xe taxi để về nhà, Thục Quyên thơ thẩn tựa đầu vào ô cửa kính trong suốt, cô nhìn hàng cây lần lượt trôi vụt qua, ánh đèn đường màu vàng nhạt từ bên ngoài rọi vào trong xe, ẩn hiện gương mặt thanh thoát lúc sáng lúc tối.

Nhẹ nhàng đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương lại trên má, Thục Quyên nhắm mắt thở ra từng hơi nặng nề.

Lừa dối, hóa ra, tất cả đều chỉ là những hoa ngôn xảo ngữ mà một kẻ giả tạo dùng để lừa gạt người khác, nhớ đến từng lời nói, từng cử chỉ mà Louis dành cho cô, suýt chút nữa thôi, chỉ thêm một chút nữa thì Thục Quyên thật sự đã tin vào những lời đường mật lả lơi đó mà dễ dàng cho hắn một cơ hội rồi.

Đúng là "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", tuy trước đây Thục Quyên đã từng nghe được rất nhiều tin đồn không hay về thói trăng hoa của Louis, thế nhưng cô vẫn nghĩ rằng ai rồi cũng sẽ có lúc quay đầu nhìn lại, và Louis cũng vậy, có lẽ đến một thời điểm nào đó hắn sẽ nhìn nhận lại chính bản thân mình, sẽ thay đổi những thú vui trụy lạc mà hắn từng ham thích, nếu được, cô cũng cảm thấy rất vinh hạnh để có thể trở thành người thay đổi hắn.

Không ngờ... cô đã lầm khi tự cho rằng mình là mới là người quan trọng trong lòng hắn.

Nghĩ đến đây Thục Quyên lại không kềm chế đuọc mà bất giác bật cười, cô bỗng cảm thấy sao mà mất mặt quá, hóa ra bấy lâu nay cô đã tự ảo tưởng vị trí của mình, còn ngoại lệ thật sự của hắn thì đâu phải là cô.

Chạm vào ngực trái của chính bản thân, Thục Quyên trộm nghĩ, hình như là muộn mất rồi, cô cũng đã...cũng đã đánh mất trái tim mình rồi.

Sự lạnh lùng của Thục Quyên khiến cho Louis không khỏi bối rối, đã mấy ngày trôi qua rồi, thế mà cô vẫn chưa từng nhìn thẳng vào hắn một lần, cũng không còn nói chuyện vui vẻ với hắn như mọi khi nữa.

Lúc đầu, Louis sau khi nghe tài xế thuật lại thì cứ nghĩ rằng Thục Quyên vẫn còn giận hắn chuyện dám đi uống rượu đến nỗi say không biết đường về, báo hại cô phải chạy đến đón hắn, thế nhưng theo những gì hắn quan sát được thì hình như không phải là vậy. Với tính cách của cô, thế nào ngay sau đó cũng sẽ mắng cho hắn một trận ra trò, vậy mà cho đến tận hôm nay Thục Quyên cũng chẳng đá động gì đến vấn đề đó, thậm chí còn không thèm nhìn hắn bằng nữa con mắt là.

-"Thục Quyên, tối hôm nay em muốn ăn gì ? Em có muốn ăn đồ Hàn không ? Anh đặt bàn ở một nhà hàng gần đây rồi chúng ta cùng đi ăn thử nhé ?"

Nhân giờ nghỉ trưa, người đàn ông cao hơn mét tám đứng bên cạnh bàn làm việc của trợ lý mà không ngừng lải nhải, mặc cho cô có để ý đến hắn hay không, Louis vẫn không ngừng quấn quýt như chú cún nhỏ bên cạnh cô.

-"Nha, Thục Quyên, cũng lâu rồi mình chưa đi ăn cùng nhau, cho anh cơ hội ghi điểm đi mà".

Vừa nghe nhắc đến vấn đề đó, Thục Quyên như bị người khác chọc phải chỗ hiểm mà sa sầm nét mặt, chiếc muỗng kim loại cô đang nắm trong tay bị dằn mạnh xuống bàn, trước sự kinh ngạc của người đối diện, Thục Quyên lạnh giọng nói:

-"Giám đốc, đây không phải là thời gian làm việc, mong anh đừng quấy rầy tôi trong lúc dùng cơm, còn bất kỳ yêu cầu nào khác, đợi hết giờ nghỉ trưa tôi sẽ tiếp tục giải quyết".

Đối với sự cứng rắn đầy quen thuộc này, Louis ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hắn nhớ rõ dạo gần đây mình ngoan lắm mà, đâu có làm sai chuyện gì với Bông nhỏ của hắn đâu.

-"Nhưng mà Thục Quyên, anh..."

-"Louis !"

Ngay lúc đó, một âm thanh cao vút cắt ngang lời nói, từ đằng xa, có bóng người nhỏ nhắn lao như bay về phía trước, nhanh đến mức không ai kịp trở tay.

Hai cái hôn gió bất ngờ đặt lên má của người đàn ông, cô gái xinh đẹp vừa bổ nhào vào ngực hắn ngẩng đầu cười ngọt ngào, mái tóc nhuộm vàng thời thượng trông mới bắt mắt làm sao, ngay cả bộ trang phục đắt tiền mà cô ta đang mặc cũng đủ để hiểu rằng hoàn cảnh sống của cô ta tốt đến mức nào.

Thục Quyên ngơ ngẩn nhìn tình cảnh trước mắt, cảm giác như có ai đó vừa mới giáng cho mình vài cái bạt tai vào mặt, bỏng rát đến mức cả người trở nên căng cứng.

-"Sao em lại ở đây ?"

Louis nhíu mày không tin được mà hỏi, thấy vậy, cô gái kia liền mỉm cười trả lời:

-"Em đến đây làm việc chứ sao, nè nha, từ nay người ta đã là cấp dưới của anh rồi đó".

Dường như không nhận ra được nét mặt có phần gượng gạo của Louis, cô gái kia vẫn luôn thao thao bất tuyệt không ngừng, đợi cho đến khi hắn có thể lấy lại tinh thần mà vội vã nhìn sang thì đã không còn nhìn thấy Thục Quyên đâu nữa.

-"Con nhỏ vừa vào làm đáng ghét quá đi, cả ngày cứ đi tới đi lui ra vẻ ta đây, bắt mình phải làm theo ý nó".

-"Đúng rồi, cũng chỉ là nhân viên như nhau thôi, nó là cái gì mà dám sai khiến mình, tưởng chỗ này là công ty nhà nó chắc".

-"Lần trước cũng vậy, việc thì để mình làm mà đến khi đưa tài liệu cho giám đốc thì nó lại giành lấy, có duyên chết liền á".

-"Cho nên là Thục Quyên, mọi người đặt hết kỳ vọng vào em đó, em không được để thua con nhỏ đó đâu nha, nhất định phải giành được giám đốc từ tay nó thì tụi chị mới cam lòng".

-"Đúng, ngoài Thục Quyên ra không ai xứng với giám đốc cả, giám đốc nhất định phải là của Thục Quyên".

Trong giờ nghỉ trưa, Thục Quyên cùng với mấy nhân viên nữ ngồi lại với nhau. Chị một câu, tôi một câu, không khí xung quanh vô cùng sôi nổi bởi chủ đề bàn luận nóng hổi của ngày hôm nay. Thế mà Thục Quyên bị vây ở giữa lại không có phản ứng gì, cô chỉ đăm chiêu nhíu mày nhìn về một phía, như là lạc vào thế giới riêng của mình.

-"Thục Quyên, Thục Quyên".

Chị Xuyến – Một trong những nhân viên làm việc tương đối lâu của công ty khi nhìn thấy cô mất tập trung thì vội vàng lay người cô dậy, lúc này Thục Quyên mới hoàn hồn lại mà giật mình nhìn quanh.

-"Dạ, sao vậy chị ?"

-"Nãy giờ mọi người nói gì em có nghe không ?"

Chị Xuyến hơi hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

Thục Quyên nghe vậy thì chột dạ cười cười, tuy không chú ý, nhưng ít ra cô vẫn còn nhớ mang máng nội dung cuộc trò chuyện của mọi người ở đây, trông thấy những ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, Thục Quyên ái ngại cụp mi, gãi gãi trán:

-"Thật ra...em thấy cô gái đó tuy có chút khó gần nhưng mà...cũng có tài năng...có thể...em nghĩ là có thể mọi người vẫn chưa tiếp xúc nhiều nên vẫn chưa thể hiểu hết nhau được, biết đâu chừng...thật ra cô ấy cũng không phải như chúng ta nghĩ thì sao".

Nói đến đây, Thục Quyên lại ngẩn đầu lên mỉm cười với mọi người, hai mắt long lanh nhìn một vòng xung quanh:

-"Giống như em vậy, lúc trước mọi người cũng hiểu lầm em, nhưng mà sau này khi đã tiếp xúc rồi hiểu nhau hơn thì chúng ta lại thân thiết với nhau như vậy nè".

Vừa nói, Thục Quyên vừa tinh nghịch xòe tay sang hai bên, bộ dạng đáng yêu ngọt ngào khiến cho người khác cũng cảm thấy mềm lòng, thế nhưng chị Xuyến lại mím môi đánh nhẹ vào lòng bàn tay của cô một cái, thái độ như thể không vừa ý:

-"Đồ ngốc, em và cô ta đâu có giống nhau !"

-"Hả ?"

Thục Quyên ngơ ngác quay mặt về phía chị Xuyến, không hiểu lời nói của chị là có ý gì thì ngay sau đó liền có một người khác tiếp lời:

-"Chẳng lẽ em không biết con nhỏ đó chính là người yêu cũ của giám đốc hả ?"

Vừa nghe xong, Thục Quyên lập tức cảm thấy đầu óc bỗng dưng trống rỗng, một cơn đau nhói như thể bị ai đó đột ngột dùng kim đâm thẳng vào trong ngực mình. Cô hoang mang nhìn mọi người xung quanh, gương mặt trắng bệch lắp bắp không nói nên lời:

-"Em...em không...không nghe gì cả..."

Phải rồi, cả tuần nay hai người đâu có nói chuyện với nhau, kể từ khi cô nhân viên đó xuất hiện, Thục Quyên cũng tránh không muốn gặp mặt hắn.

-"Lần trước tụi chị đã định nói nhưng mà lúc đó giám đốc đi đến nên chưa kịp".

-"Trưởng phòng nhân sự là bạn đại học ở nước ngoài với giám đốc, chị nghe anh ta kể cô nhân viên mới này từng là người yêu của giám đốc, hình như trước khi về nước giám đốc và cô ta đã chia tay rồi thì phải".

-"Chẳng lẽ giám đốc không nói với em chuyện này sao ?"

Mỗi một câu nói của những người xung quanh đều như một cây đinh nhọn xoắn chặt vào lòng cô, Thục Quyên lắc đầu không đáp, ngay lập tức, không khí giữa bọn họ bỗng chốc trở nên im bặt.

-"Chắc là...chắc là giám đốc chưa kịp nói".

-"À phải, đúng rồi, chắc chắn là như vậy, nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, chuyện này hình như hơi nhạy cảm ha, nếu nói không khéo, có lẽ...có lẽ sẽ không được hay..."

-"Thục Quyên à em đừng giận giám đốc nha".

Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Thục Quyên, ai nấy chỉ đành nhìn nhau không biết nói gì, bọn họ cứ ngỡ cô đã biết tất cả, đâu có ngờ...

-"Không sao, không vấn đề gì đâu mà, em với giám đốc có là gì đâu chứ".

Vừa nói, Thục Quyên vừa nở nụ cười méo mó, cô căng thẳng vặn vẹo mấy ngón tay của mình, tuy vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, nhưng hành động luống cuống của cô thì như tố giác ngược lại sự bất an đang hiện hữu trong tâm trí cô lúc này.

-"Mọi người lo cái gì, ai ở đây mà chẳng biết giám đốc theo đuổi Thục Quyên cỡ nào".

Vẫn là chị Xuyến mạnh mẽ lên tiếng trấn an tất cả, nói rồi chị quay sang nắm lấy tay Thục Quyên, dịu dàng vỗ về:

-"Em an tâm, có tụi chị ở đây ủng hộ em, dù có chuyện gì xảy ra thì chị sẽ cùng với em xử đẹp nó luôn".

Lời của chị Xuyến trong lúc này không khỏi chọc cho Thục Quyên phải bật cười, tiếp sau đó, những người khác cũng như hạ quyết tâm mà không ngừng cổ vũ cô:

-"Phải rồi, lần trước vô tình đi lên lầu tìm Thục Quyên, chị còn nhìn thấy giám đốc đang rón rén đắp áo vest lên vai cho Thục Quyên ngủ nữa, Thục Quyên phải tin tưởng vào tình yêu của giám đốc dành cho mình, em tuyệt đối không được để cho cô ta cướp giám đốc đi".

-"Đúng, chị không thể để uổng công giám đốc bảo vệ chị được, chị còn nhớ lúc đầu chị mới vào công ty không ? Mấy người dám tung tin đồn về chị đã bị giám đốc xử lý hết rồi, tài liệu hôm bị mất đó cũng là giám đốc nói em giấu đi để cho chị có cơ hội giúp đỡ bọn họ, cho nên hai người không thể không đến với nhau, em không đồng ý đâu đó".

-"Em cũng vậy, giám đốc nhất định phải đến với chị Thục Quyên".

-"Em không vì bản thân thì cũng phải vì tụi chị, chị ghét con nhỏ Ro...Ro...Ro gì ấy"

-"Rosabella"

-"Đúng, Ro...Rosabella, ừ, người gì vừa đáng ghét tên vừa khó đọc quá, chị ghét nó lắm, nên là em phải trả thù cho tụi chị đó".

Mỗi người một câu, Thục Quyên nghe xong mà không khỏi váng đầu hoa mắt, thì ra, ở nơi mà cô không hề hay biết, Louis đã âm thầm làm nhiều chuyện như thế kia.

Nhưng vậy thì có ích gì, hắn cũng đâu có thật lòng yêu thích cô.

Có lẽ, những chuyện đó hắn làm là vì cảm thấy hổ thẹn, muốn bù đắp cho cô cũng nên.

Nghĩ đến đây, Thục Quyên lại chợt cảm giác nặng nề hơn, sự ưu phiền vừa vơi đi một chút thì lại bị lấp đầy. Nếu đêm hôm ấy người tài xế không vô tình gọi cô đến quán bar, nếu Thục Quyên không nghe được những lời tỏ tường đó, vậy thì biết đâu, khi phát hiện ra những chuyện hắn đã làm cho mình, cô sẽ có một thái độ khác.

Đáng tiếc, Thục Quyên không còn hy vọng nào với hắn nữa.

-"Mà con nhỏ đó tên tiếng Việt là gì ấy nhỉ ? Tên tiếng anh của nó khó đọc quá, em đọc mà cứ líu hết cả mồm".

-"Tên Thủy Tiên, nghe nói hồi đó đi học nó được bầu là hoa khôi của trường, lúc đầu tên của nó chỉ là Bella thôi, nhưng mà sau này mọi người gọi là Rosabella, có nghĩa là đóa hồng xinh đẹp".

-"Xời, Thủy Tiên với chả hoa hồng, lại còn đóa hồng xinh đẹp, ở đây tụi này cũng có hoa nè, Thục Quyên, hoa Đỗ Quyên, đẹp hơn gấp vạn lần".

-"Ừ nhỉ, chả thèm".

Mặc cho mọi người ríu rít cười đùa với nhau, Thục Quyên lại sững sờ như bị ai điểm huyệt, cô mở to mắt nhìn xuống mấy ngón tay đang bấu chặt của mình, gương mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Thủy Tiên...

Hoa hồng...

Bông...

Thảo nào...

-"Muốn...gặp...Bông...nhớ...Bông...Bông...của...anh..."

-"Bông ? Bông...là...Bông...là...của anh...anh...yêu nhất".

Hóa ra, trong lòng hắn đã gọi một người con gái khác ngọt ngào như vậy...

Hóa ra, hắn vẫn luôn yêu một người đến thế...

Hóa ra, bọn họ đã từng là người yêu...

Vậy thì tại sao lại còn trêu chọc cô.

Thục Quyên không hiểu, giữa bao nhiêu người con gái tốt đẹp hơn, tại sao người bị hắn chọn trúng lại là cô chứ.

-"Thục Quyên, tôi yêu em..."

-"Em không cần lo lắng, tôi sẽ không ép buộc em phải ngay lập tức chấp nhận tình cảm này, tôi chỉ hy vọng em sẽ cho phép tôi theo đuổi em, để tôi có thể chứng minh với em rằng những gì tôi nói đều là sự thật, nhưng tôi cũng hy vọng... khi em đã suy nghĩ thật kỹ xong thì sẽ cho tôi một cơ hội để được ở bên cạnh em".

Thật đáng ghét, kinh tởm, buồn nôn.

Thục Quyên không biết bản thân đã trở về bàn làm việc như thế nào, chỉ nhớ mang máng rằng cô đã chạy vào phòng vệ sinh khóc một trận thật lớn, đến nỗi mà hai mắt đỏ hết cả lên, đến lúc giật mình bừng tỉnh thì cô nhận ra mình đã ở đây.

Ngay khi vừa định ngồi xuống chỗ làm việc thì cửa phòng bỗng dưng bị đẩy ra, cô gái lúc nhìn thấy Thục Quyên thì vội vã cúi đầu chỉnh trang lại quần áo của mình, vô tình để lộ một dọc những dấu vết màu đỏ hồng trên cổ, tựa như muốn nói cho người ta biết vừa rồi ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Ném về phía cô một ánh nhìn hả hê và khinh miệt, Bella nhếch cao khóe môi đã bị bôi mất màu son rồi khoanh tay rời đi.

Đến tận lúc tiếng giày cao gót biến mất khỏi nơi này, đầu óc trắng xóa của cô vẫn chưa thể quay về để suy nghĩ được gì nữa cả, Thục Quyên cứ đứng thẳng ở đó mà không biết nên làm gì tiếp theo, dường như ngực trái của cô đã hoàn toàn trống rỗng, bởi vì cô không nghe thấy bất kỳ tiếng đập quen thuộc nào ở đó nữa.

Louis từ trong phòng bước ra ngoài, vừa nhìn thấy cô hắn liền lên tiếng:

-"Thục Quyên, sắp tới sẽ có một cuộc họp quan trọng ở Hà Nội, em xem thử lịch trình của anh trong mười ngày đến sẽ..."

Louis đang nói nữa chừng thì bỗng dừng lại, dường như đã phát hiện ra điều gì đó, hắn liền nhíu mày, bước chân có phần vội vã hơn, khi đứng trước mặt cô, hắn cúi đầu muốn nhìn vào đôi mắt đang cụp xuống, cuống quýt hỏi:

-"Thục Quyên, em làm sao vậy ? Em khóc sao ?"

Rồi hắn bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy hai cánh tay của Thục Quyên:

-"Em làm sao vậy ? Có chuyện gì hay sao ?"

-"Không, chẳng có chuyện gì cả, tôi không sao, cảm ơn giám đốc".

Thục Quyên lạnh lùng đáp, cô quay mặt đi không nhìn hắn, thế nhưng có người vẫn ngoan cố đuổi theo bởi vì muốn biết rõ sự việc.

-"Mắt em đã sưng to lên rồi, nói cho anh nghe đi có được không ? Có chuyện gì vậy ? Hay là, có ai nói gì với em".

Thục Quyên im lặng không vội đáp lại câu hỏi của hắn, mãi đến một lúc sau cô mới chậm rãi ngẩng đầu dậy, ánh mắt u ám như chứa đầy sự phẫn hận khiến cho Louis không khỏi cảm thấy sửng sốt.

-"Giám đốc, anh đừng giả vờ nữa, tôi đã biết cả rồi".

-"Biết ? Em biết cái gì ? Em đang muốn nói gì vậy ?"

Louis nhíu mày khó hiểu, thế nhưng trong lòng hắn lại trào dâng một dự cảm không lành, từ cử chỉ và thái độ của cô, Louis cũng có thể lờ mờ đoán được có điều gì đó đang xảy ra giữa hai người.

-"Thục Quyên, em có chuyện gì giấu anh đúng không ? Mấy hôm nay em kỳ lạ lắm, nói cho anh biết đi có được không ? Đừng làm anh sợ"

Dù cho rất sốt ruột, thế nhưng Louis vẫn luôn dịu dàng dỗ dành cô, vẻ mặt hắn chứa đầy sự lo lắng bất an, bàn tay nắm chặt lấy tay cô không buông.

Thế rồi, một cái tát đột ngột từ phía Thục Quyên rơi xuống má trái của người đàn ông, khiến cho gương mặt hắn thoáng chốc đỏ bừng lên. Trong lúc Louis còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì liền nghe được lời nói như dao cứa từ phía người đối diện:

-"Anh đúng là ghê tởm, giám đốc, anh mới là người làm cho tôi sợ đó, bộ mặt giả tạo mà anh làm ra đúng là rất hoàn hảo, đến mức mà tôi đã lầm tưởng rằng anh thật sự là một người tốt".

Mỗi câu mỗi chữ mà Thục Quyên thốt ra chẳng khác nào đang bóp chết lấy hắn, khi nhìn thấy vẻ mặt chán ghét mà cô dành cho mình, Louis cảm thấy như đất trời đang sụp đổ, mọi thứ tưởng chừng đã vỡ nát dưới chân.

Louis nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, run rẩy hỏi:

-"Thục Quyên, em...em nói vậy là sao ? Anh đã...anh đã làm gì sai sao ?"

Dáng vẻ hoảng hốt của người đàn ông thật sự quá mức đáng thương, thế nhưng trong mắt Thục Quyên, toàn bộ con người hắn đều chỉ là giả dối. Như đang nhìn một loài bò sát gớm ghiếc nằm sâu dưới lớp bùn lầy, cô lãnh cảm nói:

-"Đừng giả vờ như không biết, anh làm gì thì tự mình hiểu lấy, nhưng anh làm cho tôi quá mức kinh tởm, xem như là tôi nhìn lầm anh, là tôi ngu ngốc mới tin rằng anh là một người tốt".

-"Tôi đã đánh giá sai anh, tôi cứ nghĩ anh là một kẻ chính nhân quân tử, không ngờ, giám đốc, anh thật sự làm cho tôi không thể ngờ được".

-"Tôi thật sự rất hối hận khi đã quen biết anh".

-"Đủ rồi".

Louis nghiến răng gầm lên, đôi mắt hắn nổi đầy những đường tơ máu màu đỏ, sự đau đớn ngập tràn trên gương mặt, hắn không thể hiểu được, vì sao người mà hắn yêu nhất lại có thể thốt ra với hắn những lời như vậy.

Tại sao...Thục Quyên của hắn...Bông của hắn...

Thà là cô trực tiếp dùng dao đâm cho hắn một nhát còn hơn.

-"Em không nên nhục mạ tôi...Thục Quyên".

Louis gằn từng chữ, hắn siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể, hắn lo lắng rằng sự kích động của mình sẽ có thể dọa Thục Quyên sợ hãi.

Thế nhưng cô gái nhỏ của hắn thì vẫn không hiểu gì cả, khẽ cười một tiếng đầy khinh miệt, Thục Quyên nhìn thẳng vào mắt hắn, tiếp tục nói:

-"Là anh xứng đáng, giám đốc, tôi thật sự rất ghét anh, tôi căm hận anh hơn tất cả, sự theo đuổi của anh chính là lời nguyền rủa dành cho tôi".

Câu nói này của Thục Quyên đã khiến cho tường thành cuối cùng trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ, Louis nhìn vào mắt cô, dường như hắn đã hiểu rõ mọi chuyện. Vừa lùi lại phía sau, hai tay Louis vừa giơ lên như đầu hàng, hắn dùng chút sức lực của mình để nói:

-"Được, được, Thục Quyên, tôi chịu thua rồi, tôi thua em, như ý em muốn, tôi sẽ không để em phải cảm thấy kinh tởm nữa".

Thế rồi Louis đẩy cửa bước vào phòng, bóng lưng cô độc và ánh mắt tan vỡ sau cùng ấy như biến thành một con dao nhỏ chậm rãi cứa vào trái tim cô, đau đến khó thở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện