edit: lười
Lâm Nguyệt Thành là một thành thị cực kỳ phồn hoa, Thanh Sơn chung quanh san sát, ôn tuyền nổi danh trường sinh bất lão cũng ở trên núi cạnh Lâm Nguyệt thành, nghe nói chỉ cần ngâm một chút ở đó thôi liền có thể kéo dài tuổi thọ, mỗi ngày đều đếm không hết người vì muốn đến ôn tuyền mà trọ ở Lâm Nguyệt thành.
Nếu nói theo cách hiện đại, Lâm Nguyệt thành chính là thành thị cực kỳ phát triển về mặt du lịch, lượng người khổng lồ kéo đến làm kinh tế phồn hoa hưng thịnh. Ôn Noãn trong sự vây quanh của đệ tử Thiếu Lâm chậm rãi đi bộ trên phố, nàng vừa tò mò nhìn các hàng quán bên đường vừa định nghĩa về Lâm Nguyệt thành.
Một đường đi đi dừng dừng, mấy người cuối cùng cũng đến được một khách điếm mà nghe xong cái tên thì ai ai cũng biết - Duyệt Lai khách điếm.
"Ai u hoan nghênh hoan nghênh, mấy vị khách quan đây là nghỉ chân hay ở trọ ạ?" Một trung niên nam tử dáng người phúc hậu đi đến nhiệt tình đón tiếp mấy người Ôn Noãn.
"Ở trọ." Không Trầm trả lời.
"Tiện nghi nhất là phòng chữ Thiên mỗi ngày năm lượng, phòng chữ Địa mỗi ngày ba lượng, còn lại là phòng chữ Nhân mỗi ngày hai lượng, không biết mấy vị khách quan muốn ở phòng nào?" Lão bản chà xát tay cười ha hả hỏi.
"Bảy phòng, an tĩnh, ở cạnh nhau." Không Trầm móc từ trong lòng ngực ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng để lên bàn.
"Vậy là phòng chữ Thiên." Lão bản vui mừng phân phó tiểu nhị: "Mau dẫn mấy vị khách nhân này đến phòng chữ Thiên."
"Vâng vâng, các vị đại sư, cô nương, mời đi theo tiểu nhân." Tiểu nhị phủi phủi khăn lông trắng trên vai, dẫn đám người Ôn Noãn đến hậu viện: "Mấy vị chọn phòng chữ Thiên quả thật rất là sáng suốt, phòng này của chúng ta %@&&&#&&@-&&.." Tiểu nhị vừa dẫn đường vừa thao thao bất tuyệt về chỗ tốt của phòng chữ Thiên.
Xuyên qua đại điện tiến vào hậu viện, một tòa tiểu lâu tinh xảo ba tầng xuất hiện trước mặt đám người Ôn Noãn, Ôn Noãn liếc liếc nhìn thẻ bài trên cửa tiểu lâu "Thiên"...: "Thì ra phòng chữ thiên của các người là một tòa tiểu lâu riêng biệt à."
"Tất nhiên, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với các khách điếm khác." Tiểu nhị tự hào nói.
"Ai, vốn còn tưởng sẽ xuất hiện trường hợp phòng không đủ dùng, cần phải hai người một phòng, ta còn trông mong được cùng ở phòng với tiểu hòa thượng đây." Ôn Noãn giả mù sau mưa thở dài, giống như ai oán liếc nhìn Không Trầm một cái.
Tiểu nhị nhìn nhìn Ôn Noãn, lại nhìn nhìn dung nhan tuấn mỹ của Không Trầm bên cạnh, trên mặt tựa như hiểu rõ tươi cười: "Quả thực là đáng tiếc, sớm biết thì tiểu nhân đã hoàn thành tâm tư của nương ha ha ha."
Không Trầm:....
Phản ứng này của tiểu nhị làm Ôn Noãn có chút ngoài ý muốn, nàng cho rằng hắn thấy nàng đối với tiểu hòa thượng như vậy sẽ cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu nhị còn bày ra vẻ mặt đồng đạo "ta hiểu được, ta hiểu được", thế giới cổ đại phóng khoáng như vậy sao.
Lầu ba của phòng chữ Thiên không có khách nhân, bởi vậy đáp ứng được yêu cầu an tĩnh của Không Trầm, Ôn Noãn ở phòng cuối cùng của hành lang, bên cạnh chính là phòng Không Trầm, đối diện là mấy người đệ tử Thiếu Lâm còn lại, phòng bọn họ cơ hồ là lấy hình thức vây quanh phòng Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhận phòng xong liền đóng cửa lại, sau đó chạy tới phòng Không Trầm...: "Tiểu hòa thượng, ngươi đang làm gì thế?"
Bàn tay đang mở tay nải của Không Trầm dừng một chút, ngay sau đó liền tiếp tục: "Có việc?"
"Không có, ta chỉ nhàm chán thôi." Ôn Noãn tùy tay đóng cửa, sau đó giống như đang ở trong phòng mình mà đi vòng vòng xung quanh: "Giường của phòng chữ thiên vẫn rất to nha, hai ba người ngủ cũng vừa." Nàng dựa vào cột giường, cười nói với Không Trầm đang thu dọn đồ cạnh mép giường.
Tay đang gấp chăn đệm của Không Trầm vẫn không dừng, nghe Ôn Noãn nói, hắn nhấp nhấp miệng, không nói gì.
Ôn Noãn xoay người ngồi ở mép giường, cũng mặc kệ Không Trầm có phản ứng gì bổ nhào lên trên giường, trực tiếp ngăn lại chăn đệm trong tay Không Trầm nói: "Tiểu hòa thượng, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau đi."
Chăn đệm bị chặn, Không Trầm không có cách nào tiếp tục gấp, chỉ có thể dừng, hắn rũ mắt nhìn Ôn Noãn trước mặt, chậm rãi nói: "Không được."
"Có quan hệ gì đâu, ta không ngại nha ~" Ôn Noãn chống người nằm nghiêng trên giường, ngón tay thon dài trên chăn đệm màu đỏ một vòng lại một vòng vẽ, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, câu lên một độ cung mê người.
"Ta để ý." Không Trầm không chút do dự nói.
Ôn Noãn không vui làm mặt bánh bao: "Ngươi ghét bỏ ta!"
"Ừ." Không Trầm bình tĩnh gật đầu.
"Ngươi lại còn ừ!?"Ôn Noãn một tay ôm ngực, một tay run run chỉ vào Không Trầm, cực kỳ bi thương nói: "Ngươi ngươi là đồ phụ bạc, bội tình bạc nghĩa, ta thật thương tâm, thật khó thở..."
Không Trầm có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Ôn Noãn còn đang diễn kịch hăng say: "Đừng náo loạn, lên."
Vẻ bi thương trên mặt Ôn Noãn nháy mắt biến mất, nàng nhe răng cười quyết đoán cự tuyệt: "Không cần, ta không dậy nổi, tiểu hòa thượng phải ôm một cái mới dậy được." Nàng mặt dày mày dạn lăn lộn trên giường Không Trầm.
Không Trầm từ trên cao nhìn xuống Ôn Noãn đang lăn lộn như động vật nhỏ, chậm rãi mở miệng nói: "Cần ta đá ngươi xuống không?"
...."Thật là không hiểu tình thú." Ôn Noãn bĩu môi, cọ tới cọ lui xuống giường: "Ta đói bụng, muốn ăn cơm."
"Ta đã phân phó tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn." Không có Ôn Noãn quấy rối, Không Trầm thu dọn đồ đạc nhanh hơn nhiều, hắn vừa trải khăn trải giường ra vừa trả lời Ôn Noãn.
Đã phân phó? Ôn Noãn nhướng mày, đột nhiên có dự cảm không tốt.
Ai cũng biết, giới luật của Thiếu Lâm tự có rất nhiều, trong đó về mặt ẩm thực có quy định đó là không thể ăn thịt, nói cách khác, ăn cơm không thể ăn thịt, chỉ có thể ăn chay. Ôn Noãn đầu đầy hắc tuyến nhìn Không Trầm đang nghiêm túc trải giường, thanh niên này sẽ không gọi một bàn toàn đồ chay thật chứ...
Trong một ghế lô ở tầng hai, trên bàn tròn để đầy các loại đồ ăn, Ôn Noãn sống không còn gì luyến tiếc ngồi ở cạnh bàn, là một người theo chủ nghĩa ăn thịt, một bàn toàn đồ chay làm nàng hoàn toàn không muốn ăn.
"Đồ ăn lên hết rồi?" Ôn Noãn ôm một tia chờ mong cuối cùng hỏi tiểu nhị.
"Lên hết rồi, cô nương, đây là toàn bộ đồ ăn." Tiểu nhị vội vàng nói.
"...." Ôn Noãn thất vọng buông đũa xuống: "Ta không thích ăn chay, ta muốn ăn thịt."
Không Trầm gắp một miếng đậu vào trong chén, chầm chậm ăn cơm, giống như không nghe được lời Ôn Noãn nói vậy.
"Tiểu hòa thượng, ta muốn ăn thịt!" Ôn Noãn quay đầu nói với Không Trầm.
"Không gọi." Không Trầm bình tĩnh mở miệng.
"Vậy thì gọi một cái đi." Ôn Noãn mở to mắt trông mong nhìn Không Trầm.
"Không có tiền." Không Trầm trả lời.
...Ôn Nõn giận dỗi quay đầu về, môi mỏng bĩu bĩu, thủy quang ẩn hiện trong mắt, nàng cúi đầu nhỏ giọng khụt khịt, bờ vai gầy yếu run lên rất là đáng thương.
Động tác gắp đồ ăn của Không Trầm dừng lại một giây, sau đó lại khôi phục bình thường. Trải qua mấy ngày ở chung, Không Trầm đối với việc Ôn Noãn khóc cực kỳ hoài nghi, nữ nhân cả ngày nhảy nhót lung tung này sẽ khóc sao? Tám phần là lại vì đạt được mục đích mà giả vờ đi.
Mấy người đệ tử ngồi ở bàn khác cúi đầu cầm chén cơm trong tay, trong đầu lại bắt đầu công tác giao lưu tư tưởng.
Đại sư huynh lại làm nhân gia khóc.
Nói thật ta cũng muốn ăn thịt...
Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, nhân gia rơi lệ như vậy ta nhìn cũng đều đau lòng đến không được, đại sư huynh lại thờ ơ, xem ra bọn mình tu hành vẫn rất không được.
Hay là ta gọi cho nàng ấy nhé, nhìn đáng thương quá đi.
Chúng mình không có tiền hở? Không thể nào, ta nhớ rõ lúc ra cửa phòng thu chi đưa cho chúng ta không ít bạc mà.
Ôn Noãn giơ tay lau nước mắt, tiếng khóc tuy nhỏ nhưng trong nhà ăn yên tĩnh lại cực kỳ rõ ràng, nàng giống như đang cố ép lại, tiếng nức nở vang lên nghe có vẻ còn đáng thương hơn.
Động tác ăn cơm của Không Trầm lần nữa dừng lại, chỉ là lần này, hắn không khôi phục bình thường ngay. Không Trầm nhìn cây cải dầu xanh biếc trong chén một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Ngươi gọi một món đi."
"Không gọi, ta không ăn!" Ôn Noãn dùng sức lắc đầu, thanh âm vang lên rõ ràng là giọng khóc nức nở.
"Ngươi có thể gọi đồ ăn mặn." Không Trầm lại lần nữa mở miệng.
"Ta không ăn." Ôn Noãn rầu rĩ nói.
Không Trầm nhìn thoáng qua Ôn Noãn đang rầu rĩ không vui, quay đầu nói với tiểu nhị: "Lên ba món ăn mặn chiêu bài của các ngươi."
"Vâng, hai vị chờ một lát, rất nhanh đồ ăn sẽ được mang lên." Tiểu nhị liên tục gật đầu, bước nhanh ra ngoài hướng phòng bếp đi đến.
"Ngươi có gọi ta cũng không ăn!" Ôn Noãn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đầy nước mắt hung hăng trừng Không Trầm.
"Thế nào cũng được." Không Trầm lần nữa cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Ôn Noãn nói không ăn thì sẽ không ăn, nếu mà ăn thì còn không phải là tự vả mặt sao, tuy đồ ăn được mang lên thật sự là làm người lau nước miếng, nhưng Ôn Noãn vẫn dựa vào ý chí kiên cường của mình mà không ăn. Ôn Noãn một lần lại một lần tự nhủ với mình trong lòng, lần sau sẽ có càng nhiều đồ ăn ngon, công lược nam chủ mới là chuyện quan trọng!
Sau khi bữa tối kết thúc, Ôn Noãn thở phì phò trở về phòng, làm trò dùng sức dập mạnh cửa trước mặt Không Trầm.
Phanh!
Không Trầm nhìn cánh cửa bị dùng sức đóng lại một lúc, sau đó mới đẩy cửa phòng mình đi vào.
.............
Hoạt động giải trí ở cổ đại cực kỳ ít, không có chuyện cú đêm, cơ bản đều là ngủ sớm dậy sớm. Đêm khuya 12h chính là lúc con cú Ôn Noãn tỉnh táo nhất, người trong khách điếm đã lâm vào mộng đẹp, nàng bò dậy từ trên giường, chỉ mặc áo trong liền chạy ra khỏi phòng.
Động tĩnh trong phòng Ôn Noãn nháy mắt làm mấy người ở gần cảnh giác, bọn họ nhanh chóng ngồi dậy, muốn nhìn một chút xem Ôn Noãn muốn làm gì, nếu Ôn Noãn muốn chạy trốn, bọn họ có thể trong nháy mắt lao ra bắt nàng về.
Cảm giác được động tĩnh của Ôn Noãn, Không Trầm nằm ở trên giường dưỡng thần cũng cảnh giác lên, hắn xoay người ngồi dậy, lưu loát lấy cà sa treo ở bình phong bên cạnh mặc lên người. Tiếng chân ngoài cửa của Ôn Noãn dần dần rõ ràng, đến khi hơi thở của nàng xuất hiện ngoài cửa phòng mình, tiếng bước chân dường như cũng dừng lại.
Tìm hắn? Không Trầm dừng động tác, yên lặng chờ hành động tiếp theo của Ôn Noãn.
Không Trầm từ từ đi đến cửa: "Chuyện gì?" Hắn mở cửa ra liền nhìn thấy Ôn Noãn chỉ mặc áo trong đứng ở cửa vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn.
"Đói." Ôn Noãn đáng thương hề hề nói.
"Sáng mai liền có thể ăn cơm." Không Trầm nhàn nhạt nói.
"Ta đói không ngủ được." Ôn Noãn ôm bụng: "Không Trầm, ngươi nấu cơm cho ta đi."
"....."
Lâm Nguyệt Thành là một thành thị cực kỳ phồn hoa, Thanh Sơn chung quanh san sát, ôn tuyền nổi danh trường sinh bất lão cũng ở trên núi cạnh Lâm Nguyệt thành, nghe nói chỉ cần ngâm một chút ở đó thôi liền có thể kéo dài tuổi thọ, mỗi ngày đều đếm không hết người vì muốn đến ôn tuyền mà trọ ở Lâm Nguyệt thành.
Nếu nói theo cách hiện đại, Lâm Nguyệt thành chính là thành thị cực kỳ phát triển về mặt du lịch, lượng người khổng lồ kéo đến làm kinh tế phồn hoa hưng thịnh. Ôn Noãn trong sự vây quanh của đệ tử Thiếu Lâm chậm rãi đi bộ trên phố, nàng vừa tò mò nhìn các hàng quán bên đường vừa định nghĩa về Lâm Nguyệt thành.
Một đường đi đi dừng dừng, mấy người cuối cùng cũng đến được một khách điếm mà nghe xong cái tên thì ai ai cũng biết - Duyệt Lai khách điếm.
"Ai u hoan nghênh hoan nghênh, mấy vị khách quan đây là nghỉ chân hay ở trọ ạ?" Một trung niên nam tử dáng người phúc hậu đi đến nhiệt tình đón tiếp mấy người Ôn Noãn.
"Ở trọ." Không Trầm trả lời.
"Tiện nghi nhất là phòng chữ Thiên mỗi ngày năm lượng, phòng chữ Địa mỗi ngày ba lượng, còn lại là phòng chữ Nhân mỗi ngày hai lượng, không biết mấy vị khách quan muốn ở phòng nào?" Lão bản chà xát tay cười ha hả hỏi.
"Bảy phòng, an tĩnh, ở cạnh nhau." Không Trầm móc từ trong lòng ngực ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng để lên bàn.
"Vậy là phòng chữ Thiên." Lão bản vui mừng phân phó tiểu nhị: "Mau dẫn mấy vị khách nhân này đến phòng chữ Thiên."
"Vâng vâng, các vị đại sư, cô nương, mời đi theo tiểu nhân." Tiểu nhị phủi phủi khăn lông trắng trên vai, dẫn đám người Ôn Noãn đến hậu viện: "Mấy vị chọn phòng chữ Thiên quả thật rất là sáng suốt, phòng này của chúng ta %@&&&#&&@-&&.." Tiểu nhị vừa dẫn đường vừa thao thao bất tuyệt về chỗ tốt của phòng chữ Thiên.
Xuyên qua đại điện tiến vào hậu viện, một tòa tiểu lâu tinh xảo ba tầng xuất hiện trước mặt đám người Ôn Noãn, Ôn Noãn liếc liếc nhìn thẻ bài trên cửa tiểu lâu "Thiên"...: "Thì ra phòng chữ thiên của các người là một tòa tiểu lâu riêng biệt à."
"Tất nhiên, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với các khách điếm khác." Tiểu nhị tự hào nói.
"Ai, vốn còn tưởng sẽ xuất hiện trường hợp phòng không đủ dùng, cần phải hai người một phòng, ta còn trông mong được cùng ở phòng với tiểu hòa thượng đây." Ôn Noãn giả mù sau mưa thở dài, giống như ai oán liếc nhìn Không Trầm một cái.
Tiểu nhị nhìn nhìn Ôn Noãn, lại nhìn nhìn dung nhan tuấn mỹ của Không Trầm bên cạnh, trên mặt tựa như hiểu rõ tươi cười: "Quả thực là đáng tiếc, sớm biết thì tiểu nhân đã hoàn thành tâm tư của nương ha ha ha."
Không Trầm:....
Phản ứng này của tiểu nhị làm Ôn Noãn có chút ngoài ý muốn, nàng cho rằng hắn thấy nàng đối với tiểu hòa thượng như vậy sẽ cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu nhị còn bày ra vẻ mặt đồng đạo "ta hiểu được, ta hiểu được", thế giới cổ đại phóng khoáng như vậy sao.
Lầu ba của phòng chữ Thiên không có khách nhân, bởi vậy đáp ứng được yêu cầu an tĩnh của Không Trầm, Ôn Noãn ở phòng cuối cùng của hành lang, bên cạnh chính là phòng Không Trầm, đối diện là mấy người đệ tử Thiếu Lâm còn lại, phòng bọn họ cơ hồ là lấy hình thức vây quanh phòng Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhận phòng xong liền đóng cửa lại, sau đó chạy tới phòng Không Trầm...: "Tiểu hòa thượng, ngươi đang làm gì thế?"
Bàn tay đang mở tay nải của Không Trầm dừng một chút, ngay sau đó liền tiếp tục: "Có việc?"
"Không có, ta chỉ nhàm chán thôi." Ôn Noãn tùy tay đóng cửa, sau đó giống như đang ở trong phòng mình mà đi vòng vòng xung quanh: "Giường của phòng chữ thiên vẫn rất to nha, hai ba người ngủ cũng vừa." Nàng dựa vào cột giường, cười nói với Không Trầm đang thu dọn đồ cạnh mép giường.
Tay đang gấp chăn đệm của Không Trầm vẫn không dừng, nghe Ôn Noãn nói, hắn nhấp nhấp miệng, không nói gì.
Ôn Noãn xoay người ngồi ở mép giường, cũng mặc kệ Không Trầm có phản ứng gì bổ nhào lên trên giường, trực tiếp ngăn lại chăn đệm trong tay Không Trầm nói: "Tiểu hòa thượng, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau đi."
Chăn đệm bị chặn, Không Trầm không có cách nào tiếp tục gấp, chỉ có thể dừng, hắn rũ mắt nhìn Ôn Noãn trước mặt, chậm rãi nói: "Không được."
"Có quan hệ gì đâu, ta không ngại nha ~" Ôn Noãn chống người nằm nghiêng trên giường, ngón tay thon dài trên chăn đệm màu đỏ một vòng lại một vòng vẽ, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, câu lên một độ cung mê người.
"Ta để ý." Không Trầm không chút do dự nói.
Ôn Noãn không vui làm mặt bánh bao: "Ngươi ghét bỏ ta!"
"Ừ." Không Trầm bình tĩnh gật đầu.
"Ngươi lại còn ừ!?"Ôn Noãn một tay ôm ngực, một tay run run chỉ vào Không Trầm, cực kỳ bi thương nói: "Ngươi ngươi là đồ phụ bạc, bội tình bạc nghĩa, ta thật thương tâm, thật khó thở..."
Không Trầm có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Ôn Noãn còn đang diễn kịch hăng say: "Đừng náo loạn, lên."
Vẻ bi thương trên mặt Ôn Noãn nháy mắt biến mất, nàng nhe răng cười quyết đoán cự tuyệt: "Không cần, ta không dậy nổi, tiểu hòa thượng phải ôm một cái mới dậy được." Nàng mặt dày mày dạn lăn lộn trên giường Không Trầm.
Không Trầm từ trên cao nhìn xuống Ôn Noãn đang lăn lộn như động vật nhỏ, chậm rãi mở miệng nói: "Cần ta đá ngươi xuống không?"
...."Thật là không hiểu tình thú." Ôn Noãn bĩu môi, cọ tới cọ lui xuống giường: "Ta đói bụng, muốn ăn cơm."
"Ta đã phân phó tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn." Không có Ôn Noãn quấy rối, Không Trầm thu dọn đồ đạc nhanh hơn nhiều, hắn vừa trải khăn trải giường ra vừa trả lời Ôn Noãn.
Đã phân phó? Ôn Noãn nhướng mày, đột nhiên có dự cảm không tốt.
Ai cũng biết, giới luật của Thiếu Lâm tự có rất nhiều, trong đó về mặt ẩm thực có quy định đó là không thể ăn thịt, nói cách khác, ăn cơm không thể ăn thịt, chỉ có thể ăn chay. Ôn Noãn đầu đầy hắc tuyến nhìn Không Trầm đang nghiêm túc trải giường, thanh niên này sẽ không gọi một bàn toàn đồ chay thật chứ...
Trong một ghế lô ở tầng hai, trên bàn tròn để đầy các loại đồ ăn, Ôn Noãn sống không còn gì luyến tiếc ngồi ở cạnh bàn, là một người theo chủ nghĩa ăn thịt, một bàn toàn đồ chay làm nàng hoàn toàn không muốn ăn.
"Đồ ăn lên hết rồi?" Ôn Noãn ôm một tia chờ mong cuối cùng hỏi tiểu nhị.
"Lên hết rồi, cô nương, đây là toàn bộ đồ ăn." Tiểu nhị vội vàng nói.
"...." Ôn Noãn thất vọng buông đũa xuống: "Ta không thích ăn chay, ta muốn ăn thịt."
Không Trầm gắp một miếng đậu vào trong chén, chầm chậm ăn cơm, giống như không nghe được lời Ôn Noãn nói vậy.
"Tiểu hòa thượng, ta muốn ăn thịt!" Ôn Noãn quay đầu nói với Không Trầm.
"Không gọi." Không Trầm bình tĩnh mở miệng.
"Vậy thì gọi một cái đi." Ôn Noãn mở to mắt trông mong nhìn Không Trầm.
"Không có tiền." Không Trầm trả lời.
...Ôn Nõn giận dỗi quay đầu về, môi mỏng bĩu bĩu, thủy quang ẩn hiện trong mắt, nàng cúi đầu nhỏ giọng khụt khịt, bờ vai gầy yếu run lên rất là đáng thương.
Động tác gắp đồ ăn của Không Trầm dừng lại một giây, sau đó lại khôi phục bình thường. Trải qua mấy ngày ở chung, Không Trầm đối với việc Ôn Noãn khóc cực kỳ hoài nghi, nữ nhân cả ngày nhảy nhót lung tung này sẽ khóc sao? Tám phần là lại vì đạt được mục đích mà giả vờ đi.
Mấy người đệ tử ngồi ở bàn khác cúi đầu cầm chén cơm trong tay, trong đầu lại bắt đầu công tác giao lưu tư tưởng.
Đại sư huynh lại làm nhân gia khóc.
Nói thật ta cũng muốn ăn thịt...
Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, nhân gia rơi lệ như vậy ta nhìn cũng đều đau lòng đến không được, đại sư huynh lại thờ ơ, xem ra bọn mình tu hành vẫn rất không được.
Hay là ta gọi cho nàng ấy nhé, nhìn đáng thương quá đi.
Chúng mình không có tiền hở? Không thể nào, ta nhớ rõ lúc ra cửa phòng thu chi đưa cho chúng ta không ít bạc mà.
Ôn Noãn giơ tay lau nước mắt, tiếng khóc tuy nhỏ nhưng trong nhà ăn yên tĩnh lại cực kỳ rõ ràng, nàng giống như đang cố ép lại, tiếng nức nở vang lên nghe có vẻ còn đáng thương hơn.
Động tác ăn cơm của Không Trầm lần nữa dừng lại, chỉ là lần này, hắn không khôi phục bình thường ngay. Không Trầm nhìn cây cải dầu xanh biếc trong chén một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Ngươi gọi một món đi."
"Không gọi, ta không ăn!" Ôn Noãn dùng sức lắc đầu, thanh âm vang lên rõ ràng là giọng khóc nức nở.
"Ngươi có thể gọi đồ ăn mặn." Không Trầm lại lần nữa mở miệng.
"Ta không ăn." Ôn Noãn rầu rĩ nói.
Không Trầm nhìn thoáng qua Ôn Noãn đang rầu rĩ không vui, quay đầu nói với tiểu nhị: "Lên ba món ăn mặn chiêu bài của các ngươi."
"Vâng, hai vị chờ một lát, rất nhanh đồ ăn sẽ được mang lên." Tiểu nhị liên tục gật đầu, bước nhanh ra ngoài hướng phòng bếp đi đến.
"Ngươi có gọi ta cũng không ăn!" Ôn Noãn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đầy nước mắt hung hăng trừng Không Trầm.
"Thế nào cũng được." Không Trầm lần nữa cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Ôn Noãn nói không ăn thì sẽ không ăn, nếu mà ăn thì còn không phải là tự vả mặt sao, tuy đồ ăn được mang lên thật sự là làm người lau nước miếng, nhưng Ôn Noãn vẫn dựa vào ý chí kiên cường của mình mà không ăn. Ôn Noãn một lần lại một lần tự nhủ với mình trong lòng, lần sau sẽ có càng nhiều đồ ăn ngon, công lược nam chủ mới là chuyện quan trọng!
Sau khi bữa tối kết thúc, Ôn Noãn thở phì phò trở về phòng, làm trò dùng sức dập mạnh cửa trước mặt Không Trầm.
Phanh!
Không Trầm nhìn cánh cửa bị dùng sức đóng lại một lúc, sau đó mới đẩy cửa phòng mình đi vào.
.............
Hoạt động giải trí ở cổ đại cực kỳ ít, không có chuyện cú đêm, cơ bản đều là ngủ sớm dậy sớm. Đêm khuya 12h chính là lúc con cú Ôn Noãn tỉnh táo nhất, người trong khách điếm đã lâm vào mộng đẹp, nàng bò dậy từ trên giường, chỉ mặc áo trong liền chạy ra khỏi phòng.
Động tĩnh trong phòng Ôn Noãn nháy mắt làm mấy người ở gần cảnh giác, bọn họ nhanh chóng ngồi dậy, muốn nhìn một chút xem Ôn Noãn muốn làm gì, nếu Ôn Noãn muốn chạy trốn, bọn họ có thể trong nháy mắt lao ra bắt nàng về.
Cảm giác được động tĩnh của Ôn Noãn, Không Trầm nằm ở trên giường dưỡng thần cũng cảnh giác lên, hắn xoay người ngồi dậy, lưu loát lấy cà sa treo ở bình phong bên cạnh mặc lên người. Tiếng chân ngoài cửa của Ôn Noãn dần dần rõ ràng, đến khi hơi thở của nàng xuất hiện ngoài cửa phòng mình, tiếng bước chân dường như cũng dừng lại.
Tìm hắn? Không Trầm dừng động tác, yên lặng chờ hành động tiếp theo của Ôn Noãn.
Không Trầm từ từ đi đến cửa: "Chuyện gì?" Hắn mở cửa ra liền nhìn thấy Ôn Noãn chỉ mặc áo trong đứng ở cửa vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn.
"Đói." Ôn Noãn đáng thương hề hề nói.
"Sáng mai liền có thể ăn cơm." Không Trầm nhàn nhạt nói.
"Ta đói không ngủ được." Ôn Noãn ôm bụng: "Không Trầm, ngươi nấu cơm cho ta đi."
"....."
Danh sách chương