Edt: Mítt

~~~~~~

Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông trước mắt mà cô nhận định đã từng thân mật ôm qua người phụ nữ khác, Tô Mê nhịn không được tràn ngập chua xót.

Quân Mạc Thâm ngưng mi suy tư trong chớp mắt, sau đó chậm rãi cong môi, cười như không cười nhìn Tô Mê đang xúc động.

“Em rất để ý?”

Tô Mê không thích dáng vẻ này của hắn nên không nói gì.

Lần thứ hai xoay người muốn đi, lại bị Quân Mạc Thâm gắt gao ôm vào trong ngực: “Tôi không để bụng người khác thấy thế nào, tôi chỉ để ý cái nhìn của em đối với tôi, nếu tôi nói đời này của tôi chỉ có một người phụ nữ là em, em tin không?”

Cho nên, đáp án là không có.

Không thể tránh khỏi trong lòng Tô Mê mừng thầm lại vừa lòng, khóe miệng nhịn không được giơ lên độ cung duyên dáng.

Không có được đáp án, Quân Mạc Thâm từ biểu tình của Tô Mê xác nhận được cô đã tin tưởng.

Đáy mắt u ám, lộ ra ý cười nồng đậm ôn nhu.

Quân Mạc Thâm ánh mắt nhu tình đối diện với đôi mắt Tô Mê, không chớp mắt nói.

“Trước khi chưa gặp được em, tôi chưa bao giờ nghĩ tới tạm chấp nhận, càng không nghĩ sẽ nhất thời phóng túng, để đến khi gặp được em sẽ hối hận không kịp, tất cả của tôi chỉ thuộc về người kia, mà người kia, chính là em, Tô Mê.”

Tim, trong phút chốc nhảy lỡ nửa nhịp.

Âm thanh và hình ảnh xung quanh, tựa hồ toàn bộ rút đi màu sắc, dường như trong thiên địa, chỉ có hắn ôn nhu lóa mắt ở trước mặt.

Cái bây giờ cô nghe được, chỉ có tiếng tim đập bịch bịch của mình.

Quân Mạc Thâm giống như đối với trân bảo tuyệt thế, giữ khuôn mặt của cô, tinh tế vuốt ve: “Mê Mê, em nguyện ý đi cùng anh đến hết quãng đời còn lại không?”

Lúc này Tô Mê cảm thấy đáp án gì cũng không bằng hành động trực tiếp.

Vì thế cô nhón chân đồng thời đôi tay câu lấy cổ hắn, cướp lấy cánh môi mỏng nói ra lời làm cô cảm động không thôi kia, mút hôn trằn trọc thật sâu.

Kết quả, khi Quân Mạc Thâm muốn đoạt lại quyền chủ động, người nào đó đùa giỡn xong liền chạy.

Chờ hắn phản ứng lại, Tô Mê đã chạy ra sân không còn bóng dáng.

Quân Mạc Thâm sửng sốt một lát, tinh tế vuốt ve cánh môi mà cô hôn qua, thấp giọng cười.

……

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad 

[HBNmoemoe] 

Page: Ngôn Tình Everywhere

Thời điểm trở lại phòng, máy sưởi điều hòa đã tự động mở ra.

Tô Mê đối với điều hòa cười ngây ngô một hồi lâu, mới phát hiện Điền Hiểu Du cũng không ở trong phòng.

Gọi điện thoại cho Điền Hiểu Du tiếng chuông vang lên hồi lâu cũng không có người tiếp.

Lúc này đêm đã khuya, Tô Mê có chút lo lắng, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại, thẳng đến khi gần mười cuộc thì điện thoại Điền Hiểu Du mới được chuyển: “Uy, tìm mình có chuyện gì sao?”

Mặc dù cô ấy che dấu rất tốt, nhưng Tô Mê vẫn nghe ra được hơi thở của cô ấy có chút không ổn, còn có chút áp lực.

Trong lòng cô có chút bất an, ngưng mi hỏi.

“Hiện tại cậu đang ở nơi nào, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

“Nơi nào chuyện gì, được rồi, chỉ là một đồng nghiệp cùng tổ thất tình, mình ở bên cạnh cô ấy, cậu ngủ trước đi hôm nay mình không về.” Điền Hiểu Du nói xong, lập tức cắt điện thoại.

Tô Mê nắm di động, trong lòng càng thêm bất an.

Cô và Điền Hiểu Du đều là người mới, trong đoàn phim này cũng không quen biết ai.

Tô Mê lại một lần nữa gọi qua, kết quả điện thoại bị cắt đứt, lại gọi thêm một lần nữa thì giọng nói nhắc nhở tắt máy!

“Hệ thống, ngươi biết Điền Hiểu Du hiện tại ở nơi nào, ở bên cạnh ai không?”

“Xin lỗi, cô ấy không ở trong phạm vi công tác của bổn hệ thống, muốn biết mời tự đi tìm.”

Đã muộn như vậy cô còn có thể đi nơi nào tìm, cũng không thể gõ cửa từng phòng một tìm được? Tô Mê càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cô luôn cảm thấy âm thanh tiếp điện thoại của Điền Hiểu Du có chút cổ quái, một loại suy nghĩ không tốt lắm hình thành ở trong đầu...

Nửa đêm chưa ngủ.

Chờ trời sáng, Tô Mê lại gọi điện cho Điền Hiểu Du, vẫn là tắt máy.

Cô liền đi vào đại đường, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, chờ Điền Hiểu Du thân là đồ tham ăn tất nhiên sẽ đến ăn cơm.

Mạc Tương cũng đến sớm một chút, nhìn thấy Tô Mê bưng một chén cháo, vội vàng cười nói: “Tổng tài phu nhân không thể ăn thức ăn thô như vậy, ngài muốn ăn cái gì thì để phòng bếp làm riêng cho ngài.”

Chuyện tối hôm qua người trong đoàn phim đều nghe nói, hiện giờ một tiếng "Tổng tài phu nhân" này của Mạc Tương rõ ràng là đang cố ý làm khó dễ mình.

Tô Mê cũng không tức giận, bưng cháo đặt lên bàn, cười như không cười.

“Chị Mạc Tương nói đùa, tôi và Mạc Thâm còn chưa có kết hôn, chị vẫn nên giống như trước kia kêu tôi Tô Mê là được.”

Mạc Tương âm dương quái khí nói: “Vậy làm sao được, tối hôm qua mọi người đều nghe được tổng tài đại nhân thừa nhận quan hệ của các người, chúng tôi nếu không tôn kính cô một chút, phỏng chừng đến bát cơm cũng không còn.”

Tô Mê bình tĩnh nhìn cô ta một cái, lạnh lùng cong môi, thấp giọng cười lên.

“Chị Mạc Tương, nếu như bị người có tâm nghe thấy chị hồ ngôn loạn ngữ như vậy, đưa lên đầu đề của báo chí, phỏng chừng hình tượng của chị ở trong lòng fans mình sẽ suy giảm mất.”

Lúc đóng phim sẽ có phóng viên đến thăm, nếu hình tượng không tốt bị chụp được sẽ đối với cô ta có chút ảnh hưởng.

Mạc Tương nghe Tô Mê vừa nói như vậy, lập tức nhìn nhìn bốn phía.

Không nhìn thấy phóng viên, lại thấy hình bóng quen thuộc, cô ta nhướng mày cười nói: “Tôi chỉ là nói đùa một chút, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với một diễn viên nhỏ như tôi, bằng không tổng tài đại nhân biết thì tôi ở chỗ này không lăn lộn nổi nữa.”

Hai người nói chuyện tăng cao âm lượng, người đoàn phim hầu như đều đi vào đại đường dùng cơm. Nghe Mạc Tương nói xong, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tô Mê nhiều thêm vài phần ác ý.

Tô Mê cũng không để ý, chỉ là đem âm thanh đề cao vài độ, vừa lúc để mỗi người đều nghe thấy.

“Nói đùa đương nhiên có thể, chỉ là chị Mạc Tương, cơm có thể ăn bậy, nói thì không thể nói bậy, Mạc Thâm nhà tôi trước nay đều công tư phân minh, tôi là nguyên nữ chính được cư dân mạng bầu chọn, hiện giờ trở thành nữ 2, anh ấy từ nước ngoài đi công tác trở về biết được cũng không phải không có phong sát chị sao?”

Lời này vừa nói ra Mạc Tương nháy mắt nói không ra lời.

Cùng lúc đó người có mắt sắc tất cả đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, ánh mắt ý vị thâm trường dừng ở trên người Quân Tử Càn vừa mới đi xuống lầu.

“Thì ra lời đồn là sự thật, mỗi bộ diễn của cô ta đều là dựa vào Quân ảnh đế, mới được làm nữ chính.”

“Nhưng kỹ thuật diễn của người ta cũng rõ như ban ngày.”

“Đúng vậy, trong giới có những diễn viên kỹ thuật diễn tốt, nhan giá trị lại cao nhưng diễn vài bộ tác phẩm cũng không được nổi tiếng, các cô ấy vĩnh viễn chỉ là nữ 2, cô biết nguyên nhân thế nào không?”

"Cô cũng biết sao.”

“Đó là đương nhiên, các cô ấy quay những tác phẩm này, hoặc là nữ chính nổi tiếng hơn các cô ấy, hoặc các cô ấy vốn dĩ chính là nữ chính đã được chọn tốt nhưng sau đó lại bị nữ diễn viên khác chơi quy tắc ngầm đoạt mất.”

“Nhưng mà Mạc Tương này leo lên người Quân ảnh đế, cũng thật là tìm đúng người.”

“Cũng chưa chắc, nổi tiếng không được bao lâu đâu, Quân ảnh đế người ta có quy củ, nhiều nhất chỉ tiềm một người ba lần, bọn họ cũng hợp tác rất nhiều lần, ai biết người phụ nữ này lại chơi tâm cơ gì?”

“Cô không biết? Tôi cho rằng cái gì cô cũng biết chứ?”

“Cút, ăn cơm của cô đi!”

……

Tiếng nghị luận lớn bé bé truyền đến lỗ tai Mạc Tương, một khuôn mặt tinh xảo tức giận đến đỏ bừng.

Nhưng những gì bọn họ nói đều là sự thật, cô ta lại giảo biện phản bác, ngược lại càng thêm giấu đầu lòi đuôi, vì thế dậm dậm chân, nhìn về phía Quân Tử Càn đứng ở cầu thang: “Anh Quân ~~.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện