Ngay lúc đó một luồng linh khí lục sắc mờ ảo dựng thẳng lên, cả hang động được lục quang quét qua mọi góc tối.

Thiên Tuệ có thể thấy rõ những con chữ, những công thức vật lý cùng những phương trình toán học phức tạp ở mọi nơi mà lục quang chiếu rọi qua.

“Đẹp quá.” Thiên Tuệ vô thức lẩm bẩm, cô không để ý đến cô gái xanh đang đến.

Cô gái đó đi quanh người Thiên Tuệ, nhìn lên rồi nhìn xuống toàn thân một lượt mà không thấy cơ thể Thiên Tuệ bị tổn hại.

“Này này, cô đang làm gì đó?” Thiên Tuệ khó hiểu hỏi.

“Không... Bị... Thương!” Ngạc nhiên là thế nhưng cô ta đã lấy lại sự bình tĩnh nhanh chóng.

Trên nền đất phía trước dưới chân Thiên Tuệ hình thành năm vòng tròn. Từ những vòng tròn đó sáng lên năm màu khác biệt: đầu tiên là đỏ lửa, tiếp đến là nâu sậm, tới trắng bạc, thanh lam và cuối cùng là lục sắc.

“Những màu sắc này, nhìn rất quen.” Thiên Tuệ nghĩ nghĩ, bỗng cô bật thốt lên: “Ngũ hành, đây là ngũ hành nguyên tố.”

Mải chìm trong suy nghĩ nên cô không hề biết rằng thời gian, không gian thậm chí mọi sự đều đã đứng im, chim bay khựng lại trên bầu trời, lũ thú dính mãi ở trên nền cỏ, cành cây, những chiếc lá rụng mãi không thể chạm đất, giọt nước đọng trên lá rơi xuống giữa không trung, thậm chí là cả cô gái kia ngay bên cạnh cũng không thoát khỏi...

Cô có cảm giác nhức mỏi ở phía mu bàn tay mình, là ấn ký hoàng kim đang phát ra. Cô cảm thấy đang có một mối liên kết nào đó với nơi đây dần hình thành.

Cô nhanh chóng lật bàn tay lại, nỏ thần hiện ra trên bàn tay của cô. Lúc này nó như được ai đó nhấc bổng lên, tỏa ánh hoàng kim, như tan chảy đi từ từ, chuyển hóa thành một khối tròn màu vàng kim.

Khối tròn ấy tự động bay vào giữa tâm của năm vòng tròn kia. Ở dưới khối tròn, một loạt biến hóa xảy ra, mũi tên cam đầu tiên nối từ vòng tròn hỏa sang thổ, từ thổ sang kim, từ kim sang thủy, từ thủy sang mộc, từ mộc nối về hỏa, tạo thành vòng tròn lớn.

“Ngũ hành tương sinh.” Thiên Tuệ lẩm bẩm.

Không dừng lại ở đó, từ hỏa một mũi tên đen nối thẳng tới kim, từ kim nối qua mộc, từ mộc qua thổ, từ thổ qua thủy, từ thủy nối qua hỏa, tạo thành hình một ngôi sao với năm cánh.

“Ngũ hành tương khắc.”

Bỗng mũi tên vòng ngoài đổi chiều khiến Thiên Tuệ kinh hách, cô chưa kịp hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì cảnh vật xung quanh bỗng chốc hóa thành bóng tối, cả không gian như chỉ còn một mình Thiên Tuệ. Cô nhìn qua nhưng không hề thấy cô gái kia đâu cả.

Trong lòng Thiên Tuệ hơi hơi sợ thì bỗng chốc cả không gian sáng mờ lên. Xung quanh cô, xa tận chân trời là những đốm sáng nhỏ li ti, bầu trời đen kịt với những tông màu sắc kháu nhau như đen, đỏ, trắng... Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ, đây có lẽ là bức tranh đẹp nhất mà Thiên Tuệ được chứng kiến.

“Oa! Đẹp quá.” Hai mắt cô sáng rực, trong đó phản chiếu toàn bộ bức màn đêm. Thiên Tuệ là một thiếu nữ mà, đứng trước vẻ đẹp huyền ảo của bức tranh ấy sao cô có thể giữ nổi tâm mình a.

Nhưng rồi một tràng tiếng nổ vang lên đánh thức Thiên Tuệ đang thưởng thức. Thiên Tuệ quay người lại, cô thấy có hàng vạn ma pháp, chú thuật mạnh mẽ chấn động thiên địa đang công kích như vũ bão về phía mình.

Quá nhanh, cô không thể tránh được, theo bản năng thân thể đưa hai tay lên đỡ và nhắm mắt lại.

“Ủa, ta vẫn chưa bị sao hết.” Thiên Tuệ cảm nhận quanh thân không bị làm sao hết, cô mới thấy phía trước là một đám người mặc áo choàng tử lơ lửng giữa không trung.

Đạp không phi hành, đây chắc chắn là đạp không phi hành mà chỉ tu vi thượng tiên trở đi mới có thể thi triển. Dường như bọn chúng hướng công kích về phía ai đó.

Quay đầu lại Thiên Tuệ thấy một nam cũng mặc một y phục tử sắc giống bọn chúng nhưng lại toát lên vẻ tôn quí, vương giả. Khuôn mặt nam nhân này có vương chút sinh ý khác hẳn vẻ băng lãnh vô hồn của lũ đằng kia.

Người nam nhân này đang che chắn cho một nữ nhân. Mái tóc cô ấy đen dài, mắt đẹp, mày ngài, bàn tay trắng tuyết. Trên người cô gái đó khoát một màu trắng xóa xen lẫn viền ánh vàng kim làm thoát ra vẻ đẹp cao thượng, nét đẹp tựa như một vị nữ vương băng thanh ngọc khiết đến Thiên Tuệ cũng phải ghen tỵ.

Trên người nữ nhân kia cũng có rất nhiều vết thương không khác người nam nhân kia là bao.

“Cảm giác này, là sao vậy?” Thiên Tuệ đưa tay lên sờ vào tim. Cô có một cảm giác rất lạ xẹt qua người Thiên Tuệ khi nhìn vào hình ảnh ấy, sự quen thuộc. Một cảm giác rất thân quen nhưng tại sao lại thế thì cô không thể giải thích được. Chỉ cảm thấy dường như linh hồn cô có phản ứng khi nhìn vào cô gái đó.

Người nam nhân che chắn trước cô ấy thương tích đầy mình, hắn ngã xuống nhưng cô gái ấy kịp đỡ lấy. Hắn đưa bàn tay đầy máu của mình vuốt lấy mặt cô ấy. Khuôn mặt kiều diễm ấy được vuốt qua đang rơi lệ. Nhìn thấy cảnh này không hiểu sao trong lòng Thiên Tuệ chợt thắt lại.

Nàng ấy đưa tay ra triệu hồi một quả cầu hoàng kim, nàng đặt vào tâm người nam nhân quả cầu ấy với vẻ mong chờ. Nhưng dường như mọi chuyện không như ý nàng, sinh ý trên mặt người nam nhân đang mất dần đi từng giây.

Người nam nhân ấy nhắm mắt lại từ từ, chìm trong viễn mộng. Thân thể người ấy tan đi thành hàng vạn những hạt sáng nhỏ li ti.

“Không...” Có một dòng cảm xúc nào đó trong cô bùng cháy lên mãnh liệt, khiến cô bật thốt ra. Cô vội che miệng lại

Những hạt sáng ấy xoay vòng xoay vòng quanh quả cầu vàng rồi hợp lại, tạo thành hình dáng một cây nỏ.

“Là Liên Châu Nỏ.” Thiên Tuệ ngạc nhiên khi thấy rõ cây nỏ đó.

Nàng ấy cầm cây nỏ lên, lau hết nước mắt. Sâu trong ánh mắt nàng lúc này hiện lên sát khí làm cho lũ người kia lui lại.

Bọn chúng tập trung lại, triệu tập cùng nhau phóng ra một kích mạnh mẽ, đòn tấn công này như muốn huỷ thiên diệt địa, thôn phệ tinh không mà nhắm vào cô gái kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện