Cái này, mặc dù đứa trẻ này
không phải của nàng, nhưng nhất định cũng phải là của cô ta, bằng không đứa trẻ này không thích cô vậy sao cô còn có thể gả cho anh Hàn Lâm chứ?
“Bảo bối, có thể cho mẹ…ôm con một cái không?”
Giọng nói Dịch Thanh Vũ nhẹ nhàng, trên mặt nhợt nhạt mang theo nụ cười.

Mẹ.

Trái tim của Tiểu Mộ Tuyết khát vọng tình thương của mẹ bị hai chữ này làm bùng lên ngọt lửa.

Cô bé khẽ gật đầu.

Lâm Mạn thấy thế, răng trên cắn chặt môi dưới, đem đứa bé đưa vào trong lòng Dịch Thanh Vũ.

Dịch Thanh Vũ cười đến nỗi mắt cong lên, dựa vào bên tai Tiểu Mộ Tuyết, nhỏ giọng nói chuyện với cô bé.

Tuy rằng Tiểu Mộ Tuyết không có phản ứng gì nhưng cũng không có trực tiếp kháng cự sự thân mật này.

Lâm Mạn thấy một màn này trong lòng càng thêm hụt hẫng, thậm
chí trong lòng có hơi đau đớn chua xót.

Cô nghĩ đến nếu như Dịch Thanh Vũ và Kỳ Hàn Lâm kết hôn, Tiểu Mộ Tuyết thật sự sẽ trở thành con gái của Dịch Thanh Vũ.

Đau khổ.


Hốc mắt có hơi cay cay.

Thấy Lâm Mạn vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm Kỳ Mộ Tuyết, Dịch Chính Quốc giọng điệu không tốt mờ miệng: “Cô Lâm, việc lần trước còn chưa nói xong, chi bằng nhân tiện bây giờ
cô cùng tôi ra ngoài, chúng ta nói chuyện với nhau?”
Người phụ nữ này lợi dụng Kỳ Mộ Tuyết để tiếp cận Kỳ Hàn Lâm, tuyệt đối không có ý tốt!
Lâm Mạn hoàn hồn, theo bản năng xoa xoa hốc mắt, vừa định đồng ý đã nghe bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp từ tính.

“Chú Dịch lại tính làm gì người cùa tôi?”
Kỳ Hàn Lâm nghiêng người, tựa hồ vô tình đem Lâm Mạn bảo vệ ờ phía sau mình.

Dịch Chính Quốc nghe thấy lời này lại nhớ đến lần trước bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ, khó lòng giải bày.

Ông ta thích chơi phụ nữ.

Công thành danh toại nhiều năm như vậy, ờ bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tình nhân vô số, nhưng cũng không phải loại sẽ tùy tiện động dục bên ngoài như chó đi?
Sự việc lần trước mới thật sự là không bình thường!
Người phụ nữ này, thực sự là Hồ
Mị Tử chuyển thế sao?
Mê hoặc anh đến độ thần hồn điên đáo!
“Giám đốc Kỳ hiểu lầm tôi rồi, lần trước là ngoài ý muốn, là tôi thất lễ, lần này tuyệt đối sẽ không phát sinh sự việc giống như vậy.


Kỳ Hàn Lâm cũng không có để ý đến ý tứ của ông ta.


Anh giơ tay để lộ ra chiếc đồng hồ xa xỉ.

“Buổi chiều tôi còn có việc, Lâm Mạn, ôm Mộ Tuyết đi thôi.


Ôm Mộ Tuyết.

Tiểu Mộ Tuyết nghe thấy ba chữ này lập tức ngẩng cái đầu nhỏ lên, giang hai cánh tay về phía Lâm Mạn.

Dịch Thanh Vũ ở phía sau nghi hoặc nhìn Lâm Mạn, trong lòng vô cùng bất mãn.

Con gái của cô ta sao lại đối với Lâm Mạn tốt như vậy!
Hơn nữa, sao lại giống Lâm Mạn như vậy!
Dịch Thanh Vũ rõ ràng cảm nhận
được việc này không hề đơn giản.

Lâm Mạn ôm Tiểu Mộ Tuyết vào trong lòng, vội vàng để cô bé ôm lấy vai cô, cô cố nén sự xúc động trong lòng để tránh bị lật tẩy trước mặt Kỳ Hàn Lâm và Dịch Chính Quốc, Dịch Thanh Vũ.

Ngay cả một câu tạm biệt cũng không có, Kỳ Hàn Lâ trực tiếp nhấc chân bước ra ngoài.

Lâm Mạn ôm Tiểu Mộ Tuyết vội vàng đuổi theo bước chân của anh.

Thấy hai người đã đi xa, Dịch Thanh Vũ vội chống thân mình ngồi dậy: “Ba, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cô bé kia thật sự là con gái con sao? Sao con cảm thấy cô bé giống với Lâm Mạn kia hơn là con.


“Sự việc này phải nói từ năm năm trước…”
Việc này năm năm trước, đối với Dịch Thanh Vũ mà nói hoàn toàn xa lạ.

Cô ta hoàn toàn không có nghĩ tới, anh mắt lập tức trợn ngược lên, cô ta và Kỳ Hàn Lâm khai có
con với nhau, mà đứa con này lại không có bất kì quan hệ với cô ta!
Cái này thật là vớ vẩn!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện