Mai Đại khựng lại một nhịp, quay đầu nhìn con gái.

“Cả đời mẹ từng khao khát được trở thành người ở tầng lớp trên, nhưng nếu một người ngoài tiền ra chẳng có lấy một người thật lòng yêu mình hay người để mình tin tưởng, thì tâm hồn sẽ vô cùng trống rỗng.”

Sau đó bà bắt đầu kể về mối tình giữa mình và Hàn Nặc bằng những lời ngắn gọn mà chân thật.

Cả hai đều là người bản địa ở huyện Phong Lâm.

Bố bà là một quản lý cấp thấp trong công ty, mẹ thì bán đồ ăn sáng ngoài chợ, còn có một cậu em trai, gia cảnh không nghèo nhưng cũng chẳng khá giả gì.

Lên lớp 9, bố bà được thăng chức và điều đi làm việc ở nơi khác. Nhưng mẹ lại không nỡ rời bà ngoại đã già yếu, cũng không thể đưa bà ngoại theo cùng. Vì vậy, bố mẹ ly hôn, bà cùng mẹ ở lại thị trấn.

Từ đó, cuộc sống trở nên khó khăn hơn.

Sau khi vào cấp 3, vì là con nhà đơn thân, lại xinh đẹp, học giỏi nhưng gia cảnh lại không tốt, nên bà trở thành mục tiêu bị một số nữ sinh bắt nạt và nam sinh trêu ghẹo.

Hạt Dẻ Rang Đường

Giữa học kỳ 2 năm lớp 10, Hàn Nặc chuyển đến lớp bà, cũng học cùng lớp.

Ngay ánh mắt chạm nhau đầu tiên, hai người như bị điện giật, rung động đến mức khó hiểu.

Dù còn là học sinh, vừa phải học hành áp lực, lại không dễ gặp nhau. Hơn nữa bà thì muốn chăm chỉ thi đại học, còn Hàn Nặc thì vì đánh nhau ở trường cũ mà bị đuổi, nên mới chuyển về đây.

Bạn bè trong lớp đều sợ cậu ta, cũng chẳng dám lại gần. Thế nên hai người ít có cơ hội tiếp xúc.

Nhưng họ vẫn thường liên lạc lén lút, và Hàn Nặc luôn âm thầm bảo vệ bà.

Cũng vì sự tồn tại của Hàn Nặc, quãng đời cấp 3 còn lại bà không còn bị bắt nạt hay trêu chọc nữa.

Cả hai hứa sẽ cùng nhau thi đỗ đại học.

Kết quả đúng như mong đợi, hai người cùng nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học Đường Thành.

Một tương lai tươi sáng tưởng chừng đang rộng mở.

Nhưng bất hạnh đã ập tới.

Một tên côn đồ đã để ý bà từ lâu, lừa bà đến nhà nghỉ, nhưng bà lén gọi điện cầu cứu Hàn Nặc.

Hàn Nặc đến nơi, đánh tên kia đến mức m.á.u me đầy đầu, thoi thóp.

Nhà tên côn đồ cũng có tiền có thế trong huyện, chắc chắn không dễ bỏ qua cho Hàn Nặc.

Hàn Nặc mồ côi cả bố lẫn mẹ, gia cảnh nghèo khó, hoàn toàn không thể đấu lại đối phương.

Vì vậy, Hàn Nặc liều lĩnh cướp tiền, rạng sáng hôm sau đưa bà và mẹ lên Đường Thành, thuê cho họ một căn nhà và trả trước tiền thuê trong 4 năm, sau đó lặng lẽ rời đi.

Trước lúc chia tay, hai người đã trao cho nhau lần đầu tiên.

Cả hai hẹn ước: sau này nhất định phải thành công, đổi đời, rồi mới đoàn tụ.

Từ lần ấy, bà không còn nhận được tin tức gì về Hàn Nặc.

Mãi đến 6 năm sau khi kết hôn với Dung Dục, trong lúc đau khổ vì chồng liên tục ra ngoài tìm phụ nữ sinh con trai, bà thường đến quán bar giải sầu, và tình cờ gặp lại Hàn Nặc, giờ là vệ sĩ của một đại ca xã hội đen.

Tình cũ không rủ cũng tới, hai người lại lén lút bên nhau.

Không lâu sau, bà phát hiện mình có thai, mà lại là con gái.

Nhà họ Dung ép bà phá thai, nhưng bà kiên quyết từ chối, khiến quan hệ với nhà chồng rơi vào chiến tranh lạnh.

Không lâu sau, tập đoàn Dung thị liên tiếp dính vào bê bối, bị phạt nặng, cổ phiếu lao dốc, nhà máy dừng hoạt động, công nhân đình công… đứng bên bờ vực phá sản.

Bà quyết định ly hôn với Dung Dục và lừa ông ta một khoản tiền lớn.

Bà tìm đến tình mới của Dung Dục, nói:

“Anh ta từng ép tôi phá thai ba lần, khiến sức khỏe tôi suy kiệt. Tôi hận không nuốt trôi, đã âm thầm cho anh ta uống thuốc tuyệt tử tuyệt tôn. Cô sẽ không thể sinh con cho anh ta đâu.”

“Muốn gả vào nhà họ Dung, thì nhanh đi tìm đàn ông khác sinh con trai đi.”

“Dung Dục có một bác sĩ riêng cực kỳ tin tưởng, việc siêu âm giới tính, phá thai, kiểm tra huyết thống đều qua tay ông ấy. Cô chỉ cần mua chuộc bác sĩ đó, là có thể thuận lợi làm giả kết quả xét nghiệm ADN.”

Nhờ vậy, Dung Dục cuối cùng có được “con trai”, nhà họ Dung mừng rỡ, ngược lại ngày càng xem thường bà, bày trò chèn ép.

Bà không đôi co, chỉ đóng vai đáng thương, chủ động đề nghị ly hôn.

Nhà họ Dung cảm thấy có lỗi, lại thấy bà đơn thân mang thai, thật sự đáng thương, nên đưa bà khoản trợ cấp lớn, còn tặng thêm hai căn biệt thự và một xe sang làm bồi thường.

Bà ly hôn trong hòa bình, êm đẹp rút khỏi nhà họ Dung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó gặp Phong Mang, bắt đầu “diễn kịch” trong nhà họ Phong…

“Nhà họ Dung có quy định: đứa con đầu tiên nhất định phải là con trai.”

Bà nhìn Mai Tư Nặc, chậm rãi nói:

“Nếu khi đó mẹ không ly hôn với Dung Dục, chắc chắn sẽ bị ép phá thai.”

“Nhưng mẹ yêu bố con. Và mẹ nhất định phải giữ lại con.”

“Con là kết tinh của tình yêu, không phải là sản phẩm của lợi ích.”

Mai Tư Nặc nghe xong, trong lòng có chút lay động.

Bây giờ cô ta đã biết Mai Đại là người như thế nào rồi.

Với bà ấy mà nói, dù phải rời bỏ người chồng giàu có, bà vẫn nhất quyết sinh ra cô ta, điều đó chứng tỏ bà thật lòng yêu thương cô ta.

Vì vậy cô ta im lặng, không thể nói ra những lời chua chát nữa.

“Mẹ kể cho con nghe những điều này,” giọng Mai Đại khẽ thay đổi, “không chỉ để mong con tha thứ.”

“Còn để nói với con rằng, dù con có tính toán với người khác, cũng đừng dễ dàng kết thù.”

“Mỗi lần mẹ dứt khoát buông bỏ những người đàn ông mê muội vì mẹ, mẹ đều khiến họ cam tâm tình nguyện rút lui, đau lòng vì mẹ, thương hại mẹ, thậm chí vẫn đứng về phía mẹ.”

“Giống như khi mẹ phát hiện Phong Mang chỉ là ‘con nhà giàu giả’ sau khi tốt nghiệp đại học.”

“Hoặc như khi mẹ ly hôn với Dung Dục.”

“Khi chia tay, họ không những không hận mẹ, mà còn trách bản thân đã phụ mẹ, chỉ muốn bù đắp cho mẹ.”

“Cũng nhờ vậy, mẹ mới có thể hết lần này đến lần khác đứng dậy làm lại từ đầu.”

Nói đến đây, bà hít sâu một hơi:

“Mẹ hy vọng con biết rút kinh nghiệm, đừng để bản thân thua trắng lần nữa.”

Nói xong, bà rời khỏi phòng.

Mai Tư Nặc ngồi đó trầm ngâm, suy ngẫm về lời mẹ mình vừa nói.

Nhưng cô ta không nghĩ quá lâu.

Vì giờ đây, dù cô ta có ngộ ra bao nhiêu đạo lý, thì cũng chẳng còn đại gia nào thật lòng yêu một cô gái tàn phế, không thể bước đi như cô ta nữa…

Hiện tại, điều duy nhất cô ta cần suy nghĩ là, có nên tố cáo Hàn Nặc hay không? Nếu tố cáo, thì Hàn Nặc là bố ruột của cô ta. Gửi chính bố mình ra pháp trường…

Con điên Phong Chỉ có thể làm được điều đó rất dễ dàng, nhưng cô ta… cô ta không vượt qua nổi ranh giới này.

Nếu không tố cáo, thì chỉ còn cách cùng Hàn Nặc trốn chạy, không biết ngày nào sẽ bị bắt…

Thật sự là quá khó…

Cô ta đã suy nghĩ suốt hai ngày hai đêm, mà vẫn không thể đưa ra quyết định.

Trong khi đó, tại biệt thự trên hòn đảo…

Sau khi thấy Phong Chỉ ăn xong, Sa Tuyệt mới đặt một bản danh sách lên bàn trước mặt cô.

“Người của anh trai em đã tra ra được, khoảng thời gian mẹ em mất tích mười năm trước, những nhân vật cấp cao nào từ Đế Đô từng xuất hiện ở Ngân Thành.”

“Lúc đó, Ngân Thành đang tiến hành thử nghiệm vũ khí mới, nên không có bất kỳ thông tin nào được truyền thông đưa tin.”

“Danh sách này là do người của anh trai em tốn rất nhiều công sức, âm thầm moi được từ những người từng tham gia lúc đó.”

Phong Chỉ chưa từng tiếp xúc với loại “giới” này, nên không hỏi đông hỏi tây, chỉ chăm chú lắng nghe như một học sinh tiểu học, thỉnh thoảng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Sa Tuyệt nói tiếp:

“Nhưng những người trong danh sách này cụ thể là ai, thân phận thế nào, ngay cả người trong cuộc cũng không dám hỏi rõ.”

“Dù nhà họ Sa có giàu đến đâu, thì cũng chỉ là thương nhân. Đối với loại người thuộc tầng lớp ấy, anh rất khó tiếp cận.”

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Tuy nhiên, anh vẫn cố điều tra và xác định được thân phận đại khái của một số người, khoanh vùng được vài người có khả năng liên quan đến mẹ em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện