Vân Quỳ ôm lòng phải chết, thê thê thảm thảm đợi đến ngày thứ bảy.
Nàng hỏi người quen ở thiện phòng xin rượu uống, chỉ mong trước khi c.h.ế.t sẽ không quá đau đớn.
Người làm bếp thấy trạng thái của nàng không ổn, sợ uống rượu sẽ làm nhỡ việc, đặc biệt nàng còn là người thị tẩm nên tốt bụng làm cho nàng một bát chè trôi nước có chút rượu để đỡ thèm.
Mấy ngày nay Vân Quỳ đều không có khẩu vị, bụng sớm đã trống rỗng, nàng ăn đến tận đáy bát, thế là hơi say một chút.
Sau khi say rượu, người ta thường không làm gì ngoài khoác lác, làm càn, hồi tưởng quá khứ. Đáng tiếc bên cạnh không có ai nghe nàng khoác lác, nàng chỉ có thể vừa khóc, vừa hồi tưởng lại cuộc đời số khổ của mình.
Những năm tháng còn bé sống nhờ nhà cậu, không cha không mẹ, không người thân yêu thương, nàng bị hàng xóm bạn bè bắt nạt sỉ nhục, cười nhạo mẹ nàng không giữ đạo làm vợ, cha bỏ rơi vợ con.
Sau này biết mợ muốn gả nàng cho một lão viên ngoại hơn năm mươi tuổi, nàng lại liều mạng trốn khỏi nhà. Lúc khốn khó nhất, ngay cả ăn mày ngoài đường cũng không bằng.
Rồi sau này vào cung, tưởng rằng ít nhất có thể ăn no mặc ấm, lại bị một lão thái giám lưng còng thèm muốn nhan sắc của nàng nhỏ dãi, muốn nạp nàng làm đối thực (*). Nếu không phải Bích Trâm cô cô đi ngang qua cứu nàng, chỉ sợ lần đó nàng không thoát được.
(*) Đối thực: Dùng để chỉ mối quan hệ “tình cảm” hoặc “bạn đời” giữa những người cùng cảnh ngộ không thể có hôn nhân thông thường, cụ thể là giữa cung nữ với cung nữ hoặc cung nữ với thái giám.
Sau này vào Thượng Thiện Giám, cuộc sống mới bắt đầu tốt hơn.
Quá khứ dù khổ dù mệt, nàng đều có thể nghiến răng chịu đựng, chỉ cần sống là có hy vọng xuất cung, gả cho một người đàn ông tử tế, đời này sẽ không cần phải ăn nhờ ở đậu, long đong lận đận, khúm núm cúi đầu.
Nhưng từ khi vào Đông Cung, tất cả đều thay đổi.
Nàng vô số lần nếm trải nỗi sợ hãi đi trên lưỡi dao, tận mắt nhìn thấy người sống sờ sờ c.h.ế.t trước mặt mình. Kẻ trên cao coi mạng người như cỏ rác, trong mắt họ nàng chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé, bị ép buộc cuốn vào vòng xoáy, căn bản không có khả năng phản kháng.
Nghe lệnh cũng chết, không nghe lệnh cũng chết.
Khóc cũng khóc đủ rồi, có thể làm gì đây?
Đời này ngay cả một con gà nàng cũng chưa từng giết, càng không có gan hạ độc hại người, nhất là người này còn là Thái tử dưới một người trên vạn người. Trước mặt hắn, ngay cả cơ hội ra tay nàng cũng không có. Dù có, kết cục cũng thê thảm hơn cả Thải Cúc.
Tuy nhiên nàng nuốt không trôi cục tức này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kẻ ép nàng uống thất nhật tán tuy không phải Thái tử, nhưng lại không thể thoát khỏi liên can với Thái tử!
Cuộc đời bi thảm của nàng bắt đầu từ Đông Cung, đi đến nông nỗi này cũng là vì cái tên Thái tử chó má!
Dựa vào đâu mà nàng phải bị Thái tử liên lụy, vô tội chịu hại?
Dựa vào đâu mà kẻ chủ mưu làm điều ác đều trốn trong bóng tối, đẩy những cung nữ vô tội như nàng ra chịu chết?
Nàng còn chưa sống đủ, chưa từng có một ngày sống vui vẻ, ước mơ gả chồng tan vỡ, ngay cả sắc đẹp đàn ông cũng chưa từng hưởng thụ một lần!
Nếu đây là ở ngoài cung, nàng nhất định sẽ dùng mười lượng vàng của mình để mua một gã đàn ông vạm vỡ cường tráng về vui vẻ một phen! Tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến c.h.ế.t không mang đi. Nàng sẽ không để lại cho ai, trước khi c.h.ế.t phải sướng bản thân mình đã!
Nhưng trong cung thì sao? Đông Cung không ra được, cấu kết với thị vệ cũng là đường chết, nàng sắp chết, cũng không thể kéo người ta xuống nước.
Nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông ba chân duy nhất nàng có thể tiếp xúc lúc này chính là cái tên Thái tử chó má kia!
Cao quý thì sao? Không trêu nổi thì sao?
Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi!
Hoặc là bị Thái tử gi.ết ch.ết, hoặc là bị hắn đ.â.m tới đ.â.m lui, ruột gan đứt đoạn c.h.ế.t trên giường hắn, dọa c.h.ế.t hắn luôn!
Trước đây Thái tử vừa ôm eo vừa vuốt n.g.ự.c nàng, nàng chưa từng phản kháng, chỉ dám nghĩ trong lòng. Nhưng dựa vào đâu mà nàng nhìn cũng không được sờ cũng không xong!
Có rượu hôm nay xin hãy uống, ngày mai sầu đến lại mai sầu. Vân Quỳ đã nghĩ kỹ rồi, tối nay nàng sẽ làm những chuyện cả đời muốn làm mà không dám làm!
Nàng muốn ngủ với Thái tử!
Nàng muốn đè hắn ra hôn tới tấp!
Nàng muốn sờ cơ ngực, sờ cơ bụng, sờ hết cả người hắn một lượt!
Nếu không thì những quyển thoại bản, những bức tị hoả đồ, cả những hình ảnh điên loan đảo phượng trong mơ của nàng chẳng phải đều sẽ uổng phí sao!
Nàng không thể mang kiến thức vào trong quan tài được!
Nàng hỏi người quen ở thiện phòng xin rượu uống, chỉ mong trước khi c.h.ế.t sẽ không quá đau đớn.
Người làm bếp thấy trạng thái của nàng không ổn, sợ uống rượu sẽ làm nhỡ việc, đặc biệt nàng còn là người thị tẩm nên tốt bụng làm cho nàng một bát chè trôi nước có chút rượu để đỡ thèm.
Mấy ngày nay Vân Quỳ đều không có khẩu vị, bụng sớm đã trống rỗng, nàng ăn đến tận đáy bát, thế là hơi say một chút.
Sau khi say rượu, người ta thường không làm gì ngoài khoác lác, làm càn, hồi tưởng quá khứ. Đáng tiếc bên cạnh không có ai nghe nàng khoác lác, nàng chỉ có thể vừa khóc, vừa hồi tưởng lại cuộc đời số khổ của mình.
Những năm tháng còn bé sống nhờ nhà cậu, không cha không mẹ, không người thân yêu thương, nàng bị hàng xóm bạn bè bắt nạt sỉ nhục, cười nhạo mẹ nàng không giữ đạo làm vợ, cha bỏ rơi vợ con.
Sau này biết mợ muốn gả nàng cho một lão viên ngoại hơn năm mươi tuổi, nàng lại liều mạng trốn khỏi nhà. Lúc khốn khó nhất, ngay cả ăn mày ngoài đường cũng không bằng.
Rồi sau này vào cung, tưởng rằng ít nhất có thể ăn no mặc ấm, lại bị một lão thái giám lưng còng thèm muốn nhan sắc của nàng nhỏ dãi, muốn nạp nàng làm đối thực (*). Nếu không phải Bích Trâm cô cô đi ngang qua cứu nàng, chỉ sợ lần đó nàng không thoát được.
(*) Đối thực: Dùng để chỉ mối quan hệ “tình cảm” hoặc “bạn đời” giữa những người cùng cảnh ngộ không thể có hôn nhân thông thường, cụ thể là giữa cung nữ với cung nữ hoặc cung nữ với thái giám.
Sau này vào Thượng Thiện Giám, cuộc sống mới bắt đầu tốt hơn.
Quá khứ dù khổ dù mệt, nàng đều có thể nghiến răng chịu đựng, chỉ cần sống là có hy vọng xuất cung, gả cho một người đàn ông tử tế, đời này sẽ không cần phải ăn nhờ ở đậu, long đong lận đận, khúm núm cúi đầu.
Nhưng từ khi vào Đông Cung, tất cả đều thay đổi.
Nàng vô số lần nếm trải nỗi sợ hãi đi trên lưỡi dao, tận mắt nhìn thấy người sống sờ sờ c.h.ế.t trước mặt mình. Kẻ trên cao coi mạng người như cỏ rác, trong mắt họ nàng chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé, bị ép buộc cuốn vào vòng xoáy, căn bản không có khả năng phản kháng.
Nghe lệnh cũng chết, không nghe lệnh cũng chết.
Khóc cũng khóc đủ rồi, có thể làm gì đây?
Đời này ngay cả một con gà nàng cũng chưa từng giết, càng không có gan hạ độc hại người, nhất là người này còn là Thái tử dưới một người trên vạn người. Trước mặt hắn, ngay cả cơ hội ra tay nàng cũng không có. Dù có, kết cục cũng thê thảm hơn cả Thải Cúc.
Tuy nhiên nàng nuốt không trôi cục tức này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kẻ ép nàng uống thất nhật tán tuy không phải Thái tử, nhưng lại không thể thoát khỏi liên can với Thái tử!
Cuộc đời bi thảm của nàng bắt đầu từ Đông Cung, đi đến nông nỗi này cũng là vì cái tên Thái tử chó má!
Dựa vào đâu mà nàng phải bị Thái tử liên lụy, vô tội chịu hại?
Dựa vào đâu mà kẻ chủ mưu làm điều ác đều trốn trong bóng tối, đẩy những cung nữ vô tội như nàng ra chịu chết?
Nàng còn chưa sống đủ, chưa từng có một ngày sống vui vẻ, ước mơ gả chồng tan vỡ, ngay cả sắc đẹp đàn ông cũng chưa từng hưởng thụ một lần!
Nếu đây là ở ngoài cung, nàng nhất định sẽ dùng mười lượng vàng của mình để mua một gã đàn ông vạm vỡ cường tráng về vui vẻ một phen! Tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến c.h.ế.t không mang đi. Nàng sẽ không để lại cho ai, trước khi c.h.ế.t phải sướng bản thân mình đã!
Nhưng trong cung thì sao? Đông Cung không ra được, cấu kết với thị vệ cũng là đường chết, nàng sắp chết, cũng không thể kéo người ta xuống nước.
Nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông ba chân duy nhất nàng có thể tiếp xúc lúc này chính là cái tên Thái tử chó má kia!
Cao quý thì sao? Không trêu nổi thì sao?
Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi!
Hoặc là bị Thái tử gi.ết ch.ết, hoặc là bị hắn đ.â.m tới đ.â.m lui, ruột gan đứt đoạn c.h.ế.t trên giường hắn, dọa c.h.ế.t hắn luôn!
Trước đây Thái tử vừa ôm eo vừa vuốt n.g.ự.c nàng, nàng chưa từng phản kháng, chỉ dám nghĩ trong lòng. Nhưng dựa vào đâu mà nàng nhìn cũng không được sờ cũng không xong!
Có rượu hôm nay xin hãy uống, ngày mai sầu đến lại mai sầu. Vân Quỳ đã nghĩ kỹ rồi, tối nay nàng sẽ làm những chuyện cả đời muốn làm mà không dám làm!
Nàng muốn ngủ với Thái tử!
Nàng muốn đè hắn ra hôn tới tấp!
Nàng muốn sờ cơ ngực, sờ cơ bụng, sờ hết cả người hắn một lượt!
Nếu không thì những quyển thoại bản, những bức tị hoả đồ, cả những hình ảnh điên loan đảo phượng trong mơ của nàng chẳng phải đều sẽ uổng phí sao!
Nàng không thể mang kiến thức vào trong quan tài được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương