Minh Hoa bị Thanh Loan đẩy ra ngoài một nơi, là một trang viên của hoàng cung, không xa nơi hôn lễ này. Thanh Loan bảo Minh Hoa đợi ở trong đình trước bờ hồ này, con bé nói muốn cho Minh Hoa một bất ngờ gì đó rồi chạy nhanh đi mất luôn.

Minh Hoa cảm thấy có gì đó rất kỳ, nhưng là bất ngờ con bé chuẩn bị nên cô không nỡ rời đi, cứ như vậy ngồi trên ghế đá nhìn lũ cả bơi lội.

Nhìn lũ cá vùng vẫy trong hồ lòng cô càng thấy cảm giác mất mát, trống trải. Đàn ông đúng là một lũ lừa đảo mà.

Một ánh mắt si mê trong tối nhìn Minh Hoa. Đó là cô gái đã xuất hiện rất nhiều trong đầu hắn cả ngày hôm nay. Dung mạo đẹp tựa thiên tiên, ánh mắt mạnh mẽ không chịu khuất phục cùng bản lãnh cao cường của cô ở võ quán ngày hôm qua đã chinh phục trái tim hắn.

Hắn phải gặn hỏi Thanh Loan mãi mới biết được Minh Hoa là ai, sau đó dựa vào sự quen biết, dụ dỗ con bé rất lâu để con bé nghĩ cách tạo điều kiện cho hắn thổ lộ tâm tình mình.

“Nguyên Kiệt đại ca, còn không mau đi nữa. Ta chỉ giúp huynh được đến đây thôi đó.” Cô bé Thanh Loan kéo áo nói nhỏ với thanh niên kia.

“Rồi rồi, ta biết rồi.” Người thanh niên tên Nguyên Kiệt kia đáp.

Hắn cầm một bó hoa trắng tươi. Những cánh hoa bé nhỏ, trắng muốt bao trọn xung quanh chút nhị vàng ươm, thân nhỏ, mong manh, yếu đuối nhưng tràn trề sức sống, thanh thoát, trong sáng và dễ thương mà người ta hay gọi là cúc họa mi.

Hắn nhờ đồng bạn tìm hiểu khắp nơi, người bạn đó bảo rằng con gái thường rất thích loài hoa này nên hắn phải người đi mua, hòng câu được lòng giai nhân. Không chỉ thế, hắn còn bắt bạn học làm cho mình những câu tỏ tình lợi hại nhất nữa.

Thế là không để giai nhân phải đợi nữa, hắn ổn định tâm tình, hít một hơi thật sâu, như lấy ra tất cả dũng khí cùng bản lãnh ba đời của mình ra mà bước tới chỗ Minh Hoa.

Tiếng bước chân của hắn làm Minh Hoa chú ý. Cô quay sang thì thấy một thanh niên trai tráng tuấn tú, khuôn mặt chững chạc cùng y phục tươm tất. Tóc vuốt qua một bên để lộ cái trán cao ráo. Trên tay hắn còn mang một bó hoa màu trắng rất lớn nữa.

Một cô gái thanh lệ giai nhân đứng ở mái vòm, một công tử lịch lãm tuấn tú tay cầm một bông hoa ngỏ lời cầu tình, ánh trăng sáng làm chứng cho hai người in bóng trên mặt hồ.

Chỉ nhìn thôi mà Thanh Loan đã cảm thấy vô cùng lãng mạn rồi. Cô còn tưởng tượng ra trước rằng Minh Hoa sẽ thẹn thùng chấp nhận, sau đó hai người ôm lấy nhau, trao cho nhau tấm lòng của mình nữa kìa.

Hắn đứng trước Minh Hoa, đang lúng túng không biết mở lời thì nghe giọng nói cứng cỏi dửng dưng: “Ngươi là ai?”

Nghe thấy thể không hiểu sao trong hắn sinh ra cảm giác ảm đạm... cũng phải thôi, mình có để lại ấn tượng nào đâu chứ. Hắn hít một hơi nhẹ, giọng nói phát ra hơi lắp bắp: “Ta... Ta tên là Nguyên Kiệt... Ta...”

Minh Hoa nghiên đầu qua như chờ hắn nói tiếp. Ánh mắt cô khiến hắn hơi nghẹn họng. Đột nhiên có một câu nói vang lên trong đầu hắn khiến hắn bật thốt ra mà không cần suy nghĩ: “Gả cho ta nhé?”

Chết mồ, nhầm bài.

Minh Hoa: …

Thanh Loan:...

Minh Hoa không thèm nghĩ ngợi gì nhiều.

“Bụp.”

Một cú đấm giáng ngay vào khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Hắn té nhào ra sau, bó hoa trong tay rơi vải ra đất, đau đớn ôm mặt.

“Này thì gả.” Lại thêm một tên lừa đảo, đằng này còn dám đánh chủ ý vào cô nữa chứ. Cô đang không có chỗ phát tiết thì tên này lại dâng lên tận tay nữa, chỉ có kẻ ngu mới không phát tiết. Mà cô, tuyệt đối không phải kẻ ngu rồi.

Thanh Loan bụp mặt quay đi như không thể tin được sự việc lại diễn ra theo chiều hướng này.

“Cô... Cô,” Nguyên Kiệt lắp bắp nói. Đây là lần đầu tiên có người ra tay với hắn như vậy. Trong võ đường hắn là một trong những môn sinh sáng giá nhất, sắp có khả năng vào quân binh rồi, người người ngưỡng mộ, có rất nhiều nữ sinh si mê hắn nhưng hắn đều từ chối cả.

Lần đầu tiên để ý đến một người con gái mà người đó chẳng những từ chối hắn, còn tặng hắn cả món quà nặng ký như vậy nữa khiến hắn sinh ra một chút bực bội vì bị từ chối. Được hắn để mắt mà còn dám không nể mặt, luôn là hắn từ chối người khác chứ chưa từng có ai từ chối hắn như vậy. Thế là từ cảm giác bực tức sinh ra oán niệm.

Minh Hoa cảm giác được oán niệm do hắn phát ra, ánh mắt cô lạnh đi, khí tức ôn hòa tỏa ra sát khí. Tên này là người xấu, phải giết...

Nguyên Kiệt không ý thức được rằng mình sắp rơi vào tử lộ thì một giọng nói già nua vang lên: “Nguyên Kiệt làm gì ở đây vậy?”

Đó là Đào đại nhân đi tới, một tay cầm lấy tay Thanh Loan, hỏi Nguyên Kiệt nhưng ánh mắt bất thiện nhìn Minh Hoa.

Nguyên Kiệt ném sự bực tức ra sau đầu, đứng dậy phủi bụi xuống áo rồi chắp tay bái kiến: “Ra mắt Đào lão gia.” Quan hệ hai nhà rất tốt nên hắn xưng hô gần gũi như vậy là rất bình thường.

“Cháu đã quên cha cháu nói gì rồi sao?” Đào đại nhân nghiêm mặt nhìn hắn.

Nguyên Kiệt hướng mặt xuống, quay đầu nhìn Minh Hoa nhưng ánh mắt đã chẳng còn si mê nữa, thậm chí có phần ghét bỏ. Hắn mới bình tĩnh đáp: “Thưa không ạ, cháu chỉ đi ngang qua mà thôi.” Nói rồi hắn chào tạm biệt với ông rồi bỏ đi trước.

Đào đại nhân thấy hoa rơi vương vải thì biết là đã có chuyện gì rồi nhưng cũng không muốn đi sâu hơn. Ánh mắt ông rơi vào Minh Hoa đang hờ hững rồi nghiêm nhìn Thanh Loan khiến cô bé le lưỡi cúi đầu.

“Ân tình của cô nương chúng ta đã trả hết rồi, xin cô nương đừng có tiếp cận gia đình ta nữa.” Vừa nói vừa nhìn Minh Hoa, ánh mắt như muốn vạch rõ ranh giới với Đào gia. Xong ông kéo tay Thanh Loan đi. Thanh Loan hơi quay đầu nhìn Minh Hoa với ánh mắt áy náy.

Minh Hoa không để ý tới họ nữa. Cô lành lặng nhìn về phía xa kia, nghĩ chắc tỉ tỉ đã nghỉ ngơi rồi nên cô cũng không muốn quấy rầy nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện