Một đêm trôi qua.
Tám giờ sáng.
Người phụ nữ xinh đẹp bưng bữa sáng ngồi trước màn hình lớn, theo thói quen mở livestream để xem “Người Khiêu Chiến Dũng Cảm”, nhưng phát hiện trong phòng phát chỉ đang chiếu lại những đoạn clip cũ.
Lúc này bà mới sực nhớ chương trình đã chính thức kết thúc vào trưa hôm qua, không còn nội dung phát sóng trực tiếp để theo dõi nữa.
Điều này khiến bà có chút hụt hẫng.
Bà vừa hớp từng ngụm sữa đậu nành, vừa uể oải, không chút tinh thần.
Người đàn ông đi xuống lầu, thấy vợ mình buồn bã như vậy thì hỏi có chuyện gì.
Bà thở dài:
“Chương trình kết thúc rồi, không thể xem được tình hình trực tiếp của Tiểu Chỉ nữa…”
Người đàn ông im lặng vài giây, rồi ngồi xuống bên cạnh bà:
“Tiểu Niệm, hôm qua anh đã bảo thư ký liên hệ với tổ chương trình, tìm được số điện thoại của Phong Chỉ, sau đó chính anh đã gọi cho cô ấy, nói rõ em rất thích cô ấy, hy vọng có cơ hội mời cô ấy ăn một bữa.”
Ông ta đưa lịch sử cuộc gọi cho vợ xem.
“Đây là số của Phong Chỉ.”
“Anh gọi cho cô ấy lúc 8 giờ tối hôm qua.”
“Cô ấy nói rất cảm ơn sự yêu mến và ủng hộ của em, nhưng vì em và cô ấy không quen biết, mà cô ấy lại là người thích sống khép kín, nên thật sự không cảm thấy cần thiết phải gặp fan hay phát triển tình bạn cá nhân.”
Đây đúng là số điện thoại của Phong Chỉ.
Nhưng thật ra, ông ta chưa từng gọi cho cô.
Tạo ra một cuộc gọi giả mạo như vậy, về mặt kỹ thuật mà nói, cực kỳ đơn giản.
Nụ cười đầy háo hức trên gương mặt người phụ nữ xinh đẹp chợt cứng lại, rồi vỡ vụn, đôi mắt bất giác đỏ hoe.
Bà cũng không rõ vì sao.
Khoảnh khắc nghe thấy Tiểu Chỉ từ chối gặp mình, bà lại cảm thấy đau lòng, tim như vỡ nát, thậm chí muốn bật khóc…
Nhưng bà cố nhịn.
Còn ép bản thân phải nở một nụ cười đầy cảm thông và gượng gạo:
“Ừm, Tiểu Chỉ vốn là người như vậy, không thể nào vô duyên vô cớ đi gặp một người lạ trên mạng.”
“Anh yêu, cảm ơn anh đã giúp em liên hệ với Tiểu Chỉ.”
“Xin lỗi, không thể giúp em thực hiện được điều ước này.” Người đàn ông ôm nhẹ lấy vợ, “Hay là… em tự gọi cho cô ấy đi?”
“Nếu là em đích thân mời, có khi cô ấy sẽ đồng ý.”
“Không cần đâu.” Người phụ nữ xinh đẹp buồn bã nói,
“Tiểu Chỉ đã nói vậy rồi, em mà còn làm phiền cô ấy thì không hay.”
Người đàn ông mỉm cười:
“Đừng buồn.”
“Chỉ cần có duyên, hai người nhất định sẽ gặp lại.”
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, trong lòng chợt dâng lên một linh cảm kỳ lạ, rằng bà và Tiểu Chỉ chắc chắn sẽ gặp lại nhau, nỗi buồn cũng theo đó mà vơi đi:
“Anh nói đúng, chỉ cần có duyên, em và Tiểu Chỉ nhất định sẽ gặp lại.”
Người đàn ông lại hôn lên trán bà một cái:
“Anh đi làm đây.”
“Chiều nay nhớ đi đón Đông Đông và Bắc Bắc nhé, bọn nhỏ ở nhà ông bà mấy hôm rồi, cũng nên về nhà thôi.”
Sau khi tiễn chồng ra cửa, người phụ nữ ngồi ngẩn người rất lâu trên sofa.
Dạo gần đây ngày nào bà cũng theo dõi chương trình của Tiểu Chỉ, đã quen với việc được thấy cuộc sống thường nhật của cô. Giờ chương trình đột ngột kết thúc, thêm hai đứa con cũng không có ở nhà, khiến bà không biết nên làm gì cho hết ngày.
May thay, chương trình “Người Khiêu Chiến Dũng Cảm” bắt đầu phát lại các phiên bản cắt dựng, kèm theo một số phân cảnh chưa từng được công chiếu, giúp bà tìm được chút an ủi tinh thần.
Sau đó bà thấy rất nhiều người cũng như mình, chương trình kết thúc khiến họ cảm thấy trống rỗng, mất mát.
Ngay lập tức có một cư dân mạng bình luận:
[Nếu mọi người nhớ “Phong tiên nữ” quá thì có thể vào phòng livestream của cô ấy mà, hiện tại cô ấy vẫn đang livestream, chỉ là cô ấy chưa bao giờ tương tác với fan hay khán giả cả, đến cả top 1 bảng tặng quà cũng chưa từng nhận được lời cảm ơn nào, đừng kỳ vọng quá nhiều…]
[Còn Sa thiếu thì điều tra rồi, hoàn toàn không có bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào…]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Haha, top 1 trong phòng livestream của “Phong tiên nữ” có nickname là “Càng Giết Càng Mạnh”, rất nhiều người nghi ngờ đó là Sa thiếu, nhưng ngoài việc nạp tiền tặng quà thì anh ta chưa bao giờ nói chuyện hay ve vãn gì cô ấy…]
Người phụ nữ xinh đẹp đọc được những dòng bình luận ấy, trong lòng chợt khựng lại, liền lấy điện thoại ra lên mạng tìm tài khoản xã hội của Phong Chỉ.
Sau khi tìm được, bà tải phần mềm livestream Douyin, đăng ký một tài khoản với nickname “Dì già 18 tuổi”, tìm phòng phát sóng có tiêu đề “Tìm mẹ An Như Mộng”, rồi nhấn theo dõi.
Lúc này Phong Chỉ đang ngồi trên ban công, đối mặt với trời xanh biển rộng, lật mở cuốn sách “Vợ tôi biến mất rồi”.
Trên trang đầu của quyển sách, là ba dòng chữ viết tay bằng bút máy rất đẹp.
“Tất cả những gì viết trong cuốn sách này đều dựa trên hiện thực!”
“Tôi vẫn luôn chờ đợi người đầu tiên lật mở cuốn sách này. Người đó nhất định là tri kỷ hiểu tôi nhất trên đời. Bây giờ, tôi đã chờ được rồi.”
Bút danh: Ô Mộc Vân.
Phong Chỉ đọc đến đây, lẩm bẩm:
“Tri kỷ của kẻ g.i.ế.c người, tôi thì không phải đâu.”
Sau đó cô lật sang trang đầu tiên.
[Tôi là một tác giả truyện trinh thám.]
[Vợ tôi – Đàm Thi Nhi – đã mất tích.]
[Tất cả mọi người đều nói tôi là hung thủ, nhưng họ không có bằng chứng.]
Ba câu mở đầu.
Ngay khi đoạn mở đầu ấy xuất hiện trong livestream, khán giả đã phấn khích kêu lên:
[May mắn quá! Không ngờ hôm nay lại được xem di tác của Ô Mộc Vân ngay trong livestream!]
[Tác phẩm này đúng là bản thú tội của Ô Mộc Vân, chắc chắn nội dung sẽ rất tàn nhẫn, nhưng sẽ cực kỳ cuốn hút…]
[Lật tiếp đi! Nhanh nhanh! Tôi nóng lòng muốn xem tiếp quá rồi…]
[Không hổ danh là tác giả trinh thám hàng đầu, chỉ ba câu mở đầu đã không tầm thường!]
…
Thế nhưng Phong Chỉ chỉ đọc phần mở đầu rồi liền đóng lại.
Sau đó cô cầm chiếc điện thoại khác, nhắn WeChat cho trợ lý của Đàm Lão:
[Cuốn “Vợ tôi biến mất rồi” của Ô Mộc Vân viết đúng là về vụ mất tích của Đàm Thi Nhi, Đàm lão có muốn công khai tác phẩm này cho mọi người biết không?]
Trợ lý lập tức trả lời: [Hình như Đàm lão đã tỉnh rồi, tôi đi hỏi ông ấy một chút.]
Vài phút sau.
Trợ lý hồi âm: [Đàm lão nói, dù nội dung có tàn khốc đến mấy, ông ấy vẫn muốn để thiên hạ biết sự thật đằng sau vụ mất tích của Thi Nhi. Đúng sai thế nào, hãy để người đời phán xét. Chỉ là, nếu trong sách có những tình tiết sát nhân quá chi tiết, quá rùng rợn, ông hy vọng cô có thể lược bớt hoặc chỉnh sửa cho đỡ m.á.u me hơn.]
Phong Chỉ: [Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đọc kỹ. Nếu đúng là có những nội dung như vậy, tôi sẽ chỉnh sửa lại.]
Trợ lý lại hỏi: [Phong tiểu thư, Đàm lão muốn đích thân xem qua tác phẩm đó để biết toàn bộ sự thật về việc con gái mình mất tích. Cô có thể gửi bản điện tử cho chúng tôi không? Tôi đảm bảo sẽ tuyệt đối giữ bí mật nội dung tác phẩm, tuyệt đối không để rò rỉ một chữ ra ngoài.]
Phong Chỉ: [Được, tôi sẽ gửi bản điện tử cho anh ngay bây giờ.]
Sau khi gửi đi, cô vừa từ tốn ăn vặt, vừa nhanh chóng lật xem nội dung tác phẩm.
Chiếc điện thoại livestream được đặt bên phía sau phải của cô.
Một phần bản in bị thân người cô che khuất, cộng thêm tốc độ lật trang cực nhanh, mỗi trang chỉ vài giây là xong, nên khán giả gần như không thể theo kịp, chỉ nhìn thấy được một phần rất nhỏ nội dung mỗi trang.
Dù vậy, hàng trăm ngàn người vẫn kiên nhẫn dõi theo cô để cùng đọc tác phẩm này.
Vừa xem vừa thảo luận sôi nổi.
Người phụ nữ xinh đẹp kia cũng chăm chú xem, quên cả thời gian.
Cho đến khi quản gia đến nhắc:
“Đến giờ tan học rồi, bà chủ nên đi đón thiếu gia thôi.”
Bà mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lưu luyến nhìn màn hình, chuẩn bị thoát khỏi livestream.
Nhưng trước khi thoát, bà chợt nghĩ đến điều gì, liền nhấn mở bảng xếp hạng tặng quà.
Hạng nhất là “Càng Giết Càng Mạnh”, với tổng số tiền quà tặng lên đến 200 vạn NDT.
Bà nghiên cứu luật tặng quà và xem các loại quà tặng trong phòng livestream, rồi lập tức nạp 300 vạn NDT, sau đó mua quà trị giá 266 vạn và tặng hết một lần.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ngay tức thì —
Phòng livestream “Tìm Mẹ An Như Mộng” tràn ngập quà tặng đủ màu sắc, đắt đỏ và rực rỡ đến lóa mắt.
Khán giả choáng váng, liên tục trầm trồ —
Thậm chí không kịp gõ “666” hay thả tim, vì màn hình bị quà tặng phủ kín! Tất nhiên, “Dì già 18 tuổi” người vừa tặng một mạch 266 vạn — đã đánh bại “Càng Giết Càng Khoẻ”, trở thành nữ hoàng bảng xếp hạng!
Tám giờ sáng.
Người phụ nữ xinh đẹp bưng bữa sáng ngồi trước màn hình lớn, theo thói quen mở livestream để xem “Người Khiêu Chiến Dũng Cảm”, nhưng phát hiện trong phòng phát chỉ đang chiếu lại những đoạn clip cũ.
Lúc này bà mới sực nhớ chương trình đã chính thức kết thúc vào trưa hôm qua, không còn nội dung phát sóng trực tiếp để theo dõi nữa.
Điều này khiến bà có chút hụt hẫng.
Bà vừa hớp từng ngụm sữa đậu nành, vừa uể oải, không chút tinh thần.
Người đàn ông đi xuống lầu, thấy vợ mình buồn bã như vậy thì hỏi có chuyện gì.
Bà thở dài:
“Chương trình kết thúc rồi, không thể xem được tình hình trực tiếp của Tiểu Chỉ nữa…”
Người đàn ông im lặng vài giây, rồi ngồi xuống bên cạnh bà:
“Tiểu Niệm, hôm qua anh đã bảo thư ký liên hệ với tổ chương trình, tìm được số điện thoại của Phong Chỉ, sau đó chính anh đã gọi cho cô ấy, nói rõ em rất thích cô ấy, hy vọng có cơ hội mời cô ấy ăn một bữa.”
Ông ta đưa lịch sử cuộc gọi cho vợ xem.
“Đây là số của Phong Chỉ.”
“Anh gọi cho cô ấy lúc 8 giờ tối hôm qua.”
“Cô ấy nói rất cảm ơn sự yêu mến và ủng hộ của em, nhưng vì em và cô ấy không quen biết, mà cô ấy lại là người thích sống khép kín, nên thật sự không cảm thấy cần thiết phải gặp fan hay phát triển tình bạn cá nhân.”
Đây đúng là số điện thoại của Phong Chỉ.
Nhưng thật ra, ông ta chưa từng gọi cho cô.
Tạo ra một cuộc gọi giả mạo như vậy, về mặt kỹ thuật mà nói, cực kỳ đơn giản.
Nụ cười đầy háo hức trên gương mặt người phụ nữ xinh đẹp chợt cứng lại, rồi vỡ vụn, đôi mắt bất giác đỏ hoe.
Bà cũng không rõ vì sao.
Khoảnh khắc nghe thấy Tiểu Chỉ từ chối gặp mình, bà lại cảm thấy đau lòng, tim như vỡ nát, thậm chí muốn bật khóc…
Nhưng bà cố nhịn.
Còn ép bản thân phải nở một nụ cười đầy cảm thông và gượng gạo:
“Ừm, Tiểu Chỉ vốn là người như vậy, không thể nào vô duyên vô cớ đi gặp một người lạ trên mạng.”
“Anh yêu, cảm ơn anh đã giúp em liên hệ với Tiểu Chỉ.”
“Xin lỗi, không thể giúp em thực hiện được điều ước này.” Người đàn ông ôm nhẹ lấy vợ, “Hay là… em tự gọi cho cô ấy đi?”
“Nếu là em đích thân mời, có khi cô ấy sẽ đồng ý.”
“Không cần đâu.” Người phụ nữ xinh đẹp buồn bã nói,
“Tiểu Chỉ đã nói vậy rồi, em mà còn làm phiền cô ấy thì không hay.”
Người đàn ông mỉm cười:
“Đừng buồn.”
“Chỉ cần có duyên, hai người nhất định sẽ gặp lại.”
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, trong lòng chợt dâng lên một linh cảm kỳ lạ, rằng bà và Tiểu Chỉ chắc chắn sẽ gặp lại nhau, nỗi buồn cũng theo đó mà vơi đi:
“Anh nói đúng, chỉ cần có duyên, em và Tiểu Chỉ nhất định sẽ gặp lại.”
Người đàn ông lại hôn lên trán bà một cái:
“Anh đi làm đây.”
“Chiều nay nhớ đi đón Đông Đông và Bắc Bắc nhé, bọn nhỏ ở nhà ông bà mấy hôm rồi, cũng nên về nhà thôi.”
Sau khi tiễn chồng ra cửa, người phụ nữ ngồi ngẩn người rất lâu trên sofa.
Dạo gần đây ngày nào bà cũng theo dõi chương trình của Tiểu Chỉ, đã quen với việc được thấy cuộc sống thường nhật của cô. Giờ chương trình đột ngột kết thúc, thêm hai đứa con cũng không có ở nhà, khiến bà không biết nên làm gì cho hết ngày.
May thay, chương trình “Người Khiêu Chiến Dũng Cảm” bắt đầu phát lại các phiên bản cắt dựng, kèm theo một số phân cảnh chưa từng được công chiếu, giúp bà tìm được chút an ủi tinh thần.
Sau đó bà thấy rất nhiều người cũng như mình, chương trình kết thúc khiến họ cảm thấy trống rỗng, mất mát.
Ngay lập tức có một cư dân mạng bình luận:
[Nếu mọi người nhớ “Phong tiên nữ” quá thì có thể vào phòng livestream của cô ấy mà, hiện tại cô ấy vẫn đang livestream, chỉ là cô ấy chưa bao giờ tương tác với fan hay khán giả cả, đến cả top 1 bảng tặng quà cũng chưa từng nhận được lời cảm ơn nào, đừng kỳ vọng quá nhiều…]
[Còn Sa thiếu thì điều tra rồi, hoàn toàn không có bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào…]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Haha, top 1 trong phòng livestream của “Phong tiên nữ” có nickname là “Càng Giết Càng Mạnh”, rất nhiều người nghi ngờ đó là Sa thiếu, nhưng ngoài việc nạp tiền tặng quà thì anh ta chưa bao giờ nói chuyện hay ve vãn gì cô ấy…]
Người phụ nữ xinh đẹp đọc được những dòng bình luận ấy, trong lòng chợt khựng lại, liền lấy điện thoại ra lên mạng tìm tài khoản xã hội của Phong Chỉ.
Sau khi tìm được, bà tải phần mềm livestream Douyin, đăng ký một tài khoản với nickname “Dì già 18 tuổi”, tìm phòng phát sóng có tiêu đề “Tìm mẹ An Như Mộng”, rồi nhấn theo dõi.
Lúc này Phong Chỉ đang ngồi trên ban công, đối mặt với trời xanh biển rộng, lật mở cuốn sách “Vợ tôi biến mất rồi”.
Trên trang đầu của quyển sách, là ba dòng chữ viết tay bằng bút máy rất đẹp.
“Tất cả những gì viết trong cuốn sách này đều dựa trên hiện thực!”
“Tôi vẫn luôn chờ đợi người đầu tiên lật mở cuốn sách này. Người đó nhất định là tri kỷ hiểu tôi nhất trên đời. Bây giờ, tôi đã chờ được rồi.”
Bút danh: Ô Mộc Vân.
Phong Chỉ đọc đến đây, lẩm bẩm:
“Tri kỷ của kẻ g.i.ế.c người, tôi thì không phải đâu.”
Sau đó cô lật sang trang đầu tiên.
[Tôi là một tác giả truyện trinh thám.]
[Vợ tôi – Đàm Thi Nhi – đã mất tích.]
[Tất cả mọi người đều nói tôi là hung thủ, nhưng họ không có bằng chứng.]
Ba câu mở đầu.
Ngay khi đoạn mở đầu ấy xuất hiện trong livestream, khán giả đã phấn khích kêu lên:
[May mắn quá! Không ngờ hôm nay lại được xem di tác của Ô Mộc Vân ngay trong livestream!]
[Tác phẩm này đúng là bản thú tội của Ô Mộc Vân, chắc chắn nội dung sẽ rất tàn nhẫn, nhưng sẽ cực kỳ cuốn hút…]
[Lật tiếp đi! Nhanh nhanh! Tôi nóng lòng muốn xem tiếp quá rồi…]
[Không hổ danh là tác giả trinh thám hàng đầu, chỉ ba câu mở đầu đã không tầm thường!]
…
Thế nhưng Phong Chỉ chỉ đọc phần mở đầu rồi liền đóng lại.
Sau đó cô cầm chiếc điện thoại khác, nhắn WeChat cho trợ lý của Đàm Lão:
[Cuốn “Vợ tôi biến mất rồi” của Ô Mộc Vân viết đúng là về vụ mất tích của Đàm Thi Nhi, Đàm lão có muốn công khai tác phẩm này cho mọi người biết không?]
Trợ lý lập tức trả lời: [Hình như Đàm lão đã tỉnh rồi, tôi đi hỏi ông ấy một chút.]
Vài phút sau.
Trợ lý hồi âm: [Đàm lão nói, dù nội dung có tàn khốc đến mấy, ông ấy vẫn muốn để thiên hạ biết sự thật đằng sau vụ mất tích của Thi Nhi. Đúng sai thế nào, hãy để người đời phán xét. Chỉ là, nếu trong sách có những tình tiết sát nhân quá chi tiết, quá rùng rợn, ông hy vọng cô có thể lược bớt hoặc chỉnh sửa cho đỡ m.á.u me hơn.]
Phong Chỉ: [Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đọc kỹ. Nếu đúng là có những nội dung như vậy, tôi sẽ chỉnh sửa lại.]
Trợ lý lại hỏi: [Phong tiểu thư, Đàm lão muốn đích thân xem qua tác phẩm đó để biết toàn bộ sự thật về việc con gái mình mất tích. Cô có thể gửi bản điện tử cho chúng tôi không? Tôi đảm bảo sẽ tuyệt đối giữ bí mật nội dung tác phẩm, tuyệt đối không để rò rỉ một chữ ra ngoài.]
Phong Chỉ: [Được, tôi sẽ gửi bản điện tử cho anh ngay bây giờ.]
Sau khi gửi đi, cô vừa từ tốn ăn vặt, vừa nhanh chóng lật xem nội dung tác phẩm.
Chiếc điện thoại livestream được đặt bên phía sau phải của cô.
Một phần bản in bị thân người cô che khuất, cộng thêm tốc độ lật trang cực nhanh, mỗi trang chỉ vài giây là xong, nên khán giả gần như không thể theo kịp, chỉ nhìn thấy được một phần rất nhỏ nội dung mỗi trang.
Dù vậy, hàng trăm ngàn người vẫn kiên nhẫn dõi theo cô để cùng đọc tác phẩm này.
Vừa xem vừa thảo luận sôi nổi.
Người phụ nữ xinh đẹp kia cũng chăm chú xem, quên cả thời gian.
Cho đến khi quản gia đến nhắc:
“Đến giờ tan học rồi, bà chủ nên đi đón thiếu gia thôi.”
Bà mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lưu luyến nhìn màn hình, chuẩn bị thoát khỏi livestream.
Nhưng trước khi thoát, bà chợt nghĩ đến điều gì, liền nhấn mở bảng xếp hạng tặng quà.
Hạng nhất là “Càng Giết Càng Mạnh”, với tổng số tiền quà tặng lên đến 200 vạn NDT.
Bà nghiên cứu luật tặng quà và xem các loại quà tặng trong phòng livestream, rồi lập tức nạp 300 vạn NDT, sau đó mua quà trị giá 266 vạn và tặng hết một lần.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ngay tức thì —
Phòng livestream “Tìm Mẹ An Như Mộng” tràn ngập quà tặng đủ màu sắc, đắt đỏ và rực rỡ đến lóa mắt.
Khán giả choáng váng, liên tục trầm trồ —
Thậm chí không kịp gõ “666” hay thả tim, vì màn hình bị quà tặng phủ kín! Tất nhiên, “Dì già 18 tuổi” người vừa tặng một mạch 266 vạn — đã đánh bại “Càng Giết Càng Khoẻ”, trở thành nữ hoàng bảng xếp hạng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương