Nửa đêm.
Vạn vật tĩnh lặng.
Người đàn ông trở về nhà đêm khuya nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, sợ đánh thức người vợ đã ngủ say.
Ông ta mất nửa tiếng để rửa mặt thay đồ, sau đó mặc áo ngủ bước đến bên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại sáng lên.
Cuộc gọi từ nước ngoài.
Ông ta nhíu mày, cầm điện thoại bước ra ban công, tiện tay đóng cửa trượt cách âm rất tốt lại.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Bên tôi gần 1 giờ sáng rồi, có chuyện gì vậy?”
Giọng ông ta hơi lạnh lùng.
Giọng bên kia cũng lạnh không kém:
“David sắp tròn 18 tuổi, nó rất muốn anh có mặt trong buổi tiệc sinh nhật của nó.”
Ông ta bực bội đi vòng quanh ban công:
“Chúng ta đã không liên lạc nhiều năm rồi. Tôi có vợ con của riêng mình, cô cũng có bạn trai. Chúng ta còn cần duy trì cái gọi là quan hệ trên danh nghĩa này sao?”
“Không liên lạc thì tôi cũng chẳng thiệt gì.” Người kia đáp, “Nhưng David đã sáu năm không gặp anh rồi. Sinh nhật 18 tuổi là ngày rất quan trọng với nó. Điều ước lớn nhất của nó là được gặp anh một lần.”
Bà ta dừng lại một chút, giọng đầy châm biếm:
“Hơn nữa, chúng ta chưa ly hôn. Trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.”
“David bước sang tuổi 18 mà bố ruột không xuất hiện, bạn bè và người thân của nó sẽ nghĩ gì về nó?”
“Nó sợ anh sẽ từ chối nên không dám gọi cho anh, tôi mới đành tự mình liên hệ.”
Người đàn ông nhìn qua cánh cửa kính, mắt hướng về người vợ đang nằm trên giường, trầm mặc hồi lâu mới nói:
“Biết rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”
“Cảm ơn.”
Nói xong, người kia cúp máy, giọng không mang chút cảm xúc nào.
Người đàn ông mệt mỏi day day trán, đẩy cửa kính bước vào phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc đó—
Điện thoại trên tủ đầu giường lại sáng lên, kèm theo vài âm báo.
Là điện thoại của vợ ông ta.
Ông ta tiện tay cầm lên nhìn.
Là thông báo từ ứng dụng Douyin:
[Người phát sóng bạn theo dõi “Tìm mẹ An Như Mộng” đã lên sóng, chào mừng bạn vào phòng livestream.]
Người phát sóng? Tìm mẹ An Như Mộng?
Trong lòng ông ta chấn động.
Nhìn thông báo này, có vẻ như Tiểu Niệm đang theo dõi việc “tìm An Như Mộng”?
Ông ta thử nhập ngày sinh nhật của mình vào màn hình khóa, không đúng.
Sau đó thử ngày sinh của hai con trai, đúng rồi.
Sau khi mở được máy, ông ta nhấn vào liên kết phòng livestream, lập tức được chuyển đến kênh của “Tìm mẹ An Như Mộng”.
Ngay lập tức, ông ta nhìn thấy Phong Chỉ.
Trong khoảnh khắc, toàn thân ông ta như bị chấn động mạnh.
Trong livestream, Phong Chỉ ngồi trước máy tính, vừa mở game vừa lẩm bẩm:
“Nhớ mẹ đến mất ngủ, chỉ có thể chơi game g.i.ế.c thời gian, tiện thể mở livestream.”
“Nếu mẹ cũng mất ngủ, lướt qua livestream và thấy được con thì tốt quá…”
Người đàn ông nhíu chặt mày, Tiểu Niệm từ lâu đã âm thầm theo dõi Phong Chỉ?
Ông ta bấm vào hồ sơ cá nhân của vợ, phát hiện tài khoản của bà “Dì già 18 tuổi” đang đứng top 1 trong bảng xếp hạng.
Không chỉ vậy.
Top 1 còn có “Dì già 19 tuổi” và “Dì già 20 tuổi”.
Tổng giá trị quà tặng của mỗi tài khoản đều là 1000 vạn.
Vừa nhìn là biết, gần như chắc chắn cả ba tài khoản đều là của một người hoặc cùng một nhóm.
Ông ta chợt nhớ lại, gần đây Tiểu Niệm – người xưa nay không thích tiêu tiền – bỗng nhiên tiêu tới 3000 vạn chỉ trong vài ngày.
Lúc đó ông ta còn vui mừng vì nghĩ cuối cùng bà cũng biết hưởng thụ cuộc sống, nào ngờ…
Tất cả tiền đó đều được dùng để tặng cho Phong Chỉ?
Chẳng lẽ… đây là cái gọi là cảm ứng huyết thống?
Tuy nhiên, chuyện tặng quà vẫn còn là chuyện nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều khiến ông ta bận tâm nhất là có người đang gửi tin nhắn riêng cho Tiểu Niệm.
Người gửi: Kim Trang Hầu Ca
[Chào dì, avatar của dì đẹp quá, trông rất giống mẹ của tôi, dì có phải là chị em thất lạc lâu năm với mẹ bọn tôi không?]
Dì già 18 tuổi trả lời:
[Haha, giá như vậy thật thì tốt. Nhưng tôi sinh ra và lớn lên ở Ngân Thành, chắc không có quan hệ gì với mẹ các cậu đâu.]
Kim Kim Hầu Ca tiếp tục:
[Chưa chắc đâu ạ, ông bà ngoại của bọn tôi từng tham gia dự án khoa học lớn ở Ngân Thành. Nghe nói bà ngoại còn từng thất lạc một đứa con gái ở đó nữa. Còn dì thì bị mất trí nhớ, không nhớ gì về chuyện ở Ngân Thành, biết đâu chúng ta thật sự có quan hệ huyết thống thì sao?]
[Hay là thế này đi, mấy ngày nữa chúng tôi đưa Tiểu Chỉ đến Đế Đô, chúng ta âm thầm không để ai biết, cùng nhau đi làm xét nghiệm ADN nhé?]
[Nếu thật sự là người thân thì quá tốt, còn nếu không thì cũng chẳng mất gì cả.]
Dì già 18 tuổi:
[Ái chà, hai thằng con trai nhà tôi lại về rồi, đòi ăn trứng ốp-la. Tôi phải đi nấu cơm đây, để lần sau nói chuyện tiếp nhé.]
Đoạn đối thoại trên, vẫn là chuyện xảy ra trong hôm nay.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt ngày càng âm trầm.
Tiểu Niệm vậy mà lại trò chuyện với người nhà họ Phong đến mức này rồi sao?
Không lẽ… nhà họ Phong đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật sự của Tiểu Niệm?
Không được, ông ta không thể để Tiểu Niệm có bất kỳ sự tiếp xúc nào với nhà họ Phong nữa…
Ông ta hít sâu một hơi, lập tức xóa toàn bộ tin nhắn riêng, đồng thời xóa luôn tài khoản “Dì già 18 tuổi”.
Còn hai tài khoản “Dì già 19 tuổi” và “Dì già 20 tuổi” đành để mai giải quyết.
Xử lý xong, ông ta nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy người vợ bên cạnh.
“Tiểu Niệm…” Ông ta hôn lên trán bà, khẽ thì thầm, “Anh khó khăn lắm mới gặp được người mình thật sự yêu… anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu…”
Người vợ trong cơn ngủ say chẳng nghe thấy gì.
Một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau, Phong Cương vừa thấy Tiểu Chỉ đăng nhập vào phòng livestream liền lập tức cướp lấy điện thoại của Phong Hầu, chuẩn bị nhắn tin riêng cho Dì già 18 tuổi.
Nhưng anh lập tức kinh hoảng phát hiện, đối phương đã hủy tài khoản!
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Rõ ràng hôm qua hai người còn nói chuyện rất suôn sẻ cơ mà!
Chẳng lẽ…
Xảy ra chuyện rồi?
Mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, anh lập tức gọi cho Sa Tuyệt, kể lại chuyện Dì già 18 tuổi bất ngờ xóa tài khoản.
Sa Tuyệt nghe xong, bình thản nói:
“Có thể là Vương Cẩn Nhiên đã phát hiện ra dì ấy có liên lạc riêng với anh, nên mới xóa tài khoản.”
“Tiếp theo, đối phương rất có thể sẽ chuyển đi hoặc kiểm soát chặt dì ấy, khiến các anh không thể tìm được nữa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?!” Phong Cương lo lắng đến mức đi tới đi lui.
“Chúng ta tuyệt đối không thể để ông ta có cơ hội đưa mẹ tôi đi nơi khác!”
“Hay cậu nói thẳng cho tôi biết thân phận và địa chỉ của người đó, tôi đích thân đến tìm hắn!”
Sa Tuyệt cười khẽ:
“Với thân phận của nhà họ Phong, so với nhà họ Vương thì chẳng khác gì con kiến dưới chân voi.”
“Nếu anh dám xông thẳng đến, chẳng khác nào tìm đường chết. Đừng nói đến chuyện tìm được dì ấy, chỉ e là chưa tới nơi đã bị xử lý rồi.”
“Có cần nói nghiêm trọng vậy không?” Phong Cương nghi ngờ, “Nhà họ Phong chúng tôi tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng cũng đâu đến mức bị coi là không có khả năng phản kháng?”
Sa Tuyệt đáp:
“‘Vương Cẩn Nhiên’ chỉ là tên dùng để đối ngoại.”
“Tên thật của hắn là Vương Thành.”
“Chính là con trai độc nhất của Nhà họ Vương, một trong Tứ đại gia tộc của Đế Đô.”
Phong Cương sững sờ, sắc mặt liên tục thay đổi:
“Tin này… chính xác chứ?”
Người thường chỉ nghe nói đến mấy cái tên như “Tứ đại công tử Đế Đô” để tán gẫu, tám chuyện.
Nhưng mấy kẻ được bàn tán khắp nơi, có bao giờ là quyền quý thật sự?
Những người ngồi trên đỉnh của kim tự tháp, người bình thường thậm chí không bao giờ có cơ hội nhìn thấy mặt.
Đến như Phong Cương — ở cái tầng lớp tương đối cao rồi — mà cũng chỉ từng nghe lời đồn về Tứ đại gia tộc, chứ chưa từng gặp mặt ai cả.
Nếu “Dì già” nghi ngờ là mẹ bọn họ thật sự đã rơi vào tay nhà họ Vương, thì đúng là cực kỳ khó tìm lại được…
Sa Tuyệt bình tĩnh khẳng định:
“Chính xác.”
“Cho nên… chuyện này không thể nóng vội.”
“Việc cấp bách nhất là phải xác định vị trí của dì ấy, và không để Vương Thành có cơ hội đưa dì ấy ra nước ngoài hoặc đi nơi khác.”
Vạn vật tĩnh lặng.
Người đàn ông trở về nhà đêm khuya nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, sợ đánh thức người vợ đã ngủ say.
Ông ta mất nửa tiếng để rửa mặt thay đồ, sau đó mặc áo ngủ bước đến bên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại sáng lên.
Cuộc gọi từ nước ngoài.
Ông ta nhíu mày, cầm điện thoại bước ra ban công, tiện tay đóng cửa trượt cách âm rất tốt lại.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Bên tôi gần 1 giờ sáng rồi, có chuyện gì vậy?”
Giọng ông ta hơi lạnh lùng.
Giọng bên kia cũng lạnh không kém:
“David sắp tròn 18 tuổi, nó rất muốn anh có mặt trong buổi tiệc sinh nhật của nó.”
Ông ta bực bội đi vòng quanh ban công:
“Chúng ta đã không liên lạc nhiều năm rồi. Tôi có vợ con của riêng mình, cô cũng có bạn trai. Chúng ta còn cần duy trì cái gọi là quan hệ trên danh nghĩa này sao?”
“Không liên lạc thì tôi cũng chẳng thiệt gì.” Người kia đáp, “Nhưng David đã sáu năm không gặp anh rồi. Sinh nhật 18 tuổi là ngày rất quan trọng với nó. Điều ước lớn nhất của nó là được gặp anh một lần.”
Bà ta dừng lại một chút, giọng đầy châm biếm:
“Hơn nữa, chúng ta chưa ly hôn. Trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.”
“David bước sang tuổi 18 mà bố ruột không xuất hiện, bạn bè và người thân của nó sẽ nghĩ gì về nó?”
“Nó sợ anh sẽ từ chối nên không dám gọi cho anh, tôi mới đành tự mình liên hệ.”
Người đàn ông nhìn qua cánh cửa kính, mắt hướng về người vợ đang nằm trên giường, trầm mặc hồi lâu mới nói:
“Biết rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”
“Cảm ơn.”
Nói xong, người kia cúp máy, giọng không mang chút cảm xúc nào.
Người đàn ông mệt mỏi day day trán, đẩy cửa kính bước vào phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc đó—
Điện thoại trên tủ đầu giường lại sáng lên, kèm theo vài âm báo.
Là điện thoại của vợ ông ta.
Ông ta tiện tay cầm lên nhìn.
Là thông báo từ ứng dụng Douyin:
[Người phát sóng bạn theo dõi “Tìm mẹ An Như Mộng” đã lên sóng, chào mừng bạn vào phòng livestream.]
Người phát sóng? Tìm mẹ An Như Mộng?
Trong lòng ông ta chấn động.
Nhìn thông báo này, có vẻ như Tiểu Niệm đang theo dõi việc “tìm An Như Mộng”?
Ông ta thử nhập ngày sinh nhật của mình vào màn hình khóa, không đúng.
Sau đó thử ngày sinh của hai con trai, đúng rồi.
Sau khi mở được máy, ông ta nhấn vào liên kết phòng livestream, lập tức được chuyển đến kênh của “Tìm mẹ An Như Mộng”.
Ngay lập tức, ông ta nhìn thấy Phong Chỉ.
Trong khoảnh khắc, toàn thân ông ta như bị chấn động mạnh.
Trong livestream, Phong Chỉ ngồi trước máy tính, vừa mở game vừa lẩm bẩm:
“Nhớ mẹ đến mất ngủ, chỉ có thể chơi game g.i.ế.c thời gian, tiện thể mở livestream.”
“Nếu mẹ cũng mất ngủ, lướt qua livestream và thấy được con thì tốt quá…”
Người đàn ông nhíu chặt mày, Tiểu Niệm từ lâu đã âm thầm theo dõi Phong Chỉ?
Ông ta bấm vào hồ sơ cá nhân của vợ, phát hiện tài khoản của bà “Dì già 18 tuổi” đang đứng top 1 trong bảng xếp hạng.
Không chỉ vậy.
Top 1 còn có “Dì già 19 tuổi” và “Dì già 20 tuổi”.
Tổng giá trị quà tặng của mỗi tài khoản đều là 1000 vạn.
Vừa nhìn là biết, gần như chắc chắn cả ba tài khoản đều là của một người hoặc cùng một nhóm.
Ông ta chợt nhớ lại, gần đây Tiểu Niệm – người xưa nay không thích tiêu tiền – bỗng nhiên tiêu tới 3000 vạn chỉ trong vài ngày.
Lúc đó ông ta còn vui mừng vì nghĩ cuối cùng bà cũng biết hưởng thụ cuộc sống, nào ngờ…
Tất cả tiền đó đều được dùng để tặng cho Phong Chỉ?
Chẳng lẽ… đây là cái gọi là cảm ứng huyết thống?
Tuy nhiên, chuyện tặng quà vẫn còn là chuyện nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều khiến ông ta bận tâm nhất là có người đang gửi tin nhắn riêng cho Tiểu Niệm.
Người gửi: Kim Trang Hầu Ca
[Chào dì, avatar của dì đẹp quá, trông rất giống mẹ của tôi, dì có phải là chị em thất lạc lâu năm với mẹ bọn tôi không?]
Dì già 18 tuổi trả lời:
[Haha, giá như vậy thật thì tốt. Nhưng tôi sinh ra và lớn lên ở Ngân Thành, chắc không có quan hệ gì với mẹ các cậu đâu.]
Kim Kim Hầu Ca tiếp tục:
[Chưa chắc đâu ạ, ông bà ngoại của bọn tôi từng tham gia dự án khoa học lớn ở Ngân Thành. Nghe nói bà ngoại còn từng thất lạc một đứa con gái ở đó nữa. Còn dì thì bị mất trí nhớ, không nhớ gì về chuyện ở Ngân Thành, biết đâu chúng ta thật sự có quan hệ huyết thống thì sao?]
[Hay là thế này đi, mấy ngày nữa chúng tôi đưa Tiểu Chỉ đến Đế Đô, chúng ta âm thầm không để ai biết, cùng nhau đi làm xét nghiệm ADN nhé?]
[Nếu thật sự là người thân thì quá tốt, còn nếu không thì cũng chẳng mất gì cả.]
Dì già 18 tuổi:
[Ái chà, hai thằng con trai nhà tôi lại về rồi, đòi ăn trứng ốp-la. Tôi phải đi nấu cơm đây, để lần sau nói chuyện tiếp nhé.]
Đoạn đối thoại trên, vẫn là chuyện xảy ra trong hôm nay.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt ngày càng âm trầm.
Tiểu Niệm vậy mà lại trò chuyện với người nhà họ Phong đến mức này rồi sao?
Không lẽ… nhà họ Phong đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật sự của Tiểu Niệm?
Không được, ông ta không thể để Tiểu Niệm có bất kỳ sự tiếp xúc nào với nhà họ Phong nữa…
Ông ta hít sâu một hơi, lập tức xóa toàn bộ tin nhắn riêng, đồng thời xóa luôn tài khoản “Dì già 18 tuổi”.
Còn hai tài khoản “Dì già 19 tuổi” và “Dì già 20 tuổi” đành để mai giải quyết.
Xử lý xong, ông ta nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy người vợ bên cạnh.
“Tiểu Niệm…” Ông ta hôn lên trán bà, khẽ thì thầm, “Anh khó khăn lắm mới gặp được người mình thật sự yêu… anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu…”
Người vợ trong cơn ngủ say chẳng nghe thấy gì.
Một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau, Phong Cương vừa thấy Tiểu Chỉ đăng nhập vào phòng livestream liền lập tức cướp lấy điện thoại của Phong Hầu, chuẩn bị nhắn tin riêng cho Dì già 18 tuổi.
Nhưng anh lập tức kinh hoảng phát hiện, đối phương đã hủy tài khoản!
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Rõ ràng hôm qua hai người còn nói chuyện rất suôn sẻ cơ mà!
Chẳng lẽ…
Xảy ra chuyện rồi?
Mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, anh lập tức gọi cho Sa Tuyệt, kể lại chuyện Dì già 18 tuổi bất ngờ xóa tài khoản.
Sa Tuyệt nghe xong, bình thản nói:
“Có thể là Vương Cẩn Nhiên đã phát hiện ra dì ấy có liên lạc riêng với anh, nên mới xóa tài khoản.”
“Tiếp theo, đối phương rất có thể sẽ chuyển đi hoặc kiểm soát chặt dì ấy, khiến các anh không thể tìm được nữa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?!” Phong Cương lo lắng đến mức đi tới đi lui.
“Chúng ta tuyệt đối không thể để ông ta có cơ hội đưa mẹ tôi đi nơi khác!”
“Hay cậu nói thẳng cho tôi biết thân phận và địa chỉ của người đó, tôi đích thân đến tìm hắn!”
Sa Tuyệt cười khẽ:
“Với thân phận của nhà họ Phong, so với nhà họ Vương thì chẳng khác gì con kiến dưới chân voi.”
“Nếu anh dám xông thẳng đến, chẳng khác nào tìm đường chết. Đừng nói đến chuyện tìm được dì ấy, chỉ e là chưa tới nơi đã bị xử lý rồi.”
“Có cần nói nghiêm trọng vậy không?” Phong Cương nghi ngờ, “Nhà họ Phong chúng tôi tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng cũng đâu đến mức bị coi là không có khả năng phản kháng?”
Sa Tuyệt đáp:
“‘Vương Cẩn Nhiên’ chỉ là tên dùng để đối ngoại.”
“Tên thật của hắn là Vương Thành.”
“Chính là con trai độc nhất của Nhà họ Vương, một trong Tứ đại gia tộc của Đế Đô.”
Phong Cương sững sờ, sắc mặt liên tục thay đổi:
“Tin này… chính xác chứ?”
Người thường chỉ nghe nói đến mấy cái tên như “Tứ đại công tử Đế Đô” để tán gẫu, tám chuyện.
Nhưng mấy kẻ được bàn tán khắp nơi, có bao giờ là quyền quý thật sự?
Những người ngồi trên đỉnh của kim tự tháp, người bình thường thậm chí không bao giờ có cơ hội nhìn thấy mặt.
Đến như Phong Cương — ở cái tầng lớp tương đối cao rồi — mà cũng chỉ từng nghe lời đồn về Tứ đại gia tộc, chứ chưa từng gặp mặt ai cả.
Nếu “Dì già” nghi ngờ là mẹ bọn họ thật sự đã rơi vào tay nhà họ Vương, thì đúng là cực kỳ khó tìm lại được…
Sa Tuyệt bình tĩnh khẳng định:
“Chính xác.”
“Cho nên… chuyện này không thể nóng vội.”
“Việc cấp bách nhất là phải xác định vị trí của dì ấy, và không để Vương Thành có cơ hội đưa dì ấy ra nước ngoài hoặc đi nơi khác.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương