Trình Trục không nghe ra được Tôn Minh Trì nói câu này mang ý uy hiếp hay
là ý gì khác, nhưng cô cũng chẳng mảy may lo lắng.
“Không mang thì thôi, tôi đi đây.” Cô không muốn nửa đêm nửa hôm còn phải
ngồi nói nhảm với người đàn ông này nữa.
Trình Trục vừa dứt lời cũng xoay người rời đi, Tôn Minh Trì nhanh chóng níu
lấy cổ tay cô, cô va vào lồng ngực rắn chắc của anh theo quán tính.
“Chạy cái gì?” Anh hỏi.
“Ai chạy?”
“Em.”
Trình Trục chẳng hiểu nổi anh muốn gì, cô chỉ cảm thấy hai bên tai vo ve tiếng
muỗi. Không để ý thì chẳng sao, vừa nghe được tiếng muỗi thì trên đùi, tay, cổ,
khắp nơi đều ngứa ngáy. Nhiệt độ đêm hè cũng không dễ chịu gì mấy, cả người
cô nhớp nháp mồ hôi, ngay cả chóp mũi cũng xuất hiện một lớp nước mỏng.
“Đừng kéo nữa, tôi phải đi về.”
“Không phải em nói mang theo thì sẽ dùng à?” Anh thấp giọng hỏi.
Trình Trục không nhịn được mà lên giọng, “Mẹ nó, không phải anh không
mang sao?”
Tôn Minh Trì lấy ra một hộp nhỏ vuông vắn như làm ảo thuật, khua khua trước
mặt Trình Trục: “Mang theo thì sẽ dùng?”
“…”
Một cơn gió chợt thổi qua bên bờ sông làm lá cây va vào nhau vang lên âm
thanh sàn sạt, Trình Trục cảm thấy chắc chắn là ông trời đang hùa theo Tôn
Minh Trì chê cười cô.
Vẻ mặt cô lập tức trở nên khó coi.
Trình Trục trừng mắt liếc Tôn Minh Trì, vừa định nói chuyện, bờ sông lại
truyền đến một loạt âm thanh.
Anh phản ứng rất nhanh, đưa tay kéo cô đi về phía sườn núi, hai người trốn
dưới một gốc cây lớn. Trình Trục được người đàn ông ôm vào người, lẳng lặng
nghe âm thanh trò chuyện bên kia.
“Hay là nhìn nhầm rồi?”
Giọng nói rất quen thuộc, một tiếng trước Trình Trục vừa mới nghe, là Hứa
Chu.
Người còn lại là một cô gái, âm thanh non nớt vang lên: “Thật mà, em vừa nhìn
thấy chị Trình đi về phía này, sau đó chú Tôn cũng đi về cùng một hướng.
Trình Trục suýt bật cười.
Cô ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Tôn Minh Trì đang nhìn mình chăm chú, cô cố
ý trêu chọc gọi một tiếng “Chú ơi.”
Tôn Minh Trì không đáp lại trò mèo của cô gái nhỏ, anh dừng một chút mới đột
nhiên nở nụ cười, đưa tay giữ gáy cô hôn một cái.
Trình Trục giật mình kêu lên, nhưng cũng không dám giãy dụa, sợ bị hai người
Hứa Chu phát hiện.
Phía bên kia, Hứa Chu đang khẳng định chính mắt nhìn thấy Trình Trục bước
vào nhà. Cô gái nhỏ tên A Bình thì vẫn một mực nói rằng mình không nhìn lầm,
rõ ràng là hai người họ một trước một sau đi về cùng phía nhưng bây giờ lại
không thấy đâu nữa.
Không gian yên tĩnh vang lên âm thanh trò chuyện vụn vặt, Tôn Minh Trì càng
lúc càng siết chặt cô vào lồng ngực mình, một tay giữ cổ tay Trình Trục, một tay
trượt vào vạt áo cô, chạm lên da thịt mịn màng, thân thể hai người dán chặt lấy
nhau, chớp mắt lập tức trở nên nhớp nháp.
Song Tôn Minh Trì cũng không tiến thêm bước nữa, rất nhanh đã thả lỏng lực
trên tay, anh chỉ muốn trừng phạt cô một chút mà thôi.
Hơi thở của Trình Trục dồn dập, cô đưa tay đẩy anh ra xa, mắt nhìn chằm chằm
người đàn ông đứng đối diện: Anh điên rồi à? Tôn Minh Trì: Sao lại không gọi chú nữa rồi?
Trình Trục trừng đến mức hai mắt mở tròn.
Tôn Minh Trì lấy cùi chỏ đẩy nhẹ cô một cái: Dùng chứ?
Trình Trục giận đến mức muốn đem anh ra chém một nhát.
“Quên đi, anh Hứa Chu, mình đi về đi, đúng lúc ông em bảo em qua mượn đồ
của ông nội Trình.” A Bình nói.
“Anh đi cùng em, cũng xem Trình Trục có nhà hay không.”
Cuối cùng, hai người kia cũng rời đi.
Nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, trái tim nhỏ bé của Trình Trục lập tức
treo lên. Cô nháy mắt ý muốn anh nhanh chóng buông cô ra, cô phải nhanh
chóng về nhà, nhưng Tôn Minh Trì lại vờ như không hiểu, kéo cô về chỗ bờ
sông lúc nãy.
Trình Trục xoay người đánh anh nhưng vẫn không quên nhìn về phía hai người
kia, xem họ có nhìn về phía này hay không.
Cô văng tục một câu, lại hạ giọng nói: “Hôm nay anh điên rồi à? Để người khác
nhìn thấy anh với tôi ở cùng một chỗ là xong đời đấy!”
“Vì sao?”
“Kiểu gì ông bà tôi lại chả đánh gãy chân tôi, mẹ anh mà nghe được cũng giết
tôi ngay!”
“Anh bảo vệ em.”
Trình Trục ngơ ngẩn, Tôn Minh Trì đáp lời rất nhanh, cô biết, anh đang nói thật.
Anh nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, vừa cười vừa nói: “Em trưng ra vẻ mặt
gì đấy? Cảm động hả?”
Trong lòng Trình Trục đang rối như tơ vò, khóe miệng cô khẽ động, “Tôi nghĩ
là tôi nghe nhầm rồi.”
Tôn Minh Trì nhéo nhẹ phần gáy của cô, không trả lời, mà dẫn cô về nhà ông bà
theo đường khác.
Chạy một đường dài, Trình Trục mệt mỏi thở gấp, trong khi dáng vẻ của Tôn
Minh Trì vẫn thoải mái nhàn nhã, thậm chí còn nhìn vẻ rã rời của cô bằng ánh
mắt hết sức quan tâm.
Trong sân trước đã có tiếng nói chuyện, ông bà nội Trình đang chào hỏi Hứa
Chu và cô gái kia, vậy nên hai người phải đi về phía cửa sổ phòng Trình Trục ở
sân sau.
Đống cỏ dại ở sân sau đang đưa mắt nhìn hai người họ lén lén lút lút, tiếng cỏ
vụn vang lên theo từng bước chân như muốn nhắc họ nhanh chóng, không thì sẽ
bị phát hiện.
Trình Trục nói hết nước hết cái bảo Tôn Minh Trì đi về trước hoặc đợi cô ở bên
ngoài, nhưng hôm nay cả đường cả muối người đàn ông này đều không muốn
ăn, cô không tài nào đoán trước được hành động của anh.
Anh nhất định muốn vào phòng cùng cô.
Nhưng phòng ngủ của cô cũng chỉ rộng từng ấy, làm gì có chỗ mà giấu Tôn
Minh Trì.
Trình Trục đưa tay tắt đèn phòng, hai người tiến hành một cuộc thảo luận không
âm thanh trong bóng tối.
Trong không gian vang lên tiếng mèo kêu, hai người đều ngây ra như phỗng.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng.
“Tiểu Trục, đã ngủ chưa con?” Bà nội Trình nhẹ nhàng hỏi.
Ban đầu Trình Trục không muốn trả lời nhưng sợ bà nội sẽ mở cửa vào xem, cô
vờ như vừa tỉnh dậy, khàn giọng đáp: “Bà nội, con đang ngủ, có chuyện gì ạ?”
Bà nội: “Hôm nay con ngủ sớm thế, Tiểu Hứa trùng hợp đi ngang qua, vừa hỏi
bà xem con đã ngủ chưa.”
Trình Trục thầm mắng Hứa Chu đúng là biết kiếm chuyện cho cô mà.
Dựa vào ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, cô thấy Tôn Minh Trì vẫy tay với Tiểu
Trúc Tử, nhẹ giọng gọi một câu gì đó.
Tiểu Trúc Tử của cô ngoan ngoãn chui vào ngực anh, sau đó một người một
mèo đưa mắt nhìn cô.
Trình Trục dùng sức nhắm mắt lại, quay về phía cửa nói: “Bà nội, bà nói với
cậu ấy là con đang ngủ ạ.”
Bà nội Trình hiểu ý cô, lập tức đi ra ngoài nói với Hứa Chu.
Nghe được câu khẳng định của bà nội, Hứa Chu thở ra một hơi, nói với bà rằng
anh ta cũng chỉ đi cùng cô gái kia qua lấy đồ, nếu Trình Trục ngủ rồi thì thôi.
Anh ta ngồi nói chuyện với ông bà nội Trình thêm một lúc rồi mới dẫn theo A
Bình rời đi.
Cả nhà lại chìm vào yên tĩnh, giống như hết thảy đều đã kết thúc.
Trong phòng, Trình Trục kinh ngạc hỏi Tôn Minh Trì: “Anh vừa mới gọi nó là
cái gì cơ?”
Tôn Minh Trì: “Tiểu Trúc Tử.”
Trình Trục không biết tim mình vừa tê dại hay đau đớn, “Sao lại gọi như vậy?”
“Không hay à?”
Đây là vấn đề có hay hay không à? Chẳng trách lúc sáng, cô gọi “Tiểu Trúc
Tử”, đồng chí béo này lập tức trả lời, thì ra là mèo mù vớ cá rán, thế mà cô lại
đặt tên cho nó trùng với Tôn Minh Trì.
Trình Trục chỉ vào mình: “Tôi, Trình Trục.”
Lại chỉ cục bông trong ngực Tôn Minh Trì: “Nó, Tiểu Trúc Tử.”
Tôn Minh Trì thản nhiên gật gật đầu, còn tiện tay sờ mèo con hai cái
là ý gì khác, nhưng cô cũng chẳng mảy may lo lắng.
“Không mang thì thôi, tôi đi đây.” Cô không muốn nửa đêm nửa hôm còn phải
ngồi nói nhảm với người đàn ông này nữa.
Trình Trục vừa dứt lời cũng xoay người rời đi, Tôn Minh Trì nhanh chóng níu
lấy cổ tay cô, cô va vào lồng ngực rắn chắc của anh theo quán tính.
“Chạy cái gì?” Anh hỏi.
“Ai chạy?”
“Em.”
Trình Trục chẳng hiểu nổi anh muốn gì, cô chỉ cảm thấy hai bên tai vo ve tiếng
muỗi. Không để ý thì chẳng sao, vừa nghe được tiếng muỗi thì trên đùi, tay, cổ,
khắp nơi đều ngứa ngáy. Nhiệt độ đêm hè cũng không dễ chịu gì mấy, cả người
cô nhớp nháp mồ hôi, ngay cả chóp mũi cũng xuất hiện một lớp nước mỏng.
“Đừng kéo nữa, tôi phải đi về.”
“Không phải em nói mang theo thì sẽ dùng à?” Anh thấp giọng hỏi.
Trình Trục không nhịn được mà lên giọng, “Mẹ nó, không phải anh không
mang sao?”
Tôn Minh Trì lấy ra một hộp nhỏ vuông vắn như làm ảo thuật, khua khua trước
mặt Trình Trục: “Mang theo thì sẽ dùng?”
“…”
Một cơn gió chợt thổi qua bên bờ sông làm lá cây va vào nhau vang lên âm
thanh sàn sạt, Trình Trục cảm thấy chắc chắn là ông trời đang hùa theo Tôn
Minh Trì chê cười cô.
Vẻ mặt cô lập tức trở nên khó coi.
Trình Trục trừng mắt liếc Tôn Minh Trì, vừa định nói chuyện, bờ sông lại
truyền đến một loạt âm thanh.
Anh phản ứng rất nhanh, đưa tay kéo cô đi về phía sườn núi, hai người trốn
dưới một gốc cây lớn. Trình Trục được người đàn ông ôm vào người, lẳng lặng
nghe âm thanh trò chuyện bên kia.
“Hay là nhìn nhầm rồi?”
Giọng nói rất quen thuộc, một tiếng trước Trình Trục vừa mới nghe, là Hứa
Chu.
Người còn lại là một cô gái, âm thanh non nớt vang lên: “Thật mà, em vừa nhìn
thấy chị Trình đi về phía này, sau đó chú Tôn cũng đi về cùng một hướng.
Trình Trục suýt bật cười.
Cô ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Tôn Minh Trì đang nhìn mình chăm chú, cô cố
ý trêu chọc gọi một tiếng “Chú ơi.”
Tôn Minh Trì không đáp lại trò mèo của cô gái nhỏ, anh dừng một chút mới đột
nhiên nở nụ cười, đưa tay giữ gáy cô hôn một cái.
Trình Trục giật mình kêu lên, nhưng cũng không dám giãy dụa, sợ bị hai người
Hứa Chu phát hiện.
Phía bên kia, Hứa Chu đang khẳng định chính mắt nhìn thấy Trình Trục bước
vào nhà. Cô gái nhỏ tên A Bình thì vẫn một mực nói rằng mình không nhìn lầm,
rõ ràng là hai người họ một trước một sau đi về cùng phía nhưng bây giờ lại
không thấy đâu nữa.
Không gian yên tĩnh vang lên âm thanh trò chuyện vụn vặt, Tôn Minh Trì càng
lúc càng siết chặt cô vào lồng ngực mình, một tay giữ cổ tay Trình Trục, một tay
trượt vào vạt áo cô, chạm lên da thịt mịn màng, thân thể hai người dán chặt lấy
nhau, chớp mắt lập tức trở nên nhớp nháp.
Song Tôn Minh Trì cũng không tiến thêm bước nữa, rất nhanh đã thả lỏng lực
trên tay, anh chỉ muốn trừng phạt cô một chút mà thôi.
Hơi thở của Trình Trục dồn dập, cô đưa tay đẩy anh ra xa, mắt nhìn chằm chằm
người đàn ông đứng đối diện: Anh điên rồi à? Tôn Minh Trì: Sao lại không gọi chú nữa rồi?
Trình Trục trừng đến mức hai mắt mở tròn.
Tôn Minh Trì lấy cùi chỏ đẩy nhẹ cô một cái: Dùng chứ?
Trình Trục giận đến mức muốn đem anh ra chém một nhát.
“Quên đi, anh Hứa Chu, mình đi về đi, đúng lúc ông em bảo em qua mượn đồ
của ông nội Trình.” A Bình nói.
“Anh đi cùng em, cũng xem Trình Trục có nhà hay không.”
Cuối cùng, hai người kia cũng rời đi.
Nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, trái tim nhỏ bé của Trình Trục lập tức
treo lên. Cô nháy mắt ý muốn anh nhanh chóng buông cô ra, cô phải nhanh
chóng về nhà, nhưng Tôn Minh Trì lại vờ như không hiểu, kéo cô về chỗ bờ
sông lúc nãy.
Trình Trục xoay người đánh anh nhưng vẫn không quên nhìn về phía hai người
kia, xem họ có nhìn về phía này hay không.
Cô văng tục một câu, lại hạ giọng nói: “Hôm nay anh điên rồi à? Để người khác
nhìn thấy anh với tôi ở cùng một chỗ là xong đời đấy!”
“Vì sao?”
“Kiểu gì ông bà tôi lại chả đánh gãy chân tôi, mẹ anh mà nghe được cũng giết
tôi ngay!”
“Anh bảo vệ em.”
Trình Trục ngơ ngẩn, Tôn Minh Trì đáp lời rất nhanh, cô biết, anh đang nói thật.
Anh nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, vừa cười vừa nói: “Em trưng ra vẻ mặt
gì đấy? Cảm động hả?”
Trong lòng Trình Trục đang rối như tơ vò, khóe miệng cô khẽ động, “Tôi nghĩ
là tôi nghe nhầm rồi.”
Tôn Minh Trì nhéo nhẹ phần gáy của cô, không trả lời, mà dẫn cô về nhà ông bà
theo đường khác.
Chạy một đường dài, Trình Trục mệt mỏi thở gấp, trong khi dáng vẻ của Tôn
Minh Trì vẫn thoải mái nhàn nhã, thậm chí còn nhìn vẻ rã rời của cô bằng ánh
mắt hết sức quan tâm.
Trong sân trước đã có tiếng nói chuyện, ông bà nội Trình đang chào hỏi Hứa
Chu và cô gái kia, vậy nên hai người phải đi về phía cửa sổ phòng Trình Trục ở
sân sau.
Đống cỏ dại ở sân sau đang đưa mắt nhìn hai người họ lén lén lút lút, tiếng cỏ
vụn vang lên theo từng bước chân như muốn nhắc họ nhanh chóng, không thì sẽ
bị phát hiện.
Trình Trục nói hết nước hết cái bảo Tôn Minh Trì đi về trước hoặc đợi cô ở bên
ngoài, nhưng hôm nay cả đường cả muối người đàn ông này đều không muốn
ăn, cô không tài nào đoán trước được hành động của anh.
Anh nhất định muốn vào phòng cùng cô.
Nhưng phòng ngủ của cô cũng chỉ rộng từng ấy, làm gì có chỗ mà giấu Tôn
Minh Trì.
Trình Trục đưa tay tắt đèn phòng, hai người tiến hành một cuộc thảo luận không
âm thanh trong bóng tối.
Trong không gian vang lên tiếng mèo kêu, hai người đều ngây ra như phỗng.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng.
“Tiểu Trục, đã ngủ chưa con?” Bà nội Trình nhẹ nhàng hỏi.
Ban đầu Trình Trục không muốn trả lời nhưng sợ bà nội sẽ mở cửa vào xem, cô
vờ như vừa tỉnh dậy, khàn giọng đáp: “Bà nội, con đang ngủ, có chuyện gì ạ?”
Bà nội: “Hôm nay con ngủ sớm thế, Tiểu Hứa trùng hợp đi ngang qua, vừa hỏi
bà xem con đã ngủ chưa.”
Trình Trục thầm mắng Hứa Chu đúng là biết kiếm chuyện cho cô mà.
Dựa vào ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, cô thấy Tôn Minh Trì vẫy tay với Tiểu
Trúc Tử, nhẹ giọng gọi một câu gì đó.
Tiểu Trúc Tử của cô ngoan ngoãn chui vào ngực anh, sau đó một người một
mèo đưa mắt nhìn cô.
Trình Trục dùng sức nhắm mắt lại, quay về phía cửa nói: “Bà nội, bà nói với
cậu ấy là con đang ngủ ạ.”
Bà nội Trình hiểu ý cô, lập tức đi ra ngoài nói với Hứa Chu.
Nghe được câu khẳng định của bà nội, Hứa Chu thở ra một hơi, nói với bà rằng
anh ta cũng chỉ đi cùng cô gái kia qua lấy đồ, nếu Trình Trục ngủ rồi thì thôi.
Anh ta ngồi nói chuyện với ông bà nội Trình thêm một lúc rồi mới dẫn theo A
Bình rời đi.
Cả nhà lại chìm vào yên tĩnh, giống như hết thảy đều đã kết thúc.
Trong phòng, Trình Trục kinh ngạc hỏi Tôn Minh Trì: “Anh vừa mới gọi nó là
cái gì cơ?”
Tôn Minh Trì: “Tiểu Trúc Tử.”
Trình Trục không biết tim mình vừa tê dại hay đau đớn, “Sao lại gọi như vậy?”
“Không hay à?”
Đây là vấn đề có hay hay không à? Chẳng trách lúc sáng, cô gọi “Tiểu Trúc
Tử”, đồng chí béo này lập tức trả lời, thì ra là mèo mù vớ cá rán, thế mà cô lại
đặt tên cho nó trùng với Tôn Minh Trì.
Trình Trục chỉ vào mình: “Tôi, Trình Trục.”
Lại chỉ cục bông trong ngực Tôn Minh Trì: “Nó, Tiểu Trúc Tử.”
Tôn Minh Trì thản nhiên gật gật đầu, còn tiện tay sờ mèo con hai cái
Danh sách chương