Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cúi đầu, ánh mắt cười cười, mở hộp giữ nhiệt ra.

Diệp Sơ Dương chuẩn bị cơm trưa cho anh, nhln qua hình như có điểm tùy tiện nấu, nấu sủi cảo, tầng trên cùng là chưng.

Anh nhướng mày, dường như nghĩ tới cái gì đó, "Buổi sáng lên ăn sủi cảo?"

"Uhm" Diệp Sơ Dương gật gột đầu, "Sáng nay phải dậy sớm, đế đi mua sủi cảo đổ."

Vừa nói, Diệp Sơ Dương không khỏi yên lặng cảm khái một câu dưới đáy lòng, cô mới hai mươi tuổi đầu, sao lại giống như một bác gái 40 tuổi dậy sớm đi mua đồ ăn vậy chời? Ngẫm lại cũng thật là mệt tim à.

Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, sau đó liền nghĩ đến Diệp Tu Bạch đã tốn nhiều sức lực, liền không cảm thấy bi thương.

Tay cô nâng mặt mình, sâu kín nhìn chằm chằm anh nói “Ăn nhiều một chút.”

Diệp Tu Bạch nghe vậy, theo bản năng nhìn thoáng qua hộp giữ nhiệt sủi cảo, sau đó yên lặng kẹp một cái bánh sủi cảo nhét vào miệng Diệp Sơ Dương, thuận tiện sờ sờ đầu đối phương, “Cậu cũng cùng ăn đi.”

Tuy ngữ khí của Diệp Tu Bạch ôn nhu, động tác cũng ôn nhu, nhưng Diệp Sơ Dương lại cứ cảm thấy động tác này của đối phương cứ kỳ kỳ quái quái.

Cô nheo nheo mắt, nhàn nhạt hừ một tiếng, ngoan ngoãn ăn hết miếng sủi cảo mà đối phương nhét vào trong miệng.

Vì thế, tình huống kế tiếp giống như có chút không thể khống chế.

Diệp Tu Bạch ăn hết một miếng, sau đó liền đút tiếp một miếng nữa cho Diệp Sơ Dương.

Cứ như vậy, mãi cho đến khi Diệp Sơ Dương ý thức được mình thật sự no, cô đã ăn no sủi cảo đến nỗi không đứng nổi lên nữa rồi.

Cô giống như con cá mặn nằm trên ghế sofa, Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm lên trần nhà, có chút khốn đốn híp mắt nhỏ giọng nói “Cháu từ nay về sau sẽ không nấu sủi cảo cho chú ăn nữa.”

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch đã đi đến bên cạnh thiếu niên, trực tiếp ôm người từ trên ghế sofa nhấc lên, “Đừng ăn xong cái đã nằm liền, đứng lên đi lại cho tiêu thức ăn đi.”

Diệp Sơ Dương đưa tay ôm lấy eo người đàn ông, sau đó đem đầu vùi vào ngực Diệp Tu Bạch, cọ cọ, “Không cần, cháu muốn đi ngủ.”

Diệp Tu Bạch: “... Cậu có cảm thấy hiện tại cậu giống một loại động vật không?”

“Heo chứ gì.” Diệp Sơ Dương nói, từ trong ngực Diệp Tu Bạch rút lui ra, trợn mắt với anh, sau đó lại tiếp tục lùi vào lồng ngực của đối phương, “Thực ra thì heo cũng được. Cuộc sống này đã có quá nhiều ngày thoải mái rồi. Yazza, nếu cháu mà là heo, thì chú chẳng phải là hiện tại đang ôm một con heo con à.”

Heo con?

Cậu cũng thật tự giác đó.

Diệp Tu Bạch có chút bất ngờ nhìn thoáng quá thằng nhóc nhà mình, tâm trạng Diệp Tu Bạch cũng dần trở nên tốt hơn. Anh cong lưng, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào mặt Diệp Sơ Dương, “Ngủ đi. Đợi lát nữa sẽ kêu cậu dậy.”

“Chú muốn về sớm sao?” Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt hỏi.

“Tôi về sớm, không gọi dậy sớm.” Diệp Tu Bạch liếc cô một cái, rõ ràng là một câu nói không đứng đắn, nhưng lại làm cho câu nói Diệp Tu Bạch hợp tình hợp lý.

Đối với điều này, Diệp Sơ Dương chỉ là trợn mắt dưới đáy lòng. Sau đó một tay nâng chăn lên đắp hết mông, chậm rãi nói một câu ngủ ngon.

Diệp Tu Bạch nhìn bộ dạng nhóc con nhà mình như vậy, cũng không quấy rầy cô nữa, nhìn thật sâu cô một lúc sau đó xoay người rời đi.

Kế tiếp, khoảng gần nửa ngày, những người đến văn phòng Diệp Tu Bạch báo cáo đều sẽ phát hiện ra một điều.

ở trong văn phòng Tổng Tài đều phải nói chuyện nhỏ tiếng một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện