Dịch Thanh Vũ sững người, cô ta ngơ ngác nhìn Tiểu Mộ Tuyết đang ờ trong lòng Lâm Mạn.
Cô bé này và mình không giống một chút nào, nhưng người phụ nữ đang bế cô bé thật sự trông rất giống.
Dịch Chính Quốc thấy Dịch Thanh Vũ không có chút trạng thái nào, không biểu hiện ra một chút tình thương của mẹ nào, trong lòng lập tức có chút nóng nảy, sợ Kỳ Hàn Lâm nhìn ra điểm
phải trái gì đó, vội vàng duỗi tay muốn đoạt Mộ Tuyết từ trong ngực Lâm Mạn.
“Khoan…” Kỳ Hàn Lâm lạnh giọng cảnh cáo.
Dịch Chính Quốc bị giọng nói của Kỳ Hàn Lâm dọa run rẩy.
Ông ta lấy lòng cười cười, cúi đầu khom lưng giải thích: “Tôi chỉ muốn cho Thanh Vũ nhìn con bé, không có ý gì khác.
”
“Mộ Tuyết, con có muốn cho cô ta nhìn con không?” Kỳ Hàn Lâm hỏi.
Tiểu Mộ Tuyết cũng không biết “cô ta” rốt cuộc là ai, cho nên không trả lời, chỉ nắm chặt cổ áo Lâm Mạn.
Tức khắc…
Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Lâm Mạn.
Trong lòng Dịch Chính Quốc trực tiếp mắng Lâm Mạn cả vạn lần!
Cô làm ở đâu không làm lại cố tình làm ở chỗ Kỳ gia, cố tình làm bảo mẫu bên người Tiểu Mộ Tuyết, rõ ràng là cố ý tìm kích thích!
“Mộ Tuyết, người nằm trên giường bệnh bên kia là…mẹ con.
” Lâm Mạn thật cẩn thận nói ra một câu trái lương tâm.
Cô nhiều lần nghĩ nói cho cô bé biết cô mới chính là mẹ ruột của cô bé.
Nhưng cô không thể.
Lâm Mạn miễn cưỡng cười tiếp tục nói: “Con có muốn cô ấy ôm con không? Cô ấy hôn mê năm năm rất vất vả mới tỉnh lại.
”
Tiểu Mộ Tuyết rũ đầy, tay nhỏ vẫn nắm chặt cổ áo Lâm Mạn.
Cô bé muốn mẹ ôm một cái nhưng vì cái gì người bây giờ đang ốm cô bé lại không phải là mẹ?
“Thực ra mẹ rất rất yêu con, rất muốn nhìn con, muốn ở bên cạnh bảo vệ con, nhưng bởi vì không có cách nào khác nên mới xuất hiện bên cạnh con như vậy, Mộ Tuyết, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?”
Lâm Mạn thử dò hỏi.
Cô cảm giác như đang nói tới chính mình, nhưng người ngoài nghe thấy lời cô nói lại nghĩ là
Dịch Thanh Vũ.
Tiểu Mộ Tuyết trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời.
Trong lòng Lâm Mạn vừa vui sướng vừa chua xót, cô chậm rãi đi đến bên giường bệnh, không nỡ mà đưa đứa nhỏ tới bên người Dịch Thanh Vũ.
Dịch Thanh Vũ nhìn đứa bé này vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, cô ta rất thích, nhưng…
Đứa bé gái này thật sự là con gái
của cô ta sao?
Ánh mắt cô ta phức tạp, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Lúc trước cô ta cảm thấy Tiểu Mộ Tuyết không giống cô ta chút nào, bây giờ để sát vào thì thấy đứa nhỏ này và người phụ nữ đang bế bé càng giống hơn.
“Em có thể…ôm con bé sao?” Dịch Thanh Vũ suy yếu hỏi.
Ánh mắt cô dừng trên người Kỳ Hàn Lâm.
Kỳ Hàn Lâm nhàn nhạt nói: “Hỏi Mộ Tuyết, nếu con bé không đồng ý thì không thể.
”
Cái này…
Dịch Thanh Vũ ngẩn ra.
Anh Hàn Lâm vậy mà lại rất thương yêu đứa con gái này!.
Cô bé này và mình không giống một chút nào, nhưng người phụ nữ đang bế cô bé thật sự trông rất giống.
Dịch Chính Quốc thấy Dịch Thanh Vũ không có chút trạng thái nào, không biểu hiện ra một chút tình thương của mẹ nào, trong lòng lập tức có chút nóng nảy, sợ Kỳ Hàn Lâm nhìn ra điểm
phải trái gì đó, vội vàng duỗi tay muốn đoạt Mộ Tuyết từ trong ngực Lâm Mạn.
“Khoan…” Kỳ Hàn Lâm lạnh giọng cảnh cáo.
Dịch Chính Quốc bị giọng nói của Kỳ Hàn Lâm dọa run rẩy.
Ông ta lấy lòng cười cười, cúi đầu khom lưng giải thích: “Tôi chỉ muốn cho Thanh Vũ nhìn con bé, không có ý gì khác.
”
“Mộ Tuyết, con có muốn cho cô ta nhìn con không?” Kỳ Hàn Lâm hỏi.
Tiểu Mộ Tuyết cũng không biết “cô ta” rốt cuộc là ai, cho nên không trả lời, chỉ nắm chặt cổ áo Lâm Mạn.
Tức khắc…
Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Lâm Mạn.
Trong lòng Dịch Chính Quốc trực tiếp mắng Lâm Mạn cả vạn lần!
Cô làm ở đâu không làm lại cố tình làm ở chỗ Kỳ gia, cố tình làm bảo mẫu bên người Tiểu Mộ Tuyết, rõ ràng là cố ý tìm kích thích!
“Mộ Tuyết, người nằm trên giường bệnh bên kia là…mẹ con.
” Lâm Mạn thật cẩn thận nói ra một câu trái lương tâm.
Cô nhiều lần nghĩ nói cho cô bé biết cô mới chính là mẹ ruột của cô bé.
Nhưng cô không thể.
Lâm Mạn miễn cưỡng cười tiếp tục nói: “Con có muốn cô ấy ôm con không? Cô ấy hôn mê năm năm rất vất vả mới tỉnh lại.
”
Tiểu Mộ Tuyết rũ đầy, tay nhỏ vẫn nắm chặt cổ áo Lâm Mạn.
Cô bé muốn mẹ ôm một cái nhưng vì cái gì người bây giờ đang ốm cô bé lại không phải là mẹ?
“Thực ra mẹ rất rất yêu con, rất muốn nhìn con, muốn ở bên cạnh bảo vệ con, nhưng bởi vì không có cách nào khác nên mới xuất hiện bên cạnh con như vậy, Mộ Tuyết, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?”
Lâm Mạn thử dò hỏi.
Cô cảm giác như đang nói tới chính mình, nhưng người ngoài nghe thấy lời cô nói lại nghĩ là
Dịch Thanh Vũ.
Tiểu Mộ Tuyết trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời.
Trong lòng Lâm Mạn vừa vui sướng vừa chua xót, cô chậm rãi đi đến bên giường bệnh, không nỡ mà đưa đứa nhỏ tới bên người Dịch Thanh Vũ.
Dịch Thanh Vũ nhìn đứa bé này vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, cô ta rất thích, nhưng…
Đứa bé gái này thật sự là con gái
của cô ta sao?
Ánh mắt cô ta phức tạp, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Lúc trước cô ta cảm thấy Tiểu Mộ Tuyết không giống cô ta chút nào, bây giờ để sát vào thì thấy đứa nhỏ này và người phụ nữ đang bế bé càng giống hơn.
“Em có thể…ôm con bé sao?” Dịch Thanh Vũ suy yếu hỏi.
Ánh mắt cô dừng trên người Kỳ Hàn Lâm.
Kỳ Hàn Lâm nhàn nhạt nói: “Hỏi Mộ Tuyết, nếu con bé không đồng ý thì không thể.
”
Cái này…
Dịch Thanh Vũ ngẩn ra.
Anh Hàn Lâm vậy mà lại rất thương yêu đứa con gái này!.
Danh sách chương