Hàn Nặc không mấy để tâm:

“Chỉ là một con nhóc hai mươi tuổi thôi mà, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ, lại còn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần suốt mười năm, thì có thể làm được gì?”

Ông ta mới lén lút quay về nước chưa đầy nửa tháng.

Mỗi ngày đều trốn chui trốn lủi, dùng điện thoại người khác, phần lớn thời gian còn tắt máy vì sợ bị cảnh sát định vị hoặc theo dõi.

Với tình cảnh đó, ông ta dĩ nhiên không rảnh đi xem livestream, show giải trí hay tin tức showbiz gì cả, chỉ xem tin chính trị – kinh tế – xã hội vài lần mỗi ngày để đánh giá xem mình có bị bại lộ hay chưa.

“Bố, bố phải tin con, nhất định đừng chọc vào con điên đó!” Mai Tư Nặc níu lấy cánh tay ông ta, cầu xin.

“Cô ta thực sự rất tà môn! Đánh nhau giỏi, đầu óc chẳng bình thường, lại còn may mắn đến lạ!”

“Ai mà đối đầu với cô ta, từ trong nhà ra đến ngoài xã hội, không ai có kết cục tốt đẹp cả!”

“Bố tuyệt đối, tuyệt đối đừng đụng vào cô ta!”

“Dù sao con cũng quen rất nhiều tiểu thư con nhà giàu, không nhất thiết phải là cô ta đâu!”

Không nói đến cô ta và Mai Đại, chỉ riêng mấy người như bố con Hạo ca, Từ Thán, Vạn tổng, hay Ô Mộc Vân, ai mà không có bản lĩnh? Nhưng bọn họ có ai không c.h.ế.t thảm?

Hàn Nặc cười lạnh trong lòng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Phong Chỉ đúng là một kẻ điên, cũng có chút năng lực. Nhưng ông ta là đầu sỏ một tổ chức tội phạm đặc biệt nghiêm trọng!

Nói đến g.i.ế.c người, đốt nhà, bắt cóc, cướp giật, đánh lộn…

Kẻ điên đó làm sao so với ông ta được?

Nếu ông ta thật sự ra tay, nói g.i.ế.c là giết, không thèm chớp mắt.

Phong Chỉ dám chơi kiểu đó với ông ta không?

Chỉ cần ông ta rạch một nhát cắt ngang cổ họng Phong Chỉ, thì còn dám ngông cuồng cái nỗi gì?

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng ông ta vẫn nghiêm túc trấn an con gái:

“Được, bố hứa với con, tuyệt đối sẽ không đụng đến con điên đó.”

“Giờ con lập cho bố một danh sách những kẻ giàu có, trước khi rời khỏi Đông Đại, bố sẽ dạy cho tụi nó một bài học nhớ đời.”

Mai Tư Nặc bị lời ông ta nói làm cho động lòng không thôi:

“Con có thể lập danh sách cho bố, nhưng bố phải hứa với con là tuyệt đối không được gây ra án mạng!”

“Bố cứ lấy tiền đi, đánh chúng nó một trận tơi tả, cho chúng nó xấu xí đi cũng được, nhưng nhất định không được làm to chuyện!”

Cô ta cũng thừa biết làm vậy rất mạo hiểm.

Nhưng cô ta sắp rời khỏi Đông Đại rồi, sẽ không quay lại nữa.

Mối thù này không báo lúc này, thì còn chờ đến bao giờ?

Hơn nữa, cô ta thê thảm đến mức này, nếu không xả hận một lần, cả đời này cô ta sẽ không cam lòng!

Vậy là, cô ta liệt kê ra tất cả những “người bạn” đã cười nhạo, dìm cô ta, rời bỏ cô ta lúc cô ta lâm vào khốn cảnh.

Sau đó giải thích kỹ càng từng người một cho Hàn Nặc, để ông ta chọn mục tiêu thích hợp.

Sau khi rà soát danh sách, một ngày đã trôi qua.

Phong Cương cũng không hiểu nổi vì sao.

Rõ ràng “Dì già 19 tuổi” đó không giống mẹ chút nào, nhưng anh vẫn cứ để tâm đến người đó, luôn có cảm giác, nếu chưa làm rõ thân phận, diện mạo, lai lịch của đối phương, thì anh sẽ không thể yên lòng.

Vì vậy, anh vẫn luôn đợi.

Đợi đến lúc Tiểu Chỉ livestream lần nữa, anh lại giành lấy điện thoại của Phong Hầu, kiểm tra xem “Dì già” kia có online không.

Mãi đến chiều, anh mới thấy đối phương đăng nhập.

Lập tức nhắn tin riêng:

[Chào dì! Nhìn thấy avatar của dì khiến tôi có cảm giác vô cùng thân thuộc, tôi cảm thấy mình từng gặp dì ở Ngân Thành, nên mới mạo muội hỏi vậy.]

Đối phương một lúc sau mới trả lời:

[Thật sao? Tôi là người huyện Khổ Sơn trực thuộc Ngân Thành, mười năm trước đúng là từng đến thành phố. Nếu lúc đó cậu cũng ở đó, có lẽ chúng ta từng gặp nhau thật.]

[Chỉ là năm đó tôi gặp tai nạn xe, mất trí nhớ trước đó, nên không còn nhớ được gì nữa.]

Phong Cương đọc đến đây, xúc động đến mức mười ngón tay run lên, suýt gõ không nổi bàn phím.

[Dì… dì…]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có quá nhiều điều anh muốn hỏi.

Nhưng nên bắt đầu từ đâu thì ổn nhất?

Lỡ hỏi quá mức hoặc khiến người ta sợ, đối phương có thể bỏ chạy, rồi không nói chuyện nữa…

Trong lúc anh đang gấp rút suy nghĩ cách mở lời hiệu quả nhất thì đối phương nhắn thêm một câu:

[Xin lỗi nhé, tôi phải đổi tài khoản để tặng quà cho Tiểu Chỉ, nói chuyện sau nhé.]

Anh nhìn kỹ — đối phương đã rời khỏi phòng livestream.

Ngay sau đó, trong phòng hiện ra một người mới tên là “Dì già 20 tuổi” đang điên cuồng tặng quà.

Phong Cương: ……

Muốn nói chuyện với đối phương thêm vài câu, sao lại khó đến vậy chứ?

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn đối phương điên cuồng tặng quà.

Mãi đến hơn nửa tiếng sau, đối phương cuối cùng cũng tặng xong 1000 vạn.

Anh mới gửi tin nhắn riêng cho đối phương, hỏi một câu mà anh cho là vừa khéo và hợp lý nhất:

[Càng nhìn tôi càng thấy dì quen mắt, không biết chồng dì có phải họ Vương hay họ Uông gì đó không?]

Sa Tuyệt đã liệt kê ra năm người nằm trong diện tình nghi trọng điểm.

Trong đó có một người họ Vương, một người họ Uông.

Theo tin tình báo mà Sa Tuyệt điều tra được, người họ Vương có vẻ ngoài anh tuấn khí khái, còn người họ Uông thì trắng trẻo thư sinh.

Xét đến việc mẹ anh là người mê cái đẹp, anh cho rằng trong số đó, hai người này là có khả năng dính dáng đến mẹ mình cao nhất.

Dĩ nhiên, anh cũng từng nghĩ đến việc dùng thủ đoạn hacker để tra cứu số điện thoại, địa chỉ IP của “dì già”.

Nhưng Sa Tuyệt đã cảnh báo anh, nếu không có cao thủ kỹ thuật siêu, tuyệt đối không được manh động.

Một khi đánh rắn động cỏ, sẽ hỏng chuyện trong gang tấc.

Vì vậy, anh vẫn cho rằng cách tiếp cận từ từ qua trò chuyện sẽ hiệu quả hơn.

Câu hỏi của anh đã có tác dụng.

“Dì già 20 tuổi” trả lời bằng một biểu cảm “ngạc nhiên”:

[Chồng tôi đúng là họ Vương, xem ra chúng ta thật sự đã gặp nhau rồi.]

Phong Cương cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực…

Bình tĩnh!

Nhất định phải giữ bình tĩnh!

Hiện giờ thân phận giữa anh và đối phương chỉ là hai người bạn mạng bình thường, anh không thể tỏ ra quá nhiệt tình hay hỏi han quá lố, kẻo khiến đối phương sợ hãi hoặc sinh nghi.

Sau khi hít thở sâu liền một mạch năm lần, anh mới miễn cưỡng trấn định lại, tiếp tục thăm dò:

[Thì ra dì là phu nhân của Vương tổng! Vương Tổng nổi tiếng là một người đẹp trai, ngay cả bọn tôi khi gặp cũng phải tấm tắc khen ngợi.]

“Dì già” gửi qua một biểu cảm “thẹn thùng”:

[Đẹp trai thì có thật, nhưng tuổi tác cũng đã cao rồi, sao so được với những người trẻ tuổi như các cậu.]

Ngón tay anh run lên, nhịp thở cũng loạng choạng, nhưng vẫn không dám hỏi dồn.

Anh cố tình ngắt quãng vài giây mới gửi tiếp:

[Không biết dì sống ở khu nào? Em gái tôi sắp tới có việc sẽ đến Đế Đô, nếu có thể thì bọn tôi rất muốn mời dì dùng bữa.]

Sau khi gửi xong, anh lại âm thầm cầu nguyện trong lòng, lạy trời đừng để “dì già” out đúng lúc này…

May mắn thay.

Vài giây sau, đối phương đã trả lời:

[Vậy thì vinh hạnh quá, tôi sống ở khu Triều Hoa, hy vọng đến lúc đó có cơ hội gặp nhau.]

[Xin lỗi nhé, tôi đang dùng điện thoại của cô bảo mẫu để xem livestream, giờ cô ấy cần dùng rồi, tôi cũng phải đi đón con ở trường mẫu giáo, phải thoát ra đây.]

[Nếu cậu muốn liên hệ với tôi thì cứ nhắn tin cho “Dì già 18 tuổi” nha, bye bye.]

Đối phương thoát tài khoản.

Phong Cương lại hít sâu mấy lần nữa để trấn tĩnh bản thân, sau đó lấy điện thoại riêng của mình ra, chụp lại toàn bộ đoạn hội thoại giữa anh và “dì già” rồi gửi qua cho Sa Tuyệt.

Sau đó anh gọi điện:

“Họ Vương, khu Triều Hoa, có hai đứa con.”

Sa Tuyệt đáp gọn gàng:

“Đã rõ, tôi sẽ tập trung điều tra người họ Vương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện