Lưỡi dao sắc bén cắt ra một đoạn, từng giọt máu tươi nhanh chóng trào ra rơi xuống mặt đất, suốt toàn bộ quá trình gương mặt Cố Yến đều thờ ơ, cứ như thứ đang cắt không phải tay mình, cũng không phải tay người khác, nội tâm hắn không chút dao động, tựa như khán giả đang ngồi xem một bộ phim cực kỳ tẻ nhạt.



Cố Yến có thể cảm nhận được cảm giác nghẹt thở khi chìm vào trong nước, có thể cảm nhận được cảm giác từng cơn gió lớn táp vào mặt khi từ trên lầu nhảy xuống, chớ nói chi là cảm giác lạnh băng từ lưỡi dao cứa vào tay,



Nhưng chỉ duy nhất cảm giác đau đớn là hắn không thể cảm nhận được.



Cổ tay trào ra máu tươi làm sắc mặt Cố Yếm từ từ trở nên tái nhợt, nhưng cũng chỉ có vậy, trừ bỏ chóng mặt muốn té xỉu, hắn không hề có một chút vấn đề gì.



Cắt cổ tay...... Cũng không được sao. Cố Yếm khó có thể áp chế cảm giác choáng váng, hắn vươn tay ấn lên tường, cố gắng chống đỡ thân thể.



"Anh có sao không?"



Nghe được giọng nói, lúc này Cố Yếm phát hiện Dư Hải Tiên vẫn chưa đi, từ sau lưng đi lên trước mặt hắn, còn không đợi hắn dọn dẹp xong một đống bừa bộn trên tay, liền nghe người kia "Ngao!" một tiếng, cơ thể cứng đờ ngã ngửa ra sau, bất tỉnh nhân sự.



Cố Yếm: "......"



Vẻ mặt Cố Yếm phức tạp nhìn Dư Hải Tiên hôn mê, hắn đối với người này khá ấn tượng, dù sao hắn tự sát ba lần đều trùng hợp bị cậu gặp được, quả thật, duyên phận của hắn với người này thật sự không xong.



Cố Yếm chết một trăm năm đã lâu không hoạt động đầu óc, ngoại trừ tự sát thì rốt cuộc hắn cũng nhét vào đầu được một chút thông cảm, hắn chờ vết thương trên cổ tay khép lại, vết máu dính trên quần áo cũng từ từ biến mất, hắn ngồi xổm xuống lục trong túi quần Dư Hải Tiên tìm được ví tiền cùng điện thoại di động, trong ví có một thẻ học sinh.



"Dư Hải Tiên." Cố Yếm đọc ra, hải sản tươi sống*? Ba mẹ người này đặt tên cho cậu ta cũng thật thú vị.



*Dư Hải Tiên (余海先/Yú hǎi xiān) và hải sản (海鲜 / Hǎi xiān) đọc giống nhau



Sau khi biết tên cậu ta, Cố Yếm mở điện thoại tìm trong danh bạ, thấy được chữ "Mẹ" liền gọi đi, gần như giây tiếp theo đã có người nhấc máy, nghe một loạt âm thanh ồn ào nồi chén muôi chậu va chạm leng keng cùng một giọng nữ tràn đầy sức sống: "Con trai! Muốn ăn gì!"



Có lẽ hoàn cảnh bên kia của đối phương rất ồn ào, giọng của bà gần như là dùng mức đề-xi-ben cao nhất để nói chuyện, Cố Yếm vô thức nghĩ mình gọi nhầm số, sau khi xác định không ấn nhầm số, hắn đổi sang chế độ handsfree rồi mới nói: "Xin chào, dì là mẹ của Dư Hải Tiên phải không ạ?"



"A? Đúng vậy! Có chuyện gì?" Mẹ Dư nghe đầu bên kia dùng giọng không nhanh không chậm trả lời, cũng vô thức nói chậm lại.



Chủ nhân của giọng nói kia tiếp tục nói: "Chuyện là, con của dì ngất xỉu ở trên đường, cháu vừa lúc đi ngang qua."



"Cái gì! Con trai tôi té xỉu!" Mẹ Dư vừa nghe xong cũng muốn bất tỉnh, ba Dư ở bên cạnh đang xào nấu thấy thế bỏ nồi vội vàng chạy đến đỡ lấy mẹ Dư.



Cũng may mẹ Dư nhanh chóng ổn định cơ thể, bà gỡ tạp dề nói: "Cháu mau nói địa chỉ, dì lập tức chạy đến."



Này ngược lại làm Cố Yếm khó xử, hắn cơ bản không biết đây là chổ nào, hắn cúi đầu nhìn Dư Hải Tiên, dùng sức vỗ vỗ mặt cậu.



Mẹ Dư nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến hai tiếng "Bép bép" thanh thúy, sau đó ngữ khí người nọ có chút bất đắc dĩ nói: "Cháu xin lỗi, cháu cũng không biết đường này là đường nào."



Ba Dư vẫn luôn nghiêng tai sang nghe ngóng, ông đưa ra chủ ý: "WeChat có phát định vị."



"Đúng đúng! Cậu* dùng WeChat của con trai cô phát định vị qua đây!" Mẹ Dư nói.



*Chổ này là 小伙子 (tiểu tử): Mình định dùng "cậu trai" nhưng để nguyên thì hơi gượng nên mình để "cậu"



Cũng may hệ thống định vị của WeChat 100 năm sau không có gì thay đổi, Cố Yếm rất nhanh dùng WeChat của Dư Hải Tiên phát định vị qua, hắn kéo Dư Hải Tiên đi rồi đặt cậu dựa vào tường, đứng dậy chuẩn bị rời đi.



Nhưng mà chưa đi được mấy bước, Cố Yếm có chút mê mang, hắn nên đi đâu? Chết thì không chết được, chẳng lẽ trở lại phần mộ của mình tiếp tục ngủ như quỷ hút máu sao?



Nhất định có phương pháp chết, Cố Yếm làm hành động quỷ dị cổ vũ chính mình, xoay người nhìn chăm chú Dư Hải Tiên hôn mê bất tỉnh, từ mấy lần gặp mặt lúc trước có thể cảm giác được người này tuy là người nhát gan nhưng tâm địa không xấu.



Ánh mắt Cố Yếm mang theo một tia tính kế, Dư Hải Tiên đang hôn mê vô thức rùn mình một cái.



.



Mẹ Dư rất nhanh đã nhận được vị trí, vừa nhìn, này không phải ngay phụ cận quán cơm sao? Đi không tới năm phút là đến.



Lúc này, khách trong quán cơm ngửi được mùi khét.



"Ông có ngửi thấy mùi gì kì kì không?"



"Cái gì hồ?"*



*"你有没有闻到奇怪的味道?"

"什么东西糊了?"



Tui nghĩ đoạn này người dưới chơi chữ nhưng không biết chơi như thế nào TToTT



Rất nhanh, nhân viên quán cơm nhìn thấy lửa từ phòng bếp lan ra, hét to: "Ông chủ! Cháy! Cháy!"



Nhưng vừa đảo mắt một cái đã thấy ông bà chủ vô cùng lo lắng ngồi lên xe bay chạy khỏi hiện trường.



......



"Còn thất thần cái gì? Đi dập lửa!" Nhân viên quán cơm nhanh chóng tập hợp lại, lấy bình chữa cháy dập lửa, đồng thời xua khách ra ngoài, trong nhất thời, quán cơm lập tức hỗn loạn.



.



Cổ Yếm chỉ chờ có 3 phút thì nhìn thấy một chiếc xe bay dừng ở trước mặt mình, từ trên xe, hai người nam nữ trung niên có gương mặt tựa tựa Dư Hải Tiên bước xuống.



Quả nhiên mẹ Dư vừa nhìn thấy Dư Hải Tiên té xỉu lập tức nhào qua ôm chặt, gào khóc gọi: "Con ơi a a a a a!"



Ba Dư ngay cả tình huống con trai thế nào cũng không nhìn tới, trước tiên an ủi mẹ Dư: "Con còn sống."



"Ông nói gì vậy!" Mẹ Dư lập tức ngừng gào khóc, hung hăng trừng mắt liếc ba Dư một cái, đưa con trai cho ba Dư bế lên xe, lúc này bà mới phát hiện Cố Yếm đứng bên cạnh.



Cố Yếm thấy ánh mắt mẹ Dư chuyển lên người mình, nở nụ cười gượng gạo, biểu tình lạnh lùng nói: "Cháu chào cô."



Cũng may mẹ Dư nhận ra giọng nói này, bà nhìn khuôn mặt Cố Yếm mà kích động như gặp người trời, thời đại này ai làm Lôi Phong* đều soái như vậy sao! Bà chà chà lòng bàn tay dính đầy dầu mỡ lên quần, nhiệt tình vươn tay ra nắm lấy Cố Yếm nói: "Cám ơn cậu đã giúp con trai tôi, cậu lớn lên thật đẹp trai."



*雷锋 / Lôi Phong: Lôi Phong 雷鋒 (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Nguồn: Wikipedia



Lúc mẹ Dư nói nửa câu sau, đôi mắt bà như đang cười, cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, Cố Yếm lúng túng cũng muốn cười đáp lại nhưng hắn phát hiện khuôn mặt mình cứng đờ không có cách nào cử động, hắn bối rối không tiện thu tay về, chỉ có thể chờ mẹ Dư chủ động buông tay mình ra.



Sau khi ba Dư đã sắp xếp ổn thỏa cho Dư Hải Tiên, ông ló đầu ra từ cửa xe, nói: "Chúng ta quay lại quán thôi, tôi nhớ lúc nãy mình xào rau hình như chưa tắt bếp."



Nghe thế, mẹ Dư buông tay ra, tức giận trừng mắt liếc ba Dư một cái, mắng ông sơ ý, sau đó quay đầu dùng gương mặt tươi cười nói với Cố Yếm: "Cậu xưng hô thế nào?"



Cố Yếm nói: "Cháu họ Cố, dì gọi cháu Cố Yếm là được."



"Ồ ồ, tên rất hay." mẹ Dư cơ bản cũng không rối rắm rốt cuộc là yan* nào, trực tiếp khen ngợi rồi nói: "Cháu đến quán dì ăn bữa cơm nhé? Dì mời, xem như cảm ơn cháu."



*Yếm / 厌 phiên âm là yān



"Chuyện này sao được......" Cố Yếm thoái thác một phen, mẹ Dư thịnh tình mời mộc lần nữa rốt cuộc cũng đồng ý.



Trong tiệm cơm rối như tơ vò, đâu đâu cũng thấy bàn ghế ngã trên mặt đất, ba Dư mẹ Dư kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, ngay cả Dư Hải Tiên cũng không chú ý tới, lập tức xuống xe.



Cố Yếm cũng không quan tâm đến Dư Hải Tiên, hắn cũng xuống xe, nhìn thấy bảng hiệu treo phía trên đề "Quán cơm hải sản"*, có chút hiểu rõ tên Dư Hải Tiên này từ đâu mà có.



*海鲜饭店, chữ 海鲜 tui có giải thích ở trên á.



"Sao lại thế này? Này là có chuyện gì!" ba Dự chạy vọt vào, ông bắt lấy một nhân viên phục vụ đang ngồi dưới đất, truy hỏi cậu ta.



Trên mặt nhân viên phục vụ còn dính chút tro bụi lúc dập lửa, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm ba Dư, nói: "Ông chủ, ông không tắt bếp."



Ba Dư: "......"



Nhân viên phụ vụ nói tiếp: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng mà lửa quá lớn......"



Dư quang trong khóe mắt ba Dư nhìn thấy mẹ Dư đi tới, vì mạng sống, ông lập tức bịt miệng nhân viên phục vụ: "Được, được, tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa."



Nhân viên phục vụ: "?"



Nhìn qua thì thấy mẹ Dư so với ba Dư đang phát điên bà có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng có thể nhìn ra được sự tức giận của bà giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt, bà đi tới hỏi một câu chuyện gì xảy ra.



Ba Dư đẩy nhân viên phục vụ sang một bên, ôm mẹ Dư nói: "Ầy, không biết tại sao hôm nay trời nắng nóng hơn bình thường, làm cháy hết đồ đạc, thật là."



Mẹ Dư cười lạnh,  bà liếc mắt nhìn ba Dư một cái, nói: "Ông coi tôi là đồ ngốc à?"



"Không có không có! Nhưng hiện tại con mình quan trọng hơn, còn có ân nhân của con mình ở đây nữa." Ba Dư bĩu bĩu môi*, hướng về phía Cố Yếm đang đứng.



*nỗ nỗ: [努努] = quyệt chủy [撅嘴], bĩu môi, trề môi —->[tỏ vẻ đáng yêu hoặc tỏ vẻ giận dỗi ý tứ]



Lúc này mẹ Dư mới nhớ tới con mình còn ở trong xe, bà nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy trong thời gian ngắn quán cơm không thể dọn dẹp xong, bà tới gần Cố Yếm, còn chưa kịp nói đã nghe thấy hắn quan tâm hỏi: "Quán cơm của dì không xảy ra chuyện gì lớn chứ?"



Câu hỏi thăm này ngược lại khiến mẹ Dư có ấn tượng tốt hơn một chút với Cố Yếm, bà cười cười, xua tay thoải mái nói: "Không có vấn đề gì lớn, có điều không thể dọn xong trong thời gian ngắn, không thì cháu theo gia đình dì về nhà, dì làm mấy món ngon mời cháu."



Trên mặt Cố Yếm hiện rõ vẻ sửng sốt, ngón tay hắn nắm góc áo chà chà, gục đầu xuống hơi do dự hỏi: "Như vậy có làm phiền gia đình dì không?"



"Không sao, có cần dì gọi điện thoại cho người nhà giúp cháu nói một tiếng không?" Mẹ Dư thấy Cố Yếm lớn lên đẹp như vậy, còn rất lễ phép, nên nghĩ rằng gia đình hắn nhất định rất nghiêm khắc.



"Cháu không có người nhà." Cố Yếm nói xong câu đó thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của mẹ Dư, "Vậy làm phiền dì rồi."



Lúc này, mẹ Dư mới chú ý đến quần áo trên người Cố Yếm, tuy không tính là bẩn nhưng cũng dính chút tro bụi, quần hơi nhăn nheo, nhiều chỗ còn bị mài mòn.



Đứa trẻ này...... không lẽ bỏ nhà ra đi? Mẹ Dư suy đoán, nghĩ thầm.



.



.



Dư Hải Tiên cảm giác mình vùa trãi qua một giấc mơ cực kỳ khủng bố. Trong mơ, một người đàn ông tóc dài cả người toàn máu rượt mình bán sống bán chết, cậu lập tức bừng tỉnh, sau khi bình tĩnh lại Dư Hải Tiên mới phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong phòng mình, tay siết chặt chăn, cậu gãi gãi đầu, cố gắng bình ổn nhịp tim, sau đó mới lê cơ thể chậm rì rì mở cửa xuống lầu.



"Cố Yếm, cháu ăn thử món này xem."



Đi được khoảng nửa cầu thang thì cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ, Dư Hải Tiên không chú ý tới cái tên mà mẹ cậu vừa nhắc, chỉ để ý tới giọng nói hưng phấn vui vẻ khác thường của bà, ngửi được mùi đồ ăn cậu cũng bắt đầu đói bụng, một bên xuống lầu một bên tuỳ ý hô một tiếng: "Mẹ ơi, nhà chúng ta có khách ạ?"



Tiếng nói chuyện ban đầu vô cùng náo nhiệt lập tức dừng lại, giống như bị ấn nút pause trên remote, Dư Hải Tiên có chút kỳ quái đi đến, thế nhưng thấy trên bàn cơm ngoại trừ ba mẹ ra còn nhiều thêm một vị khách.



Vị khách này có mái tóc đen rất dài xoã xuống sau lưng, hắn quay đầu lại, gương mặt lạnh nhạt kia tức khắc đánh tỉnh ký ức trong đầu Dư Hải Tiên.



"Mày, mày...... Không thể nào!" Ngón tay Dư Hải Tiên run rẩy chỉ vào Cố Yếm, người này tại sao lại ở trong nhà mình!



Mẹ Dư đi tới dùng sức vỗ lên đầu Dư Hải Tiên một cái, so với thái độ dịu dàng đối với Cố Yếm lúc nãy hoàn toàn khác biệt, "'Mày' cái gì mà 'mày'! Mẹ dạy con lễ phép thế nào đều bị chó tha hết rồi à! Cố Yếm là ân nhân cứu mạng của con!"



Ân nhân cứu mạng? Đầu óc Dư Hải Tiên trở nên mờ mịt, cậu rõ ràng bị chuyện Cố Yếm tự sát doạ cho ngất xỉu, nhưng tất nhiên là mẹ Dư không có ý định nghe cậu giải thích, ấn đầu cậu xuống rồi nói với Cố Yếm: "Là dì không dạy dỗ nó tốt."



Cố Yếm vội xua tay, cực kỳ chu đáo nói: "Không sao đâu dì, này chỉ là chút việc nhỏ, huống hồ cháu còn được ăn nhiều món dì tự tay làm, suy cho cùng là cháu kiếm lời."



Ba Dư và Dư Hải Tiên thuộc loại thẳng nam sắt thép, dù có nhớ kỹ trong lòng rằng mẹ Dư rất tốt nhưng sẽ không nói ra, cho nên lần này được Cố Yếm khen ngợi như vậy làm trong lòng mẹ Dư lâng lâng, bà ném Dư Hải Tiên về chổ cũ rồi quay lại bàn gắp đồ ăn cho Cố Yếm



"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."



"Cháu cảm ơn dì...... nhưng mà chén của cháu nhiều lắm rồi ạ."



Ba Dư yêng lặng ngồi đầu bàn tự mình gấp đồ ăn.



Dư Hải Tiên trợn mắt ngoác mồm, cậu thấy Cố Yếm ngồi dưới ánh đèn màu ấm làm gương mặt hắn không còn tái nhợt kinh khủng như trước nữa, cũng đánh bạo ngồi trên bàn ăn, như nhìn kẻ địch mà giám sát nhất cử nhất động của Cố Yếm.



Cậu nhìn chằm chằm cổ tay không có bất cứ vết thương nào của Cố Yếm, có chút hoài nghi bản thân, những chuyện vừa rồi đều là ảo giác? Lẽ nào cậu đọc sách nhiều quá nên váng đầu rồi?



Cố Yếm làm như không phát hiện ánh mắt nóng rực của Dư Hải Tiên, cùng mẹ Dư vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.



Cuối cùng cũng xong bữa cơm, Dư Hải Tiên nghĩ thầm đã đến lúc Cố Yếm nên rời đi, cơ mà mẹ Dư lại đi lên lầu lấy mấy bộ quần áo cũ của cậu cùng một bộ drap giường, đưa cho ba Dư đóng gói để lên xe.



Cậu nghi hoặc đi tới, hỏi: "Ba mẹ, hai người đang làm gì vậy?"



Sự uy nghiêm của mẹ Dư gián tiếp làm ảnh hưởng đến phương thức ở chung của ba Dư và Dư Hải Tiên, giống như bạn bè với nhau, ông thò đầu lại gần thì thầm vào lỗ tai cậu, nói: "Cố Yếm bỏ nhà ra đi, cho nên mẹ con quyết định chăm sóc cậu ta một thời gian, hiện tại giúp cậu ấy chuẩn bị đồ đạc chuyển đến ký túc xá công nhân.



"Hả?" Dư Hải Tiên trợn mắt ngoác mồm.



Cố Yếm lên xe, nhìn phía trước thấy Dư Hải Tiên đứng ngốc ở đó, hắn nhếch khoé miệng, nhưng chỉ chớp mắt sau đã khôi phục lại như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện