edit: lười

Ngón tay quấn lọn tóc trước ngực, Ôn Noãn mỉm cười yêu kiều mở miệng nói: "Câu hỏi của ta là, nếu ta phi lễ chàng thì chàng có đánh ta không?"

Đánh nàng? Không Trầm nhìn người con gái áo đỏ đang cười duyên dáng trước mặt sững sờ, nói thật, kể cả vừa nãy Ôn Noãn có đánh lén hắn thì hắn cũng chỉ lui về sau, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn ra tay với nàng.

"Nha~" Ôn Noãn mặt mày hớn hở đến gần Không Trầm: "Ta biết ngay tiểu hòa thượng sẽ luyến tiếc ta mà." Nàng nháy mắt trái, môi đỏ hơi chu, tặng hắn một nụ hôn gió: "Chụt!"

Âm thanh giống với nụ hôn vừa nãy lại vang lên lần nữa trong gian phòng chất củi yên tĩnh, Không Trầm đột nhiên xoay lưng về phía Ôn Noãn: "Không có lần sau!" Giọng nói hắn có chút dồn dập, vung tay áo nhanh chóng rời khỏi phòng chất củi.

Thanh âm xiềng xích leng keng vang lên ngoài cửa, chỉ chốc lát, ánh sáng mặt trời liền bị cửa ngoài chặn lại. Ôn Noãn đi đến một chỗ âm u trong góc phòng thay quần áo. Quần áo cổ đại có chút phức tạp, yếm, áo trong, nội sấn, áo ngoài, ngoại sa một tầng lại một tầng, mỗi cái thắt nút lại không giống nhau, phải mất một lúc Ôn Noãn mới mặc xong.

Ôn Noãn vừa mới mặc xong quần áo không bao lâu thì bên ngoài cửa liền vang lên tiếng người: "Yêu nữ kia, ngươi mặc quần áo xong chưa!" Giọng nói này Ôn Noãn vẫn còn nhớ rõ, là tiểu sư muội kia của Liễu Tĩnh Hàm, tên Liễu Tương Tương.

"Xong rồi."Liễu Tĩnh Hàm chuẩn bị rất đầy đủ, quần áo, vớ, giày, ngay cả búi tóc cũng có, Ôn Noãn vừa búi tóc thành cái bánh quai chèo vừa trả lời.

Nghe Ôn Noãn đáp lại, Liễu Tương Tương cầm chìa khóa mở cửa: "Hừ, lúc trước ầm ỹ như vậy, cuối cùng còn không phải là vẫn phải mặc sao." Hai tay nàng ôm ngực, cười lạnh nói với Ôn Noãn.

"Quần áo của Nga Mi các ngươi thật khó coi." Ôn Noãn ghét bỏ bĩu môi.

"Ngươi mới khó coi!" Liễu Tương Tương thở phì phò phản bác.

Liễu Tương Tương này so với Liễu Tĩnh Hàm thì đơn thuần hơn nhiều, tuy rằng nhắc đến cái gì cũng phát hỏa có chút đáng ghét, nhưng so với Liễu Tĩnh Hàm ngoại trừ việc liên quan đến Không Trầm thì việc gì cũng một bộ ôn ôn nhu nhu, dễ đối phó hơn nhiều.

"Ta hơi hối hận đổi bộ quần áo này, bây giờ cởi ra còn kịp không?" Ôn Noãn cười hỏi.

"Ít nói vô nghĩa! Đi mau!" Liễu Tĩnh Hàm đẩy Ôn Noãn đi.

Thiếu lâm đệ tử thấy hai người đi ra liền vây lấy chặt chẽ, phòng ngừa Ôn Noãn lợi dụng sơ hở chạy trốn.

Dân trạch không lớn, bởi vậy phòng chất củi cách nhà chính không xa, chỉ chốc lát đệ tử Thiếu Lâm liền dẫn hai người vào sảnh ngoài. Lúc này trong phòng ngồi đầy các loại danh sĩ chính phái, có một nhóm người Ôn Noãn chưa từng nhìn thấy, đại khái là ngày đi bắt nàng không đi theo mà lưu lại ở đây. Thấy Ôn Noãn bị áp giải tiến vào, mọi người nhao nhao phóng tới ánh mắt nóng rực, đây chính là Ma giáo giáo chủ, không nghĩ tới lại là một nữ nhân xinh đẹp đến vậy, làm bọn họ còn tưởng tên giáo chủ vẫn làm xằng làm bậy là một bà lão già nua cơ chứ.

Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này lại là một mỹ nhân tâm như rắn rết, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ.

Lưu Trường Thanh đánh giá toàn thân trên dưới Ôn Noãn, lụa trắng váy phấn xinh đẹp, mái tóc đen dài bị buộc thành cái bánh quai chèo, dải tơ lụa phấn bạch sắc rủ xuống được buộc thành nơ bướm, thoạt nhìn Ma giáo yêu nữ bây giờ không khác gì một nữ tử vô hại bình thường.

Như vậy cũng thuận tiện, toàn bộ hành trình của bọn họ cần phải điệu thấp, quá mức thu hút người khác ngược lại lại dẫn đến phiền phức không đáng có. Lưu Trường Thanh nghĩ trong lòng.

"Một đường áp giải yêu nữ nguy hiểm trùng trùng, Thánh tăng, ngài phải cẩn thận." Lưu Trường Thanh lời nói thầm thía.

"Được." Không Trầm lên tiếng, sau đó cầm lấy tay nải cáo từ với mọi người: "Không Trầm khởi hành."

"Thuận buồm xuôi gió." Mọi người sôi nổi đứng dậy chắp tay đưa tiễn.

"Thánh tăng, ngài nhất định phải cẩn thận." Liễu Tĩnh Hàm do dự một lúc, hai tiểu nhân trong lòng đánh nhau nửa ngày, cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí: "Tính mạng của mình mới là quan trọng nhất, vào lúc nguy cấp không cần bảo hộ nàng." Nàng ta ý vị thâm thường liến nhìn Ôn Noãn.

Không chú ý tới ánh mắt Liễu Tĩnh Hàm, mọi người chỉ nghĩ nàng đang dặn dò Thánh tăng không cần quên mình vì người, bảo vệ bản thân quan trọng hơn, nghe lời nàng nói, mọi người cũng sôi nổi gật đầu phụ họa.

"...Ừ" Không Trầm nghe ra thâm ý trong lời nói của Liễu Tĩnh Hàm, hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái.

Ôn Nõan bị năm đệ tử Thiếu Lâm vây quanh, mà Không Trầm lại đi ở phía trước, lúc bọn họ sắp ra khỏi dân trạch, Ôn Noãn quay đầu lại nhìn đám người như đang tiễn đưa hiệp sĩ ở đằng sau hỏi: "Chỉ có mấy người chúng ta sao? Những người kia không lên đường à?"

Kế hoạch thế thân này tất nhiên bọn họ sẽ không nói cho Ôn Noãn biết, lỡ như nàng nói cho đám nghiệt dư Ma giáo kia biết, vậy chẳng phải kế hoạch của bọn họ liền hỏng bét sao.

"Đường hồi kinh của các đại môn phái không giống, không cùng đường." Có một đệ tử Thiếu Lâm dưới ánh mắt ý bảo của Không Trầm mở miệng nói.

"Ồ, vậy chúng ta hồi kinh như thế nào? Cưỡi ngựa? Hay là ngồi xe?" Ôn Noãn tò mò hỏi.

_________________________

Phương thức đi diệt Ma giáo của các đại môn phái không giống nhau, ngựa, thuyền, xe ngựa, lừa, kiệu... đủ kiểu hoa hòe lòe loẹt. Trong đó phương thức nguyên thủy nhất là đi bộ, thực bất hạnh, phương thực này lại là của đám người Ôn Noãn.

"Là ta nhớ nhầm sao, ta nhớ là Tướng Quốc tự rất có tiền mà." Ôn Noãn gian nan đi bộ trên con đường lồi lõm đầy đất cát, khoái mã cùng xe ngựa thỉnh thoảng lại chạy như bay qua kéo theo cả một đám bụi lớn, sặc đến người ta không thể không như bị suyễn.

Không Trầm mặt không đổi sắc đi xuyên qua đám khói bụi, đối với lời nói của Ôn Noãn hoàn toàn không quan tâm, đến cả một ánh mắt cũng không thèm cho. Đám đệ tử Thiếu Lâm xung quanh thấy Đại sư huynh không mở miệng cũng tự giác ngậm chặt miệng không nói một lời, trong lúc nhất thời, không khí của cái đội ngũ này liền nặng nề đến kỳ cục.

"Tại sao lại không có xe ngựa? cưỡi ngựa cũng có thể mà." Ôn Noãn hơi dậm chân, mày đẹp nhẹ chau lại. Nhìn thái dương trên bầu trời có thể thấy bây giờ là giữa trưa, độ ấm xung quanh cũng dần dần lên cao, từ lúc rời dân trạch đến bây giờ một ngụm nước nàng cũng chưa được uống, một giây đồng hồ cũng không được nghỉ ngơi, thân thể có khỏe mạnh đến mấy bây giờ cũng phải mệt mỏi.

Mấy người Không Trầm đều là những người đều trải qua huấn luyện khắc nghiệt của Thiếu Lâm, thể chất của bọn họ còn tốt hơn những người khác trăm ngàn lần, hơn nữa trong cơ thể còn có nội lực tuần hoàn, chút đường nhỏ này so với bọn họ quả thật chỉ như ăn sáng. Mấy người đến bây giờ vẫn là một bước một bước vững vàng, trên mặt bình tĩnh không hề có mỏi mệt.

"Có thể nghỉ một chút không?" Ôn Noãn lại lần nữa mở miệng hỏi.

Mọi người vẫn như cũ trầm mặc đi phía trước, không ai có ý định trả lời Ôn Noãn.

"Ta không đi nữa!" Ôn Noãn không vui bĩu môi, động tác dưới chân đột nhiên ngừng lại, ngồi xổm trên mặt đất, chết sống cũng không chịu nhúc nhích.

Năm người vây quanh Ôn Noãn cũng dừng chân theo, bọn họ nhìn Ôn Noãn ngồi xổm bất động trên mặt đất, có chút không biết làm gì hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ chỉ có thể đem ánh mắt đặt lên người Đại sư huynh.

Không Trầm nhắm mắt lại, xoay người nhìn về phía Ôn Noãn đang ở giữa vòng vây: "Lên." Hắn nhàn nhạt mở miệng.

"Không dậy nổi." Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn Không Trầm: "Ta mệt mỏi, đi không được."

"Phía trước có thành trấn." Không Trầm nói, từ lúc bọn họ khởi hành muốn đến Lâm Nguyệt thành gần nhất thì cần một ngày đường, bọn họ nhanh chóng lên đường, đến buổi tối trước khi cửa thành đóng lại thì có thể tìm được khách điếm, nếu bọn họ chậm trễ vậy thì đêm nay liền phải ngủ bên ngoài.

"Dù sao ta cũng là một bước cũng không đi nổi." Ôn Noãn vân vê nắm tóc bánh quai chèo, đột nhiên, nàng nhướng mày cười khẽ: "Nếu không thì tiểu hòa thượng cõng ta có được không ~"

Không Trầm yên lặng nhìn Ôn Noãn trầm mặc không nói...

Thấy Không Trầm không có phản ứng, Ôn Noãn tiếp tục cười nói: "Không thì ngươi ôm ta cũng được nha, ta sẽ không để ý ~ "

Không Trầm bình đạm dời mắt, đi đến bên người Ôn Noãn, hai ngón tay đột nhiên nắm cổ áo nàng, xách nàng lên như xách mèo vậy.

"Này này này, ta bảo là không ngại ngươi ôm ta nhưng không nói là không ngại ngươi xách ta đâu!" Ôn Noãn vùng vẫy tay chân, vội vàng mở miệng kêu lên.

"Đuổi kịp." Không Trầm không để ý Ôn Noãn, hắn quay đầu nói với vài vị sư đệ.

"Vâng, Đại sư huynh." Mấy đệ tử trao đổi ánh mắt với nhau, mặt ngoài lại nghiêm trang đáp.

Không Trầm không để ý ánh mắt của mấy vị sư đệ, hắn giơ tay ném Ôn Noãn về phía trước, đề nội lực, thi triển khinh công bay về phía trước.

"A a a a a!" Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy cả người chợt nhẹ bẫng, giây tiếp theo liền thấy bản thân đang bay trên không trung, mắt thấy chính mình sắp phải dập mông xuống đất liền kinh sợ hét to.

Không Trầm một chân điểm nhẹ, thân mình tựa như chim yến nhẹ nhàng bay lên, vào lúc Ôn Noãn sắp phải tiếp xúc với mặt đất liền xuất hiện bên người nàng, lại lần nữa nắm cổ áo, ném nàng về phía xa.

"Cứu mạng aaaaa!" Ôn Noãn bụm mặt kêu to.

Thiếu Lâm đệ tử thi triển đi theo phía sau Không Trầm sôi nổi che miệng cười trộm, bọn họ không ngờ tới đại sư huynh lại nghĩ tới biện pháp như vậy, không hổ là đại sư huynh, thật tuyệt.

"Ngươi ngươi ngươi..." Ôn Noãn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dưới chân phiêu phiêu, chỉ có thể đỡ tường thành mới đứng vững được: "Không Trầm, ngươi đáng ghét!"

Không Trầm nhàn nhạt liếc nhìn Ôn Noãn một cái, không mở miệng.

"Ta chóng mặt." Sắc mặt Ôn Noãn có chút tái nhợt, nàng không dấu vết nhìn Không Trầm, tay chống vách tường, quay người đi về phía hắn.

Không Trầm nhìn Ôn Noãn không cách nào đi được, mày nhẹ nhàng nhăn lại, duỗi tay đỡ nàng.

"Ta biết tiểu hòa thượng sẽ không mặc kệ ta mà." Ôn Noãn nhéo nhéo bánh quai chèo, dùng đuôi tóc quét quét lên mặt hắn mấy cái.

Không Trầm nhìn vẻ mặt Ôn Noãn, nào có bộ dáng hoa mắt chóng mặt như vừa nãy, ý thức được mình bị lừa liền giơ tay định đẩy bả vai nàng ra.

"Ta thật sự có hơi chóng mặt, cho ta dựa một lúc đi ~ " Ôn Noãn nhanh chóng giơ tay ôm cổ Không Trầm.

"Buông ra." Không Trầm cầm cánh tay Ôn Noãn kéo ra.

"Không buông." Ôn Noãn ngẩng đầu lên từ trong ngực Không Trầm, mặt mày mỉm cười nói.

"Buông ra, lập tức." Vẻ mặt Không Trầm có chút nghiêm túc.

"Cứ không bỏ đấy, ngươi đánh ta đi ~" Ôn Noãn nhướng mày.

Không Trầm nâng tay, sau một lúc lâu vẫn là buông xuống, hắn quay đầu không nhìn ánh mắt Ôn Noãn, mở miệng: "Khỏe thì buông ra."

"Ai ~ Dựa vào tiểu hòa thượng ta mãi mãi đều cảm thấy không khỏe thì làm sao bây giờ?" Ôn Noãn chơi xấu vọ cọ ngực Không Trầm.

Không Trầm đột nhiên giơ tay kéo tay Ôn Noãn xuống, đẩy nàng ra rồi đi về phía cửa thành.

"Hử?" Ôn Noãn nghi hoặc chớp chớp mắt.

_____________

Đột nhiên nhớ ra: Không Trầm là tiểu hòa thượng thì không biết bị thần kinh kiểu gì -.-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện