Vị trí của Thiên Tuệ gần phía rìa ngoài trận pháp đó. Sau lúc nó kích hoạt Thiên Tuệ có thể cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ công kích xuống người cô, cảm giác như bị cả một ngọn núi đè lên khiến cô vô cùng đau đớn.

“A... A... A...” Cô ôm lấy đầu mình thống khổ hét lên.

Luồng linh lực khổng lồ ấy vẫn cứ tiếp tục nghiền nát Thiên Tuệ. Miệng cô, tai cô, mắt cô... Thất khiếu đều đang chảy máu.

Có ba luồng nguyên tố lôi - hỏa - thủy trong cô xuất ra đối kháng với sức mạnh của trận pháp. Dưới sức mạnh của trận pháp đó dường như ba luồng nguyên tố kia bị biến dạng, chúng đang không ngừng thôn tính lẫn nhau khiến Thiên Tuệ đau càng thêm đau khi bị công kích cả trong lẫn ngoài.

Bà lão kia thì đang ở ngoài hả hê nhìn vào trận pháp.

“Ha ha, con nhóc khốn khiếp, tao phải hấp thụ mày tao mới hả giận, hừ.” Đây là con bài mạnh nhất của bà ta, dùng chú thuật biến bản thân thành nơi chứa linh lực để tạo ra trận pháp nghiền ép kẻ thù bằng chính linh lực của họ.

Đây là bí thuật bà ta tìm được ở một vùng đất hoang tàn, tuy nhiên nó lại có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng với thiên tư của mình, trải qua nghiên cứu cùng khổ luyện bà ta đã cải tiến nó trở nên vô cùng hoàn thiện. Phạm vi lớn khiến đối thủ rất khó để tránh né nên chiêu thức này chắc chắn áp chế được mục tiêu. Đổi lại cơ thể bà ta sẽ mất rất lâu mới lành vết thương, thậm chí không thể sử dụng linh lực trong thời gian dài.

“Hừ, còn trẻ vậy mà tu vi lại quá cao, gần bằng tu vi cả đời tích lũy của ta rồi. Chắc chắn mày có bí thuật gì đó mới sử dụng được nhiều nguyên tố như thế, tao nhất định phải bắt mày khai ra.” Bà ta cũng nghĩ đến có cao nhân sau lưng con bé này nhưng đã nhanh chóng dẹp ý nghĩ đó đi vì nước xa đâu cứu được lửa gần.

Nghĩ đến có thể nắm giữ bí thuật kia trong tay không chừng tu vi của bà ta sẽ thăng tiến thêm, còn có thể sử dụng nhiều nguyên tố nữa chứ. Ánh mắt mụ nhìn vào Thiên Tuệ trong trận pháp càng thêm nóng rực, như thấy được núi vàng núi bạc.

Bà ta cũng khá tự tin vào trận pháp của mình, đó là tâm huyết cả đời của mụ, chưa có kẻ nào phá được, ngoại trừ... hắn.

Nghĩ tới kẻ đó thì vết thương trước ngực mụ lại nhói đau, phải, dù cho có hấp thu mộc tinh có khả năng trị liệu phi thường cũng không thể hồi phục lại nó được.

Bà ta vẫn nhớ ánh mắt trong đêm mưa đó của hắn, ánh mắt của một con thú cuồng bạo. Nghĩ tới dáng vẻ hiên ngang, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng ngày càng trưởng thành khiến bà ta tưởng nhớ mà thất thần trong chốc lát.

Chí Trung phi nhanh trong rừng đêm, ánh trăng sáng chiếu rọi phía trước như đang chỉ đường. Tới nơi hắn sững người, một bà lão với khuôn mặt si ngốc cười nhẹ trước trận pháp và một cô gái đang ôm đầu thống khổ trong đó.

Khoan đã, cô gái ấy là...

Là nữ nhân hắn gặp ban sáng. Thế là không nghĩ ngợi nhiều, hắn ngay lập tức phi thân vào trong trận pháp ác liệt hòng cứu cô gái ấy.

Cả ba nguyên tố trong người cô đã hoàn toàn dung hợp vào nhau dưới sự tác động của trận pháp. Thủy nguyên tố trong cô đã hoàn toàn thôn tính hai nguyên tố còn lại. Quá trình này khiến tinh thần Thiên Tuệ bị tiêu hao quá độ, cô sắp mất dần ý thức rồi.

Ngay lúc Thiên Tuệ sắp bất tỉnh thì cô chợt lờ mờ thấy một bóng người phi thẳng đến chỗ cô, không hiểu sao lúc người đó ôm cô vào lòng cô thấy rất an tâm, rất quen thuộc.

Cô nhắm mắt ngất đi trong lòng hắn. Chống đỡ đến giờ đã là cực hạn của cô.

“Bùm” Một tiếng động lớn khiến bà ta giật mình tỉnh ra thì đã thấy một bóng hình xuất hiện ở trong trận pháp, người đó đang vội vã ôm lấy cô gái kia vào lòng.

“Chào sư phụ” Tuy nói lời chào nhưng giọng hắn lại không nghe ra chút kinh hỉ nào, chỉ ẩn chứa toàn sát ý. Ánh trăng sáng chiếu xuống khuôn mặt tuấn mĩ của hắn làm bà ta có thể thấy ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn thẳng vào bà ta.

“Long Đĩnh... Ngươi” Bà ta nghiến răng ken két.

Không nói một hai lời, Chí Trung hắn liền niệm chú, giơ tay ngang qua triệu hồi một trận pháp tử sắc đè lên trận pháp của bà ta, nó triệt để phá tan trận pháp ấy.

“Không thể nào, ngươi đã là phù thủy bậc ba sao?” Bà ta có thể cảm nhận rất rõ ràng tu vi của hắn phát ra giống với mình, kinh sợ vì sự tiến bộ thần tốc của hắn. Tình hình không ổn rồi, quá bất lợi cho mình.

Ngay vào lúc hắn phá bỏ trận pháp một cách nhẹ nhàng như thế bà ta liền lập tức phi thân đi mất, dù cho ở lại thì với tình trạng thân thể hiện tại cũng không phải là đối thủ của hắn.

“Khốn khiếp, kỳ này lỗ đậm.” Càng nghĩ bà ta càng thấy cay trong lòng, hôm nay mất cả chì lẫn chài. Phải lập kế hoạch mới rồi.

Vừa nghĩ bà ta vừa phi thân về phía nơi của hai tên thuộc hạ.

Hắn nhìn theo bóng lưng đã khuất đó, miệng lẩm bẩm: “Nếu lần sau gặp lại thì bà sẽ không may thế đâu, Đỗ Thích sư phụ.”

Hắn cúi xuống nhìn người trong ngực mình bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, hắn vuốt đi vết máu ở trên mặt cô làm cho khuôn mặt trở nên sạch sẽ như trước.

“Nữ nhân, ta tìm được nàng rồi.” Hắn thủ thỉ vào tai cô, kiểm tra kinh mạch, thấy cô không có chuyện gì thì hắn thở phào nhẹ nhõm, bế cả người cô lên, ôm cô trong vòng tay của mình.

Đúng vào lúc này thì binh lính cũng chạy tới nơi đây, có vài kẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt. Song không có ai hỏi hết vì phần lớn mọi người đều được huấn luyện nghiêm trang và biết rằng vị quân vương trước mắt này rất ham mê tửu sắc nên đó là hành động rất bình thường.

Chí Trung hắn bế Thiên Tuệ đi vào giữa quân, binh lính nhường đường qua hai bên, khi đi qua các tướng lĩnh, hắn nghiêm giọng: “Rút lui, nhiệm vụ thất bại. Còn nữa, ta cấm các ngươi nhìn nàng ấy bằng ánh mắt đó, đây là thê tử của ta.”

Hắn cảm thấy rất khó chịu khi họ dùng ánh mắt khinh khi nhìn vào cô gái trong ngực hắn. Đây là cô gái đầu tiên khiến hắn động tâm, hắn có cảm giác mình muốn làm mọi thứ cho cô ấy, kể cả phải bắt thang lên hái trăng cơ.

Các tướng lĩnh “vâng” một tiếng. Chuyện nhà đế vương không ai có quyền lên tiếng hết, không chừng còn gặp phải họa sát thân, nhất là vị tính khí khó đoán trước mắt đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện