Lâm Mạn chịu không nổi, nức nở nói: “Kỳ gia, đừng ức hiếp tôi.
”
Kỳ Hàn Lâm không nhìn thấy khuôn mặt của cô, chỉ cảm thấy cả người cô đều căng thẳng, hai tay cũng nắm giường thật chặt, một bộ dạng bi phẫn.
Anh dừng động tác lại, ngón tay dài chế trụ cằm cô.
Lâm Mạn bị bắt ngẩng đầu lên, nước mắt và nước mũi cô không thề khống chế mà chảy xuống, biến khuôn mặt nhỏ sạch sẽ xinh đẹp trở nên tèm lem.
Kỳ Hàn Lâm rút tờ giấy, mặt không gựn sóng lau cho cô.
“Kỳ gia, thật sự tôi không có ném ghim cài áo.
” Cô khóc tức tưởi, ủy khuất lại khổ sở.
Áo trên người Lâm Mạn rơi xuống một chút, trên vai tất cả đều là dấu tay anh ấn đến hồng.
Ánh mắt của Kỳ Hàn Lâm sâu lại vài phần: “Nếu cô không có vứt ghim cài
áo đi, vì sao lại gạt tôi rằng cô để nó ở trong phòng?”
“Tôi là muốn tự mình đi tìm ghim cài áo về.
” Lâm Mạn nghẹn ngào nói.
Bộ dạng này của cô thật sự rất đáng thương.
Kỳ Hàn Lâm dứt khoát đặt cô ngồi xuống người.
Lâm Mạn tránh sang bên cạnh, nhưng mà không đặt được, trực tiếp bị anh kéo vào ngực.
Thình thịch—-
Tiếng tim đập bền chắc của Kỳ Hàn
Lâm, giống như nhịp trống vậy, vang lên bên tai cô.
“Kỳ gia…”
“Ai lấy.
”
“…” Lâm Mạn trầm mặc.
“Là Kỳ Hàn Nguyệt hay là Dịch Thanh Vũ.
”
Lâm Mạn nghe thấy, thân thể cũng đều run lên.
Kỳ Hàn Lâm cười lạnh: “Cô muốn tôi không truy cứu sao?”
Lâm Mạn căn bản không dám làm gì,
cũng không dám nói lời nào.
Cô sợ nếu cô có lời không đúng, sẽ bị Kỳ Hàn Lâm trực tiếp ấn xuống.
Anh nhất định là một người thích cuồng ngược.
“Tôi có thể không truy cứu, nhưng mà tốt nhất cô đừng có quá thân thiết với Đình Tứ.
”
“… Kỳ gia ghen tị sao?” Lâm Mạn kín đáo hỏi.
Cô vốn tưởng rằng Kỳ Hàn Lâm sẽ lảng tránh vấn đề này.
Hoặc là nói cô đang nằm mơ.
Ai ngờ.
“ừ.
”.
”
Kỳ Hàn Lâm không nhìn thấy khuôn mặt của cô, chỉ cảm thấy cả người cô đều căng thẳng, hai tay cũng nắm giường thật chặt, một bộ dạng bi phẫn.
Anh dừng động tác lại, ngón tay dài chế trụ cằm cô.
Lâm Mạn bị bắt ngẩng đầu lên, nước mắt và nước mũi cô không thề khống chế mà chảy xuống, biến khuôn mặt nhỏ sạch sẽ xinh đẹp trở nên tèm lem.
Kỳ Hàn Lâm rút tờ giấy, mặt không gựn sóng lau cho cô.
“Kỳ gia, thật sự tôi không có ném ghim cài áo.
” Cô khóc tức tưởi, ủy khuất lại khổ sở.
Áo trên người Lâm Mạn rơi xuống một chút, trên vai tất cả đều là dấu tay anh ấn đến hồng.
Ánh mắt của Kỳ Hàn Lâm sâu lại vài phần: “Nếu cô không có vứt ghim cài
áo đi, vì sao lại gạt tôi rằng cô để nó ở trong phòng?”
“Tôi là muốn tự mình đi tìm ghim cài áo về.
” Lâm Mạn nghẹn ngào nói.
Bộ dạng này của cô thật sự rất đáng thương.
Kỳ Hàn Lâm dứt khoát đặt cô ngồi xuống người.
Lâm Mạn tránh sang bên cạnh, nhưng mà không đặt được, trực tiếp bị anh kéo vào ngực.
Thình thịch—-
Tiếng tim đập bền chắc của Kỳ Hàn
Lâm, giống như nhịp trống vậy, vang lên bên tai cô.
“Kỳ gia…”
“Ai lấy.
”
“…” Lâm Mạn trầm mặc.
“Là Kỳ Hàn Nguyệt hay là Dịch Thanh Vũ.
”
Lâm Mạn nghe thấy, thân thể cũng đều run lên.
Kỳ Hàn Lâm cười lạnh: “Cô muốn tôi không truy cứu sao?”
Lâm Mạn căn bản không dám làm gì,
cũng không dám nói lời nào.
Cô sợ nếu cô có lời không đúng, sẽ bị Kỳ Hàn Lâm trực tiếp ấn xuống.
Anh nhất định là một người thích cuồng ngược.
“Tôi có thể không truy cứu, nhưng mà tốt nhất cô đừng có quá thân thiết với Đình Tứ.
”
“… Kỳ gia ghen tị sao?” Lâm Mạn kín đáo hỏi.
Cô vốn tưởng rằng Kỳ Hàn Lâm sẽ lảng tránh vấn đề này.
Hoặc là nói cô đang nằm mơ.
Ai ngờ.
“ừ.
”.
Danh sách chương