Minh Hoa dồn lực vào nắm đấm, giáng mạnh xuống đầu của tên to lớn kia, nhưng hắn đã né tránh kịp thời, khiến cả mặt đất nơi đó vỡ nát ra.

Trong đầu bọn chúng hết sức căng thẳng, bọn chúng không thể nhìn thấu được tu vi của cô nhưng từ nãy đến giờ giao chiến mà Minh Hoa không hề có dấu hiệu đuối sức là biết rằng cô ở trên bọn họ rất nhiều.

“Có lẽ do không có ai chỉ dạy nên cô ta mới không thể phát huy được lực lượng của mình.” Trong đầu hai tên đó hiện lên ý nghĩ giống nhau.

Tên to lớn tuy đã cạn kiệt linh lực rồi nhưng nhờ có đan dược từ tên kia nên mới cầm chân được Minh Hoa lâu đến thế. Cứ mỗi lần cạn sức là hắn lại ăn đan dược vào, bọn chúng không thể để Minh Hoa qua chỗ chủ nhân được.

“Kỳ quái, tại sao linh lực của hắn khi cạn khi hết nhỉ?” Cô cảm thấy có luồng linh lực quen thuộc đang dao động ở phía trước, chắc chắn là do Thiên Tuệ đang chiến đấu rồi, vì đang vội nên nãy giờ Minh Hoa mới chú ý vào vấn đề này.

Cô sử dụng tinh thần quét qua người hắn thì thấy rất rõ, còn bọn họ thì hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy tu vi của cô.

Cô cứ tấn công hắn liên tiếp mà đến giờ hắn vẫn còn linh lực để chống cự. Nghĩ nghĩ thoáng qua thế là Minh Hoa rút thanh lam kiếm ra chém vào hắn, đồng thời dùng tinh thần quét qua người hắn.

Hắn sử dụng linh lực để chống lại công kích của cô thì linh lực của hắn cạn kiệt. Tay hắn hơi đưa ra sau để nhận lấy thứ gì đó bay tới, hắn đưa tay bỏ vào miệng thì linh lực lại khôi phục.

“Đó là thứ gì?” Minh Hoa kinh ngạc nghĩ nghĩ. Phải rồi, tên còn lại. Minh Hoa lần nữa tấn công hắn, nhưng lần này cô vừa quan sát hành đọng của tên kia.

Quá rõ ràng rồi, thứ đó chắc chắn là đan dược nếu cô không lầm. Nếu cứ tấn công tên này thì sẽ chẳng được gì cả, bởi hắn liên tục cắn đan.

Thế là Minh Hoa quyết định chém ngang qua người tên kia, nhân lúc hắn đỡ thì mượn vai hắn làm tạo lực phóng thẳng về phía tên gầy nhom đằng sau trong sự ngỡ ngàng của bọn chúng.

“Ga... A... A...” Tên gầy nhom bị đâm một phát thật sâu vào trong xương cận cổ, hắn hét lên đau đớn.

Minh Hoa nhanh nhẹn né tránh qua một bên, cú đấm của tên to lớn đằng sau theo quán tính cứ xông thẳng về phía trước, thụt ngay vào mặt tên kia.

“Ngươi...” Tên to lớn chưa kịp nói hết lời thì một cú đạp ngay mặt hắn xuất tới khiến hắn té ngửa.

Không dừng lại ở đó, vì nộ khí tích tụ nãy giờ vì bị dắt mũi làm xuất hiện một tia cảm xúc lóe qua trong cô. Minh Hoa dồn trọng lượng và tinh thần vào bàn chân mình, đạp lên mặt hắn.

Hắn định dùng tay hất bàn chân của cô ra thì cô lại tăng thêm lực khiến hắn sợ hãi nghĩ: “Cô ta định giết mình.” Dĩ nhiên đúng với ý nghĩ đó, Minh Hoa định giẫm nát đầu hắn.

Tên gầy nhom kia đang ôm cổ vì đau đớn nên chẳng thể cứu hắn lúc này.

Cảm thấy lưỡi hái tử thần đang chực chờ bên cổ mình nên hắn càng cuống luồng muốn thoát ra nhưng đáng tiếc linh lực đã cạn. Ngay vào lúc này thì...

Một cành cây nhọn đâm nhanh về phía Minh Hoa, theo phản xạ cô tránh đi, có một bóng đen không biết từ đâu phi ra kéo hai tên kia đi mất.

“Quần áo khá giống với bà già kia. Thôi chết, tỉ tỉ...” Minh Hoa vội vàng quay đầu chạy thật nhanh về hướng của Thiên Tuệ. Trong lòng cô liên tục cầu mong Thiên Tuệ đừng có việc gì.

Khi tới nơi Minh Hoa sững sờ với cảnh tượng tang hoang trước mắt, cây cối như bị sét đánh, gãy đổ, dưới ánh trăng sáng có thể thấy từng vết đất nứt ra, đá vỡ vụn khắp nơi.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua người cô nhưng trong Minh Hoa lúc này còn lạnh hơn cả băng. Minh Hoa bước tới, cô run rẫy cất tiếng: “Tỉ tỉ, là muội đây, tỉ trả lời ta đi”.

Cùng với đó cô cố gắng tìm kiếm bóng hình của Thiên Tuệ xung quanh nhưng vô vọng, nước mắt cô đột ngột ứa ra, cô vừa tìm vừa nói to: “Tỉ đi ra đi, tỉ đừng làm ta sợ nữa... Đừng bỏ ta mà.”

Minh Hoa không dám nghĩ đến kết quả xấu nhất, cô không dám.

Ngoài tiếng gió xẹt qua cùng với tiếng vọng của Minh Hoa thì vẫn chỉ là màn đêm yên tĩnh mà thôi. Dưới đêm trăng sáng chiếu qua khu rừng lúc này chỉ có một bóng hình của Minh Hoa hô hào, tím kiếm, cô cảm thấy rất lạc lõng.

Trong tâm trí hiện lên từng dòng kỉ niệm bên nhau. Cùng ăn, cùng ngủ, cùng luyện tập... Thiên Tuệ đã trở thành người thân nhất của Minh Hoa ở thể giới này rồi. Mỗi ngày thức dậy thấy tỉ tỉ hóa ra cũng là một loại hạnh phúc rồi. Cô thật không dám tưởng tượng ra một ngày nào đó chỉ còn lại một mình mình đối mặt với thế gian này.

Lúc Minh Hoa gần như tuyệt vọng thì cô đang bước gần đến chỗ nứt của pháp trận nơi mà Thiên Tuệ lần cuối cùng đứng đó.

Một vệt đỏ nhanh chóng đập vào mắt cô, Minh Hoa vọi vàng quá nên vấp phải vết nứt khiến cô ngã nhưng cô không thấy đau mà đứng dậy nhìn đến vết máu kia. Ở đó cô còn thấy một vết chân, nói đúng hơn là rất nhiều vết chân.

Minh Hoa đứng dậy, cô thấy từng giọt máu dù rất nhỏ nhưng xen lẫn với những vết chân kia, vết máu từng giọt từng giọt nhỏ phía trước.

Trong tâm Minh Hoa hi vọng rằng đây là máu của Thiên Tuệ vì như thế có nghĩa rằng Thiên Tuệ còn sống, nhưng nếu không phải thì sao? Minh Hoa cắn răng, cô nắm chặt tay lại rồi lập tức đưa ra quyết định, Minh Hoa đuổi theo hướng của những vết chân.

“Tỉ tỉ, chờ muội.” Trong Minh Hoa lúc này càng âm trầm hơn. Có một thứ gì đó đã le lói thức tỉnh.

Bóng dáng nhỏ bé lẻ loi của Minh Hoa băng qua những cánh rừng, bước đi trong đêm cùng ánh trăng mờ.

[21%]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện