Ánh mắt Diệp Sơ Dương chăm chú nhìn về đường đua trước mặt.

Đoạn đường núi trên đường Trường Long luôn có một đặc điểm đó là rất khoa trương.

Chỉ một cú cua, nếu không cẩn trọng cũng có thể khiến xe bay đi.

Bởi nơi này vốn dĩ không phải là được quốc lộ bình thường.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Dương tiếp xúc với McLaren F1 đã qua cải tiến nhưng cô nhanh chóng quen tay, chỉ một lúc sau đã có thể quen hết các trang bị trong xe.

McLaren bám sát phía sau CCR màu đen.

Trâu Đực ngồi trong xe, nhìn qua gương có thể thấy được bóng dáng trắng bạc ở ngay sau đuôi xe, tuy nhiên cứ mỗi lần hắn định tăng tốc cắt đuôi đối phương thì đều không thành công.

"Đệch!" Hắn khẽ chửi, ánh mắt Trâu Đực nhìn chằm chặp về phía đường đua trước mắt.

Đối với những đường đua mà hắn nằm lòng thế này, Trâu Đực biết sau đoạn đường thẳng trước mặt sẽ là một đoạn đường cong với độ cong cực lớn, vì thế khi gần tới đầu đoạn đường cong hắn liền giảm tốc chậm lại.

Chỉ có điều ngay lúc đó, McLaren sau lưng hắn không hề có ý định giảm tốc, cũng không hề có ý định đi vòng qua hắn, cứ thế đâm thẳng vào thân xe mà hắn vừa đánh tay lái.

"Rầm" một tiếng, cùng với cú va chạm và chấn động của thân xe.

Cả người Trâu Đực chao đảo sững sờ.

Hắn ta không ngờ được rằng, dù gì hắn cũng là một tay đua nổi tiếng vì húc xe, bây giờ lại có người dám tới húc xe của hắn.

Đây há chẳng phải múa rìu qua mắt thợ? Hắn nhếch môi cười lạnh lùng, sau đó lại đạp ga, sau khi cua xe lập tức lao lên phía trước.

Lúc này, McLaren của Diệp Sơ Dương vẫn bám sát sau đuôi xe của Trâu Đực,

Không thể không nói, xe sau khi được Túc Thất cải tiếng đúng là húc rất tốt, vừa rồi húc một cái tuy không phải tốc độ cực hạn nhưng nếu như thực sự tông lên, chắc xe cũng xe hỏng luôn.

Nhưng chiếc xe mà Diệp Sơ Dương đang lái thì không vấn đề gì cả.

Tiếp tới sẽ là đường lên dốc, bất luận là Trâu Đực hay Diệp Sơ Dương hoặc là những tay đua đã bị họ cắt đuôi ở đâu đó cũng đều cần phải tăng tốc.

Sau khi lên dốc, đường lại trở thành quanh co liên tục.

Thần sắc Diệp Sơ Dương vẫn bình tĩnh, có điều hai bàn tay đặt trên vô lăng đã có thể nhìn thấy cô đang dùng lực rất lớn. Bỗng nhiên cô khẽ mỉm cười, tiếp tục đâm vào xe CCR kia.

Có điều lần này Trâu Đực phản ứng rất nhanh, sau khi tăng tốc liền lao lên phía trước, Diệp Sơ Dương thì đâm hụt.

"Thú vị đấy!" Thiếu niên mỉm cười, dưới mái tóc màu nâu hạt dẻ hơi rối là một đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh như muôn ngàn vì sao sáng, có điều lúc này trong đôi mắt đấy có thêm sự mỉa mai, chế giễu và cả sự lạnh lùng thấu xương.

Đường đua đã đi hết một nửa, bọn họ sắp sửa lên tới đỉnh núi, có điều từ trên đỉnh núi đi xuống lại là chạy một con đường khác để về đích.

Có thể nói rằng, vị trí đỉnh núi là nguy hiểm nhất.

Hai bên một khúc cua cực hạn tuy có lan can nhưng chỉ cần lan can bị húc gãy, cả xe và người sẽ rơi xuống hết.

Diệp Sơ Dương chuẩn bị nơi chôn thây cho Trâu Đực chính là ở đây.

Cô còn nhớ rất rõ cuộc điện thoại Gã Khùng gọi cho cô trước khi tham gia cuộc đua với Trâu Đực, anh cười nói rằng con gái anh không hề mong muốn anh tham gia cuộc đua nguy hiểm này.

Nhưng không có cách nào, anh nhận một nhiệm vụ, chỉ cần đua xong lần này anh sẽ có thể nghỉ đua.

Về sau, không có về sau nữa.

Gã Khùng chết rồi, không phải vì không bằng người khác mà là vì khi đó đồ ăn Cra chuẩn bị cho anh có vấn đề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện