Phòng livestream náo loạn.
Vô số người hét lên đầy kinh ngạc:
[Trời ơi, 266 vạn? Dù chỉ nhận được một nửa cũng đã là 133 vạn rồi, nếu tôi có từng đó tiền thì nghỉ làm về hưu sớm luôn cho rồi!]
[“Dì già 18 tuổi”? Thật là dì chứ không phải chú già hả? Rất hiếm khi có người cùng giới tặng hàng vạn quà cho nữ streamer đấy nhé!]
[Ôi trời, mới đăng ký chưa đầy một tiếng? Đúng là chân ái.]
[Bảo sao “Phong tiên nữ” lại có thể coi tiền như rác! Một mình kiếm tiền nhẹ như không, căn bản không cần bận tâm đến tiền bạc…]
[Nói thế là xem thường Phong tỷ tỷ nhà tôi rồi đấy! Chị ấy là người có thực lực, không thì sao có nhiều người sùng bái đến thế…]
…
Người phụ nữ xinh đẹp thấy cư dân mạng bàn luận về mình, suy nghĩ một chút, rồi gửi một biểu cảm “ngại ngùng đáng yêu”:
[Tôi thật sự là một “dì già” chứ không phải ông chú gãi chân đâu nhé! Tại tôi quá thích Tiểu Chỉ nên mới đến ủng hộ cô ấy trong phòng livestream. Tiểu Chỉ không biết tôi là ai đâu.]
Nói xong, bà rời khỏi phòng livestream, đi đón con.
Bà đến trường mẫu giáo lúc hơn năm giờ một chút.
Nhưng hai đứa trẻ đã bị ông bà nội cử người đến đón từ sớm.
Bà bất lực thở dài:
“Bọn trẻ ở nhà ông bà vài ngày, không biết đã bị dạy dỗ thành thế nào nữa rồi…”
Cô giáo mầm non lộ vẻ khó xử, do dự một lát rồi hạ giọng nói:
“Vương phu nhân, trưa nay, ông bà nội của Đông Đông và Bắc Bắc lại cử người đến đưa cơm trưa, nhất quyết không cho hai bé ăn đồ ở trường.”
“Dù việc này không nghiêm trọng lắm, nhưng quy định của trường là trẻ phải ăn trưa tại trường. Nếu các bé bị nôn ói hay tiêu chảy thì rất khó xác định nguyên nhân.”
“Các bạn nhỏ khác thấy vậy cũng đòi mang cơm từ nhà, làm ầm lên không chịu yên.”
“Cô xem chuyện này…”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu liên tục, vẻ mặt đầy áy náy.
“Tôi sẽ dạy lại hai đứa nhỏ đàng hoàng, tuyệt đối không để chúng ăn cơm nhà đem đến ở trường nữa.”
Bà nghĩ đến sự cố chấp của ông bà nội, liền bổ sung:
“Cùng lắm là tôi đến trước cổng trường vào giờ trưa để canh, không cho người nhà chồng mang cơm vào nữa.”
Cô giáo mầm non hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ lịch sự đáp:
“Vậy thì phiền cô quá.”
Sau đó, cô giáo nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, âm thầm lắc đầu.
Vương phu nhân là người tốt, cũng rất có tâm trong việc dạy dỗ con cái.
Chỉ tiếc, địa vị của cô ấy trong nhà họ Vương quá thấp, hoàn toàn không đủ tiếng nói để quyết định bất kỳ chuyện gì.
Lần này e rằng cũng thế thôi…
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi vào chiếc xe hơi cao cấp màu đen trông kín đáo.
Xe chạy được hơn mười phút thì rẽ vào một con ngõ yên tĩnh vắng người, dừng lại trước một căn tứ hợp viện có cổng lớn và nghiêm trang.
Bà xuống xe, ấn chuông cửa.
Cổng viện mở ra.
Người phụ nữ nhìn về phía người lính gác có mang súng, nói:
“Anh vào báo với ông cụ một tiếng, nói tôi đến đón bọn nhỏ.”
Đây là nhà của bố mẹ chồng của bà, trên lý thuyết cũng là nhà của bà.
Nhưng bà và bố mẹ chồng xưa nay không hợp, có thể tránh gặp là tránh.
Hai người già cũng chẳng thích bà: chê bà lai lịch không rõ, mất trí nhớ, mặt lại có sẹo, còn không biết điều, không biết nghe lời – nên cũng chẳng muốn nhìn thấy bà.
Người lính vào thông báo.
Hai phút sau trở ra:
“Lão thủ trưởng nói hai vị thiếu gia tối nay sẽ ngủ lại đây.”
Người phụ nữ xinh đẹp tức giận, bước thẳng vào sân, đứng giữa tiền viện, lớn tiếng:
“Các người không cho con tôi về, thì tôi sẽ gọi bố tụi nhỏ đến đón!”
“Còn nữa, con chưa về thì tôi cũng không đi đâu hết, ở đây chờ đến khi anh ấy đến!”
Một lúc sau, hai đứa trẻ mới được bảo mẫu dắt ra, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Chúng tôi đang ăn cơm tối, mẹ hét ầm lên như vậy làm gì? Mất dạy quá!”
“Đúng đó, gà rán và Coca của chúng tôi còn chưa ăn xong đâu…”
Người phụ nữ xinh đẹp nhíu mày:
“Các con lại ăn gà rán và khoai chiên nữa à?”
Một đứa bĩu môi:
“Ăn gà rán với khoai tây thì sao? Nhà họ Vương không đủ tiền ăn à?”
Người phụ nữ nói:
“Không phải mẹ cấm các con ăn, nhưng ngày nào cũng ăn đồ chiên và ngọt thì không tốt cho sức khỏe…”
“Bà già lắm lời quá!” Một đứa trẻ cau có nói,
“Ông nội bảo rồi, chúng tôi muốn ăn gì thì ăn, có ăn đến phát bệnh thì nhà họ Vương cũng mời được bác sĩ giỏi nhất thế giới, thay toàn bộ nội tạng cũng không thành vấn đề!”
“Bà nội nói rồi, với địa vị của nhà họ Vương, muốn làm gì thì làm, chẳng cần sợ ai hết.”
“Hai đứa—” Khóe mắt người phụ nữ xinh đẹp giật mạnh, suýt chút nữa thì giáng cho hai nhóc con mỗi đứa một cái bạt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng bà nhịn xuống, mỉm cười nói:
“Trời sắp tối rồi, mình về nhà thôi. Mẹ sẽ làm cơm trứng cuộn cho hai đứa.”
Bà định sẽ dạy dỗ hai đứa trẻ sau khi về nhà.
Còn việc bà có dạy dỗ thành công hay không, thì người ngoài không ai biết rõ.
Tối hôm đó, cả giới livestream xôn xao.
Ai ai cũng bàn tán về “Dì già 18 tuổi” đã vung tay tặng một phát 266 vạn, đoán già đoán non về thân phận của người này.
Phong Chỉ thì vẫn như thường.
Suốt buổi livestream cô chẳng thèm nhìn lấy một dòng bình luận nào, chỉ vừa ăn vặt vừa đọc tiểu thuyết.
Đọc xong là tắt sóng.
Trước khi tắt, cô liếc bảng xếp hạng quà tặng, rồi bất giác kêu lên:
“Ủa, hôm nay kiếm được nhiều thế này à? Cảm giác tiêu cả đời không hết…”
Cư dân mạng:
[5555, ghen tị c.h.ế.t mất…]
[Không biết nói gì luôn, nhưng với thân phận và năng lực của Phong tiên nữ, số tiền này thật sự không đáng kể đâu…]
[Những tiểu thư, minh tinh nhà giàu kia đeo một chuỗi vòng thôi cũng vài trăm vạn, Phong tiên nữ đúng là quá giản dị rồi…]
[Chỉ có thể nói là chị ấy thật sự không tham tiền, cũng chẳng có nhiều ham muốn vật chất…]
Phong Chỉ vẫn không hề tỏ ra hứng thú với “nữ hoàng bảng xếp hạng”, cũng không chào hỏi, tắt sóng cái rụp.
Khi cả giới livestream còn đang rầm rộ bàn tán về huyền thoại “Dì già 18 tuổi”,
Phong Hầu, người vừa khỏi cảm cúm, lại đang giận đến mức mắng xối xả:
“Top 1 tặng 266 vạn thì đã sao? Top 2 tặng 200 vạn thì đã sao?”
“Anh đây thiếu tiền chắc?!”
“Anh chỉ cần quay một cái quảng cáo là có vài tram vạn rồi, có anh ở đây, đến lượt tụi bây khoe mẽ chắc?!”
“Đợi Tiểu Chỉ online đi, anh một mình đập nát hết các người cho xem!”
Nói rồi anh lén đăng ký một tài khoản phụ, ôm điện thoại ngồi chờ Phong Chỉ livestream.
Trợ lý nhìn mà chỉ biết bất lực:
“Bây giờ là hai giờ sáng, Phong tiểu thư chắc chắn sẽ không livestream đâu.”
Phong Hầu cứng đầu:
“Ai biết được chứ!”
“Có khi em ấy buồn, lên sóng khuya thì sao.”
Trợ lý: …
Làm trợ lý cho ông chủ ngốc nghếch si tình này đúng là khổ mà…
Cuối cùng vẫn phải nhắc:
“Anh cứ cài thông báo livestream vào điện thoại, khi Phong tiểu thư lên sóng sẽ có nhắc nhở.”
Phong Hầu mắt sáng rỡ:
“Ờ ha! Suýt nữa quên mất vụ này.”
Anh đưa điện thoại cho trợ lý:
“Cậu giúp tôi cài luôn đi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Trợ lý: …
Không phải anh quên, mà là lười học cách làm thì có.
Phong Hầu đợi đến khi tận mắt thấy trợ lý cài xong, mới yên tâm nằm xuống ngủ với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
9 giờ sáng hôm sau.
Phong Chỉ đăng nhập livestream.
Vừa ăn snack vừa chơi game.
Chưa đầy 5 phút sau —
Một tràng quà tặng siêu đắt đỏ ồ ạt phủ kín màn hình, liên tục kéo dài hơn mười phút mới kết thúc! Cả phòng livestream nổ tung!
[Trời đất ơi! Quà tặng trị giá 666 vạn NDT?! Mắt tôi mù thật rồi…]
[Đừng tặng nữa! Phòng livestream sắp nổ tung mất rồi!]
[Tôi nghèo quá, nhưng không ngờ trong đời lại được chứng kiến cơn mưa tiền thật sự!]
[Tên “Kim Trang Hầu Ca”? Tôi nhớ kỹ tên anh rồi đấy…]
Người phụ nữ xinh đẹp vừa vào livestream đã tròn xoe mắt:
“Có người dám giành vị trí bảng xếp hạng của mình sao?”
“Không thể nào!”
“Nhà họ Vương chúng tôi không thiếu tiền!”
Nói xong, bà nạp thẳng 1000 vạn, dùng toàn bộ mua quà tặng.
Sau đó, livestream của Phong Chỉ lại bị oanh tạc bằng vô số quà tặng, kéo dài liên tục suốt nửa tiếng đồng hồ!
Hàng triệu khán giả không còn cả chỗ để gửi bình luận!
Cả phòng livestream loạn rồi!
Toàn bộ mạng xã hội cũng loạn theo!
Vô số người hét lên đầy kinh ngạc:
[Trời ơi, 266 vạn? Dù chỉ nhận được một nửa cũng đã là 133 vạn rồi, nếu tôi có từng đó tiền thì nghỉ làm về hưu sớm luôn cho rồi!]
[“Dì già 18 tuổi”? Thật là dì chứ không phải chú già hả? Rất hiếm khi có người cùng giới tặng hàng vạn quà cho nữ streamer đấy nhé!]
[Ôi trời, mới đăng ký chưa đầy một tiếng? Đúng là chân ái.]
[Bảo sao “Phong tiên nữ” lại có thể coi tiền như rác! Một mình kiếm tiền nhẹ như không, căn bản không cần bận tâm đến tiền bạc…]
[Nói thế là xem thường Phong tỷ tỷ nhà tôi rồi đấy! Chị ấy là người có thực lực, không thì sao có nhiều người sùng bái đến thế…]
…
Người phụ nữ xinh đẹp thấy cư dân mạng bàn luận về mình, suy nghĩ một chút, rồi gửi một biểu cảm “ngại ngùng đáng yêu”:
[Tôi thật sự là một “dì già” chứ không phải ông chú gãi chân đâu nhé! Tại tôi quá thích Tiểu Chỉ nên mới đến ủng hộ cô ấy trong phòng livestream. Tiểu Chỉ không biết tôi là ai đâu.]
Nói xong, bà rời khỏi phòng livestream, đi đón con.
Bà đến trường mẫu giáo lúc hơn năm giờ một chút.
Nhưng hai đứa trẻ đã bị ông bà nội cử người đến đón từ sớm.
Bà bất lực thở dài:
“Bọn trẻ ở nhà ông bà vài ngày, không biết đã bị dạy dỗ thành thế nào nữa rồi…”
Cô giáo mầm non lộ vẻ khó xử, do dự một lát rồi hạ giọng nói:
“Vương phu nhân, trưa nay, ông bà nội của Đông Đông và Bắc Bắc lại cử người đến đưa cơm trưa, nhất quyết không cho hai bé ăn đồ ở trường.”
“Dù việc này không nghiêm trọng lắm, nhưng quy định của trường là trẻ phải ăn trưa tại trường. Nếu các bé bị nôn ói hay tiêu chảy thì rất khó xác định nguyên nhân.”
“Các bạn nhỏ khác thấy vậy cũng đòi mang cơm từ nhà, làm ầm lên không chịu yên.”
“Cô xem chuyện này…”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu liên tục, vẻ mặt đầy áy náy.
“Tôi sẽ dạy lại hai đứa nhỏ đàng hoàng, tuyệt đối không để chúng ăn cơm nhà đem đến ở trường nữa.”
Bà nghĩ đến sự cố chấp của ông bà nội, liền bổ sung:
“Cùng lắm là tôi đến trước cổng trường vào giờ trưa để canh, không cho người nhà chồng mang cơm vào nữa.”
Cô giáo mầm non hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ lịch sự đáp:
“Vậy thì phiền cô quá.”
Sau đó, cô giáo nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, âm thầm lắc đầu.
Vương phu nhân là người tốt, cũng rất có tâm trong việc dạy dỗ con cái.
Chỉ tiếc, địa vị của cô ấy trong nhà họ Vương quá thấp, hoàn toàn không đủ tiếng nói để quyết định bất kỳ chuyện gì.
Lần này e rằng cũng thế thôi…
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi vào chiếc xe hơi cao cấp màu đen trông kín đáo.
Xe chạy được hơn mười phút thì rẽ vào một con ngõ yên tĩnh vắng người, dừng lại trước một căn tứ hợp viện có cổng lớn và nghiêm trang.
Bà xuống xe, ấn chuông cửa.
Cổng viện mở ra.
Người phụ nữ nhìn về phía người lính gác có mang súng, nói:
“Anh vào báo với ông cụ một tiếng, nói tôi đến đón bọn nhỏ.”
Đây là nhà của bố mẹ chồng của bà, trên lý thuyết cũng là nhà của bà.
Nhưng bà và bố mẹ chồng xưa nay không hợp, có thể tránh gặp là tránh.
Hai người già cũng chẳng thích bà: chê bà lai lịch không rõ, mất trí nhớ, mặt lại có sẹo, còn không biết điều, không biết nghe lời – nên cũng chẳng muốn nhìn thấy bà.
Người lính vào thông báo.
Hai phút sau trở ra:
“Lão thủ trưởng nói hai vị thiếu gia tối nay sẽ ngủ lại đây.”
Người phụ nữ xinh đẹp tức giận, bước thẳng vào sân, đứng giữa tiền viện, lớn tiếng:
“Các người không cho con tôi về, thì tôi sẽ gọi bố tụi nhỏ đến đón!”
“Còn nữa, con chưa về thì tôi cũng không đi đâu hết, ở đây chờ đến khi anh ấy đến!”
Một lúc sau, hai đứa trẻ mới được bảo mẫu dắt ra, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Chúng tôi đang ăn cơm tối, mẹ hét ầm lên như vậy làm gì? Mất dạy quá!”
“Đúng đó, gà rán và Coca của chúng tôi còn chưa ăn xong đâu…”
Người phụ nữ xinh đẹp nhíu mày:
“Các con lại ăn gà rán và khoai chiên nữa à?”
Một đứa bĩu môi:
“Ăn gà rán với khoai tây thì sao? Nhà họ Vương không đủ tiền ăn à?”
Người phụ nữ nói:
“Không phải mẹ cấm các con ăn, nhưng ngày nào cũng ăn đồ chiên và ngọt thì không tốt cho sức khỏe…”
“Bà già lắm lời quá!” Một đứa trẻ cau có nói,
“Ông nội bảo rồi, chúng tôi muốn ăn gì thì ăn, có ăn đến phát bệnh thì nhà họ Vương cũng mời được bác sĩ giỏi nhất thế giới, thay toàn bộ nội tạng cũng không thành vấn đề!”
“Bà nội nói rồi, với địa vị của nhà họ Vương, muốn làm gì thì làm, chẳng cần sợ ai hết.”
“Hai đứa—” Khóe mắt người phụ nữ xinh đẹp giật mạnh, suýt chút nữa thì giáng cho hai nhóc con mỗi đứa một cái bạt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng bà nhịn xuống, mỉm cười nói:
“Trời sắp tối rồi, mình về nhà thôi. Mẹ sẽ làm cơm trứng cuộn cho hai đứa.”
Bà định sẽ dạy dỗ hai đứa trẻ sau khi về nhà.
Còn việc bà có dạy dỗ thành công hay không, thì người ngoài không ai biết rõ.
Tối hôm đó, cả giới livestream xôn xao.
Ai ai cũng bàn tán về “Dì già 18 tuổi” đã vung tay tặng một phát 266 vạn, đoán già đoán non về thân phận của người này.
Phong Chỉ thì vẫn như thường.
Suốt buổi livestream cô chẳng thèm nhìn lấy một dòng bình luận nào, chỉ vừa ăn vặt vừa đọc tiểu thuyết.
Đọc xong là tắt sóng.
Trước khi tắt, cô liếc bảng xếp hạng quà tặng, rồi bất giác kêu lên:
“Ủa, hôm nay kiếm được nhiều thế này à? Cảm giác tiêu cả đời không hết…”
Cư dân mạng:
[5555, ghen tị c.h.ế.t mất…]
[Không biết nói gì luôn, nhưng với thân phận và năng lực của Phong tiên nữ, số tiền này thật sự không đáng kể đâu…]
[Những tiểu thư, minh tinh nhà giàu kia đeo một chuỗi vòng thôi cũng vài trăm vạn, Phong tiên nữ đúng là quá giản dị rồi…]
[Chỉ có thể nói là chị ấy thật sự không tham tiền, cũng chẳng có nhiều ham muốn vật chất…]
Phong Chỉ vẫn không hề tỏ ra hứng thú với “nữ hoàng bảng xếp hạng”, cũng không chào hỏi, tắt sóng cái rụp.
Khi cả giới livestream còn đang rầm rộ bàn tán về huyền thoại “Dì già 18 tuổi”,
Phong Hầu, người vừa khỏi cảm cúm, lại đang giận đến mức mắng xối xả:
“Top 1 tặng 266 vạn thì đã sao? Top 2 tặng 200 vạn thì đã sao?”
“Anh đây thiếu tiền chắc?!”
“Anh chỉ cần quay một cái quảng cáo là có vài tram vạn rồi, có anh ở đây, đến lượt tụi bây khoe mẽ chắc?!”
“Đợi Tiểu Chỉ online đi, anh một mình đập nát hết các người cho xem!”
Nói rồi anh lén đăng ký một tài khoản phụ, ôm điện thoại ngồi chờ Phong Chỉ livestream.
Trợ lý nhìn mà chỉ biết bất lực:
“Bây giờ là hai giờ sáng, Phong tiểu thư chắc chắn sẽ không livestream đâu.”
Phong Hầu cứng đầu:
“Ai biết được chứ!”
“Có khi em ấy buồn, lên sóng khuya thì sao.”
Trợ lý: …
Làm trợ lý cho ông chủ ngốc nghếch si tình này đúng là khổ mà…
Cuối cùng vẫn phải nhắc:
“Anh cứ cài thông báo livestream vào điện thoại, khi Phong tiểu thư lên sóng sẽ có nhắc nhở.”
Phong Hầu mắt sáng rỡ:
“Ờ ha! Suýt nữa quên mất vụ này.”
Anh đưa điện thoại cho trợ lý:
“Cậu giúp tôi cài luôn đi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Trợ lý: …
Không phải anh quên, mà là lười học cách làm thì có.
Phong Hầu đợi đến khi tận mắt thấy trợ lý cài xong, mới yên tâm nằm xuống ngủ với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
9 giờ sáng hôm sau.
Phong Chỉ đăng nhập livestream.
Vừa ăn snack vừa chơi game.
Chưa đầy 5 phút sau —
Một tràng quà tặng siêu đắt đỏ ồ ạt phủ kín màn hình, liên tục kéo dài hơn mười phút mới kết thúc! Cả phòng livestream nổ tung!
[Trời đất ơi! Quà tặng trị giá 666 vạn NDT?! Mắt tôi mù thật rồi…]
[Đừng tặng nữa! Phòng livestream sắp nổ tung mất rồi!]
[Tôi nghèo quá, nhưng không ngờ trong đời lại được chứng kiến cơn mưa tiền thật sự!]
[Tên “Kim Trang Hầu Ca”? Tôi nhớ kỹ tên anh rồi đấy…]
Người phụ nữ xinh đẹp vừa vào livestream đã tròn xoe mắt:
“Có người dám giành vị trí bảng xếp hạng của mình sao?”
“Không thể nào!”
“Nhà họ Vương chúng tôi không thiếu tiền!”
Nói xong, bà nạp thẳng 1000 vạn, dùng toàn bộ mua quà tặng.
Sau đó, livestream của Phong Chỉ lại bị oanh tạc bằng vô số quà tặng, kéo dài liên tục suốt nửa tiếng đồng hồ!
Hàng triệu khán giả không còn cả chỗ để gửi bình luận!
Cả phòng livestream loạn rồi!
Toàn bộ mạng xã hội cũng loạn theo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương