Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~
Bộ dạng này của Mạc Tương không phải muốn Quân Tử Càn trút giận giúp cô ta, thì là cái gì? Có điều, cô ta cũng rất muốn biết Quân Tử Càn sẽ giúp cô ta trút giận bằng cách nào?
Tô Mê quay đầu lại, nhìn về phía Quân Tử Càn: “Anh Quân, chào buổi sáng.”
Vừa dứt lời, người đàn ông nghe tin mà đến bước nhanh đi vào đại đường, đem Tô Mê ôm chặt vào trong ngực, ngoéo cái mũi nhỏ của cô một cái: “Em cũng không thể kêu hắn là anh, theo bối phận hắn còn phải gọi em một tiếng thím nhỏ đấy, Tử Càn, còn không mau gọi người.”
Quân Tử Càn cau mày, đứng sững sờ tại chỗ, hiển nhiên không nguyện ý kêu một cô gái nhỏ hơn mình mười mấy tuổi là thím nhỏ.
Quân Mạc Thâm lạnh lùng câu môi: “Tử Càn mấy năm nay nổi tiếng, có phải là quá bành trướng rồi hay không, đến lễ nghi Quân gia cũng ném, hửm?”
“Chú nhỏ…….”
“Gọi!”
Quân Tử Càn môi mỏng mím thành một đường thẳng, đón nhận ánh mắt lãnh lệ khiếp người của Quân Mạc Thâm, thấp giọng gọi: “Thím nhỏ.”
Tô Mê mắt thấy không khí trong sân có chút ngưng trọng, đưa tay lên bóp trên lưng Quân Mạc Thâm một chút: “Đừng nghe anh ấy, em và anh ấy còn chưa có kết hôn đâu, cứ gọi em là Tô Mê như trước được rồi.”
“Chỉ cần em muốn, ngày mai chúng ta lập tức đi Cục Dân Chính.” Quân Mạc Thâm mặt đầy nghiêm túc.
“Chú nhỏ, chú không thể cưới cô ấy.” Con ngươi Quân Tử Càn đông lạnh, nhìn về phía Quân Mạc Thâm, tựa như chất vấn, tựa như tức giận bất bình.
Tô Mê thấy được rõ ràng, nghĩ thầm người có thể làm cho Quân Tử Càn tức giận bất bình xem ra chỉ có Quân Giai Kỳ.
Nhưng Quân Giai Kỳ không phải Quân Mạc Thâm…… Chẳng lẽ người Quân Giai Kỳ chân chính thích, là Quân Mạc Thâm!
Cho nên trong nguyên văn sau khi Quân Giai Kỳ rời đi, Quân Tử Càn mới đem nguyên nữ chủ trở thành thế thân của cô ấy.
A, cô ngược lại thật chờ mong một ngày nào đó gặp mặt Quân Giai Kỳ.
“Bởi vì tôi thích cô ấy, đời này không phải cô ấy thì không cưới!”
Thời điểm Tô Mê âm thầm chửi thầm, Quân Tử Càn đột nhiên thốt lên một cách hùng hồn, lúc này dọa mọi người chấn động.
Ánh mắt mọi người rất ý vị, tất cả đều dừng trên người ba người bọn họ.
Nhưng hậu tri hậu giác hiểu được dụng tâm của hắn dành cho Tô Mê, lại lạnh lùng cong môi, cười nhạt:
“Kia thật đúng là xin lỗi, tôi đời này không phải anh…… Chú nhỏ không gả.”
“Mê Mê…….” Mắt Quân Mạc Thâm mang ý cười, ánh mắt nhìn cô hết sức nhu tình.
Quân Tử Càn mặt mày trầm xuống, cư nhiên ngước mắt nhìn về phía Tô Mê, rồi lại mang theo cõi lòng đầy nhu tình cùng áy náy: “Anh biết là trước kia anh có lỗi với em, chỉ cần em không so đo hiềm khích trước đây, nguyện ý tha thứ anh, anh bảo đảm về sau bên cạnh anh chỉ có một người phụ nữ đó là em.”
“Tử Càn, lập tức thu hồi lời cậu nói, tô sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.”
“Chú nhỏ, cháu yêu cô ấy, đời này nếu không phải cô ấy thì không thể!”
Quân Mạc Thâm mặt mày phút chốc trở nên lạnh lùng, tay ôm lấy Tô Mê vô ý thức buộc chặt.
Tô Mê có chút ăn đau, thấy người đàn ông bên cạnh nổi giận, Quân Tử Càn vẫn dùng sức tìm đường chết, không khỏi hỏi lại:
“Nếu như anh yêu tôi như thế, vậy xin hỏi, sinh nhật tôi là ngày mấy tháng mấy? Quê quán của tôi ở đâu? Nhà tôi có mấy người? Món ăn tôi yêu thích nhất là món gì? Hứng thú yêu thích nhất của tôi là cái gì?”
Quân Tử Càn hiển nhiên bị Tô Mê hỏi đến nghẹn họng.
Tô Mê gợi môi, thi nhiên cười nói: “Kỹ thuật diễn của Quân ảnh đế quả thật là tinh vi tuyệt luân, vì khảo nghiệm tình cảm của tôi và Mạc Thâm đã cố ý đưa ra nan đề vì tôi đây, anh yên tâm đi, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tôi và Mạc Thâm đều sẽ không tách ra.”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Những lời này của cô chẳng những thay thế Quân Tử Càn lấp liếm lời nói dối mà còn cấp cho “Tình tay ba” hoang đường này một kết cục viên mãn.
Mọi người vốn chờ xem kịch vui, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, ai làm việc nấy.
Trận sóng gió này xem như qua đi, nhưng sau khi Quân Mạc Thâm rời đi một ngày, Quân Tử Càn giống như trúng tà, triển khai thế công theo đuổi Tô Mê mãnh liệt.
Tuy rằng bị cự tuyệt đủ kiểu, nhưng Quân Tử Càn dường như không biết mệt, trêu chọc xong liền bỏ chạy, khiến Tô Mê đau đầu lại bất đắc dĩ một trận.
Nhưng còn một người làm Tô Mê đau đầu hơn, là Điền Hiểu Du.
Đêm đó cô ấy không có đi an ủi cô gái nào thất tình cả, cũng không phải như Tô Mê lo lắng bị ai dùng quy tắc ngầm, mà là cùng người mới Lâm Phàm đóng vai anh họ của Họa Nhi ở bên nhau.
Điền Hiểu Du và Lâm Phàm là bạn học cùng lớp, lại là mối tình đầu của cô ấy, hai người nối lại tình xưa, cả ngày như keo như sơn, không thể ngăn cản.
Nhưng trong nguyên văn, sau khi nguyên nữ chủ bị Quân Tử Càn bao dưỡng lập tức cắt đứt liên hệ với Điền Hiểu Du, Tô Mê cũng không biết sau đó cô ấy trải qua những gì.
Chỉ là mơ hồ nhớ rõ sau này Lâm Phàm nổi tiếng, còn có rất nhiều lời đồn không tốt.
Còn nghe đồn cái gì, trong trí nhớ nguyên nữ chủ cũng rất mơ hồ.
Ấn tượng đầu tiên của Tô Mê đối với Lâm Phàm, cảm thấy hắn rất giống tiểu sinh Lâm Cẩm Dư
Nói trắng ra, chính là giống tiểu thụ.
Nhưng khi Điền Hiểu Du hỏi cô cảm thấy Lâm Phàm như thế nào, Tô Mê theo bản năng nói ra lời trong lòng, hai người chiến tranh lạnh một đoạn thời gian.
Cũng không biết ai ở bên trong thêm mắm thêm muối, lời nói của Điền Hiểu Du càng ngày càng khó nghe, Tô Mê nổi giận, cùng cô ấy cãi nhau vài câu vì Lâm Phàm, dưới sự giận dữ cô ấy trực tiếp dọn ra ngoài.
Vì thế một tháng quay tại nhà cũ, Tô Mê vẫn luôn cô đơn chiếc bóng.
Nhưng cô không nghĩ tới, chờ quay xong trở về Tiêu Thành, Điền Hiểu Du trực tiếp để lại phòng thuê cho cô, dọn sang ở cùng Lâm Phàm.
Tô Mê vốn chính là một kẻ ngoại lai, đơn độc một mình sinh hoạt đối với cô mà nói không sao cả.
Nhưng cô không muốn mất đi bạn thân đã từng đối tốt với nguyên nữ chủ, thế là tự mình chủ động đến xin lỗi Điền Hiểu Du, sau khi tiêu tan hiềm khích lúc trước, hai người ngẫu nhiên sẽ hẹn đi ra ngoài dạo phố.
Chỉ là mỗi lần đều sẽ thêm một Lâm Phàm……
Vì thuận tiện sinh hoạt, Tô Mê đem thù lao đóng phim lấy được cho Điền Hiểu Du sáu ngàn, bản thân thì ở trên mạng chọn một bạn nữ ở cùng.
Kết quả cùng ngày đăng tin trên mạng, buổi chiều liền có người gọi điện thoại, hẹn tốt buổi sáng ngày hôm sau xem phòng ở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mê nghe có người ấn chuông cửa, xuyên thấu qua mắt mèo trông thấy Quân Mạc Thâm một thân tây trang thẳng tắp đứng ở cửa.
Cô lập tức mở cửa phòng, lại nhìn thấy trợ lý Lục tay cầm hành lí lớn lớn bé bé.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Mê khó hiểu hỏi, sau đó kịp phản ứng: “Anh sẽ không phải là bạn cùng phòng mới của em chứ?”
Quân Mạc Thâm khóe miệng câu lấy ý cười, đầy mắt cưng chiều: “Chúc mừng em, đáp án đúng rồi, muốn khen thưởng cái gì?”
Còn chưa chờ Tô Mê trả lời, Quân Mạc Thâm đã tiến lên một bước, đem cô ấn ở trên tường, nụ hôn nhiệt tình bức thiết lập tức bao trùm.
Boss nhà mình vừa vây tường lại vừa bá đạo hôn môi, nháy mắt bạo ngược cẩu độc thân - trợ lý Lục tơi tả.
Nhớ tới buổi sáng còn có một hội nghị quan trọng, hắn chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, đánh gãy hành động của hai người: “Boss, thời gian sắp không kịp rồi.”
Xa cách hơn một tháng không gặp, Quân Mạc Thâm sao có thể dừng lại.
Sau khi trợ lý Lục đem hành lý dọn vào phòng, thấy hai người còn chưa đình chỉ, đành phải không sợ chết thúc giục một lần lại một lần.
Tô Mê vừa thẹn vừa giận đẩy hắn ra.
“Đủ rồi.”
“Không đủ, hôn cả đời cũng không đủ.” Quân Mạc Thâm thâm tình chậm rãi nói.
Tô Mê bị hắn nhìn chằm chằm đến khuôn mặt đỏ bừng, nhìn người đàn ông ngênh ngang vào nhà mình, đột nhiên phản ứng lại.
“Em chưa nói cho anh vào ở mà.”
“Nếu anh nhất định phải vào ở, em có thể làm gì anh?” Quân Mạc Thâm tiến lên một bước, lần thứ hai vây cô vào vách tường giọng nói trầm thấp hơi khàn vang lên, gợi cảm cực kỳ.
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~
Bộ dạng này của Mạc Tương không phải muốn Quân Tử Càn trút giận giúp cô ta, thì là cái gì? Có điều, cô ta cũng rất muốn biết Quân Tử Càn sẽ giúp cô ta trút giận bằng cách nào?
Tô Mê quay đầu lại, nhìn về phía Quân Tử Càn: “Anh Quân, chào buổi sáng.”
Vừa dứt lời, người đàn ông nghe tin mà đến bước nhanh đi vào đại đường, đem Tô Mê ôm chặt vào trong ngực, ngoéo cái mũi nhỏ của cô một cái: “Em cũng không thể kêu hắn là anh, theo bối phận hắn còn phải gọi em một tiếng thím nhỏ đấy, Tử Càn, còn không mau gọi người.”
Quân Tử Càn cau mày, đứng sững sờ tại chỗ, hiển nhiên không nguyện ý kêu một cô gái nhỏ hơn mình mười mấy tuổi là thím nhỏ.
Quân Mạc Thâm lạnh lùng câu môi: “Tử Càn mấy năm nay nổi tiếng, có phải là quá bành trướng rồi hay không, đến lễ nghi Quân gia cũng ném, hửm?”
“Chú nhỏ…….”
“Gọi!”
Quân Tử Càn môi mỏng mím thành một đường thẳng, đón nhận ánh mắt lãnh lệ khiếp người của Quân Mạc Thâm, thấp giọng gọi: “Thím nhỏ.”
Tô Mê mắt thấy không khí trong sân có chút ngưng trọng, đưa tay lên bóp trên lưng Quân Mạc Thâm một chút: “Đừng nghe anh ấy, em và anh ấy còn chưa có kết hôn đâu, cứ gọi em là Tô Mê như trước được rồi.”
“Chỉ cần em muốn, ngày mai chúng ta lập tức đi Cục Dân Chính.” Quân Mạc Thâm mặt đầy nghiêm túc.
“Chú nhỏ, chú không thể cưới cô ấy.” Con ngươi Quân Tử Càn đông lạnh, nhìn về phía Quân Mạc Thâm, tựa như chất vấn, tựa như tức giận bất bình.
Tô Mê thấy được rõ ràng, nghĩ thầm người có thể làm cho Quân Tử Càn tức giận bất bình xem ra chỉ có Quân Giai Kỳ.
Nhưng Quân Giai Kỳ không phải Quân Mạc Thâm…… Chẳng lẽ người Quân Giai Kỳ chân chính thích, là Quân Mạc Thâm!
Cho nên trong nguyên văn sau khi Quân Giai Kỳ rời đi, Quân Tử Càn mới đem nguyên nữ chủ trở thành thế thân của cô ấy.
A, cô ngược lại thật chờ mong một ngày nào đó gặp mặt Quân Giai Kỳ.
“Bởi vì tôi thích cô ấy, đời này không phải cô ấy thì không cưới!”
Thời điểm Tô Mê âm thầm chửi thầm, Quân Tử Càn đột nhiên thốt lên một cách hùng hồn, lúc này dọa mọi người chấn động.
Ánh mắt mọi người rất ý vị, tất cả đều dừng trên người ba người bọn họ.
Nhưng hậu tri hậu giác hiểu được dụng tâm của hắn dành cho Tô Mê, lại lạnh lùng cong môi, cười nhạt:
“Kia thật đúng là xin lỗi, tôi đời này không phải anh…… Chú nhỏ không gả.”
“Mê Mê…….” Mắt Quân Mạc Thâm mang ý cười, ánh mắt nhìn cô hết sức nhu tình.
Quân Tử Càn mặt mày trầm xuống, cư nhiên ngước mắt nhìn về phía Tô Mê, rồi lại mang theo cõi lòng đầy nhu tình cùng áy náy: “Anh biết là trước kia anh có lỗi với em, chỉ cần em không so đo hiềm khích trước đây, nguyện ý tha thứ anh, anh bảo đảm về sau bên cạnh anh chỉ có một người phụ nữ đó là em.”
“Tử Càn, lập tức thu hồi lời cậu nói, tô sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.”
“Chú nhỏ, cháu yêu cô ấy, đời này nếu không phải cô ấy thì không thể!”
Quân Mạc Thâm mặt mày phút chốc trở nên lạnh lùng, tay ôm lấy Tô Mê vô ý thức buộc chặt.
Tô Mê có chút ăn đau, thấy người đàn ông bên cạnh nổi giận, Quân Tử Càn vẫn dùng sức tìm đường chết, không khỏi hỏi lại:
“Nếu như anh yêu tôi như thế, vậy xin hỏi, sinh nhật tôi là ngày mấy tháng mấy? Quê quán của tôi ở đâu? Nhà tôi có mấy người? Món ăn tôi yêu thích nhất là món gì? Hứng thú yêu thích nhất của tôi là cái gì?”
Quân Tử Càn hiển nhiên bị Tô Mê hỏi đến nghẹn họng.
Tô Mê gợi môi, thi nhiên cười nói: “Kỹ thuật diễn của Quân ảnh đế quả thật là tinh vi tuyệt luân, vì khảo nghiệm tình cảm của tôi và Mạc Thâm đã cố ý đưa ra nan đề vì tôi đây, anh yên tâm đi, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tôi và Mạc Thâm đều sẽ không tách ra.”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Những lời này của cô chẳng những thay thế Quân Tử Càn lấp liếm lời nói dối mà còn cấp cho “Tình tay ba” hoang đường này một kết cục viên mãn.
Mọi người vốn chờ xem kịch vui, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, ai làm việc nấy.
Trận sóng gió này xem như qua đi, nhưng sau khi Quân Mạc Thâm rời đi một ngày, Quân Tử Càn giống như trúng tà, triển khai thế công theo đuổi Tô Mê mãnh liệt.
Tuy rằng bị cự tuyệt đủ kiểu, nhưng Quân Tử Càn dường như không biết mệt, trêu chọc xong liền bỏ chạy, khiến Tô Mê đau đầu lại bất đắc dĩ một trận.
Nhưng còn một người làm Tô Mê đau đầu hơn, là Điền Hiểu Du.
Đêm đó cô ấy không có đi an ủi cô gái nào thất tình cả, cũng không phải như Tô Mê lo lắng bị ai dùng quy tắc ngầm, mà là cùng người mới Lâm Phàm đóng vai anh họ của Họa Nhi ở bên nhau.
Điền Hiểu Du và Lâm Phàm là bạn học cùng lớp, lại là mối tình đầu của cô ấy, hai người nối lại tình xưa, cả ngày như keo như sơn, không thể ngăn cản.
Nhưng trong nguyên văn, sau khi nguyên nữ chủ bị Quân Tử Càn bao dưỡng lập tức cắt đứt liên hệ với Điền Hiểu Du, Tô Mê cũng không biết sau đó cô ấy trải qua những gì.
Chỉ là mơ hồ nhớ rõ sau này Lâm Phàm nổi tiếng, còn có rất nhiều lời đồn không tốt.
Còn nghe đồn cái gì, trong trí nhớ nguyên nữ chủ cũng rất mơ hồ.
Ấn tượng đầu tiên của Tô Mê đối với Lâm Phàm, cảm thấy hắn rất giống tiểu sinh Lâm Cẩm Dư
Nói trắng ra, chính là giống tiểu thụ.
Nhưng khi Điền Hiểu Du hỏi cô cảm thấy Lâm Phàm như thế nào, Tô Mê theo bản năng nói ra lời trong lòng, hai người chiến tranh lạnh một đoạn thời gian.
Cũng không biết ai ở bên trong thêm mắm thêm muối, lời nói của Điền Hiểu Du càng ngày càng khó nghe, Tô Mê nổi giận, cùng cô ấy cãi nhau vài câu vì Lâm Phàm, dưới sự giận dữ cô ấy trực tiếp dọn ra ngoài.
Vì thế một tháng quay tại nhà cũ, Tô Mê vẫn luôn cô đơn chiếc bóng.
Nhưng cô không nghĩ tới, chờ quay xong trở về Tiêu Thành, Điền Hiểu Du trực tiếp để lại phòng thuê cho cô, dọn sang ở cùng Lâm Phàm.
Tô Mê vốn chính là một kẻ ngoại lai, đơn độc một mình sinh hoạt đối với cô mà nói không sao cả.
Nhưng cô không muốn mất đi bạn thân đã từng đối tốt với nguyên nữ chủ, thế là tự mình chủ động đến xin lỗi Điền Hiểu Du, sau khi tiêu tan hiềm khích lúc trước, hai người ngẫu nhiên sẽ hẹn đi ra ngoài dạo phố.
Chỉ là mỗi lần đều sẽ thêm một Lâm Phàm……
Vì thuận tiện sinh hoạt, Tô Mê đem thù lao đóng phim lấy được cho Điền Hiểu Du sáu ngàn, bản thân thì ở trên mạng chọn một bạn nữ ở cùng.
Kết quả cùng ngày đăng tin trên mạng, buổi chiều liền có người gọi điện thoại, hẹn tốt buổi sáng ngày hôm sau xem phòng ở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mê nghe có người ấn chuông cửa, xuyên thấu qua mắt mèo trông thấy Quân Mạc Thâm một thân tây trang thẳng tắp đứng ở cửa.
Cô lập tức mở cửa phòng, lại nhìn thấy trợ lý Lục tay cầm hành lí lớn lớn bé bé.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Mê khó hiểu hỏi, sau đó kịp phản ứng: “Anh sẽ không phải là bạn cùng phòng mới của em chứ?”
Quân Mạc Thâm khóe miệng câu lấy ý cười, đầy mắt cưng chiều: “Chúc mừng em, đáp án đúng rồi, muốn khen thưởng cái gì?”
Còn chưa chờ Tô Mê trả lời, Quân Mạc Thâm đã tiến lên một bước, đem cô ấn ở trên tường, nụ hôn nhiệt tình bức thiết lập tức bao trùm.
Boss nhà mình vừa vây tường lại vừa bá đạo hôn môi, nháy mắt bạo ngược cẩu độc thân - trợ lý Lục tơi tả.
Nhớ tới buổi sáng còn có một hội nghị quan trọng, hắn chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, đánh gãy hành động của hai người: “Boss, thời gian sắp không kịp rồi.”
Xa cách hơn một tháng không gặp, Quân Mạc Thâm sao có thể dừng lại.
Sau khi trợ lý Lục đem hành lý dọn vào phòng, thấy hai người còn chưa đình chỉ, đành phải không sợ chết thúc giục một lần lại một lần.
Tô Mê vừa thẹn vừa giận đẩy hắn ra.
“Đủ rồi.”
“Không đủ, hôn cả đời cũng không đủ.” Quân Mạc Thâm thâm tình chậm rãi nói.
Tô Mê bị hắn nhìn chằm chằm đến khuôn mặt đỏ bừng, nhìn người đàn ông ngênh ngang vào nhà mình, đột nhiên phản ứng lại.
“Em chưa nói cho anh vào ở mà.”
“Nếu anh nhất định phải vào ở, em có thể làm gì anh?” Quân Mạc Thâm tiến lên một bước, lần thứ hai vây cô vào vách tường giọng nói trầm thấp hơi khàn vang lên, gợi cảm cực kỳ.
Danh sách chương