Khách ra vào sảnh trà ngày càng đông, không khí cũng bắt đầu trở nên ồn ào.

Ôn Như Chu dựa lưng vào ghế, ngón tay đang gõ trên đầu gối khẽ dừng lại, chăm chú nhìn người phụ nữ đối diện, trầm mặc.

Ánh mắt ôn hòa của anh ta bỗng trở nên sắc bén, khó lường.

Đông Hạ bình tĩnh đối diện ánh mắt ấy, cân nhắc giây lát rồi khẽ hỏi: “Lục Hà phát bệnh, có liên quan đến cha anh ấy không?”

Nếu thật sự là vậy, thì cũng không khó hiểu vì sao nguyên nhân cái c.h.ế.t của cha anh lại bị che giấu, chắc chắn giữa hai việc này có mối liên hệ.

Ôn Như Chu im lặng một lúc, rồi nói: “Cô nên tự mình hỏi anh ấy.”

Anh không hề phủ nhận suy đoán của cô — tức là, cô đã đoán đúng. Lục Hà thật sự mắc chứng rối loạn nhân cách kép.

Đông Hạ hơi ngẩn người.

Chuyện này cũng có thể giải thích rõ ràng tại sao đôi lúc cô cảm thấy Lục Hà như biến thành một người khác — từ cách nói chuyện đến hành vi đều có sự thay đổi rõ rệt.

Ôn Như Chu yên lặng quan sát cô một lúc, thấy ánh mắt cô có chút hoảng hốt, anh trầm ngâm vài giây rồi khẽ mở miệng: “Lục Ly, đó là tên của nhân cách khác trong Lục Hà.”

Đông Hạ khựng lại, có chút kinh ngạc liếc nhìn anh.

Dường như không ngờ rằng anh lại sẵn lòng chia sẻ điều này với mình.

Ôn Như Chu dường như hiểu rõ ý cô qua ánh mắt, liền nhàn nhạt giải thích: “Không phải tôi tin cô, mà là tôi tin vào con mắt nhìn người của Lục Hà.”

Anh ngừng lại một chút, giọng đều đều: “Năm năm trước sau khi Lục Hà trở về từ Vancouver, Lục Ly chưa từng xuất hiện lại. Những năm này anh ấy cũng không còn tiếp nhận điều trị thôi miên nữa. Mãi cho đến gần đây, tôi mới phát hiện nhân cách kia đã bắt đầu thức tỉnh trở lại.”

Đông Hạ đối diện ánh mắt dò xét của anh ta, tim đập mạnh một nhịp, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh.

Cô l.i.ế.m môi, lưỡng lự hỏi: “Anh nói nhân cách kia xuất hiện… là vì tôi?”

Ôn Như Chu không khẳng định, cũng không phủ nhận.

Anh lạnh nhạt nói: “Chính xác hơn, từ sau khi gặp cô, nhân cách kia mới bắt đầu xuất hiện thường xuyên. Vì vậy tôi đoán rằng, Lục Ly vẫn còn nhớ những chuyện đã xảy ra năm năm trước.”

Đông Hạ lặng lẽ lắng nghe phân tích rành rọt của anh. Khi nghe đến hai từ “thường xuyên”, thần sắc cô bỗng khựng lại một thoáng.

Xuất hiện thường xuyên… chẳng phải có nghĩa là nhân cách chính rất có thể sẽ bị nhân cách phụ thay thế và ẩn giấu đi sao? Ôn Như Chu bắt gặp ánh mắt phức tạp của cô, như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô, liền ngưng lại, gật đầu với vẻ nặng nề: “Đúng vậy, cô đoán không sai. Nếu cứ tiếp diễn lâu dài, nhân cách chính có thể sẽ bị nhân cách phụ xâm chiếm hoàn toàn, mãi mãi ẩn sâu trong cơ thể mà không thể quay trở lại nữa.”

Anh nói rồi liếc nhìn Đông Hạ, ánh mắt mang ý vị sâu xa: “So với chuyện đó, tôi càng tò mò hơn, vì sao sau khi gặp cô, nhân cách phụ lại có phản ứng dữ dội đến thế.”

Đông Hạ nghẹn lời, trầm mặc một hồi lâu, rồi khẽ hỏi: “Tôi có thể làm gì không?”

Ôn Như Chu lắc đầu, giọng nhàn nhạt: “Cô không cần làm gì cả, cứ sống như bình thường là được rồi.” Anh nhướng mày, tiếp tục: “Tôi nghĩ, Lục Hà sẽ không muốn để cô biết chuyện này.”

Trước người mình thích, phơi bày những khiếm khuyết bản thân — đổi lại là ai cũng sẽ không cam lòng, huống chi là Lục Hà, một người cao ngạo và đứng trên đỉnh cao, lại càng không thể.

Đông Hạ hiểu ý anh, không nói gì thêm.

Chỉ là lồng n.g.ự.c âm ỉ đau.

Ôn Như Chu thấy sắc mặt cô không tốt, vốn định làm ngơ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Anh khẽ thở dài, bình thản nói: “Hứa tiểu thư, Lục Hà… khi còn nhỏ đã từng trải qua những đau đớn mà người thường không thể nào chịu nổi. Có thể bây giờ cô thấy anh ấy ngoài mặt phong quang, được người người ngưỡng mộ, nhưng thực ra, anh ấy yếu đuối hơn bất cứ ai, nhạy cảm, thậm chí… rất tự ti.”



Về đến căn hộ, Đông Hạ tắm rửa xong, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi.

Áp lực kéo dài khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên ngoài nắng rực rỡ, nhưng trong phòng ngủ lại rất tối vì đã kéo kín rèm chống sáng. Ánh sáng không thể len lỏi vào, khiến căn phòng như bị bao phủ bởi một lớp mờ u ám.

Người phụ nữ trên giường hô hấp đều đặn, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, khuôn mặt khi ngủ trông rất yên tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy giữa hai hàng lông mày của cô hơi nhíu lại.

Đông Hạ đang mơ thấy vài cảnh tượng.

Năm năm trước, tại Vancouver.

Hôm đó, cô vừa tan học ở trường y, đang trên đường trở về căn hộ một mình. Lúc rẽ vào một con hẻm nhỏ, vì mải nhìn điện thoại nên cô không chú ý dưới chân, vô tình vấp phải một người đàn ông đang nằm trên mặt đất ở khúc quanh.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó anh mặc một chiếc sơ mi đen và quần tây đen, vóc người cực kỳ cao ráo và thẳng tắp. Ở phần eo của chiếc sơ mi có một vết rách dài do vật nhọn nào đó gây ra, thịt da lẫn m.á.u mờ mờ hiện lên, trông cực kỳ ghê rợn.

Cô bị vấp ngã, còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho bủn rủn tay chân.

Có lẽ vì học ngành y, từng trải qua thực tập và thấy nhiều bệnh nhân bị thương, nên cô rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Đến giờ cô cũng không nhớ rõ lúc đó vì sao lại quyết định đưa một người đàn ông xa lạ về nhà, thay vì gọi xe đưa thẳng vào bệnh viện rồi mặc kệ.

Có lẽ là vì cô đoán được vết thương kia không phải tai nạn bình thường mà là bị ai đó truy sát. Nếu đưa đến bệnh viện, rất có thể sẽ khiến đối phương bị lộ tung tích, nên cô mới không làm vậy.

Đúng lúc đó, cảnh trong mơ đột ngột chuyển sang một phân đoạn khác.

Căn hộ cũ kỹ, chật hẹp. Người đàn ông nằm mê man trên chiếc giường đơn, vì vóc dáng cao lớn nên hơn nửa cẳng chân của anh đành phải thò ra khỏi mép giường — trông có phần buồn cười.

Cô ngồi bên mép giường, lấy hết thuốc men và dụng cụ mua từ hiệu thuốc ra, sau đó cẩn thận cởi áo sơ mi đen trên người anh, bắt đầu xử lý vết thương.

Trong suốt bốn tiếng sau đó, anh vẫn không tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban đầu cô hơi lo, sợ rằng nếu anh tỉnh dậy và bất cẩn xoay người, vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Vì vậy cô kéo một cái ghế đến bên giường, ngồi trông chừng, đề phòng sự cố.

Cô không ngờ chính mình lại không chống lại được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh lại, người đàn ông trên giường đã sớm biến mất, không để lại một dấu vết nào.



Đông Hạ tỉnh dậy khi bên ngoài trời đã về chiều. Ánh hoàng hôn rực rỡ như dát vàng khắp thành phố.

Cô ngồi trên giường một lúc, trong đầu vẫn còn vang vọng những hình ảnh trong mơ — kỳ lạ là mọi thứ đều rõ ràng đến đáng sợ.

Có lẽ vì chính mình từng trải qua nên ký ức mới khắc sâu đến vậy.

Cô vén chăn bước xuống giường, vừa lúc đó chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường rung lên không đúng lúc.

Là cuộc gọi từ Quách Uyển Như.

Từ lần tranh cãi gần nhất khiến hai người không vui, đến nay cả hai vẫn chưa liên lạc lại.

Chuông reo đến lần thứ năm, Đông Hạ mới chậm rãi bắt máy.

Giọng nói của Quách Uyển Như vẫn nhẹ nhàng, không còn cứng rắn như lần trước khi bảo cô đến Mỹ.

Bà nói: “Đông Hạ, mẹ nghe nói hôm nay con nghỉ nửa ngày. Tối nay về nhà họ Phó ăn cơm đi.”

Đông Hạ bước vào phòng tắm, mở vòi nước, vốc nước lạnh lên mặt để làm tỉnh táo hơn, rồi mím môi từ chối: “Tối nay con có việc.”

Dường như Quách Uyển Như đã đoán trước cô sẽ từ chối, nên giọng nói có phần dịu dàng hơn: “Đông Hạ, mẹ biết con vẫn còn giận mẹ. Đúng, việc mẹ giấu con không cho con gặp Hứa Triệu Thừa là lỗi của mẹ. Nhưng mẹ cũng có nỗi khổ riêng.”

Đông Hạ cúi người, chống tay lên thành bồn rửa mặt, những giọt nước chảy dài từ má xuống cằm, nhỏ tí tách.

Cô không nói gì cả.

Quách Uyển Như ngừng lại một chút, khẽ thở dài rồi nói:
“Đông Hạ, tối nay con đến nhà họ Phó đi. Mẹ sẽ nói cho con biết toàn bộ sự thật.”

Vừa dứt lời, Đông Hạ lập tức ngắt máy.
Cô ngẩng đầu nhìn vào chính mình trong gương, ánh mắt có phần u tối, sâu thẳm.

——

Buổi tối, tại nhà họ Phó.

Khi Đông Hạ đến nơi, người làm trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ cần ngồi vào bàn là có thể dùng bữa.

Điều bất ngờ là… Phó Hy Lâm cũng có mặt.

Khi trông thấy cô, đối phương không buông lời châm chọc như mọi khi, chỉ lạnh lùng liếc qua một cái rồi làm như không thấy.

Thấy thái độ này của cô ta, Đông Hạ lại cảm thấy có phần không quen.

Quách Uyển Như vừa từ thư phòng trên lầu bước xuống, trông thấy Đông Hạ đang đứng trong phòng khách thì nét mặt liền nở nụ cười vui vẻ.

“Người đến đủ rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Đông Hạ ngồi xuống, đảo mắt qua một lượt mâm cơm đã bày sẵn trên bàn, nhận thấy còn đến ba chỗ trống.

Ngoài Phó Hạ Viễn ra, dường như còn có hai người khác nữa.

Cô hơi cau mày, cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình từ phía đối diện, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn qua.

Ngồi phía bên kia bàn là Phó Hy Lâm.

Lúc này, cô ta đang dùng ánh mắt khinh miệt và giễu cợt nhìn chằm chằm vào cô. Nếu là người khác, có thể Đông Hạ sẽ thấy khó hiểu, nhưng người đó lại là Phó Hy Lâm — người luôn hận không thể xé xác cô ra. Thế nên ánh nhìn đó, đối với cô, cũng chẳng có gì bất thường.

Cô thản nhiên phớt lờ, vừa mới nâng đũa lên thì trên lầu bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.

Đông Hạ hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, ánh mắt hơi sững lại.

Quách Uyển Như chú ý đến ánh mắt của cô, mỉm cười giải thích:
“Quên nói với con, tối nay Chung Thuật cũng đến ăn cơm. À, lát nữa chắc còn một vị khách nữa.”

Đông Hạ cố kìm nén cảm xúc, thu hồi ánh mắt, nhìn bà ta một cái, trong đáy mắt hiện lên nét u ám.
Bàn tay đặt trên mặt bàn dần dần siết lại thành nắm.

Thật ra cô nên sớm đoán được — làm gì có sự thật nào, làm gì có nỗi khổ nào.

Từ đầu đến cuối, chẳng qua chỉ là người phụ nữ này lợi dụng chút hy vọng mong manh còn sót lại trong cô, để lừa cô đến mà thôi.

Khuôn mặt Đông Hạ dần lạnh xuống. Cô hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận.

Cô đặt đũa xuống, đứng dậy khỏi ghế.

Thấy vậy, Quách Uyển Như cũng lập tức đứng lên, nghiêm giọng ra lệnh:
“Đông Hạ, có chuyện gì thì để ăn xong hãy nói.”

Bà ta vừa dứt lời, từ cửa chính vang lên tiếng bước chân. Một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp bước vào.

Đông Hạ còn chưa kịp nhìn rõ người mới đến, thì đã thấy Phó Hy Lâm vốn đang ngồi xem kịch liền bật dậy, chạy nhanh qua trước mặt cô, vui vẻ gọi một tiếng:

“Anh Lục Hà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện