Dần dần, cô cũng không đoái hoài tới bắp thịt cơ bắp, càng không còn thời gian đi thưởng thức.

Bắp thịt trên cơ thể của Kỳ Hàn Lâm quá chặt, Cô không cẩn thận, dùng sức ấn, căn bản cũng không có hiệu quả.

Chẳng qua chỉ mới mười năm phút đồng hồ, đầu Lâm Mạn liền đổ đầy mồ hôi.

Cô giơ tay lau thái dương.

Chợt.

Người đàn ông đang nằm đưa tay chế trụ cổ tay cô.

Lâm Mạn không kịp tránh, trực tiếp ngã vào ngực anh.

Lỗ tai trực tiếp dán lên bụng anh.

“Đi lên nghỉ ngơi một chút.



Đảo mắt.

Hai người trao đổi chỗ cho nha.

Lâm Mạn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy vai bị Kỳ Hàn Lâm nắm lấy.

“Kỳ gia, trên cổ tôi thoa thuốc mỡ, tốt nhất anh không nên đụng vào nó, lỡ như trúng độc sẽ không tốt.

” Lâm Mạn nhanh chóng nhắc nhở anh.

Nói đùa, cô thừa biết Kỳ Hàn Lâm sẽ không xoa bóp cho cô.

Nhất định là anh thừa cơ hội bạo hành!
Kỳ Hàn Lâm dừng động tác lại, nhíu mi tâm: “Thuốc mỡ?”
“Của bác sĩ Đình Tứ tôi, dùng để giấu đi mùi thơm kì lạ trên người, rất thuận tiện.

” Lâm Mạn giải thích.

“Đây là lý do cô vứt ghim cài đi?”

Nguy rồi! !
Cô quên mất chuyện này!
Lâm Mạn chỉ cảm thấy lưng và hai chân đau nhức, Kỳ Hàn Lâm đúng là đánh xuống một cái tát.

Lâm Mạn nghẹn ngào, cô căn răng giải thích: “Không phải, ghim cài áo
không phải do tôi vứt.

Kỳ gia, ngươi phải tin tôi.


“Tôi tin vào đôi mắt của tôi.


Ngón tay dài lạnh như băng của anh, từng chút một đánh lên người nàng.

Thật ra cũng không có đau gì nhiều, nhưng mà, cả người Lâm Mạn lại không được tự nhiên, cái nóng không tên khiến lòng cô nóng nảy vô cùng, muốn phản kháng và tức giận.

Trên thực tế, cô cũng làm như vậy.

Nhưng mà, tay cô còn không đánh tới Kỳ Hàn Lâm, thì đã bị anh chế trụ hai
vai.

Bàn tay to lớn của anh thật ra không có xoa bóp hai vai cho cô, chẳng qua là sức lực kia, thực ra giống như đang dùng hình thì hơn!
“Là người khác lấy đi…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện