Vào buổi tối hôm sau.
Mộ Yến Lệ nhận được cuộc gọi của Thẩm Hoa Linh, muốn cô cùng cô ấy tham dự một bữa tiệc tụ họp.
Mộ Gia Hạo chỉ có thể tạm thời gửi ở nhà Lâm Hà Vinh, điều này khiến cho thằng nhóc thổi kia vui mừng khôn xiết.
Lâm Hà Vinh chính là người phát triển game, mỗi khi một game mới ra mắt thì Mộ Gia Hạo đều là người trải nghiệm đầu tiên.
Thằng bé thích nhất là đến nhà của Lâm Hà Vinh.
Vừa mới đưa thằng bé đến đó thì nó đã “tốt bụng” thúc giục cô phải đi sớm, thậm chí còn rất “thông cảm” nói rằng: “Mẹ, tối nay không cần phải đón con đâu ạ.

Lúc mẹ về có lẽ cũng đã rất muộn rồi, con sẽ ngủ lại ở nhà anh Vinh
Mộ Yến Lệ bĩu môi: “Con chắc chắn là ngủ chứ không phải là chơi game cả đêm chứ?"
Lâm Hà Vinh thề thốt bảo đảm rằng: “Yên tâm, tôi sẽ giám sát cậu nhóc"
Mộ Yến Lệ hừm một tiếng: “Làm như không biết hai người một khi nói đến game thì có chung quan điểm sao.


Sáng mai tôi sẽ đến đây, nếu như biết được hai người chơi game cả đêm thì xem tôi xử lý cả hai như thế nào.

“Biết rồi biết rồi, cô mau đi đi, tên khờ đó chắc chắn đang đợi cô đấy!" Lâm Hà Vinh vừa nói vừa đẩy cô.
Mộ Yến Lệ bất lực, đã bị hai người đẩy ra ngoài như vậy, ra khỏi cửa cô liền bắt xe đến khách sạn.
Quả nhiên, Thẩm Hoa Linh đã đợi sẵn ở cửa khách san.
Khi nhìn thấy cô thì vội vàng bước đến: “Tớ nói cậu này, sao bây giờ cậu mới đến?”
Mộ Yến Lệ áy náy nói: “Tớ phải đưa Gia Hạo đến chỗ Lâm Hà Vinh nên trễ một chút.
Sau đó thì khoác lấy cô: “Đi thôi, vào trong nào.” Thẩm Hoa Linh vén váy lên và đi theo cô vào trong: “Bất kể như thế nào đi nữa, hôm nay tớ nhất định phải mời được Uông Phúc Thành.
Tạp chí thời trang của cô ấy vừa mới thành lập, vẫn không đủ độ nổi tiếng và tiếng tăm, doanh số bàn hàng cũng liên tiếp giảm sút, chính là cứ lưng chừng sống dở chết dở như vậy.
Vài ngày trước vừa mới thương thảo một hãng quảng cáo đồng hồ, nhưng hãng quảng cáo chỉ đích danh phải Uông Phúc Thành đóng.
Cô ấy cũng không còn cách nào khác đành phải suy nghĩ cho mười mấy người dưới trướng mình.
Mộ Yến Lệ thắc mắc nhìn sang cô ấy: “Uông Phúc Thành? Là nam chính trong bộ “Yêu em là điều bất đắc dĩ gần đây sao?”
Thẩm Hoa Linh gật đầu, vẻ mặt vui mừng khôn xiết: “Đúng vậy, cậu cũng biết sao?”
Mộ Yến Lệ bật cười: “Tớ còn biết anh ta là người của công ty giải trí Hoàn Châu nữa!”
Thẩm Hoa Linh phấn khích nói: “Đúng vậy!”
Mộ Yến Lệ nói: “Nhưng mà, hình như công ty giải trí và nhà tài trợ đều cố tình nâng anh ta, rating của bộ phim này lại cao, cậu chưa chắc có thể lấy được.
Thẩm Hoa Linh tràn đầy tự tin: “Cho dù có thể nào đi nữa thì tớ nhất định phải thử.
Mộ Yến Lệ nhướng mày: “Được, vậy cậu cố lên nhé.”
Cả hai người đã bước vào đại sảnh của khách sạn, hơi thở của thời thượng phả vào mặt.

Tất cả đều là các loại đồ trang trí lộng lẫy, ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc, ánh đèn rực rỡ.
Những vị quan khách nói năng nho nhã đang nhỏ tiếng trao đổi với nhau, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chạm ly.
Những người đàn ông thành đạt, những người phụ nữ ăn mặc tươm tất, quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu.

Một bữa tiệc linh đình, giống như một đấu trường trăm hoa đua sắc vậy.
Hôm nay Mộ Yến Lệ đã mặc một chiếc đầm dạ hội lụa mỏng màu đen qua gối, phía trước ngắn, phía sau dài.


Có một chút gợi cảm trong sự thuần khiết, cả người trông đều ngập trong khí chất thần tiên.
Cô vốn đã trắng, lúc này dưới sự chiếu rọi của ánh đèn thì làn da của cô trông càng trắng sáng hơn, cộng với sự tương phản của chiếc đầm màu đen càng trở nên mạnh mẽ kích thích ánh nhìn của mọi người.
Còn với Thẩm Hoa Linh thì tương đối bảo thủ, chiếc đầm dạ hội của cô ấy là kiểu váy dài màu trắng, mái tóc dài búi cao.

Ở phía trước cố tình thả hai lọn tóc xuống, trông vừa quyến rũ vừa gợi cảm.
Ngay khi hai người vừa bước vào thì đã thu hút lấy sự chú ý của đông đảo mọi người, không chỉ vì hai người trông xinh đẹp, mà là vì những người đến đây đều là người trong giới thời trang, còn họ có vẻ như đều không mấy nổi tiếng.
Mọi người đều đang xì xào bàn tán: "Hai người này là ai nhỉ?" “Người đó hình như là tổng biên tập của tạp chí thời trang “Tư tưởng Tiểu Tư Sản”, còn người kia thì lạ lẫm không quen biết.

“Tôi cũng không biết “Tư tưởng Tiểu Tư Sản” đấy, nó như thế nào vậy?” “Cũng khá ổn đấy, bìa số đầu tiên có doanh số bán hàng khá tốt, nhưng các số gần đây thì đều không được.

“Mọi người không cảm thấy người phụ nữ đó có chút quen mắt sao? Có phải là Angel, nhà thiết kế thời trang quốc tế không?” “Angel? Không phải là người nước ngoài sao?” “Không phải, hình như tôi đã nhìn thấy ở tin tức nào đấy rồi, để tôi tìm xem!”
Bên phía đó thì nghiên cứu hai người họ, còn bên phía Mộ Yến Lệ và Thẩm Hoa Linh thì bắt đầu tìm kiếm Uông Phúc Thành sau khi bước vào.
Cuối cùng đã tìm thấy anh ta trong đám người phụ nữ.

Anh ta mặc một bộ đồ vest màu xanh nhạt, khoé miệng nở một nụ cười tinh nghịch, trong ánh mắt toát lên vẻ ăn trên ngồi trước.
Thẩm Hoa Linh ánh mắt sáng ngời, phấn khởi nói: “Tớ tìm thấy anh ta rồi! Yến Lệ, cậu tự mình chơi trước nhé, lát nữa tớ sẽ đến tìm cậu!”
Sau đó, cô ấy bước đi với đôi giày cao gót cao bảy tám phân hướng về Uông Phúc Thành.

Trong túi của cô ấy có một hộp danh thiếp, khi nhìn thấy người có thể hợp tác thì cô ấy sẽ đưa một tấm danh thiếp.

Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ t*eam nha!!!
Mộ Yến Lệ cũng không quan tâm lắm, cô đi kiếm chút đồ ăn ở quầy buffet và tiện thể xem cách ăn mặc của từng người, làm như vậy để có thể khơi dậy nguồn cảm hứng.
Ánh mắt cô tình cờ nhìn thấy một người quen, Cảnh
Mai Chi.

Cô cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta trong một buổi tiệc rượu như vậy.
Cô không hề có ý định qua đấy chào hỏi cô ta vì suy cho cùng thì họ cũng không thân lắm.
Lần trước uống rượu là do cô ta ép nên không thể không uống, nên dứt khoát lượn lờ ở khu buffet này để tìm chút đồ để ăn.
Cảnh Mai Chi cũng nhìn thấy cô, cô ta hung dữ nheo mắt lại.

Người phụ nữ này lại có thể yên lành đi ra ngoài huênh hoang, xem ra La Bằng vẫn chưa thành công rồi!
Vậy thì để đích thân cô ta làm vậy, cô ta đưa tay ra và kéo lấy một người phục vụ: “Qua đây với tôi một chút.

Người phục vụ không biết nên đã đi theo qua đấy: “Quý cô này có chuyện gì vậy?” Cảnh Mai Chi tìm thấy một vị trí không có thiết bị giám sát, sau đó lấy một viên thuốc ra đưa cho người phục vụ rồi ghé sát nhỏ tiếng dặn dò lấy.
Người phục vụ lật đật từ chối: “Không, không được đầu quý cô à, cô tìm người khác đi chứ tôi không dám!”
Cảnh Mai Chi nhìn anh ta rồi trực tiếp lấy ra một xấp tiền từ trong túi và nhét vào túi của anh ta: “Anh chỉ cần bưng một ly rượu thôi, không khó khăn gì cả!”
Người phục vụ do dự một hồi, cuối cùng cũng đã đồng ý vì nể mặt xấp tiền đó.
Sau đó theo Cảnh Mai Chi bước ra ngoài.
Cảnh Mai Chi sau khi bước ra thì đến thẳng chỗ Mộ Yến Lê: “Cô Mộ, cô cũng đến à?” Mộ Yến Lệ lúc này cũng không thể vờ như không nhìn thấy nữa, bèn mĩm cười chào: “Cô Cảnh “Thực sự không nghĩ rằng có thể gặp được cô ở đây, đến đây một mình sao?”
Mộ Yến Lệ nói: “Tôi đi với một người bạn!” Cảnh Mai Chi hỏi: “Cũng quen biết với Hình Tuấn sao?” Hình Tuấn chính là người khởi xướng cuộc gặp gỡ này.
Mộ Yến Lệ nói: “Bạn bè quen biết." “Hình Tuấn với chúng tôi đều là bạn bè của nhau, có cần gì thì cứ nói với tôi.” Cảnh Mai Chi nở nụ cười như bạn cũ gặp lại nhau vậy, cô ta vẫy tay với người phục vụ: “Phục vụ”
Người phục vụ vừa được mua chuộc vội vàng bước đến, Cảnh Mai Chi đưa cho Mộ Yến Lệ ly rượu đã bỏ thuốc, còn mình thì lấy một ly khác: “Uống một ly nào!”
Mộ Yến Lệ mặc dù cảm thấy Cảnh Mai Chi có hơi nhiệt tình một chút, nhưng cũng không thể từ chối.

Cô nhận lấy ly rượu và chạm ly rượu của cô ta, phát ra âm thanh chạm ly trong trẻo..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện