Buổi tối, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch hai ngườỉ ở bên ngoài ăn cơm xong mới về.
Hai người chậm rãi nắm tay nhau từ chỗ ăn cơm cho đến khi về đến chung cư.
Hên là từ chỗ hai người ăn tối đến chung cư cũng không xa, nên lúc này hai người mới có thể bình tĩnh như vậy.
Thời điểm hai người vừa đi tớỉ, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, bước chân hơi dừng một chút, sau đó hai người nhanh chóng liếc nhau một cái.
Diệp Tu Bạch kéo cánh tay Diệp Sơ Dương, một tay dùng sức kéo đối phương vào trong lồng ngực, sau đó dí sát đốỉ phương vào vách tường.
Đứng sát vách tường, đang có tiếng gì xột xoạt.
Động tác của Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương là do động tĩnh ở chỗ đó vọng lại.
Đang tránh ở trong lòng ngực người đàn ông, Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Diệp Tu Bạch một cái, sau đó cô không tiếng động giật giật môi, “Chúng ta đi qua coi thử?”
Khẩu ngữ của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch đã hiểu, liền gật gật đầu, sau đó theo sau chân Diệp Sơ Dương đang đi phía trước nhẹ giọng nhấc chân đi đến. Cuối cùng, hai người đi đến chỗ có tiếng xì xầm thì dừng lại.
Diệp Sơ Dương từ trong lòng ngực anh, ló đầu nhỏ ra, ánh mắt nhìn thoáng qua liền thấy được hết toàn bộ sự tình phát sinh ở cách đó không xa.
Chỉ thấy, từ khoảng cách mấy trăm mét, có một người không rõ ràng đang đưa lưng về phía bọn họ, người nọ hơi hơi cong eo, phát ra những âm thanh đang ăn người đàn ông.
Âm thanh giống như người bình thường đang ăn cái gì đó, giống như dùng răng nhọn xé rách thịt tươi vậy.
Diệp Sơ Dương đang nghĩ ngợi, sau đó cô bỗng nhiên nhìn thẳng đến chỗ bóng người đang khom người xuống, thấy hình như đôi tay đang cầm cái gì đó, sau đó đồ vật kia liền theo động tác của đối phương, trực tiếp “Phanh” một phát nện trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tiếp đó là một loạt âm thanh ăn thịt người đàn ông.
Âm thanh này làm cho Diệp Sơ Dương muốn nổi cả da gà.
Cô nhíu nhíu mày, đang muốn nói cái gì đó, lại nhìn đến ánh mắt Diệp Tu Bạch lập lòe một chút. Sau đó, hai người nhanh chóng liếc nhau, Diệp Sơ Dương vươn ngón tay ra chỉ vào lòng bàn tay mình.
Khóe mắt Diệp Tu Bạch hơi hơi hạ xuống, bỗng chốc một thứ xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Sơ Dương, sau đó liền nhanh chóng vụt ra, hướng tới bóng người kia mà đi.
Nhục Cầu với tốc độ cực nhanh, hơn nữa người nọ dường như cũng không hề có phòng bị gì, nên liền bị Nhục Cầu nền một phát trên người, cuối cùng rồi lại kỳ quái xuyên qua cơ thể của đối phương.
Nhục Cầu đột nhiên xoay người một cái, phát ra một loạt tiếng kêu.
Tiếng kêu thật chói tai, đối phương dường như cũng bị trấn kinh rồi. Thân mình nhoáng lên liền hoàn toàn không thấy người đâu nữa.
Chờ đến khi bóng người kia hoàn toàn biến mất, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đang trốn ở chỗ tối mới đi ra.
Hai người đi đến chỗ của bóng người kia, sau đó liền nhìn thấy rõ ràng khối thi thể đang nằm sõng soài trên mặt đất kia. Thi thể đã bị mất một cánh tay và một cái chân, sọ não còn bị mở ra một chỗ, óc đều đã rơi vãi cả ra bên ngoài.
Nếu Diệp Sơ Dương đoán không nhầm, thì cái tiếng vang vừa rồi mà bọn họ vừa mới nghe thấy được, chính là người này đã nện một phát vào sọ não của cái thi thể này gây ra.
Nghĩ nghĩ, Diệp Sơ Dương trên mặt liền lộ ra một loạt biểu tình chán ghét.
“Gọi điện báo cảnh sát đi.” Diệp Tu Bạch sắc mặt bất biến, giọng nói trầm thấp nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, trực tiếp gọi điện báo cho đội trưởng Kha Thanh. Lần trước Kha Thanh tới tìm cô nhờ trợ giúp, hai người bọn họ liền trao đổi số điện thoại, vì muốn liên hệ với nhau.
Kết quả không ngờ rằng hiện tại lại phát huy tác dụng.
Hai người chậm rãi nắm tay nhau từ chỗ ăn cơm cho đến khi về đến chung cư.
Hên là từ chỗ hai người ăn tối đến chung cư cũng không xa, nên lúc này hai người mới có thể bình tĩnh như vậy.
Thời điểm hai người vừa đi tớỉ, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, bước chân hơi dừng một chút, sau đó hai người nhanh chóng liếc nhau một cái.
Diệp Tu Bạch kéo cánh tay Diệp Sơ Dương, một tay dùng sức kéo đối phương vào trong lồng ngực, sau đó dí sát đốỉ phương vào vách tường.
Đứng sát vách tường, đang có tiếng gì xột xoạt.
Động tác của Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương là do động tĩnh ở chỗ đó vọng lại.
Đang tránh ở trong lòng ngực người đàn ông, Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Diệp Tu Bạch một cái, sau đó cô không tiếng động giật giật môi, “Chúng ta đi qua coi thử?”
Khẩu ngữ của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch đã hiểu, liền gật gật đầu, sau đó theo sau chân Diệp Sơ Dương đang đi phía trước nhẹ giọng nhấc chân đi đến. Cuối cùng, hai người đi đến chỗ có tiếng xì xầm thì dừng lại.
Diệp Sơ Dương từ trong lòng ngực anh, ló đầu nhỏ ra, ánh mắt nhìn thoáng qua liền thấy được hết toàn bộ sự tình phát sinh ở cách đó không xa.
Chỉ thấy, từ khoảng cách mấy trăm mét, có một người không rõ ràng đang đưa lưng về phía bọn họ, người nọ hơi hơi cong eo, phát ra những âm thanh đang ăn người đàn ông.
Âm thanh giống như người bình thường đang ăn cái gì đó, giống như dùng răng nhọn xé rách thịt tươi vậy.
Diệp Sơ Dương đang nghĩ ngợi, sau đó cô bỗng nhiên nhìn thẳng đến chỗ bóng người đang khom người xuống, thấy hình như đôi tay đang cầm cái gì đó, sau đó đồ vật kia liền theo động tác của đối phương, trực tiếp “Phanh” một phát nện trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tiếp đó là một loạt âm thanh ăn thịt người đàn ông.
Âm thanh này làm cho Diệp Sơ Dương muốn nổi cả da gà.
Cô nhíu nhíu mày, đang muốn nói cái gì đó, lại nhìn đến ánh mắt Diệp Tu Bạch lập lòe một chút. Sau đó, hai người nhanh chóng liếc nhau, Diệp Sơ Dương vươn ngón tay ra chỉ vào lòng bàn tay mình.
Khóe mắt Diệp Tu Bạch hơi hơi hạ xuống, bỗng chốc một thứ xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Sơ Dương, sau đó liền nhanh chóng vụt ra, hướng tới bóng người kia mà đi.
Nhục Cầu với tốc độ cực nhanh, hơn nữa người nọ dường như cũng không hề có phòng bị gì, nên liền bị Nhục Cầu nền một phát trên người, cuối cùng rồi lại kỳ quái xuyên qua cơ thể của đối phương.
Nhục Cầu đột nhiên xoay người một cái, phát ra một loạt tiếng kêu.
Tiếng kêu thật chói tai, đối phương dường như cũng bị trấn kinh rồi. Thân mình nhoáng lên liền hoàn toàn không thấy người đâu nữa.
Chờ đến khi bóng người kia hoàn toàn biến mất, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đang trốn ở chỗ tối mới đi ra.
Hai người đi đến chỗ của bóng người kia, sau đó liền nhìn thấy rõ ràng khối thi thể đang nằm sõng soài trên mặt đất kia. Thi thể đã bị mất một cánh tay và một cái chân, sọ não còn bị mở ra một chỗ, óc đều đã rơi vãi cả ra bên ngoài.
Nếu Diệp Sơ Dương đoán không nhầm, thì cái tiếng vang vừa rồi mà bọn họ vừa mới nghe thấy được, chính là người này đã nện một phát vào sọ não của cái thi thể này gây ra.
Nghĩ nghĩ, Diệp Sơ Dương trên mặt liền lộ ra một loạt biểu tình chán ghét.
“Gọi điện báo cảnh sát đi.” Diệp Tu Bạch sắc mặt bất biến, giọng nói trầm thấp nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, trực tiếp gọi điện báo cho đội trưởng Kha Thanh. Lần trước Kha Thanh tới tìm cô nhờ trợ giúp, hai người bọn họ liền trao đổi số điện thoại, vì muốn liên hệ với nhau.
Kết quả không ngờ rằng hiện tại lại phát huy tác dụng.
Danh sách chương