Hai nguồn sức mạnh va chạm, tạo ra dư chấn nhưng không dừng lại ở đó, nắm đấm của Minh Hoa cứ thế tiếp tục tiến tới, xé nát nắm đấm đá của hắn ra, đấm hắn văng xa ngã thẳng vào người tên hắc y.
Minh Hoa vẫy tay cho đất đá rớt xuống, cô thất vọng nói: “Gì thế này, sao ngươi lại yếu thế.”
“Đau quá. Ngươi... ngươi cũng là thổ phù thủy sao?” Tên to lớn cầm cánh tay đau, kinh ngạc hỏi.
“Cái gì phù thủy cơ?” Minh Hoa đang không hiểu bọn họ nói về cái gì. Bất quá vì thấy rõ trong ánh mắt của họ có mang theo sát khí giống với tên kiếm khách kia nên cô không nhân nhượng mà ra tay lần nữa.
Ngọn đá nhọn dưới chân hai kẻ kia đang nhô hé lên thì một giọng nói già nua cắt ngang qua: “Có chuyện gì ở đây thế?”
Đó là bà lão cho Minh Hoa và Thiên Tuệ ở qua đêm.
“A bà bà.” Minh Hoa cảm thấy có chút xấu hổ vì làm phiền đến bà.
“Chủ nh...” Một tia ánh mắt xẹt qua cả hai khiến hai người họ đổi giọng: “Bà bà này, cô ta gây hấn với chúng tôi.”
“Cái gì chứ? Rõ ràng là các ngươi cố ý tấn công ta trước mà.” Minh Hoa hậm hực tức giận nên ngay lập tức phản bác.
“Thôi thôi, nể mặt lão này mà dĩ hòa vi quý nhé?” Nói một chút, bà quay sang Minh Hoa nói với cô: “Thật ra họ là khách quen chỗ ta, chắc họ tưởng con là kẻ xâm nhập nên muốn bảo vệ ta mà thôi.”
Tên gầy om hùa theo cười nói: “Phải, phải đấy. Hiểu lầm hiểu lầm. Chúng ta chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ bà lão mà thôi, không có ý gì xấu cả.”
Nói rồi hắn huých vai tên to cao, tên đó cũng gật đầu hùa theo.
“Được rồi được rồi. Hiểu lầm thì hiểu lầm.” Nói rồi Minh Hoa không để ý đến họ nữa mà quay phắt đi tìm chỗ yên tĩnh mà luyện tập tiếp.
Thấy Minh Hoa đi rồi, bà lão thở nhẹ. Ánh mắt già nua mang theo phần lạnh lùng, bà ta quay qua hai tên kia, mở miệng: “Các ngươi rất may mắn đấy, ta mà không ra mặt thì chỉ còn là hai cái xác thôi. Thế nào? Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ?”
Hai tên đó không hiểu gì hết nhưng vẫn chắp tay lại đồng thanh hô: “Thưa chủ nhân, chúng ta đã hoàn thành.”
“Tốt. Sớm thôi thứ đó sẽ thuộc về tay ta.” Bà ta khá hài lòng với kết quả này. Bà ta đã đợi quá lâu rồi.
Lúc bà ta quay lưng vào nhà thì đằng sau có một giọng nói: “Thưa chủ nhân, vậy còn con bé kia...” Chủ nhân từ lúc nào mà lại lương thiện lưu giữ người ngoài chứ.
Bà ta không quay lưng lại mà nhìn theo hướng của Minh Hoa, Ánh mắt có mang theo tia hoài niệm về điều gì đó mà chỉ bà ta mới biết. Bà ta không quay đầu, chỉ mở miệng nhàn nhạt cảnh cáo: “Cô ta rất mạnh, đến cả ta cũng không thể dò xét được. Ta nghĩ nó là tay sai của thằng nhãi Chí Trung. Tốt nhất là các ngươi chớ tiếp cận để tránh bại lộ.”
Bà ta ngừng lại một chút, âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Kế hoạch đã sắp hoàn thành, ta không muốn vướng thêm rắc rối.” Nói xong bà ta quay lưng đi ngay.
“Vâng.” Hai tên đó cùng đồng thanh thưa.
Minh Hoa vẫn vung nhánh cây trong tay như cũ, cô vừa luyện tập vừa thở phì nghĩ nghĩ: “Tại sao tỉ tỉ đi lâu thế nhỉ, đến giờ vẫn chưa về nữa. Bà bà bảo rằng tỉ chỉ đi hứng nước thôi mà.”
Nhưng rồi vì quá mải mê luyện tập nên cô bỏ qua vấn đề này luôn.
...
Thiên Tuệ đi theo sau cô gái xanh kia tới trước một thác nước giữa rừng già, cô dừng lại ở đó nhưng cô gái kia vẫn cứ đi tiếp vào trong thác nước.
Sau đó cô gái ấy quay đầu như muốn bảo Thiên Tuệ bước theo. Thiên Tuệ hiểu ý nên cũng bước xuống nước. Khi cả nửa thân đã ở dưới đó Thiên Tuệ cảm thấy một cỗ khí tràng vào bên trong cô, khiến tinh thần cô rất thoải mái. Còn có các vết thương trên người cô khép lại rất nhanh.
“Oa, thoải mái quá.” Thiên Tuệ vừa tận hưởng cảm giác này vừa cảm khái.
“Này này, cô đi đâu đó.” Thấy cô gái đó đi vào trong thác nước thì Thiên Tuệ cũng nhanh chóng theo chân vào.
Hai thân ảnh cùng đi vào đó rồi khuất đi, để lại cho cánh rừng một mảng tĩnh lặng, nhánh lá cây cứ tiếp tục xào xạc, tia nắng sớm chiếu qua sưởi ấm cả khu rừng...
Khuất sau dòng thác là một cái hang động tối đen sâu thẳm, nhìn vào nơi bóng tối ấy khiến Thiên Tuệ nhớ tới hồi ức về lần đầu tiên chạm mặt với con thuồng luồng khổng lồ.
Rùng mình chốc lát, Thiên Tuệ lại tiếp tục theo sau cô gái xanh. Một lúc thì cô ta dừng lại, tay vẫn ôm con thú nhỏ và mò mẫm xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
Thiên Tuệ không biết là cô ta tìm thứ gì, bất quá cô cứ khoanh tay suy nghĩ gì đó. Mải chìm trong dòng suy nghĩ nên cô vô thức bước về phía trước. Xung quanh dính toàn rêu là rêu, mùi xưa cũ của hang động kết hợp với mùi ẩm trong các sợi rêu lan tỏa ra khiến Thiên Tuệ hơi nôn.
Cô gái xanh kia đã tìm được thứ mình muốn, ôm con thú nhỏ quay qua thì thấy Thiên Tuệ vẫn đang đi về phía trước.
“A... A!” Hoảng hồn cô ta bèn la một tiếng khiến Thiên Tuệ giật mình quay lưng lại nhưng bước chân cô đã đặt nhẹ xuống một chỗ.
Minh Hoa vẫy tay cho đất đá rớt xuống, cô thất vọng nói: “Gì thế này, sao ngươi lại yếu thế.”
“Đau quá. Ngươi... ngươi cũng là thổ phù thủy sao?” Tên to lớn cầm cánh tay đau, kinh ngạc hỏi.
“Cái gì phù thủy cơ?” Minh Hoa đang không hiểu bọn họ nói về cái gì. Bất quá vì thấy rõ trong ánh mắt của họ có mang theo sát khí giống với tên kiếm khách kia nên cô không nhân nhượng mà ra tay lần nữa.
Ngọn đá nhọn dưới chân hai kẻ kia đang nhô hé lên thì một giọng nói già nua cắt ngang qua: “Có chuyện gì ở đây thế?”
Đó là bà lão cho Minh Hoa và Thiên Tuệ ở qua đêm.
“A bà bà.” Minh Hoa cảm thấy có chút xấu hổ vì làm phiền đến bà.
“Chủ nh...” Một tia ánh mắt xẹt qua cả hai khiến hai người họ đổi giọng: “Bà bà này, cô ta gây hấn với chúng tôi.”
“Cái gì chứ? Rõ ràng là các ngươi cố ý tấn công ta trước mà.” Minh Hoa hậm hực tức giận nên ngay lập tức phản bác.
“Thôi thôi, nể mặt lão này mà dĩ hòa vi quý nhé?” Nói một chút, bà quay sang Minh Hoa nói với cô: “Thật ra họ là khách quen chỗ ta, chắc họ tưởng con là kẻ xâm nhập nên muốn bảo vệ ta mà thôi.”
Tên gầy om hùa theo cười nói: “Phải, phải đấy. Hiểu lầm hiểu lầm. Chúng ta chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ bà lão mà thôi, không có ý gì xấu cả.”
Nói rồi hắn huých vai tên to cao, tên đó cũng gật đầu hùa theo.
“Được rồi được rồi. Hiểu lầm thì hiểu lầm.” Nói rồi Minh Hoa không để ý đến họ nữa mà quay phắt đi tìm chỗ yên tĩnh mà luyện tập tiếp.
Thấy Minh Hoa đi rồi, bà lão thở nhẹ. Ánh mắt già nua mang theo phần lạnh lùng, bà ta quay qua hai tên kia, mở miệng: “Các ngươi rất may mắn đấy, ta mà không ra mặt thì chỉ còn là hai cái xác thôi. Thế nào? Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ?”
Hai tên đó không hiểu gì hết nhưng vẫn chắp tay lại đồng thanh hô: “Thưa chủ nhân, chúng ta đã hoàn thành.”
“Tốt. Sớm thôi thứ đó sẽ thuộc về tay ta.” Bà ta khá hài lòng với kết quả này. Bà ta đã đợi quá lâu rồi.
Lúc bà ta quay lưng vào nhà thì đằng sau có một giọng nói: “Thưa chủ nhân, vậy còn con bé kia...” Chủ nhân từ lúc nào mà lại lương thiện lưu giữ người ngoài chứ.
Bà ta không quay lưng lại mà nhìn theo hướng của Minh Hoa, Ánh mắt có mang theo tia hoài niệm về điều gì đó mà chỉ bà ta mới biết. Bà ta không quay đầu, chỉ mở miệng nhàn nhạt cảnh cáo: “Cô ta rất mạnh, đến cả ta cũng không thể dò xét được. Ta nghĩ nó là tay sai của thằng nhãi Chí Trung. Tốt nhất là các ngươi chớ tiếp cận để tránh bại lộ.”
Bà ta ngừng lại một chút, âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Kế hoạch đã sắp hoàn thành, ta không muốn vướng thêm rắc rối.” Nói xong bà ta quay lưng đi ngay.
“Vâng.” Hai tên đó cùng đồng thanh thưa.
Minh Hoa vẫn vung nhánh cây trong tay như cũ, cô vừa luyện tập vừa thở phì nghĩ nghĩ: “Tại sao tỉ tỉ đi lâu thế nhỉ, đến giờ vẫn chưa về nữa. Bà bà bảo rằng tỉ chỉ đi hứng nước thôi mà.”
Nhưng rồi vì quá mải mê luyện tập nên cô bỏ qua vấn đề này luôn.
...
Thiên Tuệ đi theo sau cô gái xanh kia tới trước một thác nước giữa rừng già, cô dừng lại ở đó nhưng cô gái kia vẫn cứ đi tiếp vào trong thác nước.
Sau đó cô gái ấy quay đầu như muốn bảo Thiên Tuệ bước theo. Thiên Tuệ hiểu ý nên cũng bước xuống nước. Khi cả nửa thân đã ở dưới đó Thiên Tuệ cảm thấy một cỗ khí tràng vào bên trong cô, khiến tinh thần cô rất thoải mái. Còn có các vết thương trên người cô khép lại rất nhanh.
“Oa, thoải mái quá.” Thiên Tuệ vừa tận hưởng cảm giác này vừa cảm khái.
“Này này, cô đi đâu đó.” Thấy cô gái đó đi vào trong thác nước thì Thiên Tuệ cũng nhanh chóng theo chân vào.
Hai thân ảnh cùng đi vào đó rồi khuất đi, để lại cho cánh rừng một mảng tĩnh lặng, nhánh lá cây cứ tiếp tục xào xạc, tia nắng sớm chiếu qua sưởi ấm cả khu rừng...
Khuất sau dòng thác là một cái hang động tối đen sâu thẳm, nhìn vào nơi bóng tối ấy khiến Thiên Tuệ nhớ tới hồi ức về lần đầu tiên chạm mặt với con thuồng luồng khổng lồ.
Rùng mình chốc lát, Thiên Tuệ lại tiếp tục theo sau cô gái xanh. Một lúc thì cô ta dừng lại, tay vẫn ôm con thú nhỏ và mò mẫm xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
Thiên Tuệ không biết là cô ta tìm thứ gì, bất quá cô cứ khoanh tay suy nghĩ gì đó. Mải chìm trong dòng suy nghĩ nên cô vô thức bước về phía trước. Xung quanh dính toàn rêu là rêu, mùi xưa cũ của hang động kết hợp với mùi ẩm trong các sợi rêu lan tỏa ra khiến Thiên Tuệ hơi nôn.
Cô gái xanh kia đã tìm được thứ mình muốn, ôm con thú nhỏ quay qua thì thấy Thiên Tuệ vẫn đang đi về phía trước.
“A... A!” Hoảng hồn cô ta bèn la một tiếng khiến Thiên Tuệ giật mình quay lưng lại nhưng bước chân cô đã đặt nhẹ xuống một chỗ.
Danh sách chương