Ánh trăng u sầu, bầu trời đêm đen kịt điểm xuyết những vì sao lấp lánh, chiếu rọi xuống mặt đất tĩnh lặng.
Đèn đường tỏa ra quầng sáng nhợt nhạt, phố xá vắng lặng, không bóng người qua lại.
Trong khoang xe, Chung Thuật tựa lưng vào ghế, toàn khuôn mặt ẩn trong bóng tối âm u, không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy đôi mắt đen sâu thăm thẳm.
Lục Hà đã rời đi.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế khi Lục Hà rời khỏi, không hề nhúc nhích, im lặng như tượng đá.
Bên tai vẫn văng vẳng câu nói lạnh nhạt, điềm tĩnh của Lục Hà
— “Chung Thuật, người không hiểu rõ cô ấy… là anh.”
Anh chỉ nói đúng một câu ấy, nhưng đủ để chặn hết mọi đường lui của anh ta.
Ngữ khí dứt khoát và chắc chắn đến mức khiến Chung Thuật bắt đầu nghi ngờ chính mình — rằng liệu có phải anh thật sự chưa từng hiểu Hứa Đông Hạ.
Anh… thật sự không hiểu cô ấy sao? Chung Thuật đưa tay mở ngăn kéo dưới bảng điều khiển trung tâm, bên trong có một bao thuốc.
Thật ra anh không nghiện thuốc, bình thường cũng rất ít khi đụng tới, chỉ khi nào tâm trạng rối bời mới lấy một điếu ra hút.
Anh ngậm một điếu lên môi, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu.
Khói trắng lập tức lượn lờ trong khoang xe hẹp.
Một tay anh đặt ngoài cửa sổ, mắt vẫn nhìn m.ô.n.g lung trong đêm, đột nhiên nhớ về lần đầu tiên mình hút thuốc.
Cũng chính là lần đầu tiên anh gặp Hứa Đông Hạ.
Đó là khoảng bốn năm trước.
Hôm đó anh theo cha đến nhà Phó Hạn Viễn để thăm hỏi, vừa ra sau vườn thì bắt gặp cô.
Lúc ấy mặt trời đã khuất núi, cô ngồi một mình trên chiếc ghế dài bằng gỗ đặt trong góc vườn, hút thuốc. Cả người cô chìm trong thứ ánh sáng yếu ớt và lạnh lẽo như gió sớm mùa đông.
Khi đó, trong mắt người đời, cô chỉ mang cái danh là “con gái kẻ thứ ba”, tất cả hào quang đều bị chôn vùi.
Khuôn mặt cô vẫn còn non nớt, mái tóc dài đến xương quai xanh bị gió thổi rối tung, trời thì lạnh thấu xương mà cô chỉ khoác một chiếc áo len mỏng cùng chiếc quần dài.
Điếu thuốc kẹp trong tay, cô không hề hút, chỉ để mặc nó tàn dần.
Tàn thuốc rơi lách tách lên mặt bàn, rồi theo gió lạnh bay lượn như sương khói.
Nghe nói, sau ngày hôm đó, cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cha ruột.
Có lẽ với cô khi ấy, điều khiến lòng người lạnh giá nhất không phải là những lời đàm tiếu, mắng nhiếc từ ngoài kia — mà chính là bị người cô tin tưởng nhất ruồng bỏ.
Vì vậy sau này, cô mới quyết tâm sang Mỹ, không quay đầu lại, cũng không giữ liên lạc với bất kỳ ai trong nước.
Chung Thuật hoàn hồn, điếu thuốc trong tay chẳng biết đã cháy đến đâu, tàn lửa rơi xuống khiến đầu ngón tay bỏng rát.
Anh nhẹ nhàng búng tàn thuốc, ánh mắt u tối.
Tận đến bây giờ, cảnh tượng ngày đó vẫn in đậm trong tâm trí anh, rõ ràng như thể mới hôm qua.
Bao năm sau này, anh vẫn luôn âm thầm dõi theo cô từ phía sau.
Biết cô đã hoàn thành tất cả các khóa học ở trường y bên Mỹ.
Biết cô thường dành cả kỳ nghỉ để ở trong thư viện yêu thích.
Biết mỗi kỳ nghỉ đông, hè cô hay đến làm thêm ở tiệm tiện lợi gần nhà.
Nhưng rồi mấy ngày ngắn ngủi bên nhau vừa qua, anh lại phát hiện:
Hứa Đông Hạ của hiện tại, không giống với bất kỳ điều gì anh từng biết.
Không phải là anh không hiểu cô.
Mà là… cô chưa từng thực sự mở lòng cho ai bước vào.
Cô đối với anh — không, phải nói là đối với tất cả mọi người xung quanh — đều giữ một khoảng cách đề phòng.
Kể cả với anh, cũng không ngoại lệ.
—
Nửa đêm.
Hứa Đông Hạ từ phòng tắm bước ra, cầm lấy chiếc điện thoại vứt trên giường nhìn một cái.
Không có tin nhắn mới, cô lại ném nó trở về chỗ cũ.
Cô vừa tắm xong, mái tóc còn ướt sũng dính bết lên đầu, đang ngồi ở mép giường lau tóc.
Cửa bị gõ hai tiếng, rồi Tinh Tinh ló đầu vào, trong lòng ôm một chiếc gối, mắt long lanh nhìn Đông Hạ.
Thấy vậy, động tác trên tay cô khựng lại, khẽ thở dài một tiếng:
“Vào đi.”
Tinh Tinh lập tức hí hửng chạy vào, tiện tay đóng cửa lại.
Cô nhảy phắt lên giường, kéo chăn chui thẳng vào trong.
Toàn thân chỉ chừa lại đôi mắt đen lay láy, nhìn chằm chằm vào Đông Hạ đang ngồi ở mép giường, buồn bã mở miệng:
“Hôm nay tôi đi gặp Triệu Văn Tư.”
Đông Hạ ừ một tiếng, đùa:
“Cô ấy nói gì mà dọa cậu sợ đến mức tối không dám ngủ một mình à?”
Tinh Tinh lắc đầu, ngước mắt nhìn đèn chùm pha lê treo trên trần nhà. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào đôi mắt cô, khiến nó sáng lấp lánh khác thường.
Cô chớp mắt, chậm rãi nói:
“Hôm nay tôi tới bệnh viện, cô ấy nói với tôi rất nhiều chuyện. Nghe xong tôi cứ thấy đầu óc mình mơ hồ hết cả.”
Đông Hạ thoáng ngẩn ra, quay đầu nhìn cô, ánh mắt ra hiệu: Nói tiếp đi.
Dù sao khoảnh khắc tiểu thư Tinh Tinh chịu yên tĩnh để suy ngẫm như thế này cũng không dễ có.
Khi Tinh Tinh nói, ánh mắt cô hơi mơ màng, dường như đang nhớ lại, vừa nghĩ vừa kể:
“Đông Hạ, hôm nay tôi mới dần nhận ra, những tình cảm mà tôi tự cho là yêu với Tiêu Phàm năm xưa… thật ra chẳng thể nào so với Triệu Văn Tư.”
Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung:
“Phải nói là, hoàn toàn không thể so sánh.”
Nghe vậy, Đông Hạ ngẩn người trong hai giây, môi khẽ mím lại.
Cô không biết Triệu Văn Tư đã nói gì với Tinh Tinh, mà khiến cô ấy bắt đầu hoài nghi cả mối tình từng tưởng là khắc cốt ghi tâm với Tiêu Phàm.
Tinh Tinh kể tiếp:
“Triệu Văn Tư nói, thật ra tôi chưa từng yêu Tiêu Phàm đến thế. Tôi chỉ không cam tâm thôi. Không cam tâm bị đá, nên cứ mãi để tâm, thời gian lâu dần thì ngỡ đó là lưu luyến.”
Nói đến đây, cô nhìn về phía Đông Hạ, mắt sáng trong:
“Thật ra, cô ấy nói đúng.”
Đông Hạ khựng lại, vô thức ngừng lau tóc.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, cô dường như nhìn thấy bóng dáng mình từ nhiều năm trước —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bóng dáng một đứa con gái luôn oán trách Hứa Triệu Thừa.
Cô bỗng nhiên trầm mặc.
Sự im lặng ấy khiến Tinh Tinh cảm thấy hơi lạ:
“Đông Hạ, cậu sao vậy?”
“Không sao.”
Cô hoàn hồn lại, đè nén những cảm xúc rối bời, tiếp tục lau tóc.
Tinh Tinh lại líu lo một hồi, cuối cùng dốc hết những cảm xúc chất chứa trong lòng ra, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô xoay người nằm nghiêng, quay mặt về phía Đông Hạ.
Cô cười cười, tò mò hỏi:
“Hôm qua cậu đến chỗ Lục Hà, anh ta có nói gì với cậu không?”
Nhắc đến chuyện này, Đông Hạ bỗng nhớ ra một việc.
Cô buông chiếc khăn trong tay, đứng dậy đi đến bàn làm việc, mở máy tính, tìm kiếm ba chữ Lục Kình Viễn.
Tinh Tinh chồm dậy, tò mò ghé lại gần. Vừa nhìn thấy cái tên đó, cô ngẩn ra, buột miệng:
“Đông Hạ, cậu tìm Lục Kình Viễn làm gì?”
Trên trang tìm kiếm chỉ hiện lên một vài thông tin sơ lược về tiểu sử và sự nghiệp lúc sinh thời của Lục Kình Viễn, hoàn toàn không có bất cứ ghi chép nào rõ ràng về nguyên nhân qua đời của ông.
Đông Hạ trầm ngâm một lát, nghiêng đầu hỏi Tinh Tinh:
“Cậu biết Lục Kình Viễn à?”
Tinh Tinh lập tức ngồi thẳng người, hiếm khi nghiêm túc như vậy, nhíu mày:
“Sao tự nhiên cậu lại tò mò về ông ấy? Lục Hà đã nói gì với cậu à?”
Đông Hạ lắc đầu, giải thích:
“Hôm qua tôi ở căn hộ của anh ta, nhìn thấy một tấm ảnh. Trong đó có Lục Kình Viễn và hai cậu bé, một là Lục Hà, người còn lại…”
Cô chưa nói hết, đã bị Tinh Tinh tiếp lời, ngẫm nghĩ:
“Người còn lại… là em trai của Lục Hà.”
Đông Hạ toàn thân chấn động, môi mím lại thành một đường thẳng, đúng như cô dự đoán.
Chỉ là…
Tinh Tinh thấy cô im lặng, đại khái đã đoán ra nguyên do, từ tốn nói:
“Người biết chuyện này rất ít. Tôi cũng chỉ là tình cờ nghe ông tôi nhắc qua mới biết nhà họ Lục từng có hai đứa con.”
“Cậu ấy giờ đâu rồi?”
“Hình như… đã mất rồi.”
Tinh Tinh mím môi, giọng trầm xuống:
“Nghe ông tôi kể, năm đó cả hai đứa con nhà họ Lục đều bị kẻ thù bắt cóc, cuối cùng chỉ có một mình Lục Hà sống sót trở về. Không bao lâu sau, cha anh ta cũng qua đời.”
Nghe đến đây, đồng tử Đông Hạ co rút lại.
Cô bất giác nhớ đến mấy lọ thuốc ngủ trong ngăn kéo phòng ngủ của Lục Hà.
Trong lòng như có thứ gì đó bị nhét vào —
Nặng nề, nghẹn ứ, không sao thở nổi.
Cô chưa từng là người dễ xúc động, càng không phải kiểu hay mủi lòng.
Nhưng lúc này, cô thật sự không phân rõ mình đang thương hại Lục Hà, hay là đau lòng vì anh.
Tinh Tinh nhìn gương mặt đờ đẫn của cô, như thể phát hiện ra điều gì, trong đáy mắt thoáng vụt qua một tia khác lạ.
Cô ấy hé môi, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời nào.
Chuyện tình cảm, so với việc bị người khác chỉ điểm, vẫn nên để người trong cuộc tự ngộ ra thì mới thực sự khắc sâu.
Cô lại chui tọt vào chăn, lí nhí nói: “Buồn ngủ quá rồi, tôi ngủ trước đây.”
Đông Hạ vẫn ngồi thất thần trước màn hình máy tính. Ánh sáng yếu ớt từ màn hình lập lòe chiếu lên gương mặt cô, khiến nó mang theo vài phần u ám kỳ dị.
Cô không ngờ, đoạn cảm tình mới chớm rõ ràng, còn chưa kịp trưởng thành… đã bị bóp nghẹt từ trong trứng nước.
——
Sáng hôm sau, nhà họ Phó xảy ra một trận tranh cãi gay gắt.
Vừa bước chân về đến nhà, Phó Hy Lâm đã đập mạnh một xấp ảnh xuống trước mặt Quách Uyển Như, nghiến răng nghiến lợi: “Bà nhìn con gái bảo bối của bà đã làm ra chuyện tốt gì đây!”
Quách Uyển Như sững người một lúc, rồi vội cầm lấy đống ảnh trên bàn.
Xem qua vài tấm, sắc mặt bà bắt đầu cứng lại.
Phó Hy Lâm liếc xéo, cười lạnh kéo khóe môi, giọng đầy giễu cợt: “Đã có bạn trai rồi mà còn suốt ngày ong bướm bên ngoài, lần này thì hay rồi, ra thẳng từ căn hộ của Lục Hà. Con gái bà quả thật có bản lĩnh quyến rũ đàn ông khiến người ta phải khâm phục!”
Quách Uyển Như hít sâu một hơi, ngẩng lên, giọng bình tĩnh: “con cho người theo dõi Đông Hạ?”
Phó Hy Lâm thoáng khựng lại, nhưng không hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn ngang ngược đáp: “Nếu không làm chuyện mờ ám thì sợ gì tôi theo dõi?”
Cô ta giật lấy xấp ảnh từ tay bà, hung hăng ném xuống: “Giờ bằng chứng rành rành, bà còn định bênh vực cô ta thế nào nữa?”
“Để dì hỏi Đông Hạ cho rõ ràng…”
“Không cần! Tôi sẽ đích thân hỏi cô ta. Tôi muốn xem cô ta còn có thể biện minh thế nào!”
Phó Hy Lâm nói xong liền phất tay bỏ đi, mặc cho Quách Uyển Như đứng phía sau cố gắng ngăn cản. Cô ta lái xe thẳng đến bệnh viện.
Nhưng điều cô ta không ngờ là, ở bệnh viện, lại tình cờ đụng mặt với một người – Hứa Triệu Thừa – kẻ đã biến mất khỏi cuộc sống họ nhiều năm.
Hứa Triệu Thừa vừa mới lấy thuốc xong, vừa quay người lại đã thấy Phó Hy Lâm.
Cô ta lập tức bước về phía ông, dừng lại ngay trước mặt, ánh mắt đảo một vòng từ trên xuống dưới, sự khinh miệt lộ rõ trong ánh nhìn.
Vẫn y hệt như năm xưa.
Hứa Triệu Thừa im lặng mấy giây, nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, định xoay người rời đi.
Nhưng chưa kịp đi được mấy bước, liền nghe thấy giọng nữ the thé phía sau vang lên:
“Chẳng phải tôi đã bảo ông vĩnh viễn đừng quay về đây sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương