Dư Hải Tiên nằm nhoài trên quầy thu ngân, vẻ mặt phờ phạc nhìn chằm chằm Cố Yếm —— người kia rốt cuộc cũng thay đổi một thân áo sơ mi quần jean, thân trên mặc đồng phục của quán cơm, thân dưới mặc quần jean của cậu, mấy cái quần đó cậu chỉ mặc qua một lần rồi chất đống trong tủ quần áo.


Chuyện Dư Hải Tiên cực kỳ để ý chính là quần jean khi mặc trên người Cố Yếm liền biến thành quần chín phân*, lộ ra cẳng chân trắng noãn, phía dưới mang đôi giày thể thao màu trắng càng làm hắn trông cao hơn!


*令余海先非常介意的就是那条牛仔裤穿在顾厌身上就变成九分裤了


Tui search thì ra quần bó 9 phân, hay là "... quần jean khi mặc trên người Cố Yếm chỉ còn 9 phần" tui cũng không rõ nữa TT^TT



Cái tên này làm gì? Cao như thế là muốn đi chơi bóng rổ à!


Dù cho Dư Hải Tiên có phun tào hay oán giận cỡ nào đi nữa nhưng không thể không thừa nhận Cố Yếm đến làm việc giúp quán cơm có rất nhiều chỗ tốt, vóc người cùng khí chất của hắn chỉ cần đứng nguyên đó cũng khiến khách hàng có ảo giác như mình được phục vụ trong nhà hàng năm sao.


"Vâng, ngài chọn đồ ăn xong chúng tôi sẽ lập tức đem lên." Mái tóc dài của Cố Yếm được buộc chỉnh tề ở sau gáy, mỗi khi cơ thể hắn bị thương đều sẽ tự động hồi phục, cho nên tóc cắt đi sẽ mọc lại như cũ, hắn thử cắt một lần, sau đó không có ý định dằn vặt tóc mình nữa.


Vị khách kia nhìn mặt và nghe giọng của Cố Yếm thì sửng sốt một chút, chờ khi hắn đi rồi mới lấy lại tinh thần, vừa lúc mẹ Dư đi ngang qua liền nói với bà: "Bà chủ tìm được cậu nhân viên đó ở đâu vậy? Khí chất của cậu ta không thua kém gì mấy ngôi sao trên TV."


Mẹ Dư tựa như chính mình được khen, vô cùng cao hứng, bà nói: "Cậu ấy là cháu của tôi, tất nhiên là có khí chất của tôi rồi."


Dư Hải Tiên: "......"


Tuy rằng gương mặt của Cố Yếm trước sau chỉ trưng một biểu tình lạnh lùng, thế nhưng một câu khách sáo cũng chưa nói, cùng nhân viêc khác ở chung cũng không quá tệ, có người còn hỏi hắn vì sao không cười.


Hắn nói, trời sinh không thích cười.


Nhưng không phải như thế, hắn đã từng cười, sẽ ở trước mặt người mình yêu nhất cười thật thoải mái.


Nhưng mà người đó không còn nữa, hắn còn có thể cười với ai đây?


Không cười nổi.


"Này!" Một tiếng gọi đánh gãy suy nghĩ của Cố Yếm, hắn quay người thì nhìn thấy Dư Hải Tiên, giọng điệu bình tĩnh nói: "Có chuyện gì?"


Kể cả khi Dư Hải Tiên biết Cố Yếm đối với ai cũng trưng bộ mặt thối ra, nhưng cậu cũng không tức giận, cậu nhìn xung quanh thấy không có ai rồi nói: "Rốt cuộc anh có mục đích gì?"


Cố Yếm chớp chớp mắt, đôi mắt màu nâu lộ ra vẻ mờ mịt, giống như kẻ địch lẻn vào nằm vùng bị Dư Hải Tiên dùng giọng điệu tra khảo trấn trụ.


Dư Hải Tiên thấy thế có chút đắc ý, hất cằm lên, kêu ngạo hừ một tiếng: "Tôi vừa nhìn đã biết anh không có ý tốt!"


"Nếu biết tôi không có ý tốt còn không mau cách tôi xa một chút......" Cố Yếm nói nửa chừng, đáy mắt mờ mịt lập tức bị ác ý thay thế, hắn đè vai Dư Hải Tiên xuống, dùng một loại áp bức vô hình áp sát cậu, mặt đối mặt nói, "Muốn bị tôi dọa ngất lần nữa?"


Dư Hải Tiên trợn to mắt, nhớ lại từng cảnh tượng máu me đầm đìa, lúc này cậu mới ý thức được người này "Không phải con người" cậu có thể đắc tội, lắp bắp nói: "Dừng lại, xin lỗi đã làm phiền."


"Không sao." Cố Yếm khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, điệu bộ vỗ vỗ lên vai Dư Hải Tiên an ủi.


Cố Yếm cho là hắn bày ra uy hiếp như vậy sẽ dọa lui Dư Hải Tiên, sau này có thể bình thản trãi qua cuộc sống tìm chết, nhưng mà không được bao lâu, chỉ mới có 5 phút Dư Hải Tiên thừa dịp ít khách liền thò đầu qua hỏi hắn: "Anh là quỷ à?"


"......" Vấn đề này Cố Yếm từ chối trả lời.


Dư Hải Tiên nghĩ nghĩ, Cố Yếm có chân lại còn đi muộn, không giống quỷ trong sách viết, có lẽ người có đầu óc đơn giản đều có loại trực giác thần kỳ, cậu cho rằng Cố Yếm sẽ không làm hại mình, lập tức bừng bừng hứng thú hỏi: "Anh không giống quỷ, vậy anh là yêu quái sao? Là chủng loại gì? Anh tới thế giới loài người vì có nhiệm vụ quan trọng đúng không?"


Vấn đề liên tiếp làm Cố Yếm đau đầu, hắn nhìn Dư Hải Tiên, trong nháy mắt nổi lên ý định giết người.


Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt của Cố Yếm đối mặt với mẹ Dư đang nói chuyện với khách, bà dịu dàng cười cười nhìn hắn, thành công đánh tan ý nghĩ của Cố Yếm.


Dư Hải Tiên hoàn toàn không biết nhờ mẹ mình nên bản thân mới tránh được một kiếp.


Cố Yếm cảm thấy nếu không cho Dư Hải Tiên đáp án, cậu ta sẽ không bỏ qua, sau khi suy tư một chút, hắn nói: "Tôi có dị năng."


Loại đáp án này mà nói cho người khác chắc chắn là bị cười cho thối mũi, thế nhưng người nghe là bé ngốc chính trực Dư Hải Tiên, cậu lập tức chấp nhận giả thiết này, còn muốn hỏi gì đó đã bị Cố Yếm chặn lại.


Cố Yếm nói: "Xin lỗi, những chuyện lần trước cậu nhìn thấy đều là do tôi dùng dị năng làm ra, tôi có nhiệm vụ bí mật tuyệt đối không thể tiết lộ, hi vọng sau này cậu với tôi bảo trì khoảng cách như người xa lạ."


Dư Hải Tiên tự động quên luôn câu nói cuối cùng, gật đầu nói: "Đã rõ, vì quốc gia!"


Cố Yếm tự nói với bản thân phải nhịn xuống, đợi khi nào tìm được cách chết là có thể hoàn toàn giải thoát.


"Vậy anh chấp hành nhiệm vụ sẽ không ảnh hưởng đến người nhà tôi chứ?" Dư Hải Tiên có chút lo lắng hỏi, thậm chí cậu đã nghĩ đến cảnh tượng càng ngày càng nhiều dị năng giả đại chiến ba trăm hiệp trước mặt mình.


Cố Yếm liếc mắt nhìn cậu, thầm nghĩ thằng nhóc này vẫn là để bụng chuyện người nhà, hắn giữ nguyên vẻ lãnh khốc nói: "Không ảnh hưởng."


Mặc dù Dư Hải Tiên còn muốn hỏi nhiều thứ về dị năng giả, nhưng mà xung quanh Cố Yếm mơ hồ tràn ra sát khí, cậu đành rút lui, nhưng lui là lui về quầy thu ngân, cậu nhìn chằm chằm Cố Yếm đang bưng thức ăn gọi món, không chớp mắt.


Chờ lấy tiền lương rồi về...... Cố Yếm cảm nhận được tầm mắt nóng rực sau lưng mình, thầm nghĩ.


"Con nhìn chằm chằm tiểu Cố làm gì." Ánh mắt nhiệt tình như lửa của cậu lập tức bị mẹ Dư bắt gặp.


Dư Hải Tiên bị mẹ Dư vỗ đầu một cái, cậu xoa xoa đầu oán giận nói: "Sao mẹ cứ vỗ đầu con hoài vậy, con có phải con ruột của mẹ không?"


Mẹ Dư xua tay nói: "Không phải, con là do mẹ lụm từ trong vỏ sò điệp đem về nuôi."


Dư Hải Tiên: "...... Mẹ à, cái chuyện cười này con nghe từ nhỏ tới lớn, giờ con thuộc lòng luôn rồi." Đáng sợ là, hồi nhỏ Dư Hải Tiên thật sự tin chuyện này, có một khoảng thời gian cậu không dám ăn "đồng loại".


Mẹ Dư hừ một tiếng, bà nhìn thoáng qua Cố Yếm rồi nhìn Dư Hải Tiên, nói: "Hai đứa không hợp."


Đáng lý ra Dư Hải Tiên nên giải thích với mẹ là mình không có cảm giác với Cố Yếm, thế nhưng lời nói của mẹ Dư làm cậu hiếu kỳ hỏi: "Tại sao?"


Vẻ mặt mẹ Dư thâm trầm: "Con không xứng với cậu ấy."


"......" Dư Hải Tiên cầm thực đơn trong tay vứt xuống đất, hô một câu về phía mẹ Dư, "Con chính là một con sò điệp!"


Nói xong Dư Hải Tiên liền chạy ra khỏi quán, mẹ Dư đứng tại chỗ, lát sau mới lầm bầm nói: "Đứa nhỏ này thật sự bị mình đánh choáng váng rồi sao?"


Mẹ Dư vẫn là vì con mình mà đau lòng, nhưng nơi này thận sự rất bận làm bà không đi được, liền quay sang dặn dò Cố Yếm đang đứng gần đó: "Tiểu Cố, con đi xem Hải Tiên* một chút, dì sợ thằng bé luẩn quẩn trong lòng lại té xỉu giữa đường."


*Chổ này mẹ Dư nói là 海鲜, còn tên của Dư Hải Tiên là 余海先


Hóa ra trong mắt mẹ Dư, Dư Hải Tiên té xỉu là vì luẩn quẩn trong lòng.


Cố Yếm nói "được", buông giẻ lau xuống đuổi theo, Dư Hải Tiên chạy không xa, thời tiết rất nóng, cậu chạy đến McDonald's mua hai cây kem, quang minh chính đại ngồi xuống cọ máy lạnh.


Thời điểm Cố Yếm đi vào hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, hắn không nhận ra điều này, hắn đi tới trước mặt Dư Hải Tiên, thấy cậu cúi đầu không thèm để ý tới mình, nói: "Về đi."


"Tôi không về, trong mắt mẹ, tôi chỉ là một con sò điệp!" Dư Hải Tiên canh cánh trong lòng, kỳ thật chính cậu cũng không biết nguyên nhân mình tức giận thật ra là vì câu 'cậu là con sò điệp nên không xứng với Cố Yếm', "Anh nói xem, mẹ tôi có phải rất quá đáng? Đúng rồi anh Cố, sở dị năng* của anh còn tuyển người không?"


*异能所: Tựa tựa như sở nghiên cứu, hay công sở gì đó...


Chỉ trong thời gian ngắn đã não bổ ra sở dị năng à...... Chân mày Cố Yếm hơi nhíu lại, hồi trước, xung quanh hắn đều là những người tràn ngập ác ý cùng thủ đoạn, chưa từng gặp qua người nào phiền phức nhưng lại vô hại như Dư Hải Tiên.


Cố Yếm khẽ thở dài, ngồi xuống nói: "Cứ ngồi đi, đến khi nào đóng cửa cậu sẽ ngoan ngoãn tự động trở về thôi."


Dư Hải Tiên nghe vậy, cười "Khà khà" hai tiếng, nói: "Anh Cố, nơi này kinh doanh suốt 24 giờ."


Cố Yếm: "......"


Rốt cuộc cũng hòa nhau một trận, tâm tình Dư Hải Tiên rất tốt, cậu mua cho Cố Yếm một ly Coca, vui cười hớn hở ngồi ở đối diện dùng điện thoại lướt Weibo.


Cố Yếm cầm Coca, trong nháy mắt, đầu ngón tay tê buốt như bị đóng băng.


Dư Hải Tiên bảo trì yên tĩnh không được bao lâu, cậu đột nhiên trợn to mắt nhìn điện thoại, cây kem ăn được một nửa bị cậu ném vào thùng rác.


Cố Yếm thấy cậu đứng lên đột ngột, hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Sao thế?"


"Tôi, tôi......" Trong đầu Dư Hải Tiên như thể không tìm được từ ngữ thích hợp, ấp a ấp úng nửa ngày mới đem điện thoại đưa cho Cố Yếm.


Cố Yếm cầm lấy nhìn, là Weibo của nhà phát hành trò chơi kinh dị hài, trong bài @ vài người, nói là được lựa chọn tham gia trò chơi.


"Đây là gì?" Cố Yếm vẫn không hiểu rõ tại sao Dư Hải Tiên kích động như vậy.


"Tôi được chọn rồi!" Dư Hải Tiên mất nửa giờ mới nghen ra được một câu không rõ đầu đuôi, nhưng rất nhanh cậu lại bổ sung: "Tôi được chọn thanh gia Trò Chơi Kinh Tiếu!"


"Đây là trò chơi có thể trải nghiệm cái chết thật sự!


Con ngươi Cố Yếm co rụt, bị câu nói sau cùng của Dư Hải Tiên chạm đến khát vọng sâu nhất.


Cái chết thật sự.


Tác giả có lời muốn nói: Thời đại này hôn nhân đòng tính hợp pháp ~ ghi chú rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện