Cảnh Mai Chi nhìn thấy cô liền uống một hơi hết ly rượu đỏ.
Mộ Yến Lệ vừa đặt rượu đỏ đến bên môi đã ngửi thấy mùi gì đó khác với rượu đỏ, mặc dù rất nhẹ.
Nhưng quanh năm Mộ Yến Lệ đều thường xuyên tiếp xúc với những dược liệu, chưa kể bảy năm trước cô đã vấp ngã như vậy một lần.
Cái gọi là vấp ngã một lần, khôn lên một chút chính là như vậy.
Cô rất nhạy cảm đối với các vị thuốc như này.
Cô liếc nhìn người phục vụ đang đi xa, lại nhìn Cảnh
Mai Chi gần trong gang tấc.
Người phục vụ đương nhiên không dám nhằm vào cô, cho dù có nhằm vào cô chắc chắn cũng là do người khác sai khiến, mà ở tiệc rượu này thì cô không quen biết ai cả.
Duy nhất có chút xích mích với cô chính là người phụ nữ ở trước mặt.
Người có thể bỏ thuốc cô, trừ Cảnh Mai Chi ra thì không còn ai khác!
Trong lòng Cảnh Mai Chi lo lắng, nhìn thấy Mộ Yến Lê chần chừ không uống, cô ta nói: “Sao vậy?”
Mộ Yến Lệ nhìn cô ta mỉm cười: “Không gì cả, tôi quên là tôi còn đang điều dưỡng sức khỏe, không thể uống rượu! Tôi lấy đồ uống khác thay rượu vậy!”
Tiếp đó, cô để ly rượu xuống, vừa định đi tìm đồ uống.
Đột nhiên trong sảnh lớn vang lại tiếng vỗ tay trong trẻo và tiếng la hét của vài người phụ nữ.
Mộ Yến Lệ vô thức nhíu mày, cô liếc nhìn theo tiếng vọng đó liền nhìn thấy Thẩm Hoa Linh nằm dưới đất, Uông Phúc Thành với gương mặt tức giận vẫn còn đang nói gì cô ấy.
Cô buông ly đồ uống xuống, hầu như không suy nghĩ ngợi gì mà xông đến.
Mà ở bên đây Uông Phúc Thành lại chẳng chịu cho qua, lớn tiếng mắng mỏ Thẩm Hoa Linh: “Một tổng biên tập tạp chí mà tôi chưa từng nghe qua, giỏi lắm sao? Muốn mời tôi thì phải làm theo yêu cầu của tôi, làm không được thì cút.
Cô đặc biệt lắm sao, lại còn dám ra tay đánh người, mẹ nó!”
Có rất nhiều người đang khuyên anh ta: “Tử Phong bớt giận, không nên tính toán với một người phụ nữ!” “Đúng vậy, chú ý hình tượng, ở đây có phóng viên.”
Xung quanh có một đám người nói đủ thứ, nhưng lại không có ai đỡ Thẩm Hoa Linh bị ngã ở dưới đất lên.
Bọn họ đã quen đoán ý qua lời nói và sắc mặt, một biên tập tạp chí vô danh Thẩm Hoa Linh cùng với một nghệ sĩ nổi tiếng, đương nhiên không cần nghĩ cũng biết nên đứng về phía ai.
Huống hồ là bên cạnh Uông Phúc Thành đều là phụ nữ, bọn họ không giậu đổ bìm leo đối với người phụ nữ đẹp hơn mình là không tệ rồi, làm sao có thể chịu giúp đỡ?
Mộ Yến Lệ tiến vài bước về phía trước, đầu tiên đỡ Thẩm Hoa Linh đang ngã ở dưới đất lên, sau đó hỏi thăm vài câu liền thấy nửa khuôn mặt của cô ấy sưng lên.
Lúc này sự tức giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, riêng Uông Phúc Thành thì nói luyên thuyền, chán ghét mà nhổ nước bọt về phía Thẩm Hoa Linh: “Một người ngay cả mặt mũi cũng không cần!”
Mộ Yến Lệ ngước đầu nhìn Uông Phúc Thành, đôi mắt lạnh lùng đáng sợ.
Cô không hề nói câu nào, dưới ánh nhìn của trăm con mắt, cô trực tiếp giơ chân đá vào Uông Phúc Thành! Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлА*РР.cом
Uông Phúc Thành bị ngã đau đến hét thành tiếng: “Mẹ kiếp! Người đàn bà thổi tha kia, cô tưởng mình là ai? Còn dám đá tôi?”
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc ồ lên, nhao nhao nhìn Mộ Yến Lệ và Thẩm Hoa Linh: “Các cô là ai? Làm gì mà đánh người?” “Thì đó, là người phụ nữ đó đánh người trước.
“Quá hung hãng mà!”
Thẩm Hoa Linh trừng mắt nhìn người đàn ông này, ngại đã nói ra những lời khi nãy, chỉ giải thích đơn giản đôi câu: “Tôi chỉ muốn mời anh ta tham gia chụp tạp chí của chúng tôi, anh ta lại động tay động chân với tôi, tôi bị chọc giận nên đánh anh ta!”
Mọi người lại xôn xao, cho dù là vậy nhưng lại không ai nói xấu Uông Phúc Thành một câu.
không những là kiêng nể Uông Phúc Thành có người chống lưng, còn vì anh ta có chỗ dựa là công ty giải trí Hoàn Châu, cho nên mọi người tạm thời im thin thít.
Uông Phúc Thành có chết cũng không chịu nhận: “Cô nói xạo! Tôi động tay động chân với cô khi nào? Là cô luôn quấn lấy tôi, hứa hẹn với tôi.
Tôi còn chưa nói cô dẫn dụ tôi, cô còn muốn trả đũa!”
Thậm Hoa Linh thở gấp: “Anh đừng ở đó mà nói nhảm, ai dẫn dụ anh.”
Mộ Yến Lệ nhìn anh ta, cười nhạt nói: “Không đếm xỉa đến công ty, vô tri! Không coi ai ra gì, toàn nói những điều dơ bẩn, vô đức! Đổi trắng thay đen, quật ngược người khác, vô nghĩa! Đánh phụ nữ ở nơi công cộng, vô sỉ! Một người vô tri vô đức vô nghĩa vô sỉ như vậy, còn ở đó mà làm ầm lên?”.
Mộ Yến Lệ vừa đặt rượu đỏ đến bên môi đã ngửi thấy mùi gì đó khác với rượu đỏ, mặc dù rất nhẹ.
Nhưng quanh năm Mộ Yến Lệ đều thường xuyên tiếp xúc với những dược liệu, chưa kể bảy năm trước cô đã vấp ngã như vậy một lần.
Cái gọi là vấp ngã một lần, khôn lên một chút chính là như vậy.
Cô rất nhạy cảm đối với các vị thuốc như này.
Cô liếc nhìn người phục vụ đang đi xa, lại nhìn Cảnh
Mai Chi gần trong gang tấc.
Người phục vụ đương nhiên không dám nhằm vào cô, cho dù có nhằm vào cô chắc chắn cũng là do người khác sai khiến, mà ở tiệc rượu này thì cô không quen biết ai cả.
Duy nhất có chút xích mích với cô chính là người phụ nữ ở trước mặt.
Người có thể bỏ thuốc cô, trừ Cảnh Mai Chi ra thì không còn ai khác!
Trong lòng Cảnh Mai Chi lo lắng, nhìn thấy Mộ Yến Lê chần chừ không uống, cô ta nói: “Sao vậy?”
Mộ Yến Lệ nhìn cô ta mỉm cười: “Không gì cả, tôi quên là tôi còn đang điều dưỡng sức khỏe, không thể uống rượu! Tôi lấy đồ uống khác thay rượu vậy!”
Tiếp đó, cô để ly rượu xuống, vừa định đi tìm đồ uống.
Đột nhiên trong sảnh lớn vang lại tiếng vỗ tay trong trẻo và tiếng la hét của vài người phụ nữ.
Mộ Yến Lệ vô thức nhíu mày, cô liếc nhìn theo tiếng vọng đó liền nhìn thấy Thẩm Hoa Linh nằm dưới đất, Uông Phúc Thành với gương mặt tức giận vẫn còn đang nói gì cô ấy.
Cô buông ly đồ uống xuống, hầu như không suy nghĩ ngợi gì mà xông đến.
Mà ở bên đây Uông Phúc Thành lại chẳng chịu cho qua, lớn tiếng mắng mỏ Thẩm Hoa Linh: “Một tổng biên tập tạp chí mà tôi chưa từng nghe qua, giỏi lắm sao? Muốn mời tôi thì phải làm theo yêu cầu của tôi, làm không được thì cút.
Cô đặc biệt lắm sao, lại còn dám ra tay đánh người, mẹ nó!”
Có rất nhiều người đang khuyên anh ta: “Tử Phong bớt giận, không nên tính toán với một người phụ nữ!” “Đúng vậy, chú ý hình tượng, ở đây có phóng viên.”
Xung quanh có một đám người nói đủ thứ, nhưng lại không có ai đỡ Thẩm Hoa Linh bị ngã ở dưới đất lên.
Bọn họ đã quen đoán ý qua lời nói và sắc mặt, một biên tập tạp chí vô danh Thẩm Hoa Linh cùng với một nghệ sĩ nổi tiếng, đương nhiên không cần nghĩ cũng biết nên đứng về phía ai.
Huống hồ là bên cạnh Uông Phúc Thành đều là phụ nữ, bọn họ không giậu đổ bìm leo đối với người phụ nữ đẹp hơn mình là không tệ rồi, làm sao có thể chịu giúp đỡ?
Mộ Yến Lệ tiến vài bước về phía trước, đầu tiên đỡ Thẩm Hoa Linh đang ngã ở dưới đất lên, sau đó hỏi thăm vài câu liền thấy nửa khuôn mặt của cô ấy sưng lên.
Lúc này sự tức giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, riêng Uông Phúc Thành thì nói luyên thuyền, chán ghét mà nhổ nước bọt về phía Thẩm Hoa Linh: “Một người ngay cả mặt mũi cũng không cần!”
Mộ Yến Lệ ngước đầu nhìn Uông Phúc Thành, đôi mắt lạnh lùng đáng sợ.
Cô không hề nói câu nào, dưới ánh nhìn của trăm con mắt, cô trực tiếp giơ chân đá vào Uông Phúc Thành! Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлА*РР.cом
Uông Phúc Thành bị ngã đau đến hét thành tiếng: “Mẹ kiếp! Người đàn bà thổi tha kia, cô tưởng mình là ai? Còn dám đá tôi?”
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc ồ lên, nhao nhao nhìn Mộ Yến Lệ và Thẩm Hoa Linh: “Các cô là ai? Làm gì mà đánh người?” “Thì đó, là người phụ nữ đó đánh người trước.
“Quá hung hãng mà!”
Thẩm Hoa Linh trừng mắt nhìn người đàn ông này, ngại đã nói ra những lời khi nãy, chỉ giải thích đơn giản đôi câu: “Tôi chỉ muốn mời anh ta tham gia chụp tạp chí của chúng tôi, anh ta lại động tay động chân với tôi, tôi bị chọc giận nên đánh anh ta!”
Mọi người lại xôn xao, cho dù là vậy nhưng lại không ai nói xấu Uông Phúc Thành một câu.
không những là kiêng nể Uông Phúc Thành có người chống lưng, còn vì anh ta có chỗ dựa là công ty giải trí Hoàn Châu, cho nên mọi người tạm thời im thin thít.
Uông Phúc Thành có chết cũng không chịu nhận: “Cô nói xạo! Tôi động tay động chân với cô khi nào? Là cô luôn quấn lấy tôi, hứa hẹn với tôi.
Tôi còn chưa nói cô dẫn dụ tôi, cô còn muốn trả đũa!”
Thậm Hoa Linh thở gấp: “Anh đừng ở đó mà nói nhảm, ai dẫn dụ anh.”
Mộ Yến Lệ nhìn anh ta, cười nhạt nói: “Không đếm xỉa đến công ty, vô tri! Không coi ai ra gì, toàn nói những điều dơ bẩn, vô đức! Đổi trắng thay đen, quật ngược người khác, vô nghĩa! Đánh phụ nữ ở nơi công cộng, vô sỉ! Một người vô tri vô đức vô nghĩa vô sỉ như vậy, còn ở đó mà làm ầm lên?”.
Danh sách chương