Vì sao Tiểu Trúc Tử được gọi là “Tiểu Trúc Tử”, Tôn Minh Trì không có lý do
gì đặc biệt để giải thích.
Gần một năm Trình Trục ném anh vào danh sách đen, Tôn Minh Trì đã thử đủ
mọi cách để liên lạc với cô, nhưng cô cứ như bốc hơi khỏi thế giới này, không
có nổi một tin tức.
Một hôm, trong lúc làm việc ở bến tàu, anh thấy một người phụ nữ rất giống với
dáng người cô, theo bản năng lập tức gấp gáp đuổi theo, sau khi phát hiện ra là
nhầm người, anh lại trở về như bình thường. Trình Trục thích trở về thì trở về,
thích biến mất thì biến mất.
Anh không hiểu sao bản thân lại phải đi so đo với một cô gái.
Tôn Minh Trì lạnh lùng nghĩ, dù sao thì hai người cũng chỉ là quan hệ theo nhu
cầu. Anh biết rõ Trình Trục và hai người Phan Hiểu Đình, Hứa Chu chán ghét
anh, nhưng một người làm sai là liên lụy chín đời sao? Hôm nay, cô bị Hà Khâu
mắng nên ném anh vào danh sách đen, ngày mai cô lại có thể vì chuyện khác
mà dứt khoát chấm dứt tất cả, không cho anh cơ hội giải thích.
Trái tim của cô nhất định là làm từ đá.
Chỉ nhớ rõ chuyện xấu, không thèm để tâm chuyện tốt.
Anh nhặt được Tiểu Trúc Tử vào một hôm trời mưa to, anh đang đi về phía bờ
sông, nơi hai người bắt đầu mối quan hệ theo nhu cầu này. Anh nhìn thấy mèo
con đáng thương bị mưa xối ướt đến chật vật, anh chậm rãi bước đến che dù,
tránh để mưa dội vào người cục bông nhỏ, yên lặng nhìn nó một hồi, cuối cùng
dứt khoát đem nó về nuôi.
Tôn Minh Trì gọi cục bông nhỏ là Tiểu Trúc Tử vì muốn cảnh cáo bản thân,
Trình Trục là một cô gái vô tâm, lạnh lùng.
[*] Trục (逐) trong Trình Trục phiên âm là zhú; Trúc (竹) trong Tiểu Trúc Tử
phiên âm cũng là zhú
Trình Trục nói: “Anh không cảm thấy kỳ quặc nhưng tôi thì có.”
Tiểu Trúc Tử kêu một tiếng, như muốn phụ họa lời cô nói.
Tôn Minh Trì nhìn cô: “Có người gọi em là Tiểu Trúc Tử à?”
Cô liếc mắt: “Đương nhiên là không.”
“Vậy được rồi, em chỉ là Trình Trục.”
Em chỉ là Trình Trục, cô chậm rãi lặp lại mấy chữ này.
Cách chọn từ của anh rất kỳ lạ. Ban đầu, cô còn cho rằng anh sẽ lại thản nhiên
mà phun ra mấy câu làm người khác hiểu lầm, cô biết anh không cố ý, vì mỗi
lần anh đều nói rất tự nhiên. Thật ra phần nghĩa dịu dàng đằng sau mỗi câu nói
của anh không dễ lờ đi, nhưng cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người hẳn là
không thể có sự dịu dàng nên luôn tự động lược bỏ tầng nghĩa này.
Căn phòng ngập trong bóng tối cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt nóng rực
của Tôn Minh Trì đang khóa chặt đường cong trên người Trình Trục. Anh
không còn sức để trêu đùa cô, chỉ ném hộp nhỏ cho Trình Trục, “Cất vào, đi
đây.”
Ngoài ý muốn là Trình Trục lại níu anh lại.
Tôn Minh Trì nghe được tiếng nói khe khẽ của cô “Đừng đi mà”, còn nhẹ hơn
cả tiếng gió.
Tiểu Trúc Tử nhanh nhẹn tìm một chỗ êm ái, ấm áp rồi ung dung nhắm mắt lại,
nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.
Tôn Minh Trì không phí một giây nào, anh đưa tay xoa bóp đường cong nhấp
nhô trên cơ thể Trình Trục, ngay lập tức làm biến dạng hai đỉnh mềm mại.
“Hôm nay không tìm thấy Tiểu Trúc Tử, anh còn tưởng nó cũng chạy đi rồi,
không ngờ là bị em trộm mất.” Anh chậm rãi cởi từng phần quần áo của cô.
“Trộm cái rắm.”
Tôn Minh Trì dịu dàng hôn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái, hàm hồ
nói: “Sao hôm nay không mặc áo hai dây?”
Trình Trục nói: “Mặc cái rắm.” Hôm qua, trước khi đi, anh để lại tàn tích trên
môi cô thì cũng thôi đi, còn tặng kèm cho cô một vết dâu tây rất đậm trên xương
quai xanh, cô điên thì mới mặc áo hai dây ra đường.
“Đừng nói tục.” Tôn Minh Trì dùng môi mình ngăn không cho cô phản bác, bàn
tay lại bắt đầu di chuyển xuống giữa hai mông, nhẹ nhàng ma sát.
Quần thể thao rộng rãi không che được phần thân dưới đang gồ lên của anh,
Trình Trục đưa tay bắt lấy, đều đặn xoa bóp, cô càng dùng sức thì đồ vật trong
tay càng cứng rắn. Cô dứt khoát kéo lưng quần Tôn Minh Trì xuống, bàn tay
mềm mại trực tiếp nắm lấy vật vừa bị kìm hãm, ngón tay cái vuốt ve phần đỉnh
hờ hững như có như không. Cô cẩn thận tuốt hết lớp da mỏng xuống, bắt đầu
chuyển động bàn tay lên xuống nhịp nhàng.
Hô hấp của Tôn Minh Trì lập tức trở nên nặng nề, anh hôn lên cần cổ nõn nà
của cô, hai tay không hề nghỉ ngơi, cởi bỏ nốt phần đồ lót còn sót lại trên cơ thể
xinh đẹp trước mắt.
Hai bên ngực mất đi lớp bao bọc lập tức nở ra, nhiệt độ trong phòng bị đẩy lên
một tầng cao mới. Anh đẩy nhẹ Trình Trục một cái, cô theo quán tính mà ngã
xuống giường, Tôn Minh Trì cũng theo đó đỡ tay hai bên người cô, bắt nạt
muốn cô cởi quần áo trên người mình.
Từ góc độ của Trình Trục nhìn lên, dáng người rắn rỏi, mạnh mẽ dần hiện ra, cô
đưa tay chạm vào cơ bụng của người đàn ông, cơ thể anh không hề có một chút
mỡ thừa nào, từng múi cơ bụng ngay ngắn, rõ ràng, sờ vào rất có cảm giác.
“Dáng người rất ổn.”
“Dáng người không ổn thì sao được bà chủ Trình coi trọng chứ?” Hai năm
trước, cô dùng một đồng xu để mua một đêm của anh.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện, chưa từng nghe qua à?”
Anh cười, khen cô: “Học ngữ văn rất tốt.”
“Cũng không bằng sinh viên tương lai rộng mở như anh.”
Tôn Minh Trì không trả lời, vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn trước mắt, đầu lưỡi tỉ
mỉ liếm láp hai điểm nhọn đang sưng tấy, sau đó há miệng ngậm chặt, dùng sức
mút mạnh một cái.
Trình Trục không nhịn được, quấn hai chân vòng qua phần eo rắn chắc của
người đàn ông, một tay níu lấy gáy Tôn Minh Trì muốn anh tiếp tục ngậm mút,
một tay luồn vào mái tóc ngắn của anh.
Nhưng Tôn Minh Trì không có ý định làm theo ý muốn của cô gái nhỏ, anh hôn
lên đôi môi đang khép hờ của cô. Hai người chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn,
mãnh liệt như muốn cắn nuốt người đối diện vào bụng, không hề do dự mà
giành lấy hơi thở của nhau, mắt nhắm chặt, lông mày giãn ra, cả hai đều tận lực
hưởng thụ khoái cảm mà đối phương mang lại.
Lồng ngực Trình Trục phập phồng kịch liệt, nửa người dưới khó chịu đến mức
không kiềm được mà không ngừng ma sát bụng dưới của Tôn Minh Trì.
Anh cố ý đẩy cô ra, chăm chú nhìn phản ứng khó chịu, muốn mà không được
của cô, cúi đầu cắn nhẹ vành tai nhạy cảm.
“Đừng nóng vội.” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai, là
thanh âm của dục vọng. Ngày thường, hai mắt anh ngoài lạnh chỉ có nhạt, bây
giờ lại thâm trầm, rực lửa, tựa như muốn đem cả người Trình Trục thiêu đến
chạy rụi.
Nụ hôn của anh kéo dài từ vành tai xuống dưới, dừng lại ở phần bụng bằng
phẳng, Tôn Minh Trì đột nhiên run lên một cái, bàn tay đang luồn vào tóc anh
nhấc lên một chút, anh có cảm giác chẳng lành với động tác này của Trình Trục.
Tuy nhiên anh không hề dừng lại, đầu lưỡi lướt nhẹ xuống tiếp, khẽ hôn lên hai
bên đùi non mịn màng, tia nước chảy ra từ khe hở, cả người Trình Trục chấn
động, theo bản năng nắm chặt bàn tay đang luồn vào tóc anh.
Tôn Minh Trì cố gắng chịu đau ngẩng đầu, “Đừng nắm.”
“Ưm…” Cô cụp mắt nhìn người đàn ông đang ở giữa hai chân mình, run rẩy
nói: “Đừng ngừng mà, tiếp tục đi.”
Anh ngồi thẳng dậy, cảnh cáo Trình Trục: “Em mà tiếp tục thì anh sẽ bị em bứt
trọc đầu mất.”
Trình Trục tức giận cắn chặt răng: “Tôi không nắm nữa.”
Tôn Minh Trì lại cúi đầu, đầu lưỡi tiếp tục liếm láp giữa hai chân cô, sau đó đặt
hai chân Trình Trục lên vai mình, ngổi thẳng dậy, tiếp tục liếm. Dưới cằm anh
có lất phất một ít râu, ma sát vào chỗ mềm mại yếu ớt nhất trên người cô, vừa
đau nhức lại sung sướng.
Cả người Trình Trục đều mơ màng, cô có cảm giác mất đi trọng lượng, gấp gáp
giục: “Nhanh lên một chút.”
Tôn Minh Trì nắm lấy bắp đùi cô, nghe vậy thì liếc mắt nhìn cô một cái nhưng
động tác môi lưỡi vẫn chậm rãi như cũ.
“Đừng trêu tôi mà! Anh nhanh lên được không!” Cô có chút sụp đổ, bụng dưới
run rẩy.
Quần áo bị ném lộn xộn khắp phòng, Tiểu Trúc Tử tựa như đang say giấc. Tôn
Minh Trì với tay lấy cái hộp nhỏ kia, anh dùng miệng cắn mở bao bì, tự mình
đeo lên, kích thước vừa khít, là cơ thể mà Trình Trục vô cùng quen thuộc.
Giữa hai chân cô là một mảnh đỏ thẫm, thịt mềm bên trong như ẩn như hiện,
chất lỏng óng ánh rỉ ra theo từng đợt run rẩy, ánh mắt Tôn Minh Trì như bị cuốn
lấy, không thể dời mắt, cánh tay vì nhịn mà nổi đầy gân xanh.
Cô đưa tay như muốn che đi tầm mắt anh, yếu ớt kêu một tiếng, “Đừng nhìn
mà.”
Tôn Minh Trì khô khốc nói: “Liếm cũng liếm rồi, nhìn thêm vài lần cũng không
được?”
Trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện, phòng cô cách âm cũng không tính là tốt,
Trình Trục dùng chân cọ nhẹ lên lưng anh, hạ giọng nói: “Nhanh lên.”
Trong mắt Tôn Minh Trì hiện chút ý cười, cuối cùng cũng từ bi mạnh mẽ đưa
thân mình vào khe hở ấm ấp của cô. Song Trình Trục lại quá chặt, cả năm qua
cô chưa làm lần nào, lần cuối cũng đã là hôm trước khi cô bị Hà Khâu mắng.
Nghĩ đến là Trình Trục lại tức giận, hận không thể xiết Tôn Minh Trì trong
người mình đến chết, sau đó cho Hà Khâu xem người con trai mà bà ấy yêu
thương đang làm việc gì với hồ ly tinh trong miệng bà ấy.
“Aa… em đừng kẹp.” Anh vỗ mông cô, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp.
Trình Trục nhìn thoáng qua người đàn ông đang trầm mê trong cơ thể mình,
móng tay kéo một đường dài trên lưng anh, để lại mấy vệt đỏ ám muội.
“Thoải mái không?”
Tôn Minh Trì dừng một chút, hỏi lại: “Em khó chịu?”
Anh đột nhiên dừng lại làm Trình Trục nhịn không được bắt đầu rên rỉ, cơ thể
xinh đẹp vặn vẹo. Cô ôm lấy cổ anh, dùng ngực mình ma sát vào cơ thể người
đàn ông, sự mềm mại của cô làm hai mắt Tôn Minh Trì càng đỏ hơn, nhìn cô
chằm chằm.
Anh nói: “Lát nữa đừng có mà khóc.”
Rõ ràng vẫn là giọng điệu ôn hòa, nhưng ngay sau đó động tác của anh lại vừa
nhanh vừa sâu, mỗi lần đều tựa như sự tàn phá của mưa to gió lớn nện lên mái
nhà tranh cũ nát Trình Trục, làm cô trở nên mỏng manh, lúc nào cũng có thể vỡ
thành từng mảnh.
Trình Trục che lấy miệng mình, cố không kêu ra thành tiếng, nước mắt chảy ra
hai bên đuôi mắt, làm ướt phần tóc mai.
Cô vừa lau nước mắt, vừa khép chặt môi, nhưng Tôn Minh Trì cố ý muốn cô
không đạt được mục đích, anh càng tăng tốc hơn.
Cảm giác tê dại chạy từ thân dưới lên đến đại não, Trình Trục cảm thấy cả
người sắp không chịu nổi từng đợt khoái cảm dồn dập nữa.
Cổ họng cô không nghe theo lý trí mà phát ra tiếng rên rỉ, cô cố nhịn xuống nói:
“Ông bà tôi đang ở nhà.”
Thế là Tôn Minh Trì lập tức dùng miệng giúp cô ngăn chặn những tiếng rên rỉ
không kiềm chế được, lúc này miệng cô chỉ còn âm thanh trao đổi của nước bọt
và tiếng va chạm của răng môi
gì đặc biệt để giải thích.
Gần một năm Trình Trục ném anh vào danh sách đen, Tôn Minh Trì đã thử đủ
mọi cách để liên lạc với cô, nhưng cô cứ như bốc hơi khỏi thế giới này, không
có nổi một tin tức.
Một hôm, trong lúc làm việc ở bến tàu, anh thấy một người phụ nữ rất giống với
dáng người cô, theo bản năng lập tức gấp gáp đuổi theo, sau khi phát hiện ra là
nhầm người, anh lại trở về như bình thường. Trình Trục thích trở về thì trở về,
thích biến mất thì biến mất.
Anh không hiểu sao bản thân lại phải đi so đo với một cô gái.
Tôn Minh Trì lạnh lùng nghĩ, dù sao thì hai người cũng chỉ là quan hệ theo nhu
cầu. Anh biết rõ Trình Trục và hai người Phan Hiểu Đình, Hứa Chu chán ghét
anh, nhưng một người làm sai là liên lụy chín đời sao? Hôm nay, cô bị Hà Khâu
mắng nên ném anh vào danh sách đen, ngày mai cô lại có thể vì chuyện khác
mà dứt khoát chấm dứt tất cả, không cho anh cơ hội giải thích.
Trái tim của cô nhất định là làm từ đá.
Chỉ nhớ rõ chuyện xấu, không thèm để tâm chuyện tốt.
Anh nhặt được Tiểu Trúc Tử vào một hôm trời mưa to, anh đang đi về phía bờ
sông, nơi hai người bắt đầu mối quan hệ theo nhu cầu này. Anh nhìn thấy mèo
con đáng thương bị mưa xối ướt đến chật vật, anh chậm rãi bước đến che dù,
tránh để mưa dội vào người cục bông nhỏ, yên lặng nhìn nó một hồi, cuối cùng
dứt khoát đem nó về nuôi.
Tôn Minh Trì gọi cục bông nhỏ là Tiểu Trúc Tử vì muốn cảnh cáo bản thân,
Trình Trục là một cô gái vô tâm, lạnh lùng.
[*] Trục (逐) trong Trình Trục phiên âm là zhú; Trúc (竹) trong Tiểu Trúc Tử
phiên âm cũng là zhú
Trình Trục nói: “Anh không cảm thấy kỳ quặc nhưng tôi thì có.”
Tiểu Trúc Tử kêu một tiếng, như muốn phụ họa lời cô nói.
Tôn Minh Trì nhìn cô: “Có người gọi em là Tiểu Trúc Tử à?”
Cô liếc mắt: “Đương nhiên là không.”
“Vậy được rồi, em chỉ là Trình Trục.”
Em chỉ là Trình Trục, cô chậm rãi lặp lại mấy chữ này.
Cách chọn từ của anh rất kỳ lạ. Ban đầu, cô còn cho rằng anh sẽ lại thản nhiên
mà phun ra mấy câu làm người khác hiểu lầm, cô biết anh không cố ý, vì mỗi
lần anh đều nói rất tự nhiên. Thật ra phần nghĩa dịu dàng đằng sau mỗi câu nói
của anh không dễ lờ đi, nhưng cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người hẳn là
không thể có sự dịu dàng nên luôn tự động lược bỏ tầng nghĩa này.
Căn phòng ngập trong bóng tối cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt nóng rực
của Tôn Minh Trì đang khóa chặt đường cong trên người Trình Trục. Anh
không còn sức để trêu đùa cô, chỉ ném hộp nhỏ cho Trình Trục, “Cất vào, đi
đây.”
Ngoài ý muốn là Trình Trục lại níu anh lại.
Tôn Minh Trì nghe được tiếng nói khe khẽ của cô “Đừng đi mà”, còn nhẹ hơn
cả tiếng gió.
Tiểu Trúc Tử nhanh nhẹn tìm một chỗ êm ái, ấm áp rồi ung dung nhắm mắt lại,
nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.
Tôn Minh Trì không phí một giây nào, anh đưa tay xoa bóp đường cong nhấp
nhô trên cơ thể Trình Trục, ngay lập tức làm biến dạng hai đỉnh mềm mại.
“Hôm nay không tìm thấy Tiểu Trúc Tử, anh còn tưởng nó cũng chạy đi rồi,
không ngờ là bị em trộm mất.” Anh chậm rãi cởi từng phần quần áo của cô.
“Trộm cái rắm.”
Tôn Minh Trì dịu dàng hôn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái, hàm hồ
nói: “Sao hôm nay không mặc áo hai dây?”
Trình Trục nói: “Mặc cái rắm.” Hôm qua, trước khi đi, anh để lại tàn tích trên
môi cô thì cũng thôi đi, còn tặng kèm cho cô một vết dâu tây rất đậm trên xương
quai xanh, cô điên thì mới mặc áo hai dây ra đường.
“Đừng nói tục.” Tôn Minh Trì dùng môi mình ngăn không cho cô phản bác, bàn
tay lại bắt đầu di chuyển xuống giữa hai mông, nhẹ nhàng ma sát.
Quần thể thao rộng rãi không che được phần thân dưới đang gồ lên của anh,
Trình Trục đưa tay bắt lấy, đều đặn xoa bóp, cô càng dùng sức thì đồ vật trong
tay càng cứng rắn. Cô dứt khoát kéo lưng quần Tôn Minh Trì xuống, bàn tay
mềm mại trực tiếp nắm lấy vật vừa bị kìm hãm, ngón tay cái vuốt ve phần đỉnh
hờ hững như có như không. Cô cẩn thận tuốt hết lớp da mỏng xuống, bắt đầu
chuyển động bàn tay lên xuống nhịp nhàng.
Hô hấp của Tôn Minh Trì lập tức trở nên nặng nề, anh hôn lên cần cổ nõn nà
của cô, hai tay không hề nghỉ ngơi, cởi bỏ nốt phần đồ lót còn sót lại trên cơ thể
xinh đẹp trước mắt.
Hai bên ngực mất đi lớp bao bọc lập tức nở ra, nhiệt độ trong phòng bị đẩy lên
một tầng cao mới. Anh đẩy nhẹ Trình Trục một cái, cô theo quán tính mà ngã
xuống giường, Tôn Minh Trì cũng theo đó đỡ tay hai bên người cô, bắt nạt
muốn cô cởi quần áo trên người mình.
Từ góc độ của Trình Trục nhìn lên, dáng người rắn rỏi, mạnh mẽ dần hiện ra, cô
đưa tay chạm vào cơ bụng của người đàn ông, cơ thể anh không hề có một chút
mỡ thừa nào, từng múi cơ bụng ngay ngắn, rõ ràng, sờ vào rất có cảm giác.
“Dáng người rất ổn.”
“Dáng người không ổn thì sao được bà chủ Trình coi trọng chứ?” Hai năm
trước, cô dùng một đồng xu để mua một đêm của anh.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện, chưa từng nghe qua à?”
Anh cười, khen cô: “Học ngữ văn rất tốt.”
“Cũng không bằng sinh viên tương lai rộng mở như anh.”
Tôn Minh Trì không trả lời, vùi đầu vào bộ ngực đầy đặn trước mắt, đầu lưỡi tỉ
mỉ liếm láp hai điểm nhọn đang sưng tấy, sau đó há miệng ngậm chặt, dùng sức
mút mạnh một cái.
Trình Trục không nhịn được, quấn hai chân vòng qua phần eo rắn chắc của
người đàn ông, một tay níu lấy gáy Tôn Minh Trì muốn anh tiếp tục ngậm mút,
một tay luồn vào mái tóc ngắn của anh.
Nhưng Tôn Minh Trì không có ý định làm theo ý muốn của cô gái nhỏ, anh hôn
lên đôi môi đang khép hờ của cô. Hai người chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn,
mãnh liệt như muốn cắn nuốt người đối diện vào bụng, không hề do dự mà
giành lấy hơi thở của nhau, mắt nhắm chặt, lông mày giãn ra, cả hai đều tận lực
hưởng thụ khoái cảm mà đối phương mang lại.
Lồng ngực Trình Trục phập phồng kịch liệt, nửa người dưới khó chịu đến mức
không kiềm được mà không ngừng ma sát bụng dưới của Tôn Minh Trì.
Anh cố ý đẩy cô ra, chăm chú nhìn phản ứng khó chịu, muốn mà không được
của cô, cúi đầu cắn nhẹ vành tai nhạy cảm.
“Đừng nóng vội.” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai, là
thanh âm của dục vọng. Ngày thường, hai mắt anh ngoài lạnh chỉ có nhạt, bây
giờ lại thâm trầm, rực lửa, tựa như muốn đem cả người Trình Trục thiêu đến
chạy rụi.
Nụ hôn của anh kéo dài từ vành tai xuống dưới, dừng lại ở phần bụng bằng
phẳng, Tôn Minh Trì đột nhiên run lên một cái, bàn tay đang luồn vào tóc anh
nhấc lên một chút, anh có cảm giác chẳng lành với động tác này của Trình Trục.
Tuy nhiên anh không hề dừng lại, đầu lưỡi lướt nhẹ xuống tiếp, khẽ hôn lên hai
bên đùi non mịn màng, tia nước chảy ra từ khe hở, cả người Trình Trục chấn
động, theo bản năng nắm chặt bàn tay đang luồn vào tóc anh.
Tôn Minh Trì cố gắng chịu đau ngẩng đầu, “Đừng nắm.”
“Ưm…” Cô cụp mắt nhìn người đàn ông đang ở giữa hai chân mình, run rẩy
nói: “Đừng ngừng mà, tiếp tục đi.”
Anh ngồi thẳng dậy, cảnh cáo Trình Trục: “Em mà tiếp tục thì anh sẽ bị em bứt
trọc đầu mất.”
Trình Trục tức giận cắn chặt răng: “Tôi không nắm nữa.”
Tôn Minh Trì lại cúi đầu, đầu lưỡi tiếp tục liếm láp giữa hai chân cô, sau đó đặt
hai chân Trình Trục lên vai mình, ngổi thẳng dậy, tiếp tục liếm. Dưới cằm anh
có lất phất một ít râu, ma sát vào chỗ mềm mại yếu ớt nhất trên người cô, vừa
đau nhức lại sung sướng.
Cả người Trình Trục đều mơ màng, cô có cảm giác mất đi trọng lượng, gấp gáp
giục: “Nhanh lên một chút.”
Tôn Minh Trì nắm lấy bắp đùi cô, nghe vậy thì liếc mắt nhìn cô một cái nhưng
động tác môi lưỡi vẫn chậm rãi như cũ.
“Đừng trêu tôi mà! Anh nhanh lên được không!” Cô có chút sụp đổ, bụng dưới
run rẩy.
Quần áo bị ném lộn xộn khắp phòng, Tiểu Trúc Tử tựa như đang say giấc. Tôn
Minh Trì với tay lấy cái hộp nhỏ kia, anh dùng miệng cắn mở bao bì, tự mình
đeo lên, kích thước vừa khít, là cơ thể mà Trình Trục vô cùng quen thuộc.
Giữa hai chân cô là một mảnh đỏ thẫm, thịt mềm bên trong như ẩn như hiện,
chất lỏng óng ánh rỉ ra theo từng đợt run rẩy, ánh mắt Tôn Minh Trì như bị cuốn
lấy, không thể dời mắt, cánh tay vì nhịn mà nổi đầy gân xanh.
Cô đưa tay như muốn che đi tầm mắt anh, yếu ớt kêu một tiếng, “Đừng nhìn
mà.”
Tôn Minh Trì khô khốc nói: “Liếm cũng liếm rồi, nhìn thêm vài lần cũng không
được?”
Trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện, phòng cô cách âm cũng không tính là tốt,
Trình Trục dùng chân cọ nhẹ lên lưng anh, hạ giọng nói: “Nhanh lên.”
Trong mắt Tôn Minh Trì hiện chút ý cười, cuối cùng cũng từ bi mạnh mẽ đưa
thân mình vào khe hở ấm ấp của cô. Song Trình Trục lại quá chặt, cả năm qua
cô chưa làm lần nào, lần cuối cũng đã là hôm trước khi cô bị Hà Khâu mắng.
Nghĩ đến là Trình Trục lại tức giận, hận không thể xiết Tôn Minh Trì trong
người mình đến chết, sau đó cho Hà Khâu xem người con trai mà bà ấy yêu
thương đang làm việc gì với hồ ly tinh trong miệng bà ấy.
“Aa… em đừng kẹp.” Anh vỗ mông cô, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp.
Trình Trục nhìn thoáng qua người đàn ông đang trầm mê trong cơ thể mình,
móng tay kéo một đường dài trên lưng anh, để lại mấy vệt đỏ ám muội.
“Thoải mái không?”
Tôn Minh Trì dừng một chút, hỏi lại: “Em khó chịu?”
Anh đột nhiên dừng lại làm Trình Trục nhịn không được bắt đầu rên rỉ, cơ thể
xinh đẹp vặn vẹo. Cô ôm lấy cổ anh, dùng ngực mình ma sát vào cơ thể người
đàn ông, sự mềm mại của cô làm hai mắt Tôn Minh Trì càng đỏ hơn, nhìn cô
chằm chằm.
Anh nói: “Lát nữa đừng có mà khóc.”
Rõ ràng vẫn là giọng điệu ôn hòa, nhưng ngay sau đó động tác của anh lại vừa
nhanh vừa sâu, mỗi lần đều tựa như sự tàn phá của mưa to gió lớn nện lên mái
nhà tranh cũ nát Trình Trục, làm cô trở nên mỏng manh, lúc nào cũng có thể vỡ
thành từng mảnh.
Trình Trục che lấy miệng mình, cố không kêu ra thành tiếng, nước mắt chảy ra
hai bên đuôi mắt, làm ướt phần tóc mai.
Cô vừa lau nước mắt, vừa khép chặt môi, nhưng Tôn Minh Trì cố ý muốn cô
không đạt được mục đích, anh càng tăng tốc hơn.
Cảm giác tê dại chạy từ thân dưới lên đến đại não, Trình Trục cảm thấy cả
người sắp không chịu nổi từng đợt khoái cảm dồn dập nữa.
Cổ họng cô không nghe theo lý trí mà phát ra tiếng rên rỉ, cô cố nhịn xuống nói:
“Ông bà tôi đang ở nhà.”
Thế là Tôn Minh Trì lập tức dùng miệng giúp cô ngăn chặn những tiếng rên rỉ
không kiềm chế được, lúc này miệng cô chỉ còn âm thanh trao đổi của nước bọt
và tiếng va chạm của răng môi
Danh sách chương