Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Kỳ Vân + Mítt

~~~~~~~~~~~~~~~

Một khắc kia, Tô Mê suy nghĩ, nếu như người nọ thật sự không tới, cô sẽ nghĩ cách tự cứu lấy mình.

Dù có rơi xuống thì cùng lắm là bị hủy dung, khiến trong lòng Ôn Ngôn áy náy với cô.

Nhưng lúc cô cảm giác rõ ràng sự nóng bỏng như bị nướng chín che trời lấp đất đang đến thì một luồng khí băng hàn cực hạn bỗng nhiên xẹt qua mặt cô.

“Rầm” một tiếng, tiếng vật nặng rơi xuống làm lòng Tô Mê cứng lại, từ từ mở mắt ra, xuyên qua lớp khói dày đặc mông lung đối diện với người nọ.

Trong phút chốc, thế gian phồn hoa trở thành phông nền.

Người tới giống như bước ra từ trong bức hoạ cuộn tròn tuyệt đẹp, tay áo tím rộng rãi, bên ngoài khoác một tầng sa mỏng, ba ngàn sợi tóc như chỉ bạc, tùy ý rơi trên đầu vai rộng lớn, hắn nhè nhẹ cúi xuống, lay động nhân tâm.

Làn da trắng tuyết lộ ra, ấn đường hiện rõ ấn ký hoa sen sáu cánh, dung mạo như họa, chiến thắng tất cả nhan sắc trên thế gian, ý vị thanh lãnh lịch sự tao nhã, cao cao tại thượng, tựa như vị một thần bao trùm thương sinh, bễ nghễ chúng sinh. (tự nhiên ta nghĩ tới Đông Hoa trong phim Chẩm Thượng Thư nhỉ)

Lúc này đôi mắt chất chứa sương mù rũ xuống, lông mi phượng linh rơi xuống một tầng bóng ma, lạnh lùng liếc cô.

Phảng phất như thế gian này phàm là nơi hắn xuất hiện vạn vật hoàn toàn phai màu, tự nguyện trở thành ám sắc nhạt nhẽo phụ trợ cho hắn, chỉ có hắn ở trước mặt, mới khiến người ta không muốn dời tầm mắt.

Tô Mê gần như cứng họng nhìn hắn, bị khói đặc làm cho khóe mắt có chút ướt át.

Là hắn, cô đã chờ được hắn!

Đông Phương Lẫm lạnh lùng nhìn “Tiểu tử” trước mắt, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng hiện lên một vẻ khác thường khó hiểu.

Ngay sau đó, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nhấc lên.

Chỉ thấy thân thể nhỏ gầy của Tô Mê chậm rãi bay lên giữa không trung, cuối cùng rơi vào trong lồng ngực cô đơn lạnh nhạt của hắn.

Hắn sâu kín xoay người, cả phòng lửa cháy bay múa nhanh chóng bị khí tức lạnh lẽo quanh thân hắn áp chế trong hốt hoảng vô lực, luồng khí nóng nháy mắt trở nên ảm đạm.

Đông Phương Lẫm cứ ôm Tô Mê như vậy đi ra từ đám cháy, một bộ áo lụa tím nhanh nhẹn bay múa, lại không nhiễm chút bụi nào.

Mọi người ngoài đám cháy đều bị một màn trước mắt làm cho kinh hoảng mà si mê đến giật mình.

Phượng Lan Nhi lại càng thấy kinh diễm tham lam, khóe miệng chảy ra dịch thể trong suốt khả nghi, hận không thể dùng một giây để nuốt lấy nam nhân này.

“Ngươi dạy dỗ đệ tử môn hạ thấy chết không cứu, mắt lạnh đứng nhìn như vậy sao?”

Đông Phương Lẫm liếc Ôn Ngôn, lãnh đạm lên tiếng, nghe ra toàn ý trách cứ.

Đệ tử Dục Chu Sơn đang ở đây không khỏi từ trong kinh diễm tỉnh lại, nghĩ thầm người này là ai, dám trách cứ tiên sư của bọn họ, thật là không thể tha thứ!

Khi một đám bọn họ còn đang xù lông lên, Ôn Ngôn lại kinh ngạc lên tiếng: “Sư phụ!”

Ngay tức thì, mọi người ở đây bao gồm cả Phượng Lan Nhi và Cam Ly không khỏi ngây ngẩn cả người.

Sư phụ của tiên sư, vậy chẳng phải là người khai sáng Dục Chu tiên sơn Đông Phương Tiên Tôn —— Đông Phương Lẫm sao!

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người chiêm ngưỡng trích tiên Đông Phương Lẫm, toàn phụng hiến trên đầu gối mình, sôi nổi quỳ lạy: “Sư tôn tại thượng, chúng đệ tử bái kiến sư tôn!”

Phượng Lan Nhi cũng quỳ lạy với mọi người, trong lòng hơi kinh ngạc.

Dựa theo trong nguyên cốt truyện, nam nhân này không nên xuất hiện mới phải, lại còn ngay thời khắc mấu chốt cứu nữ chủ, việc này hoàn toàn không khoa học!

Nhưng mà nam nhân này thật đúng là cực phẩm!

Mợ nó, bị hắn nhìn một cái, nàng ta giống như ăn phải xuân dược, muốn nhào tới trước mặt hắn!

Đang miên man suy nghĩ, nàng ta bỗng nhiên phát hiện, có một ánh mắt sắc bén vô cùng lạnh lẽo chợt dừng trên người mình.

Hình như là cực phẩm nam gia!

Phượng Lan Nhi trong lòng vui vẻ, chuẩn bị dùng nụ cười đẹp nhất nhìn thẳng vào hắn.

Nhưng chưa chờ nàng ta ngẩng đầu, một luồng khí lạnh lẽo che trời lấp đất đi đến trong nháy mắt, hung hăng xuyên thấu huyết nhục của nàng ta, đâm vào bên trong các đại gân mạch và huyết mạch.

Chỉ trong phút chốc máu toàn thân hoàn toàn ngưng tụ thành tấm băng mỏng, “Ầm” một tiếng, cơ thể bị đóng băng hung hăng ngã quỵ trên mặt đất.

Lúc bấy giờ trên mặt đất có một cục đá bén nhọn, đập vỡ thái dương nàng ta, máu lập tức chảy đầy mặt.

Trong lúc mơ hồ, giọng nói mang theo lạnh lẽo cất lên: “Trục xuất nàng ta khỏi sư môn.”

Ôn Ngôn không biết Đông Phương Lẫm vì sao lại tức giận, bỗng nhiên nhớ tới sư phụ có thuật đọc tâm, có thể thăm dò suy nghĩ của người có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ.

Nghĩ thầm nhất định là do ý niệm trong lòng Phượng Lan Nhi làm sư phụ không vui.

Nhưng nói sao thì Phượng Lan Nhi cũng là đồ nhi của hắn, làm sao hắn có thể mặc kệ mà ngồi xem.

“Xin sư phụ thứ tội, có lẽ Lan Nhi chỉ là…”

“Sư tỷ luôn thích mỹ nam, dung mạo sư tôn đẹp hơn cả trích tiên, nhất định là do tỷ ấy không có cách nào khống chế bản thân mình sinh ra tà niệm với sư tôn, tóm lại là do bản tính gây ra, xin sư tôn bỏ qua cho sư tỷ một lần.”

Tô Mê phá lệ nói giúp Phượng Lan Nhi, nhưng nếu nghe cẩn thận thì cô ở trong tối trào phúng Phượng Lan Nhi trời sinh tính tình phóng đãng.

Nói giỡn, không tàn nhẫn ngược nữ nhân này trước, sao cô có thể đi được?!

Phượng Lan Nhi chưa hoàn toàn mất đi tri giác nghĩ thầm: Quả thực nữ chủ đều là thánh mẫu nữ biểu, bạch liên hoa, mèo khóc chuột giả từ bi, còn quanh co lòng vòng nói xấu nàng ta, thật là làm người ta vô cùng ghê tởm.

Ôn Ngôn nao nao, trong lòng càng nghi hoặc.

Tâm Phượng Lan Nhi luôn sạch sẽ như đoá sen trắng thanh nhã, sao có thể sinh ra tà niệm với sư phụ đây? Nhưng sau đó lại nhớ tới lúc trước Phượng Lan Nhi làm ra động tác thân mật với mình, hơn nữa Đông Phương Lẫm đã giáo huấn Phượng Lan Nhi, sự thật ngay trước mắt đã đánh một bạt tay vào mặt hắn.

Đang muốn mở miệng, tầm mắt dừng trên người Tô Mê bị Đông Phương Lẫm ôm trong lồng ngực, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lúc này "hắn" ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, nhất định là ghi hận mình ban nãy không cứu "hắn"…

Mê Nhi, vi sư nên bắt ngươi như thế nào cho phải đây?

Còn Cam Ly đã gạt bỏ tạp niệm, không cho Đông Phương Lẫm bất kì cơ hội nào nhìn trộm nội tâm hắn.

Đông Phương Lẫm rũ lông mi phượng linh, lẳng lặng liếc Tô Mê, giống như muốn nhìn trộm nội tâm cô, nhưng giây tiếp theo lại hơi nhíu mày.

Hắn vậy mà không có cách nào đọc được suy nghĩ trong nội tâm "hắn"!

Chuyện này không có khả năng, “Đứa bé trai” trước mắt rõ ràng vừa qua Trúc Cơ.

Đông Phương Lẫm lần thứ hai ngưng thần, chuyên chú nhìn cô.

Tô Mê bỗng nhiên cười khẽ, từ trong lồng ngực hắn nhảy xuống: “Sư tôn nhìn đệ tử như vậy, chẳng lẽ đã từng gặp qua đệ tử ư?”

Trên tay đột nhiên mất đi trọng lượng, trong lòng Đông Phương Lẫm cũng có chút trống trải không tên.

Hắn nhíu mày thu hồi tay, đứng khoanh tay, không trả lời mà lại nhìn về phía Ôn Ngôn: “Nàng ta và đứa bé trai này đều là đồ nhi của ngươi?”

“Vâng, sư phụ.”

Ôn Ngôn vừa dứt lời, thoáng chốc cảm nhận được một luồng khí cực lạnh lẽo chợt lan đi khắp toàn thân.

Ngay sau đó, hắn lập tức cảm giác được lực lượng Nguyên Anh của mình đang giảm xuống Kim Đan kỳ.

Ôn Ngôn kinh hãi: “Sư phụ?”

Hắn lao lực trăm cay ngàn đắng, thật vất vả mới vào được tu tiên điện phủ, hiện giờ tu vi lại bị Đông Phương Lẫm cứng rắn giáng xuống, làm sao có thể không giật mình?

Nhưng giây tiếp theo, âm thanh kinh ngạc vang lên, mọi người ở đây đều phát hiện tu vi của mình cũng giảm xuống một tầng.

Lúc này, Đông Phương Lẫm mới sâu kín mở miệng nói.

“Đều là đồng môn, những người hôm nay thấy chết mà không cứu bổn Tiên Tôn chỉ trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm thì cứ tiến vào minh ngục Cửu U, nhận hết thống khổ khi bị Minh Hỏa đốt cháy trong vòng chín ngày, đồng thời trục xuất khỏi sư môn, vĩnh viễn không được bước chân vào Dục Chu Sơn ta, chúng đệ tử nghe rõ chưa?”

Ôn Ngôn, Cam Ly và chúng đệ tử tức khắc hối hận không thôi, giọng điệu đau khổ đồng ý: “Đệ tử nguyện khắc ghi vào trong tâm!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện