Sau khi lời người đàn ông vừa dứt, Chu Mai tựa người vào tường, tay phải ôm lấy cánh tay trái, cúi đầu nhìn mũi chân của mình mà bật cười:
“Anh Lục, không nhìn ra là tôi đang giúp anh tạo cơ hội sao?”

Cô ta hoàn toàn không nhận ra rằng, phía bên kia con đường có một chiếc xe sedan màu đen đang đỗ lại.
Ánh sáng trong xe mờ mịt, ảm đạm. Người đàn ông ngồi trên ghế lái, một tay đặt hờ trên vô lăng, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, càng khiến anh toát lên vẻ âm u, lạnh lẽo.

Đôi mắt đen sâu của anh xuyên qua kính chắn gió phía trước, dừng lại trên người phụ nữ đối diện, đáy mắt lóe lên vẻ giễu cợt.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính vang lên trong không gian chật hẹp của xe:
“Cô tưởng cô là cái thá gì?”

Giọng nói lạnh lùng ấy, thông qua điện thoại truyền thẳng vào tai Chu Mai, khiến cô toàn thân run lên.
Không biết có phải do gió đêm nay lạnh hơn thường ngày hay không, mà da thịt cô nổi lên từng mảng da gà, lạnh buốt đến thấu xương.

Chớp mắt, cô tưởng mình nghe nhầm, cứ ngỡ người bên kia điện thoại không phải là Lục Hà.
Cô trấn tĩnh lại, lên tiếng:
“Anh Lục, bây giờ chúng ta coi như đang cùng đứng trên một con thuyền. Anh muốn có Hứa Đông Hạ thì…”

Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia vang lên một tràng cười khẽ đầy hàm ý.
Chu Mai khựng lại, nhíu mày.
Lưng cô cứng đờ, cảm thấy tiếng cười kia như một lưỡi d.a.o lạnh buốt, len lỏi vào từng thớ thịt da.

“Tôi muốn cô ấy thì liên quan gì đến cô?”
Lục Hà thản nhiên hỏi, giọng không chút gợn sóng.

Chu Mai c.h.ế.t sững, đáy mắt hiện lên sự giận dữ đỏ ngầu.
Cô siết chặt môi, lạnh lùng nói:
“Lục Hà, anh có ý gì? Tôi đang giúp anh đấy! Nếu Hứa Đông Hạ biết chuyện này, cô ấy nhất định sẽ chia tay với Chung Thuật, đến lúc đó…”

“Đó chẳng phải là kết quả cô muốn sao?”

Giọng nói người đàn ông đều đều, như đang kể lại một câu chuyện bình thường.
Ngón tay trỏ gõ nhè nhẹ lên vô lăng, khóe môi cong lên một đường cong mơ hồ:
“Nếu tôi đoán không nhầm, người cô thật sự muốn là Chung Thuật, đúng chứ?”

Chu Mai không lên tiếng.
Bóng tối đêm càng dày, trong mắt cô chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.

Lục Hà không nhịn được nhếch môi, ngón tay dừng lại, giọng mang theo ý cười:
“Chu Mai, cô thật đúng là giống anh trai mình, ngu ngốc đến không cứu nổi.”

Giọng nói vừa rơi xuống, sắc mặt Chu Mai lập tức sầm lại, khó coi như nuốt phải ruồi.
Cô định phản bác, nhưng Lục Hà không cho cô cơ hội đó.
Có vẻ như anh đã mất kiên nhẫn, nên lời nói rất dứt khoát, không chút dây dưa:

“Cô muốn làm gì tôi không quan tâm, nhưng đừng bao giờ động vào cô ấy. Vĩnh viễn đừng bao giờ.”
Lời nói đầy cảnh cáo.

“Lục Hà! Chỉ vì một người phụ nữ mà anh định trở mặt, không màng đến tình nghĩa giữa hai nhà chúng ta à?”
Chu Mai tức giận, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

“Nếu cô muốn nghĩ như vậy cũng được.”
Giọng anh vẫn bình thản, lạnh nhạt:
“Còn nữa, có lẽ cô đã quên, cái gọi là tình nghĩa giữa hai nhà, những năm qua đã bị xóa sạch rồi.”

Tại sao xóa sạch? Vì ai mà xóa sạch?
Cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Tim Chu Mai run lên, có cảm giác người đàn ông kia biết gì đó.
Cô cắn môi, giả vờ không hiểu:
“Lục Hà, anh nói vậy là có ý gì?”

Người đàn ông cười khẽ, thong thả nhả ra ba chữ:
“Cô hiểu mà.”

Điện thoại bị ngắt.
Chu Mai đứng bất động, toàn thân lạnh toát, rất lâu cũng không thể hoàn hồn.

Cô vẫn đang lặp đi lặp lại suy nghĩ về vài câu nói vừa rồi của người đàn ông ấy, càng nghĩ càng thấy bất an.



Bên này, sau khi ngắt máy, điện thoại bị Lục Hà tiện tay ném sang một bên.
Anh với tay lấy từ ngăn kéo dưới bảng điều khiển một hộp thuốc lá.
Ngón tay thon dài rút ra một điếu, ngậm vào miệng.

Tách!
Trong khoang xe mờ tối, ngọn lửa đỏ bừng sáng lên một chốc, rồi làn khói trắng lượn lờ quanh anh, chậm rãi tản ra trong không khí.

Vẻ mặt người đàn ông ẩn sau lớp khói mờ, khó mà nhìn rõ, chỉ thấy một chút bí ẩn và sâu thẳm.



Ăn tối xong, Chung Thuật đưa Hứa Đông Hạ về đến cửa chung cư.
Trời đã tối, ánh đèn đường chập chờn xuyên qua những tán cây lắc lư.

Hứa Đông Hạ vừa bước xuống xe, Chung Thuật cũng xuống theo.
Anh đứng yên cạnh cửa xe, gương mặt tuấn tú vẫn như mọi khi, bao phủ bởi sự điềm tĩnh và dịu dàng.

Anh nhìn người trước mặt, khóe môi cong cong, hỏi:
“Dạo này em thấy thế nào rồi?”

Hứa Đông Hạ khựng lại, nhất thời không hiểu:
“Thấy cái gì cơ…”

“Anh.”
“Cũng… ổn mà.”
Cô đáp theo bản năng, ánh mắt đầy chân thành.

Chung Thuật dừng lại một chút, đối diện với đôi mắt trong veo ấy, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Với em thì sao?”

Hứa Đông Hạ im lặng một lát, suy nghĩ rồi vẫn là ba chữ:
“Cũng ổn mà.”

Cũng ổn.
Nhưng chưa thể thích.

Chung Thuật nghe ra được ý trong lời cô, khóe miệng khẽ nhếch, như có chút bất đắc dĩ, lại như thở phào.

Anh nói đùa:
“Vậy là tốt rồi, anh còn lo em sẽ ghét anh nữa cơ.”

Hứa Đông Hạ nhíu mày, nghiêm túc sửa lời anh:
“Chung Thuật, em rất biết ơn anh, sao có thể ghét anh được chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiện tại, họ là người yêu.
Thế nhưng giữa họ chẳng có chút cảm tình nào, chỉ còn lại sự biết ơn.
Nghe qua thì có vẻ nực cười.

Nhưng từ đầu đến cuối, mối quan hệ không tình cảm này…
Là do anh chủ động bắt đầu.

Chung Thuật không biểu lộ gì, khẽ cụp mày, bất chợt hỏi một câu:
“Đông Hạ, nếu người mà em tin tưởng phản bội em, em có cho người đó một cơ hội không?”

Câu hỏi này hơi đường đột.
Và cũng vô cùng khó hiểu.

Tối nay Đông Hạ đã cảm thấy Chung Thuật có điều gì đó không ổn, nhưng anh lại không muốn nói nhiều, cô cũng giả vờ như không phát hiện.

Câu hỏi này khá mơ hồ.
Cô suy nghĩ một lúc, cân nhắc rồi trả lời:
“Phải xem là ai, người thân, người yêu hay là bạn bè…”

Lời còn chưa dứt, Chung Thuật đã nhẹ nhàng thốt ra hai chữ:
“Người yêu.”

Đông Hạ hơi sững lại, nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt, ánh mắt khẽ lay động.
Phản bội trong tình yêu, chỉ có thể là thể xác hoặc trái tim.

Cô im lặng một lúc, kéo nhẹ khóe môi:
“Chắc là… sẽ không.”

Thật ra câu trả lời của cô không hoàn toàn chắc chắn, vẫn mang theo chút do dự. Nhưng với Chung Thuật mà nói, dù là do dự hay phủ định thì cũng chẳng khác gì nhau – đều là bản án tử hình.

Não bộ anh khựng lại hai giây.
Đến khi phản ứng lại được, tim anh chợt nhói lên một cách kỳ lạ.

Đông Hạ nhận ra sự khác thường của anh, cau mày, thấp giọng hỏi:
“Chung Thuật, anh sao vậy?”

Chung Thuật chậm rãi hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
“Không sao đâu, em lên đi, nghỉ sớm một chút, đừng thức khuya.”

Sắc mặt anh lúc này trông có vẻ hơi mỏi mệt.

Đông Hạ đoán chắc là anh không muốn nói nhiều, nên cũng biết ý không hỏi nữa, chỉ nói một tiếng “chúc ngủ ngon” rồi quay người lên nhà.

Bóng dáng cô nhanh chóng biến mất vào màn đêm mênh mông.

Chung Thuật vẫn đứng yên tại chỗ, tựa người vào bên xe như một pho tượng, không nhúc nhích.

Con ngươi anh sâu thẳm, như thể có một con dã thú đang ẩn náu bên trong, lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Một lúc lâu sau, anh mới xoay người lên xe, thắt dây an toàn, định rời đi thì vô tình liếc thấy một chiếc xe sang màu đen nổi bật đang đỗ dưới tán cây phía trước.

Anh khựng lại, môi mím thành một đường thẳng lạnh lùng.

Sau đó, anh nổ máy, chầm chậm lái xe tiến lên, dừng lại bên cạnh chiếc xe sang màu đen kia.

Cửa sổ xe đối phương hạ xuống một nửa, lộ ra đường nét nghiêng mặt sắc sảo của người đàn ông, trong bóng tối, gương mặt ấy toát lên vẻ lạnh nhạt và xa cách.

Chung Thuật chống khuỷu tay lên mép cửa xe, mắt nhìn về phía trước, giọng nói vang lên trong đêm vô cùng bình tĩnh:
“Lục tiên sinh rảnh quá nhỉ?”

Vừa nãy anh hoàn toàn không phát hiện chiếc xe này đã đậu ở đây bao lâu, cũng không biết đã nhìn thấy những gì.

Trong xe, Lục Hà tựa người vào ghế lái, nghiêng đầu liếc nhìn Chung Thuật một cái, ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng khẽ động:
“Tạm được.”

Chung Thuật nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông kia, ánh mắt giao nhau, sắc mặt anh bình tĩnh, không nhanh không chậm nói rõ:
“Lục tiên sinh, tôi nghĩ mình cần nhắc anh một câu. Đông Hạ bây giờ là bạn gái tôi. Nếu không có chuyện gì, mời anh tránh xa cô ấy một chút.”

Bạn gái…
Lục Hà khẽ nhếch môi, nghiền ngẫm hai chữ đó, ánh mắt như ngấm mực, dày đặc và sâu hun hút, nhẹ giọng nhả ra một câu:
“Anh xứng sao?”

Chung Thuật lập tức khựng lại.

Trên gương mặt bình thản của anh hiện lên từng vết nứt, nét mặt căng thẳng, giọng nói trầm xuống:
“Xứng hay không, không đến lượt anh nói. Anh là gì của cô ấy?”

Ánh mắt người đàn ông như lưỡi d.a.o băng.

Lục Hà làm như không nghe thấy, khẽ cười một tiếng, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.
Anh từ tốn mở miệng, giọng điệu lạnh tanh, ngầm ẩn một tia rét buốt:
“Tôi nghĩ, tôi vẫn tốt hơn anh một chút.”

Ít nhất… sẽ không ngu ngốc đến mức bị người khác lợi dụng, phản bội cô ấy.

Chung Thuật dường như đã hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, gương mặt tuấn tú rõ ràng cứng lại trong vài giây.

Ánh mắt Chung Thuật nhìn người đàn ông trước mặt đầy phức tạp và khó đoán.

Lục Hà thấy ánh nhìn ấy, không nhịn được bật cười nhẹ:
“Anh sẽ không nghĩ là… có liên quan đến tôi đấy chứ?”

Chung Thuật không khẳng định, cũng không phủ nhận.

Chuyện này anh biết được, hoặc là do Chu Mai nói cho biết, hoặc là… anh đã biết từ đầu.
Dù là trường hợp nào, thì cũng không thể hoàn toàn tách Lục Hà ra khỏi chuyện này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lạnh đi vài phần.

Nụ cười bên môi Lục Hà không những không giảm mà còn sâu hơn, anh chậm rãi, thong thả nói:
“Tôi không phải người tốt, nhưng cũng chưa đến mức làm chuyện khiến cô ấy tổn thương.”

Anh nói với vẻ thờ ơ, nhưng giọng điệu lại không cho phép phản bác.

Chung Thuật ngẩn người trong chốc lát.
Sau khi hoàn hồn, sắc mặt anh trầm xuống, như cười như không:
“Lục tiên sinh, anh làm sao chắc chắn được rằng, sau này cũng sẽ không làm cô ấy tổn thương?”

Anh khẽ nhắc nhở:
“Chưa nói đến thân phận của hai người cách biệt bao nhiêu, nếu anh thật sự hiểu Đông Hạ, thì cũng phải biết cô ấy là người có lòng tự trọng rất cao. Nếu sau này hai người thật sự bên nhau, cô ấy sẽ phải đối mặt với rất nhiều lời dị nghị. Cho dù anh có bao nhiêu năng lực đi nữa, anh nghĩ cô ấy sẽ cam tâm cả đời nấp sau lưng anh, chẳng làm gì cả sao? Không đâu. Điều đó chỉ càng khiến khoảng cách giữa hai người thêm sâu sắc, khiến cô ấy ngày càng nhận rõ sự chênh lệch giữa bản thân và anh.”

Chung Thuật dừng lại một nhịp, khẽ kéo môi:
“Cũng sẽ dần dần… khuếch đại cảm giác tự ti của cô ấy.”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đối diện đã bình tĩnh cắt lời:
“Có vẻ… anh đã hiểu lầm rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện