Sau khi về, Lương Tân dựa theo ý kiến của Thái tử, bỏ thêm sơn chi và mật ong vào công thức cũ, khiến hương thơm càng tươi mát và ngọt ngào hơn. Chắc hẳn là giống với mùi hương trên người cung nữ thị tẩm kia nhất rồi. Lương Tân thấp thỏm chờ đợi đánh giá của Thái tử.
Trên mặt Thái tử không có biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Lương thái y tốn nhiều công sức rồi.”
Có câu này, Lương Tân đã thấy đủ rồi.
Hắn ta khom người tiến lên, tiếp tục bắt mạch cho Thái tử, phát hiện dư độc trong người Thái tử đã sạch, Lương Tân lộ vẻ vui mừng, lại liếc nhìn Hà Bách Linh, do dự hỏi: “Vị này có phải là Hà quân y nổi tiếng thiên hạ không?”
Tuy hắn ta chưa từng tận mắt gặp Hà Bách Linh, nhưng biết người này y thuật quỷ dị, có tài cải tử hoàn sinh, lại kết hợp với đặc điểm tướng mạo râu dài, gò má cao được dân gian truyền tụng rộng rãi nên cũng không khó nhận ra.
Hà Bách Linh tiến lên chắp tay, khách khí khiêm nhường vài câu.
Lương Tân mừng rỡ nói: “Đã có Hà quân y ở đây, sư phụ người cũng có thể yên lòng rồi.”
Sau khi người đi, trong điện chỉ còn lại Hà Bách Linh và Tào Nguyên Lộc.
Hà Bách Linh vẫn luôn để ý đến hương liệu vừa nãy, cẩn thận xem xét một hồi rồi nói: “Mùi hương này thanh ngọt dịu nhẹ, ấm mà không khô, có tác dụng với chứng đau đầu của điện hạ, không có gì là không ổn cả.”
Tào Nguyên Lộc cảm thấy mùi hương này khá quen thuộc, dường như đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Thái tử không úp mở mà nói thẳng: “Đây là hương trên người một cung nữ thị tẩm bên cạnh ta.”
Trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Tào Nguyên Lộc: “Là Vân Quỳ?”
Thái tử gật đầu: “Cô đã cùng nàng chung giường nhiều ngày, chứng đau đầu quả thật thuyên giảm. Vì vậy đã bảo Lương Tân điều chế loại hương gần giống với mùi hương trên người nàng. Nhưng dù mùi tương tự, cũng không bằng nàng ở bên cạnh, khiến đầu óc cô thư thái, một đêm an ổn như thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tào Nguyên Lộc bừng tỉnh, bảo sao điện hạ không gần nữ sắc nhà mình chỉ triệu một mình Vân Quỳ thị tẩm, hơn nữa vẫn giữ lại mạng của nàng, ngay cả chứng cứ phạm tội trong phòng cũng làm như không thấy. Hoá ra không phải là thử thách, mà là mùi hương đặc biệt trên người nàng có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu.
Tào Nguyên Lộc vừa mừng vừa lo, mừng là chứng bệnh nhiều năm làm khổ điện hạ cuối cùng cũng cứu được. Lo là nha đầu kia là người của Hoàng hậu, lại cùng điện hạ đêm đêm chung giường, chẳng may bị dụ dỗ, uy hiếp, ngấm ngầm làm hại điện hạ, thật sự rất khó phòng bị.
Hà Bách Linh cầm lấy phần bánh hương còn lại, cẩn thận ngửi một hồi: “Hương là vật vô tri, người là sinh mệnh, hợp hương dù tốt, cũng không bằng hơi thở ấm áp tươi mát của người.”
Ông ấy vuốt râu, lại nói: “Hơn nữa, điều khiến điện hạ thoải mái có lẽ không chỉ là hơi thở trên người nàng ấy, mà là da thịt chạm nhau, gắn bó như môi với răng, như cá gặp nước. Tất cả đều có khả năng khiến điện hạ……”
Thái tử nhíu chặt mày, không nhịn được ngắt lời: “…… Quân y cẩn thận lời nói.”
Giấy không gói được lửa, tin tức Hà Bách Linh hồi kinh chữa bệnh cho Thái tử rất nhanh đã truyền đến tai những kẻ có tâm.
Khôn Ninh Cung.
Hoàng hậu tức giận đập vỡ hai bình hoa, ngay cả chén thuốc cung nữ bưng lên cũng bị bà ta hất xuống đất: “Đi gọi Trần Nghi đến cho bổn cung!”
Dạo này Trần Nghi rất đau đầu, nơi hắn ta không muốn đến nhất chính là Khôn Ninh Cung và Đông Cung.
Đặc biệt gần đây Hoàng Hậu kinh hãi vì một xác c.h.ế.t được đưa đến tận cửa, kẻ chủ mưu chính là vị kia ở Đông Cung. Bây giờ Hà Bách Linh lặng lẽ hồi kinh, chỉ trong một đêm thương thế của Thái tử đã chuyển biến tốt, Hoàng hậu càng nổi trận lôi đình.
Bà ta đương nhiên không thể nổi giận với Thái tử, lửa giận trút hết hết lên Thái Y Viện và đám hạ nhân ở Khôn Ninh Cung.
Trần Nghi vừa vào điện đã nghênh đón một trận chửi rủa: “Một lũ vô dụng! Ngay cả một tên phế vật bệnh đến nguy kịch cũng không g.i.ế.c nổi, bổn cung cần các ngươi làm gì!”
Trần Nghi cũng rất bất đắc dĩ, trước đó Thái tử đã hạ tử lệnh, trong vòng một tháng không chữa khỏi, sẽ tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu hắn ta.
Thái tử là người thế nào? Tâm địa đen tối thủ đoạn tàn nhẫn, bạo ngược bất nhân, chỉ nhìn thủ đoạn thanh trừng cung nhân của hắn là biết hắn nói một là một, hai là hai, không ai dám cãi. Thái tử muốn cái đầu trên cổ hắn ta, không nghi ngờ gì, hắn ta nhất định phải chế, tuyệt đối không phải lời hăm dọa suông.
Trên mặt Thái tử không có biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Lương thái y tốn nhiều công sức rồi.”
Có câu này, Lương Tân đã thấy đủ rồi.
Hắn ta khom người tiến lên, tiếp tục bắt mạch cho Thái tử, phát hiện dư độc trong người Thái tử đã sạch, Lương Tân lộ vẻ vui mừng, lại liếc nhìn Hà Bách Linh, do dự hỏi: “Vị này có phải là Hà quân y nổi tiếng thiên hạ không?”
Tuy hắn ta chưa từng tận mắt gặp Hà Bách Linh, nhưng biết người này y thuật quỷ dị, có tài cải tử hoàn sinh, lại kết hợp với đặc điểm tướng mạo râu dài, gò má cao được dân gian truyền tụng rộng rãi nên cũng không khó nhận ra.
Hà Bách Linh tiến lên chắp tay, khách khí khiêm nhường vài câu.
Lương Tân mừng rỡ nói: “Đã có Hà quân y ở đây, sư phụ người cũng có thể yên lòng rồi.”
Sau khi người đi, trong điện chỉ còn lại Hà Bách Linh và Tào Nguyên Lộc.
Hà Bách Linh vẫn luôn để ý đến hương liệu vừa nãy, cẩn thận xem xét một hồi rồi nói: “Mùi hương này thanh ngọt dịu nhẹ, ấm mà không khô, có tác dụng với chứng đau đầu của điện hạ, không có gì là không ổn cả.”
Tào Nguyên Lộc cảm thấy mùi hương này khá quen thuộc, dường như đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Thái tử không úp mở mà nói thẳng: “Đây là hương trên người một cung nữ thị tẩm bên cạnh ta.”
Trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Tào Nguyên Lộc: “Là Vân Quỳ?”
Thái tử gật đầu: “Cô đã cùng nàng chung giường nhiều ngày, chứng đau đầu quả thật thuyên giảm. Vì vậy đã bảo Lương Tân điều chế loại hương gần giống với mùi hương trên người nàng. Nhưng dù mùi tương tự, cũng không bằng nàng ở bên cạnh, khiến đầu óc cô thư thái, một đêm an ổn như thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tào Nguyên Lộc bừng tỉnh, bảo sao điện hạ không gần nữ sắc nhà mình chỉ triệu một mình Vân Quỳ thị tẩm, hơn nữa vẫn giữ lại mạng của nàng, ngay cả chứng cứ phạm tội trong phòng cũng làm như không thấy. Hoá ra không phải là thử thách, mà là mùi hương đặc biệt trên người nàng có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu.
Tào Nguyên Lộc vừa mừng vừa lo, mừng là chứng bệnh nhiều năm làm khổ điện hạ cuối cùng cũng cứu được. Lo là nha đầu kia là người của Hoàng hậu, lại cùng điện hạ đêm đêm chung giường, chẳng may bị dụ dỗ, uy hiếp, ngấm ngầm làm hại điện hạ, thật sự rất khó phòng bị.
Hà Bách Linh cầm lấy phần bánh hương còn lại, cẩn thận ngửi một hồi: “Hương là vật vô tri, người là sinh mệnh, hợp hương dù tốt, cũng không bằng hơi thở ấm áp tươi mát của người.”
Ông ấy vuốt râu, lại nói: “Hơn nữa, điều khiến điện hạ thoải mái có lẽ không chỉ là hơi thở trên người nàng ấy, mà là da thịt chạm nhau, gắn bó như môi với răng, như cá gặp nước. Tất cả đều có khả năng khiến điện hạ……”
Thái tử nhíu chặt mày, không nhịn được ngắt lời: “…… Quân y cẩn thận lời nói.”
Giấy không gói được lửa, tin tức Hà Bách Linh hồi kinh chữa bệnh cho Thái tử rất nhanh đã truyền đến tai những kẻ có tâm.
Khôn Ninh Cung.
Hoàng hậu tức giận đập vỡ hai bình hoa, ngay cả chén thuốc cung nữ bưng lên cũng bị bà ta hất xuống đất: “Đi gọi Trần Nghi đến cho bổn cung!”
Dạo này Trần Nghi rất đau đầu, nơi hắn ta không muốn đến nhất chính là Khôn Ninh Cung và Đông Cung.
Đặc biệt gần đây Hoàng Hậu kinh hãi vì một xác c.h.ế.t được đưa đến tận cửa, kẻ chủ mưu chính là vị kia ở Đông Cung. Bây giờ Hà Bách Linh lặng lẽ hồi kinh, chỉ trong một đêm thương thế của Thái tử đã chuyển biến tốt, Hoàng hậu càng nổi trận lôi đình.
Bà ta đương nhiên không thể nổi giận với Thái tử, lửa giận trút hết hết lên Thái Y Viện và đám hạ nhân ở Khôn Ninh Cung.
Trần Nghi vừa vào điện đã nghênh đón một trận chửi rủa: “Một lũ vô dụng! Ngay cả một tên phế vật bệnh đến nguy kịch cũng không g.i.ế.c nổi, bổn cung cần các ngươi làm gì!”
Trần Nghi cũng rất bất đắc dĩ, trước đó Thái tử đã hạ tử lệnh, trong vòng một tháng không chữa khỏi, sẽ tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu hắn ta.
Thái tử là người thế nào? Tâm địa đen tối thủ đoạn tàn nhẫn, bạo ngược bất nhân, chỉ nhìn thủ đoạn thanh trừng cung nhân của hắn là biết hắn nói một là một, hai là hai, không ai dám cãi. Thái tử muốn cái đầu trên cổ hắn ta, không nghi ngờ gì, hắn ta nhất định phải chế, tuyệt đối không phải lời hăm dọa suông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương