Nha đầu ngốc này vốn đã thèm muốn thân thể của hắn, giờ lại bị người ta cho uống thất nhật tán, mạng sống chỉ còn trong gang tấc, bí dược của Hoàng hậu quả đúng là cơ hội sống sót duy nhất của nàng.
Thái tử nắm chặt bàn tay, chậm rãi nhắm đôi mắt phượng khó giấu sát ý lại.
Vân Quỳ buồn bã cả ngày, giờ tìm được hy vọng sống, trái tim treo lơ lửng mới từ từ hạ xuống.
Hôm nay cứ ngủ trước đã, ngày mai mang theo bí dược rồi tùy cơ ứng biến vậy.
Mỗi tội đêm nay ngủ không yên giấc.
Nàng lại thấy một giấc mơ, nhân vật chính là nàng.
Nàng thấy Tần ma ma đưa bí dược cho nàng, còn nàng vì muốn sống nên lén lút bỏ thuốc vào trà của Thái tử. Thái tử không chút nghi ngờ, nhận lấy chén trà uống cạn.
Ngay khi nàng tưởng người đàn ông sắp thu lại vẻ lạnh lùng âm độc, chuyển sang nhìn nàng đắm đuối, chén trà “rầm” một tiếng rơi xuống đất.
Thái tử đột nhiên phun một ngụm m.á.u tươi, mặt mày vặn vẹo, ngã xuống đất chết.
Vân Quỳ bị dọa tỉnh giấc, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Nàng mơ thấy mình hạ độc Thái tử, còn dùng chính bí dược mà Hoàng hậu nương nương cho!
Vậy đây là giấc mơ của ai?
Trong lòng nàng rối bời, trong đầu hồi tưởng lại tất cả những người nàng gặp ban ngày, nghĩ đi nghĩ lại dường như chỉ có Tần ma ma, hoặc có lẽ là Hoàng hậu mà nàng nghĩ đến trước khi ngủ.
Chẳng lẽ bí dược kia có vấn đề? Đó căn bản không phải là thuốc dụ dỗ Thái tử, mà là thuốc độc!
Nghĩ đến cảnh thất khiếu của Thái tử chảy m.á.u thê thảm trong mơ, toàn thân nàng lạnh toát, cẩn thận xoay người lại, lại phát hiện Thái tử không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt phượng nhìn nàng như cười như không.
“Tỉnh rồi?”
Môi Vân Quỳ run rẩy, căng thẳng nuốt nước miếng: “Nô tỳ…… hầu hạ điện hạ rửa mặt thay quần áo.”
Thái tử im lặng nhìn nàng một lát, nói: “Lát nữa ngươi ở lại, cùng cô dùng bữa sáng.”
Đúng là ân điển lớn lao.
Nhưng Vân Quỳ thực sự không có khẩu vị gì, một bàn đầy ắp đồ ăn ngon mà ăn như nhai sáp.
Ăn đến cuối cùng, Thái tử đẩy bát canh lê nhỏ đến trước mặt nàng: “Uống đi.”
Vân Quỳ: “……Điện hạ, nô tỳ thực sự không ăn nổi nữa.”
Thái tử nhàn nhạt liếc nhìn nàng, dù không có biểu cảm gì cũng lộ ra vẻ uy nghiêm không nổi giận mà vẫn có vẻ uy nghiêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đặt vào ngày thường, Vân Quỳ đã rối rít nhận lấy uống.
Tuy nhiên nàng sắp c.h.ế.t rồi, còn bị người ta ép uống canh, đến c.h.ế.t cũng không làm chủ được bản thân. Nghĩ đến đây, khóe mắt lại trào dâng một nỗi chua xót.
Thái tử nhìn nàng vừa khóc vừa sụt sịt uống hết bát canh lê, khoảnh khắc thu hồi ánh mắt, đôi mắt đen láy lạnh lẽo như băng sương.
Mấy ngày tiếp theo, Vân Quỳ vẫn như thường nghe lệnh đến thị tẩm.
Tẩm điện rộng lớn tuy chỉ có hai người, bên tai Thái tử lại như chợ vỡ. Lúc thì khóc than kêu gào quỷ khóc thần sầu, lúc thì dùng hết vốn liếng cả đời mắng mỏ mười tám đời tổ tông kẻ cả độc, lúc thì lại nhớ nhung mấy thị vệ thân cường lực tráng kia, nuối tiếc rằng nàng chưa từng thành thân, chưa từng nếm mùi đàn ông, lúc thì lại khóc lóc sụt sịt không ngừng.
Thái tử nhịn nàng ba ngày, cuối cùng không thể nhịn được nữa, thà chịu đựng dày vò của chứng đau đầu, cũng không triệu nàng thị tẩm nữa.
Đến tối ngày thứ bảy, cuối cùng Vân Quỳ cũng tự tìm đến.
Thái tử ngồi trên giường chờ nàng.
Hôm nay là ngày cuối cùng thất nhật tán phát tác, Thái tử tin rằng nàng nhất định sẽ đến.
Nếu nàng vì muốn sống mà hạ độc hắn, Thái tử sẽ không ngại cho nàng và những thích khách kia cùng chung kết cục.
Nàng có thể giúp hắn giảm bớt chứng đau đầu thì sao chứ? Bên cạnh hắn tuyệt đối không thể giữ lại kẻ bất trung.
Tào Nguyên Lộc sớm đã nhận được lệnh của Thái tử, chỉ cần Vân Quỳ đến, lập tức cho nàng vào.
Tuy nói cô nương này là người của Hoàng hậu, rất có thể sẽ ra tay với điện hạ, nhưng nhìn đôi mắt sưng mọng vì khóc của nàng, Tào Nguyên Lộc cũng không khỏi sinh lòng thương xót.
Điện hạ cũng thật là, rõ ràng…… còn cố tình trêu chọc người ta.
Khi Vân Quỳ bước vào, Thái tử đang ngồi trên giường uống trà, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người nàng, không khỏi nhíu mày.
Mắt Vân Quỳ đỏ hoe, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Hắn mặc một thân áo bào màu đen thêu hình mãng xà bằng chỉ vàng, ánh nến mờ ảo vẽ nên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ không giống người trần. Bờ vai rộng nâng đỡ chiếc áo bào phẳng phiu, lộ rõ cảm giác sức mạnh uy hiếp, khiến người ta liên tưởng đến những đường gân cuồn cuộn dưới lớp áo kia……
Thái tử: ……
Hắn cũng không hiểu nổi, rõ ràng nàng biết mình sắp c.h.ế.t đến nơi, còn có thời gian thèm thuồng sắc đẹp đàn ông?
“Ngươi đến làm gì……”
Chưa nói xong, thiếu nữ đột nhiên nhào tới, một tay ấn hắn xuống giường.
Đợi đến khi đôi môi mềm mại ngọt ngào kia phủ lên, hô hấp của Thái tử nặng trĩu, lúc này mới chậm rãi nghe thấy tiếng lòng không chút kiêng dè của nàng.
「Dù sao cũng chết, chi bằng cuối cùng thoả mãn một phen! Trước khi c.h.ế.t có thể ngủ với Thái tử mặt đẹp dáng chuẩn cực phẩm, đời này cũng đáng rồi!」
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện