Edt:Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~~~

Việc Đông Phương Lẫm làm lần này tuy không phải hoàn toàn vì cô, nhưng trong lòng Tô Mê vẫn nhịn không được mà có một tia ngọt ngào.

Ánh mắt khi nhìn hắn không khỏi nóng rực hơn vài phần.

Bộ dáng hâm mộ không chút nào che dấu kia thành thật rơi vào mắt Ôn Ngôn.

Ban đầu vì mất đi tu vi mà tiếc nuối, lúc này trong lòng lại dâng lên cảm giác đau đớn khó tả.

Ánh mắt kia vốn thuộc về hắn..…

Bởi vì không cứu "hắn", cho nên "hắn" tức giận sao? “Mê Nhi, vi sư…….”

“Sư phụ, thân thể Lan Nhi sư tỷ quan trọng, ngài và sư huynh nhanh đưa nàng về Cảnh Lan Uyển đi.” Tô Mê đánh gãy lời nói của Ôn Ngôn, trên mặt cười nhẹ mà xa cách.

Ôn Ngôn nghe thấy giọng điệu lạnh lẽo mà xa lạ, trong lòng càng đau: “Mê Nhi…….”

“Sư phụ yên tâm, khi đồ nhi Trúc Cơ đã kích phát hỏa hệ linh căn, tu vi vượt xa trước kia, chỉ là bị chút di chứng, lại không cẩn thận bị trặc chân, bằng không cho dù sư phụ và các vị sư huynh tỷ đệ không cứu, cùng lắm ta chỉ bị hủy dung mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe Tô Mê nói như vậy, trong lòng bỗng nhiên cứng lại, ánh mắt ảm đạm: “Ngươi nhất định là đang trách vi sư?”

Tô Mê lắc đầu: “Đồ nhi không trách sư phụ, mạng của đồ nhi vốn dĩ chính là của sư phụ, cho dù sư phụ muốn đồ nhi chết, đồ nhi cũng tuyệt không làm trái mệnh lệnh của sư phụ.”

Ôn Ngôn tự nhiên không tin.

Ban nãy Tô Mê ở trong đám cháy, ánh mắt nhìn hắn đầy thất vọng, hình như còn dừng lại trong đầu, rõ ràng như vậy, muốn xóa cũng xoá không được.

……

Đông Phương Lẫm nhìn hai người mắt đi mày lại, trong lòng nảy sinh cảm xúc vi diệu.

Dư quang nhìn thấy Phượng Lan Nhi máu chảy đầy mặt, nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiểu Ngôn, nếu nàng ta đã là đồ nhi của ngươi, vậy thì dạy dỗ cho tốt, bảy ngày sau, mang nàng ta đi Băng Diễm trì, nếu không ra được, lập tức trục xuất khỏi sư môn.”

Tiếng nói vừa dứt, liền nghênh đón ánh mắt của Tô Mê, trong đôi mắt kia, hàm chứa ý khẩn cầu nhàn nhạt.

Đuôi lông mày tinh xảo của Đông Phương Lẫm nhíu lại, liếc mắt nhìn Tô Mê một cái, nhanh nhẹn xoay người, biến mất trước mắt mọi người.

Nếu cô không nhìn lầm, trong cái liếc mắt cuối cùng kia, hình như có chút……buồn bực khó hiểu?

Tô Mê cười thầm, đi theo Ôn Ngôn và Cam Ly đưa Phượng Lan Nhi về Cảnh Lan Uyển.

Lại không nghĩ tới, Tiểu Trân vốn ở hình tư chịu phạt không biết sao lại xuất hiện ở đây, ập tới mắng Tô Mê.

“Đều là tiểu tử thúi ngươi, cái đồ không biết xấu hổ, nếu ngươi không đến biệt viện của tiên sư, tẩm phòng đang yên lành làm sao lại cháy? Nói, có phải ngươi có bí mật gì không muốn để người khác biết hay không, hay ngươi cũng giống như những ma tu thích làm chuyện ác ở Ma giới, cố ý đi vào tẩm phòng của tiên sư để tìm bảo bối? Ngươi nói chuyện đi, ngươi làm sao lại…… A!”

Tiểu Trân còn chưa nói xong, nghênh diện là một ngọn lửa đỏ, bức thẳng mặt nàng ta.

Giây tiếp theo đầu tóc đen nhánh toàn bộ bị thiêu cháy chẳng còn gì.

[HBNmoemoe] wattpad

Trong phút chốc Tiểu Trân hơi ngẩn ra, đột nhiên giơ tay sờ da đầu bóng loáng của mình, ngay sau đó lớn tiếng thét chói tai: “A a a —— ngươi cái tên ăn mày thúi, vậy mà dám đốt tóc ta, ta muốn giết ngươi!”

Tô Mê khẽ động ngón tay, thu hồi ngọn lửa trên đầu ngón tay, thấy phía sau cô có người tới, vội vàng dùng một bàn tay khác chế trụ bàn tay vừa phóng hoả kia.

“Thật xin lỗi, ta vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nhất thời sợ hãi, không khống chế được tay mình.”

Cô mặt đầy xin lỗi lại kinh hoảng: “Ai u, ta lại không khống chế được tay mình rồi, nhanh lấy bức họa kia ra, còn có mấy bồn hoa lan kia…….”

Tiểu Trân thấy Tô Mê vẫn luôn phóng hoả cầu ở các góc ngách.

Wattpad: HBNmoemoe

Đầu tiên là đốt một bức họa, thiêu mất chậu hoa lan mà tiểu thư nhà mình thích nhất, không khỏi nổi giận, trực tiếp vọt tới trước mặt cô, đánh xuống một cái tát ——

“Dừng tay!”

Thời khắc mấu chốt, Ôn Ngôn lắc mình chắn trước mặt Tô Mê, một phen chế trụ tay Tiểu Trân, trực tiếp ném nàng ta lên trên mặt đất.

“Dĩ hạ phạm thượng, ý đồ tàn hại đồng môn, Thiên Quyết, đem nàng giao cho hình tư Triệu Trạch, dạy dỗ nàng ta làm người hầu nên có quy củ.”

Một đạo bóng đen từ trong không khí xuất hiện, mang theo Tiểu Trân mặt đầy kinh ngạc cùng với không cam lòng biến mất trong chớp mắt.

Không thể trách Tiểu Trân nhất thời kinh ngạc, ngay cả Tô Mê cũng là lần đầu tiên thấy bộ dạng tức giận của Ôn Ngôn.

Nhưng, vậy thì đã sao?

Cô không phải loại nữ nhân bị nam nhân trăm ngược ngàn ngược mà vẫn yêu hắn như thưở ban đầu.

Loại nam nhân giống như Ôn Ngôn, so sánh với đại thiếu hoa tâm cả thể xác và tinh thần không thuần khiết mà nói, cũng nằm trong chủng loại tra nam mà thôi.

Nếu dứt bỏ một ít tai họa ngầm mà nói, Tô Mê cảm thấy, trừ bỏ quan hệ huyết thống cấm kỵ luyến ở bên ngoài, chỉ cần hai người yêu nhau, bất kể là giới tính, tuổi tác hoặc là chủng tộc đều không phải trở ngại khi yêu nhau.

Bởi vì cô là “Thân nam nhi”, quan hệ giới tính cố kỵ, không dám bày tỏ cõi lòng cho cô thấy, những điều đó cô biểu thị có thể lý giải được.

Nhưng điều không thể tha thứ được chính là, hắn lại muốn tận mắt nhìn thấy cô đang sống sờ sờ bị thiêu chết!

Tô Mê lạnh lùng híp mắt, trong đầu đột nhiên nghe thấy: “Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 5 điểm, tổng độ hảo cảm là 88 điểm, ký chủ thật lợi hại, cố lên nha!”

Cô vừa ngước mắt liền nhìn thấy Ôn Ngôn đi về phía mình, Tô Mê lập tức rũ mi mắt che dấu lãnh quang châm chọc nơi đáy mắt.

“Mê Nhi, vi sư có chút lời muốn nói với ngươi.”

Ôn Ngôn dường như hạ quyết tâm, bình tĩnh nhìn Tô Mê, ánh mắt tràn đầy yêu thương không ngăn được.

Tô Mê bất động thanh sắc: “Xin sư phụ trực tiếp phân phó.”

Ôn Ngôn nhấp nhấp khóe miệng, muốn mở miệng, lời nói nảy lên trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói nên lời, cuối cùng mất tự nhiên nói: “Mê Nhi hôm nay bị sợ hãi, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, nơi này có vi sư và sư huynh ngươi là được.”

Tô Mê hừ lạnh gần như không thể phát hiện, còn tưởng rằng hắn muốn bày tỏ cõi lòng với mình, kết quả……

Ha hả.

Người nhát gan trong tình yêu, chú định không chiếm được thứ mình muốn, mà cô, sẽ cười sáng lạn xem bộ dạng hối hận không kịp của Ôn Ngôn!

“Vâng, sư phụ, ngài và sư huynh cũng phải chú ý thân thể, đừng để quá mệt nhọc, ngày khác ta lại tới đây thăm sư tỷ.” Tô Mê gật đầu đáp ứng, không hề lưu luyến đi ra ngoài.

Trong nháy mắt kia, Ôn Ngôn dường như có một loại ảo giác giống như Tô Mê sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của hắn, không bao giờ quay đầu lại, mà hắn và hành động ngày hôm nay của hắn cũng hoàn toàn đánh mất quyền lợi và tư cách ở bên cạnh Tô Mê.

……

Đảo mắt ba ngày đã qua.

Dưới sự trị liệu của Ôn Ngôn và Cam Ly, Phượng Lan Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại.

Mà Tiểu Trân, sau khi từ hình tư trở về nhìn thấy Tô Mê thì cũng khách khách khí khí, không còn chút bất kính nào.

Nghe đồn đứng đầu hình tư là Triệu Trạch, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, người đã qua tay hắn, không người nào không nghe lời, nghĩ đến thật là nghiệm chứng lời đồn.

Nhưng cùng lúc đó, Tô Mê gặp một vấn đề nan giải.

Tuy rằng cô có thể nhẫn nại ở cùng một chỗ với một đám nam nhân nhưng thật sự không tiếp thu được việc theo chân bọn họ cùng nhau tắm rửa, tuy rằng thân trên rất giống nam nhân, nhưng mấu chốt là nửa người dưới không có cái đồ chơi kia, một khi tắm rửa sẽ bị bại lộ.

Vì thế Tô Mê tìm tìm kiếm kiếm một chỗ ẩn nấp ở sau núi, tìm được một hồ suối thiên nhiên, lập tức chuẩn bị đêm đó tắm rửa thật tốt.

Nhưng mà, lúc cô đi vào phụ cận hồ suối, xa xa liền nhìn thấy tấm lưng rộng lớn gợi cảm của nam nhân……

*xịt máu mũi*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện