Hoàng hậu bên này thúc giục gấp gáp, hắn ta lại không có gan và thủ đoạn hạ độc Thái tử, chỉ có thể giả vờ xuôi theo hai người, sống được ngày nào hay ngày đó.
Trần Nghi dứt khoát đổ hết trách nhiệm lên đầu Trịnh thái y và Hà Bách Linh: “Trước đây việc chữa bệnh và sắc thuốc ở Đông Cung phần lớn đều giao cho Trịnh thái y và đồ đệ của ông ta. Thần cũng muốn nhúng tay vào, nhưng Thái tử điện hạ không tin thần, bây giờ Hà quân y hồi kinh, càng không phải chuyện vi thần có thể ngăn cản được……”
Vì nhiều ngày mất ngủ nên giờ hai mắt Hoàng hậu thâm quầng, khác hẳn vẻ hiền từ ngày thường, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Nó đã phá lệ cho ngươi làm viện sử, có gì mà không thể nhúng tay vào? Chẳng lẽ một lão thái y đã về hưu còn có thể vượt mặt ngươi? Nếu ngươi động thủ sớm, sao Thái tử còn sống đến hôm nay!”
Trần Nghi chửi thầm, bà bày mưu tính kế đối phó người ta hai mươi năm, người ta vẫn sống tốt đấy thôi.
Hoàng hậu giận dữ nói: “Giờ Hà Bách Linh đã về, xem ra Thái tử sắp khỏi hẳn, ngươi nói phải làm sao đây!”
Trần Nghi sợ sệt cúi đầu, không tự tin đáp: “Vi thần…… nghĩ cách khác?”
Hoàng hậu nghe ra ý lơ là trong lời hắn ga, tức giận ném chiếc chén sứ vào người hắn ta: “Cút!”
Trần Nghi không kịp để ý đến quan bào bị nước nóng làm ướt, vội vàng đứng dậy cáo lui.
Hoàng hậu tức đến đau ngực, nhìn Tần ma ma đang chờ bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Nha đầu kia vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Tần ma ma lập tức nói: “Để nô tỳ tìm cơ hội qua thúc giục nàng ta.”
Hoàng hậu vẫn còn giận dữ, Tần ma ma không dám chậm trễ, buổi chiều lập tức lấy danh nghĩa ban thưởng cho Hà Bách Linh để vào Đông Cung.
Sau cuộc thanh lọc này, bốn mỹ nhân chỉ còn lại Tư Trướng và Vân Quỳ. Hiện tại Thái tử nghi ngờ Hoàng hậu cài cắm người ở Đông Cung, trong lúc nước sôi lửa bỏng này, Tần ma ma cũng không dám quang minh chính đại gọi người vào Khôn Ninh Cung nói chuyện.
Để tỏ vẻ rộng lượng, Hoàng hậu đặc biệt bảo Tần ma ma đến kho lấy nghìn lượng bạc nén và một chiếc áo khoác lông chồn ban thưởng cho Hà Bách Linh. Hà Bách Linh không thể từ chối, đành phải tạ ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban thưởng cho Hà Bách Linh xong, Tần ma ma lại đến điện nhỏ, ban thưởng cho Tư Trướng và Vân Quỳ mỗi người một hộp trang sức, bốn tấm gấm vóc.
Hai người đích thân tiễn Tần ma ma ra cửa, Tần ma ma bảo Tư Trướng về trước, lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với Vân Quỳ.
“Sao còn chưa dùng bí dược kia?”
Vân Quỳ biết Tần ma ma đến là vì chuyện này, lại không dám công khai từ chối ý tốt của Hoàng hậu, đành nói: “Điện hạ cẩn thận đa nghi, nô tỳ vẫn chưa tìm được cơ hội……”
Tần ma ma lập tức nói: “Thái tử đang bài trừ gian tế tiềm ẩn trong Đông Cung. Một khi bí dược của ngươi bị khám xét ra, khó tránh khỏi một phen tra tấn nghiêm hình. Hoàng hậu nương nương là mẫu hậu của điện hạ, cùng lắm chỉ vì mong cháu quá nên mới dùng hạ sách này, sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ mẫu tử với Thái tử. Còn ngươi thì khác, tính tình điện hạ thế nào chắc ngươi rõ nhất. Mấy ngày nay đuổi bao nhiêu người, lại đánh c.h.ế.t bao nhiêu người, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ xử trí ngươi thế nào? Chỉ cần vào hình phòng Đông Cung, vô tội cũng thành có tội, mấy hình phạt tàn khốc luân phiên áp dụng, gãy tay gãy chân là khó tránh khỏi, da thịt non mềm của ngươi chịu nổi không? Hay là ngươi cũng muốn giống những tên gian tế kia, chịu kết cục bị gậy đánh chết?”
Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch như giấy, trong đầu hiện lên cảnh tượng những cung nhân mình đầy m.á.u bị lôi đi bên ngoài hình phòng.
Thấy đã dọa được nàng, cuối cùng Tần ma ma cảnh cáo: “Mau chóng dùng bí dược đi, không chỉ dễ dàng có được vinh hoa phú quý, mà nương nương cũng sẽ chống lưng cho ngươi. Nếu không dùng, nương nương không có cách nào đảm bảo ngươi có thể toàn thây bước ra khỏi hình phòng đâu.”
Sau khi Tần ma ma rời đi, Vân Quỳ một mình đứng trong gió lạnh hồi lâu, khóe mắt bị gió thổi rát, ngón tay giấu trong tay áo không khỏi run rẩy.
Đây chẳng phải là cưỡi trên lưng hổ rồi sao?
Hoặc là dùng bí dược quyến rũ Thái tử, rồi bị bắt tại trận.
Hoặc là bí dược bị người ta khám xét ra, nàng bị đưa vào hình phòng thẩm vấn.
Thật sự không còn cách nào khác, thà ném cái thứ bí dược và son độc kia vào lò thiêu hủy diệt cho xong!
Còn về nghìn lượng ngân phiếu kia…… tuy rất tiếc, nhưng tiền có quan trọng bằng mạng không!
Đáng lẽ nàng phải nghĩ đến rồi, những thứ đó để trong phòng nàng thêm một khắc cũng nguy hiểm, chôn dưới cây cũng sẽ bị thị vệ Đông Cung đào ba thước đất tìm ra, chi bằng đốt sạch, từ nay về sau kê cao gối ngủ!
Trần Nghi dứt khoát đổ hết trách nhiệm lên đầu Trịnh thái y và Hà Bách Linh: “Trước đây việc chữa bệnh và sắc thuốc ở Đông Cung phần lớn đều giao cho Trịnh thái y và đồ đệ của ông ta. Thần cũng muốn nhúng tay vào, nhưng Thái tử điện hạ không tin thần, bây giờ Hà quân y hồi kinh, càng không phải chuyện vi thần có thể ngăn cản được……”
Vì nhiều ngày mất ngủ nên giờ hai mắt Hoàng hậu thâm quầng, khác hẳn vẻ hiền từ ngày thường, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Nó đã phá lệ cho ngươi làm viện sử, có gì mà không thể nhúng tay vào? Chẳng lẽ một lão thái y đã về hưu còn có thể vượt mặt ngươi? Nếu ngươi động thủ sớm, sao Thái tử còn sống đến hôm nay!”
Trần Nghi chửi thầm, bà bày mưu tính kế đối phó người ta hai mươi năm, người ta vẫn sống tốt đấy thôi.
Hoàng hậu giận dữ nói: “Giờ Hà Bách Linh đã về, xem ra Thái tử sắp khỏi hẳn, ngươi nói phải làm sao đây!”
Trần Nghi sợ sệt cúi đầu, không tự tin đáp: “Vi thần…… nghĩ cách khác?”
Hoàng hậu nghe ra ý lơ là trong lời hắn ga, tức giận ném chiếc chén sứ vào người hắn ta: “Cút!”
Trần Nghi không kịp để ý đến quan bào bị nước nóng làm ướt, vội vàng đứng dậy cáo lui.
Hoàng hậu tức đến đau ngực, nhìn Tần ma ma đang chờ bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Nha đầu kia vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Tần ma ma lập tức nói: “Để nô tỳ tìm cơ hội qua thúc giục nàng ta.”
Hoàng hậu vẫn còn giận dữ, Tần ma ma không dám chậm trễ, buổi chiều lập tức lấy danh nghĩa ban thưởng cho Hà Bách Linh để vào Đông Cung.
Sau cuộc thanh lọc này, bốn mỹ nhân chỉ còn lại Tư Trướng và Vân Quỳ. Hiện tại Thái tử nghi ngờ Hoàng hậu cài cắm người ở Đông Cung, trong lúc nước sôi lửa bỏng này, Tần ma ma cũng không dám quang minh chính đại gọi người vào Khôn Ninh Cung nói chuyện.
Để tỏ vẻ rộng lượng, Hoàng hậu đặc biệt bảo Tần ma ma đến kho lấy nghìn lượng bạc nén và một chiếc áo khoác lông chồn ban thưởng cho Hà Bách Linh. Hà Bách Linh không thể từ chối, đành phải tạ ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban thưởng cho Hà Bách Linh xong, Tần ma ma lại đến điện nhỏ, ban thưởng cho Tư Trướng và Vân Quỳ mỗi người một hộp trang sức, bốn tấm gấm vóc.
Hai người đích thân tiễn Tần ma ma ra cửa, Tần ma ma bảo Tư Trướng về trước, lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với Vân Quỳ.
“Sao còn chưa dùng bí dược kia?”
Vân Quỳ biết Tần ma ma đến là vì chuyện này, lại không dám công khai từ chối ý tốt của Hoàng hậu, đành nói: “Điện hạ cẩn thận đa nghi, nô tỳ vẫn chưa tìm được cơ hội……”
Tần ma ma lập tức nói: “Thái tử đang bài trừ gian tế tiềm ẩn trong Đông Cung. Một khi bí dược của ngươi bị khám xét ra, khó tránh khỏi một phen tra tấn nghiêm hình. Hoàng hậu nương nương là mẫu hậu của điện hạ, cùng lắm chỉ vì mong cháu quá nên mới dùng hạ sách này, sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ mẫu tử với Thái tử. Còn ngươi thì khác, tính tình điện hạ thế nào chắc ngươi rõ nhất. Mấy ngày nay đuổi bao nhiêu người, lại đánh c.h.ế.t bao nhiêu người, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ xử trí ngươi thế nào? Chỉ cần vào hình phòng Đông Cung, vô tội cũng thành có tội, mấy hình phạt tàn khốc luân phiên áp dụng, gãy tay gãy chân là khó tránh khỏi, da thịt non mềm của ngươi chịu nổi không? Hay là ngươi cũng muốn giống những tên gian tế kia, chịu kết cục bị gậy đánh chết?”
Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch như giấy, trong đầu hiện lên cảnh tượng những cung nhân mình đầy m.á.u bị lôi đi bên ngoài hình phòng.
Thấy đã dọa được nàng, cuối cùng Tần ma ma cảnh cáo: “Mau chóng dùng bí dược đi, không chỉ dễ dàng có được vinh hoa phú quý, mà nương nương cũng sẽ chống lưng cho ngươi. Nếu không dùng, nương nương không có cách nào đảm bảo ngươi có thể toàn thây bước ra khỏi hình phòng đâu.”
Sau khi Tần ma ma rời đi, Vân Quỳ một mình đứng trong gió lạnh hồi lâu, khóe mắt bị gió thổi rát, ngón tay giấu trong tay áo không khỏi run rẩy.
Đây chẳng phải là cưỡi trên lưng hổ rồi sao?
Hoặc là dùng bí dược quyến rũ Thái tử, rồi bị bắt tại trận.
Hoặc là bí dược bị người ta khám xét ra, nàng bị đưa vào hình phòng thẩm vấn.
Thật sự không còn cách nào khác, thà ném cái thứ bí dược và son độc kia vào lò thiêu hủy diệt cho xong!
Còn về nghìn lượng ngân phiếu kia…… tuy rất tiếc, nhưng tiền có quan trọng bằng mạng không!
Đáng lẽ nàng phải nghĩ đến rồi, những thứ đó để trong phòng nàng thêm một khắc cũng nguy hiểm, chôn dưới cây cũng sẽ bị thị vệ Đông Cung đào ba thước đất tìm ra, chi bằng đốt sạch, từ nay về sau kê cao gối ngủ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương